The Many Sins Of Lord Cameron

Chương 12




“Khốn khiếp, Phyllida nói với nàng là gặp cô ta ở đây?”

Khi Angelo báo cáo lại rằng Phyllida đã mang Ainsley tới dinh thự Rowlindson, cơn thịnh nộ của Cameron có thể đã thiêu rụi cả ngôi nhà. Rowlindson, một gã sưu tập về khiêu dâm, một kẻ trụy lạc có tiếng.

Quan sát là từ chuẩn nhất, vì Rowlindson sống bằng việc tổ chức các hoạt động, đặc biệt khi nó có ba người hoặc hơn nữa. Hắn cũng thích chụp lại những bức ảnh. Nó là một sở thích của hắn, và hắn có hẳn một bộ sưu tập ảnh khá lớn, thứ mà hắn luôn muốn mời Cameron thưởng lãm.

Thực tế Phyllida Chase dám đưa Ainsley tới đây đã khiến Cam phát bệnh. Ả đã làm thế để trả thù Cameron - không phải vì Cameron đã hết hứng thú với Phyllida, mà là vì Cam chuyển sang quan tâm tới Ainsley với những bức thư. Phyllida hẳn đã hứa hẹn với Rowlindson sẽ được đụng chạm tới Ainsley để bù lại việc cho Phyllida mang nàng tới đây.

Nếu Rowlindson đụng chạm tới Ainsley, hoặc hơn thế, để nàng bị đụng chạm bởi những kẻ khác trong khi hắn chụp lại các thư thế, Cameron sẽ giết hắn. Cameron phải giết Rowlindson dù hắn chỉ là nghĩ tới việc đó.

Ainsley trông không có vẻ đã bị sờ soạng hay đại loại thế khi nàng ngước lên nhìn hắn, trông nàng rất thú vị với mái tóc giả nhếch nhác và cái mặt nạ. Nàng đã cải trang rất khéo, nhưng Cameron vẫn sẽ nhận ra được đôi mắt xám không lẫn đi đâu được đó.

Cameron đẩy nàng xuống đoạn cuối của cầu thang, cách xa sảnh lớn, và vào một phòng chờ. May mắn là chiếc hộp nữ trang nhỏ của một phòng ngủ trống trải. Cam đóng cánh cửa và khóa nó lại sau chàng.

“Ngài đang làm gì vậy?” Ainsley lúng búng. “Em cần gặp Phyllida ở khu nhà kính.”

“Ơn Chúa, Ainsley, cái quỷ quái gì đã xui khiến nàng tới gặp cô ta ở đây?”

Chàng trông rất giận, đôi mắt trừng trừng dữ dội. Trong phòng bida ở Kilmorgan, Cameron cũng đã nhìn nàng với ham muốn mãnh liệt, và giờ cơn thịnh nộ của chàng đã lên đỉnh điểm, mọi xúc cảm đều bị lấn át.

“Em đã không biết có loại vũ hội kiểu này, thật thế?” Ainsley nói. “Em không hề biết có người lại tổ chức một dạ vũ kiểu này.”

“Có. Vũ hội hóa trang của Rowlindson khá nổi tiếng.”

“Nhưng, không nổi tiếng trong cái thế giới của em. Em đã tự hỏi tại sao Phyllida lại muốn gặp mặt ở đây, rồi em đoán rằng cô ta lo là em sẽ không trả tiền nếu cô ta không đưa em tới nơi nào đó chỉ có riêng hai người. Cô ả là một con rắn xảo quyệt.”

“Nàng định về nhà thế nào chứ.”

“Không cho tới khi em lấy được những bức thư. Bên cạnh đó, đấy không phải nhà của em. Đó là nhà ngài. Em không có nhà.”

Những lời cuối thốt ra da diết hơn Ainsley có ý như vậy. Nàng nghe thấy tiếng chuông của nỗi buồn đau và cố gắng che giấu nó, nhưng đã quá muộn.

Nàng quay đi, chiếc váy quá khổ gần như xô lệch chiếc bàn nhỏ thanh nhã với một cái đồng hồ vàng ở trên. Rowlindson có vài món đồ khá tuyệt, không hợp chút nào với bạn bè và trò tiêu khiển của gã.

Cánh tay của Cameron quàng quanh nàng trước khi nàng đi được hai bước. Không có gì giục giã chàng đêm nay; hơi ấm từ váy chàng thấm lấy nàng.

“Nàng luôn được chào đón trong nhà ta, Ainsley.”

Chàng khiến nàng tan chảy. Nàng không thể gặp Phyllida và lấy lại những lá thư nếu như nàng nằm một đống rối beng trên sàn nhà được.

Cameron kéo một lọn tóc quăn của mái tóc giả và hôn cổ nàng. “Ta có một ngôi nhà tại Berkshire nơi ta huấn luyện ngựa vào mùa xuân. Ta muốn nàng thấy nó.”

“Nghe tuyệt quá.”

“Lầy lội và lạnh giá. Vùng đất trũng. Đầy cừu.”

“Tuyệt đấy, em vừa có đủ lũ cừu cho tối nay xong.”

“Sao cơ?”

“Không sao,” Ainsley nói. “Em chắc lũ ngựa của chàng thích thế.”

“Chúng thích.”

Cameron tiếp tục hôn làn da nàng, quyến rũ nàng ưng thuận, xấu xa quá mà. Nàng quay lại làm mấy cái sọt xô chàng lùi lại. “Em thích được thấy nó.”

Ainsley không biết khi nào nàng mới có cơ hội, nhưng nàng muốn tìm hiểu mọi điều trong cuộc sống của Cameron. Chàng dành mua đông ở Châu Âu, Isabella đã kể với nàng - Pari, Rome, Monaco - trước khi tham gia trở lại với những người luyện ngựa của chàng ở Berkshire ngay khi cái giá lạnh của mùa đông chấm dứt. Ở Berkshire, Cameron dành hàng giờ với những con ngựa, chuẩn bị cho chúng bắt đầu mùa giải ở Newmarket.

Nghe có vẻ dễ chịu đối với Ainsley, một thói quen mà chàng tự tạo, một cuộc sống có mục đích. Nhưng tại sao, khi nàng nhìn chàng, có phải nàng thấy niềm khát khao, một sự trống rỗng chưa thể lấp đầy?

Đôi mắt Cameron thẫm lại khi chàng ôm lấy khuôn mặt nàng. “Ta muốn nàng,” chàng thì thầm. “Ainsley, chết tiệt nàng đi, ta muốn nàng rất nhiều.”

“Nói thật thì em cũng muốn chàng.”

Đôi mắt chàng nhìn như tuyệt vọng, và Ainsley đau đớn vì ham muốn. Nhưng chiếc đồng hồ trên bàn đang điểm từng hồi.

“Không có thời gian đâu,” nàng thì thào. Liệu có bao giờ?

Cameron ngồi xuống một trong nhưng chiếc ghế bé tẹo và đặt Ainsley ngồi lên đùi. Bộ tóc giả cản lối chàng, nhưng chàng đã vất nó sang một bên và hôn nàng.

Nàng có vị ngon lành đến chết tiệt. Nàng cong người áp vào chàng, nóng bỏng, gấp gáp như nhu cầu của chàng vậy. Thân áo của nàng thật thấp, khiến Cameron có thể ôm lấy bầu ngực đang căng tràn.

Chàng muốn nàng trần truồng. Chàng muốn ngậm lấu bầu ngực nàng, liếm và mút nàng. Cameron đã muốn điều đó, chàng nhận ra, suốt sáu năm ròng, và không chỉ vì nàng đã từ chối chàng vào cái đêm xa xưa đó. Chàng muốn nàng, Ainsley, người phụ nữ mạnh mẽ, xinh đẹp này.

Chàng đã cởi bộ đồ hóa trang chết tiệt này trước khi đêm nay kết thúc và cuối cùng cũng khám phá được hương vị của nàng. Cameron sượt một tay tới hông nàng, tìm thấy thứ nàng dùng để đệm váy.

“Ta muốn cởi thứ này ra.”

“Em cũng cảm thấy tuyệt hơn,” Ainsley vừa nói vừa hôn chàng.

“Ta sẽ cởi bỏ hết chúng. Ta muốn không gì ngăn cách nàng với ta, Ainsley.”

Nàng nhoẻn cười với chàng. “Và em muốn chàng không mặc gì bên dưới chiếc váy của chàng.” Ainsley ngọ ngoạy hông nàng, cọ xát vào cơ thể chàng.

“Tiểu quỷ này.”

“Em đâu phải một cô nàng trinh nữ thơ ngây. Em đã được nghe kha khá về mấy anh chàng Mackenzies và những cái váy của họ.”

“Ta thích nàng không còn là một cô trinh nữ thơ ngây.” Chàng hôn môi nàng lần nữa. “Ta sẽ hoàn toàn cám dỗ nàng.”

“Ôi, trời.” Nàng mỉm cười và khẽ đấm lên ngực chàng. “Ôi không, chàng thật xấu xa, không nên thế.”

Cameron cắn nhẹ miệng nàng. “Cô nàng tinh quái.” Một gã đàn ông có thể phải lòng nàng.

Cái ý nghĩ rối mù đó bị vỡ vụn bởi tiếng chuông của chiếc đồng hồ vàng bé nhỏ ngay cạnh họ. Cameron muốn quẳng nó vô góc phòng.

Ainsley nhún vai, nụ cười của nàng biến mất. “Em phải đi rồi.”

Cameron rời chiếc ghế và ấn nàng ngồi trở lại nó. “Nàng sẽ ở lại căn phòng này. Ta sẽ thực hiện vụ trao đổi.”

Ainsley bật dậy. “Đừng ngớ ngẩn thế chứ. Đó là việc của em. Chỉ dẫn của Phyllida rất rõ ràng. ‘Chỉ cô, Mrs. Douglas, không phải Lord Cameron,’ cô ta đã nói thế.”

Cameron đặt nàng ngồi lại ghế lần nữa. “Ta sẽ lấy những lá thư chết tiệt đó, tất cả mọi tờ. Nàng đúng vì Phyllida Chase là một kẻ tráo trở. Ả sẽ cố gắng để lừa đảo nàng. Ả không tin ta, nhưng ả biết ả không thể giở trò với ta.”

Chàng thấy đôi mắt xám của nàng lấp lánh, Ainsley đang tính toán các rủi ro. “Chúng ta nên đi cùng nhau,” nàng nói.

“Ta sẽ không để nàng ra khỏi phòng này, không phải một mình trong cái vũ hội chết tiệt của Rowlindson. Hắn là kẻ xấu, Ainsley.”

Ainsley tựa người vào chàng với một nụ cười khiến chàng rạo rực. “Nhưng đó cũng là điều mọi người nói về chàng, Lord Cameron.”

Cameron cười đáp lại nàng. “Ta là một gã xấu xa, rất xấu xa, nhưng theo một cách khác. Ta muốn khiến nàng mê mẩn đến mức cả hai chúng ta đều bất tỉnh, và sau đó ta lại muốn làm lại điều đó hết lần này tới lần khác.”

Nàng ửng hồng vì sự thẳng thắn của chàng, nhưng nàng không run rẩy và ngất xỉu. Không phải Ainsley.

“Em biết chàng đúng về Phyllida, nhưng những bức thư... “ Nàng trông không vui. “Chàng phải hứa với em chàng sẽ không đọc chúng và mang chúng ngay tới cho em.”

“Ta không có hứng thú với những lá thư.” Cameron cong người về phía nàng, tia nhìn của chàng vuốt ve khe ngực nàng. “Nàng giấu tiền ở đây phải không?”

Ainsley luồn tay vào sâu trong áo lót và lấy ra xấp giấy bạc. “Tất cả chúng đây.”

Cameron cầm lấy chúng, vẫn còn đượm hơi ấm của nàng, chúng thật may mắn. “Ta đã không trông đợi chúng sẽ bị mất ở dưới đó.” Chàng hôn chóc một cái lên miệng nàng rồi đứng dậy. “Ở đây. Ta sẽ trở lại với những lá thư, và chúng ta sẽ về nhà bằng xe của ta.”

Ainsley lại gật đầu. Nàng trông ngon lành đến muốn cắn một miếng dù với mái tóc giả bự chảng, đôi mắt xám gợi tình dù là đeo mặt nạ. Nàng trông giống một kỹ nữ tuyệt sắc, nửa ngây thơ, nửa khêu gợi, loại cao cấp trong những nhà thổ hạng sang.

Loại đàn bà mà Rowlindson thích nhất để chụp ảnh lóng ngóng với một hoặc hai của quý của mấy gã. Ainsley đã tuyên bố là nàng chẳng còn ngây thơ, nhưng nàng không hề biết gì về những điều mà Rowlindson và đám bạn hắn có thể làm.

Con quái thú trong Cameron thức tỉnh, tàn bạo và nguy hiểm mà Cameron đã cố dùng rượu, đàn bà, và đua ngựa để kìm giữ nó. Nhưng đêm nay con quái thú ấy đã tìm được một chỗ để trút giận, và Cameron mỉm cười vì điều đó. Chàng đã thấy đôi mắt của Rowlindson khi gã quan sát Ainsley đi xuống cầu thang. Cameron có thể vui sướng mà bẻ gãy cái cổ của Rowlindson, có lẽ là của cả Phyllida nữa. Sau khi Cameron lấy lại những lá thư khốn khiếp đó.

“Đợi đã.” Ainsley lao ra khỏi cái ghế. Nàng lôi cái khăn tay của Cameron từ túi của chàng và bắt đầu chấm nhẹ lên đôi môi chàng. “Chàng bị dính son môi trên mặt nè.”

Cameron trao nàng một nụ cười nồng nàn. “Ta muốn thấy chúng trên khắp cơ thể ta.”

Ainsley đỏ mặt. Xinh đẹp, Ainsley tuyệt đẹp.

Cameron lại hôn nàng rồi cầm lấy cái khăn tay và lau đi vết son đỏ trên miệng chàng khi buộc mình xoay đi và rời khỏi căn phòng.

:’O

Khi cánh cửa đóng lại, Ainsley thở hắt ra và ngồi phịch xuống cái ghế đã cũ.

Nếu là một người đàn bà nào khác khi thấy quý ông đang có tình cảm với mình rời đi để gặp tình nhân cũ của anh ta thì hẳn phải lo sợ, nhưng Ainsley chỉ cảm thấy nhẽ nhõm. Nếu ai đó có thể chắc chắn Phyllida phải giao ra những lá thư, thì đó là Cameron Mackenzie. Chàng không phải là một người giữ kẽ - chàng sẽ đoạt lấy những lá thư dù Phyllida muốn trao chúng ra hay không.

Ainsley cảm thấy ấm áp, ấm áp hơn bao giờ hết trong suốt một khoảng thời gian dài. Và háo hức và cả lo lắng lẫn một chút sợ hãi về điều mà nàng đang dấn thân vào.

Thậm chí trước khi Cameron bắt đầu hôn nàng trong căn phòng nhỏ này, Ainsley đã quyết định cho phép bản thân nàng được buông thả cùng chàng một đêm trước khi nàng trở lại Balmoral. Một đêm huy hoàng là người tình của Lord Cameron Mackenzie, và rồi nàng sẽ rút lui và trở lại là một Ainsley Douglas đơn giản, một người em gái trách nhiệm và một cận thần đáng tin cậy của nữ hoàng.

Nàng đã già hơn và khôn ngoan hơn lẫn hiểu biết nhiều hơn so với khi còn là một cô nữ sinh mới rời ghế nhà trường, nàng suy ngẫm. Nàng sẽ dấn thân vào mối quan hệ khó lường, như Phyllida đã dự đoán, với đôi mắt mở to. Ainsley đã được cảnh báo nhưng, chỉ một đêm thôi, nàng sẽ hạnh phúc trong vòng tay của Cameron, và sẽ trân trọng khoảnh khắc lãng mạn đó trong suốt phần đời còn lại của nàng.

Trước tiên, nàng phải đợi Cameron trở lại với những lá thư. Ainsley lấm tấm mồ hôi khi chiếc đồng hồ chỉ một giờ mười lăm - điểm với một tiếng chuông nhỏ - rồi đến một giờ hai mươi. Một giờ ba mươi, nàng bỏ cuộc và bật dậy khỏi ghế, nhưng trước khi nàng có thể mở cánh cửa, nó đã bật mở bởi Lord Rowlindson.

Gã là kẻ xấu, Ainsley, Cameron đã nói chắc nịch. Tại sao lại nói như thế về một quý ông khi mà ai đó như Cameron, một con cừu đen của gia tộc Mackenzie tai tiếng, chế nhạo ông ta.

Lord Rowlindson nhìn không hề đáng sợ lúc này. Ông ta đứng đó, một tay để lên nắm cửa và nhìn Ainsley có chút lo lắng. “Gisele phải không? Mọi việc ổn chứ?”

Ainsley lại ngồi phịch trở lại ghế, lấy tay quạt cho mát khuôn mặt nàng. “Đông người quá khiến tôi bị ngộp. Tôi quyết định là nên ngồi yên tĩnh một lúc.”

“Tôi nghĩ là mình vừa thấy Lord Cameron rời căn phòng này.”

“Ngài thấy.” Ainsley nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Ngài ấy chỉ cho tôi chỗ yên tĩnh để nghỉ.”

Biểu hiện của Lord Rowlindson trở nên lo lắng. Ông ta đi thẳng vào căn phòng và đóng cửa lại.

“Gisele, tôi phải khuyên cô một điều tốt cho cô thôi. Hãy cảnh giác với Cameron Mackenzie. Ông ta có thể quyến rũ khi cần phải tỏ ra thế, nhưng ông ta không thành thật đâu. Thực ra, ông ta là một kẻ cộc cằn và thô lỗ. Ông ta sử dụng những quý cô cho tới khi họ trở nên liều lĩnh vì thứ mà ông ta mang lại, và rồi bỏ rơi họ. Tôi ghét phải chứng kiến điều tương tự với cô.”

Một thoáng run rẩy tràn qua người nàng. “Tôi cảm kích sự lo lắng của ông, thưa quý ngài. Tôi thực sự cảm kích. Nhưng tôi sẽ ổn thôi.” Bây giờ, làm đi, xin ngài đáy, đi đi.

Ông ta không đi đâu hết. “Thứ lỗi cho sự tò mò của tôi. Đơn giản là tôi không ước nhìn thấy ai đó trẻ tuổi như nàng bị tổn thương. Xin hãy ở lại và tham dự buổi dạ hội của tôi. Hoặc nếu cô không thích đông vui, chúng ta có thể rời đến phòng làm việc riêng của tôi. Tôi có một người bạn, anh ta là một quý ông, và rất kín đáo, anh ta có thể tham gia cùng chúng ta - hoặc không, tùy ý của cô. Cô thích chụp ảnh không?”

Điều đó là có ý gì vậy nhỉ? “Tôi thực sự không biết nhiều về nó, trừ một lần chụp chân dung. Nhưng cũng khá lâu rồi.” Sau hôn lễ của nàng, trong bộ đồ cưới đặt may vội vàng, đứng bên cạnh John Douglas. Ainsley đã không mặc chiếc đầm cưới lộng lẫy trong bữa tiệc; chẳng có thời gian mà lo việc đó.

“Đó là một thú vui của tôi thì đúng hơn,” Rowlindson nói. “Tôi sẽ rất vui lòng được hướng dẫn cho cô.”

Ainsley vẫn không chắc chắn Rowlindson là một kẻ nguy hiểm, nhưng ông ta dứt khoát là một kẻ kỳ quặc. “Có lẽ để lần khác.”

“Tôi luôn luôn chỉ cho những vị khách mới những tác phẩm của mình - đúng hơn đó là vinh hạnh của tôi. Và rồi tôi có thể chụp cho cô một bức ảnh.”

Tuyệt đối kỳ quặc. “Không, cám ơn ngài. Tôi sẽ trở về nhà ngay lập tức.”

Rowlindson thở hắt ra. “Nếu cô phải về. Xe ngựa của tôi sẽ phục vụ cô. Cho phép tôi gọi xe?”

“Không, không.” Ainsley xua xua tay. “Tôi đã có hẹn rồi. Tôi sẽ ngồi đây cho tới khi người hầu của tôi tới đón.”

Rowlindson nhìn nàng trong chốc lát, rồi, khiến nàng cảm thấy nhẹ cả người, ông ta gật đầu. “Một sự thu xếp khôn ngoan. Nhưng nếu cô cần giúp đỡ, hay cần xe ngựa của tôi để đưa cô về nhà, cô phải nói với tôi ngay lập tức nhé. Hứa chắc nhé?”

“Ồ, vâng, thưa ngài. Tôi hứa. Ngài thật quá tốt bụng.”Cái quái quỷ gì thế không biết, sao ông ta không đi mau đi!

“Và hãy lưu ý tới lời khuyên của tôi về Lord Cameron. Dù bất kể gì cũng đừng để ông ta quyến rũ nàng.”

Không khéo thì trễ mất. “Vâng, nhất định rồi. Cám ơn vì sự cảnh báo của ngài.”

Miệng Rowlindson dãn ra với một nụ cười. “Có lẽ nàng và ta có thể nói chuyện vào dịp nào đó. Ta có thể gửi lời mời tới nàng, qua Mrs. Chase chứ?”

“Tôi không chắc là có thể,” Ainsley nói, cố gắng tỏ ra nghiêm trang.

Sự lo lắng của nàng về viễn cảnh đó dường như khiến ông ta thích thú. “Ta sẽ tuyệt đối kín đáo. Buổi tối tốt lành, Gisele.”

Rowlindson gật đầu từ biệt, mở cánh cửa, và phải mất một lúc lâu sau, để nàng lại một mình.

Ainsley ngồi chờ thêm khoảng mười phút nữa, để chắc chắn Rowlindson đã đi hẳn lên gác, rồi nàng tháo bỏ đôi giày nặng nề ra và rón rén bước ra khỏi phòng với đôi chân chỉ mang tất.

Phyllida đến trễ, vẫn như thường lệ. Cameron đợi trong bóng tối, và đủ chắc chắn, không cho đến khi một nửa đám người tình cờ tản bộ tới khu nhà kính. Cô ả mặc với ý đồ trở thành một nữ hoàng Ai Cập: bộ áo suông, dài khoe toàn bộ đường cong của cơ thể, đôi mắt được vẽ đen, trang sức vàng treo khắp nơi từ cánh tay, cổ, mắt cá chân, và tai.

Ả ngừng lại, ngó quanh để tìm kiếm Ainsley. Cameron bước đến từ phía sau dưới bóng của dàn nho. “Phyllida.”

Cô ả giật thót mình tìm chỗ trốn, rồi đỏ bừng. “Quỷ tha ma bắt, Cam, ngài muốn gì? Tôi đã nói với ngài tôi sẽ chỉ trao đổi với Mrs. Douglas.”

Cameron rút cuộn tiền từ trong túi của chàng ra, và cái nhìn hau háu của Phyllida dán chặt vào nó.

“Một ngàn năm trăm?” ả hỏi. “Như đã hứa?”

“Như đã hứa. Cô đưa ta những lá thư và không bao giờ làm phiền Ainsley nữa.”

Đôi mắt trang điểm đậm của ả mở to thích thú. “Ngài gọi cô ta bằng tên thân mật rồi cơ đấy? Xem ra tiến triển nhanh quá rồi nhỉ.”

“Cô có những lá thư chêt tiệt hay là không đấy?”

“Một tin nóng hổi đây. Cô nàng Ainsley Douglas nhút nhát và Lord Cameron Mackenzie tai tiếng. Sẽ vô cùng ầm ỹ đây.”

Cameron cảm thấy cơn thịnh nộ đang dâng trào. “Còn nói một lời nào về cô ấy, ta sẽ bóp nghẹt cổ cô đấy.”

“Ngài đã luôn bạo lực. Tôi đã từng nói với ngài điều đó thú vị biết bao nhỉ?”

“Những lá thư, Phyllida.”

Cái nhìn của Phyllida bỗng vượt ra sau Cameron, và khuôn mặt cô ả sáng lên với vẻ hài lòng mãn nguyện, một biểu cảm của ả mà Cameron chưa từng thấy bao giờ.

“Chàng đây rồi, anh yêu. Nào, hãy ra đây và bảo vệ em khỏi sự đe dọa của Lord Cameron. Chàng biết người nhà Mackenzie thế nào rồi đấy.”

Cameron quay lại thì thấy người cuối cùng mà chàng mong phải chạm mặt: người đàn ông trẻ tuổi, cao ráo, tóc đen với nước da sậm màu và đôi mắt đen của vùng nam Ý. Cameron nghĩ chàng ngờ ngợ nhận ra anh ta chỗ sân khấu. Opera, có lẽ thế.

“Hãy xin lỗi quý cô đi,” người Ý nói. Giọng anh ta rất nhẹ, nhưng tiếng Anh rất tốt. “Tôi biết nàng từng là người tình của ngài, nhưng giờ chuyện đó đã kết thúc.”

“Ta đồng ý,” Cameron nói. “Nó đã kết thúc. Phyllida, anh ta là thứ quái quỷ gì vậy?”

“Không phải việc của ngài,” Phyllida quả quyết. “Chàng ở đây là để chắc chắn tôi không bị lừa gạt.” Ả quay sang gã người Ý. “Anh yêu, anh có mang theo những bức thư chứ?”

Cameron nắm chạt bàn tay quanh cuộn tiền, không để Phyllida có nó cho tới khi cô ả giao hàng trước. Người Ý lục trong túi của hắn và lấy ra một xấp những tờ giấy.

“Tất cả chúng đây sao?” Cameron nhìn chằm chằm. “Ainsley đã nói là có sáu bức.”

“Tất cả đấy.” Gã đàn ông đưa ra với cánh tay dài. “Ngài có thể tin tưởng quý bà đây giao dịch trung thực.”

Trung thực? Phyllida? Hoặc là gã đàn ông là một kẻ nói dối thượng thăng, hoặc Phyllida đã thực sự bỏ bùa được gã.

Cameron với lấy những lá thư. Gã người Ý rút chúng lại. “Ngài phải đưa tiền cho nàng trước.”

Khốn khiếp. “Hãy làm cùng lúc?”

Gã gật đầu lạnh lùng, giơ ra những bức thư lần nữa, và Cameron đung đưa cuộn tiền cùng lúc. Phyllida vồ lấy số tiền, và Cameron đoạt lấy những lá thư từ tay gã người Ý.

Phyllida lướt ngón tay cái lên mép cuộn tiền. “Cám ơn ngài, Cameron. Tôi hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại ngài nữa.”

Cameron mở lá thư đầu tiên. “Chờ đã,” chàng đanh giọng. “Không ai trong hai người được rời đi cho tới khi ta biết là ta đã có tất cả chúng.”

“Tôi đã nói với ngài...”

Người Ý giơ tay lên ngăn ả lại. “Không. Để ông ta xem. Người không tin tưởng luôn tin rằng những kẻ khác cũng chơi khăm chống lại họ.”

Nhất định là opera rồi. m thanh của gã đi thẳng tới chỗ họ. Cameron ngồi trên một cái băng ghế sắt và lướt qua trang đầu tiên.

“Không phải ngài định đọc hết tất cả chúng đấy chứ?” Phyllida cáu bẳn.

Cameron không trả lời. Chàng sẽ phải đọc cẩn thận từng từ một để đảm bảo chàng đã có toàn bộ những lá thư, không một trang nào bị bỏ sót mà Phyllida có thể dùng để tống tiền Ainsley sau này. Cam đã nói dối Ainsley khi chàng nói chàng không có hứng thú với những lá thư, nhưng chàng chưa bao giờ hứa chàng sẽ không đọc chúng. Chàng cần phải làm thế, vì lợi ích của nàng thôi.

Không nghi ngờ gì chúng là thư tình. Người đàn bà gửi chúng tới “Người bạn yêu thương nhất của em,” và tờ giấy ngập với những tính từ khoa trương và những cụm từ hoa mỹ để ca ngợi vẻ nam tính, lòng quả cảm, sức dẻo dai của người bạn đó.

Vì thế, Cameron có thể nhận thấy người viết có khả năng tuyệt hảo về mặt ngôn ngữ và thơ phú, theo kiểu ủy mị sướt mướt. Bức thư đâu tiên bắt đầu từ những thông tin trao đổi đơn thuần rồi dần dần trở nên hoa mỹ. Người đàn bà ký tên, “Mong chờ tình yêu của chàng, Mrs. Brown.”

Mrs. Brown.

Ôi, khốn khiếp.

Cameron mở bức thứ hai và tìm thấy những thứ tương tự như bức thứ nhất, chú ý thấy người viết dẫn chiếu tới “những đứa trẻ đang gắng sức” ở giữa bức thư và những vấn đề đối nội. Nhưng chúng chỉ là những vấn đề nội bộ trong một cung điện, những đứa trẻ đang cố gắng trở thành hoàng tử và công chúa trong vương quốc và luật lệ của chúng.

Chàng cuối cùng cũng hiểu được sự bí mật và góc khuất của Ainsley. Tên của người bạn mà nàng đang cố che giấu để bảo vệ chính là Nữ hoàng của nước Anh.

“Một vụ động trời, đúng không?” Phyllida nói khi chàng gập lại bức cuối. “Bà ta phải tự cảm thấy hổ thẹn.”

“Cô có bản sao chép nào không?” Cameron hỏi ả. Đó là một vũ khí mà Phyllida có thể có, và cô ả cũng đã từng sử dụng chiêu bài này trong quá khứ, việc nhỏ thôi. Những sự đã rồi.

“Tại sao chứ?” Phyllida nhún vai. “Tôi không hứng thú với những phóng túng bồng bột của nữ hoàng.”

Cameron đứng dậy và nhét đống thư vào túi. “Những lá thư này tuyệt đối sẽ hủy hoại thanh danh của nữ hoàng, và cô ra giá một ngàn năm trăm đồng vàng với ta?”

“Ngài rất hào phóng. Nó đủ cho một sự khởi đầu mới, tôi nghĩ vậy.”

“Khởi đầu cho cái gì?”

Phyllida cười lớn, và lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian quen biết ả, Cameron thấy sự khắc nghiệt đã rời bỏ cô ta. “Để rời bỏ khỏi lão chồng của tôi, tất nhiên rồi.” Cô ta luồn tay dưới khủy tay của gã người Ý. “Cám ơn chàng, Giorgio. Chúng ta đi thôi?”

Giorgio. Giờ thì Cameron đã nhận ra gã. Hắn là Giorgio Prario, một giọng nam cao mới đây đã làm mưa làm gió tại London. Isabella đã mở một bữa tiệc với chủ đề về công việc của gã, là một trong những buổi họp mặt nho nhỏ mà Isabella ưa thích tổ chức và cũng chính là những thứ Cameron luôn tránh xa như dịch bệnh vậy.

Prario nhìn Cameron với đôi mắt nâu sẫm và một cái nghiêng đầu kiêu hãnh trước khi gã dắt Phyllida rời đi. Phyllida đã bấu chặt móng vuốt của ả lên gã trai, tội nghiệp thằng cha.

Cameron nhìn họ rời đi, Phyllida õng ẹo bên gã trai cao to. Phyllida Chase, kẻ yêu thích sự thoái mái cho bản thân và địa vị xã hội hơn mọi thứ khác, giờ đây sẵn sàng ném bỏ chúng đi để chạy theo một gã trai hát opera trẻ trung. Thế giới đang trở nên kỳ lạ.

Còn kỳ dị hơn, Cameron đang ngày càng lún sâu tình cảm với một quý cô trẻ tuổi người đang chạm bàn tay nhỏ nhắn lên tay chàng, khuôn mặt ửng hồng và hổn hển.

“Chàng đã lấy được chưa?” nàng hỏi.