Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 31: Yêu ai yêu cả đường đi




Thứ Bảy, tuy không muốn ra ngoài nhưng ngại Ngả Lỵ trái một lần phải một lần nhắc nhở, Diệp Phong không thể không đúng chín giờ thức dậy rời giường, tắm rửa, thay quần áo, đi đón cô giáo Ngả ăn cơm. Đây là do Hạ Dịch Dương hứa với Ngả Lỵ, nhưng tối hôm qua anh trở về quá muộn, anh nói tổ sản xuất chương trình ‘Có hẹn với nhân vật nổi tiếng’ phải họp, không biết khi nào thì chấm dứt, còn chu đáo dặn cô ăn cơm tối trước.

Cô trước mười hai giờ đã lên giường, tắt đèn, trong bóng đêm yên tĩnh, nghe Vương Phi hát ‘Đậu đỏ ‘. Giọng hát của Vương Phi thật tuyệt, chất giọng trong sáng, cô hát bất kỳ bài hát nào, dường như còn có một tầng ý nghĩa khác. Đang nghe, không biết khi nào thì ngủ quên. Lúc nghe tiếng đóng cửa nhà Hạ Dịch Dương truyền tới, cô mở hé mắt, Vương Phi còn đang hát, thời gian trên điện thoại di động báo là rạng sáng ba giờ, cô rất buồn ngủ, trở mình một cái, lại ngủ tiếp.

“Ê, sao chỉ có một mình cậu đến đây?”

Đón xe đến nhà Ngả Lỵ, cô sợ lười không có đi lên, nên chờ ngay trước hoa viên nhỏ bên dưới nhà. Ngả Lỵ là người thuộc phái hành đ

ộng, rất nhanh đã đi xuống đến, nhìn thấy cô, rồi lại nhìn mọi nơi xung quanh.

“Anh ấy có việc, mình đến làm đại biểu.” Lúc cô đi ra, bước chân nhẹ nhàng, muốn cho anh ngủ nhiều thêm một chút. Có lẽ ngày đó anh chỉ là thuận miệng nói vài câu khách khí với Ngả Lỵ, mấy ngày nay, cô cũng không có nghe anh nhắc tới.

Ngả Lỵ không tin, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trừng cô vài giây, “Không phải hai người các cậu cãi nhau chứ?”

“Chúng tớ đều là những người có trình độ, có thể cãi nhau sao?” Cô trừng mắt lại.

Ngả Lỵ chịu không nổi hừ một tiếng, “Anh ấy không đến cũng tốt. Mặc dù nói là bạn học, bất quá cùng với anh ấy thật sự xem như người quen thuộc xa lạ, cùng ngồi ăn cơm chung, mình còn ngại không được tự nhiên.”

Diệp Phong cười cười, mắt liếc Ngả Lỵ, “Nếu cậu ngại ít người, chúng ta gọi thầy giáo Vương Vĩ tới đi?”

“Cậu không mở miệng không có ai bảo cậu câm, mình vốn tâm tình rất tốt, giờ hỏng rồi.” Ngả Lỵ nhăn mặt, cũng không thèm nhìn tới cô, lập tức bước về chỗ đỗ xe.

Diệp Phong sờ sờ cái mũi, nghĩ rằng Vương Vĩ không chừng lại làm tổn thương lòng Ngả Lỵ, không dám lên tiếng, ngoan ngoãn theo sau. Trong xe vẫn trước sau như một hỗn độn, trừ ghế lái có thể ngồi, chỗ khác muốn chen chân vào cũng khó. Cô dọn một hồi lâu, mới tìm cho mình được một chỗ ngồi.

“Muốn ăn cái gì?” Cô ôn tồn hỏi cô giáo Ngã, sợ nếu không xuống nước trước sẽ giẫm phải mìn.

Ngả Lỵ không để ý tới cô, trên đường cứ mạnh chân nhấn ga. Đến khi xe dừng lại, Diệp Phong mặt mũi trắng bệch, tựa vào cửa xe, há to miệng thở, thiếu chút nữa là đem ly sữa cô vừa uống lúc sáng tống ra ngoài.

Thật vất vả hồi phục tinh thần, bước vào quán, cô lại trợn tròn mắt.

Tất cả hoàn toàn là phát tiết hận thù cá nhân, biết rõ cô không thể ăn cay, Ngả Lỵ lại chọn quán ăn công xã Thắng Lợi, vừa vào cửa, chính là tượng của Mao Trạch ‘Đinh’, trên tường dán tranh tuyên truyền thời kì Cách Mạng, bên trên có dòng chữ đỏ viết: ‘Đối với đồng chí phải như gió xuân ấm áp, đối với kẻ địch phải như gió thu vô tình cuốn hết lá vàng, đối với đồ món ngon phải nhanh tay.’, ‘Khẩu vị tốt là do đâu mà có? Là từ trong nhà của quần chúng nhân dân mà đến.’ Lại nhìn kỹ đồ trang trí xung quanh, túi xách hồng quân, bát trà, bàn bốn cạnh, hồng quân phục…

Diệp Phong nhếch miệng, nơi này làm cô nhớ tới Mao gia loan, bất quá chỗ này bình dân hơn chút, cô giáo Ngã lúc xúc động cũng còn có chút lý trí, không có tàn sát túi tiền của cô.

Quán rất ‘Đinh’ khách, ấn tượng bởi đa số là các màu da sắc tộc của người ngoại quốcxem ra công xã Thắng Lợi này ở Bắc Kinh cũng khá nổi tiếng.

Nhân viên phục vụ nở nụ cười chất phác của em gái Hồ Nam, đưa hai người đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, trước tiên rót nước châm trà, sau đó mời xem thực đơn.”Đưa cho cô ấy xem là được rồi, tôi không cần.” Diệp Phong lắc lắc tay.

Ngả Lỵ rất quen thuộc gọi một loạt những món có dòng chữ đỏ, Diệp Phong lặng lẽ liếc nhìn hình ảnh, màu sắc cũng đỏ au, cái miệng nhỏ của cô nhấp trà, thay cái dạ dày đáng thương của mình đồng tình trước một phen.

Nhân viên phục vụ thu lại thực đơn, mỉm cười nói hai người chờ một chút, xoay người rời đi.

“Thời tiết khô ráo, ăn cay quá nhiều, sẽ nổi đậu đậu đó.” Cô thật cẩn thận thay Ngả Lỵ rót một tách trà.

“Nổi đi, cũng không phải cái bệnh gì bất trị, không chết được.” Ngả Lỵ khẩu khí vẫn chưa dịu xuống, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang một bên. Bên cạnh là một đôi nam nữ trung niên người ngoại quốc ăn vận thoải mái, thái độ vô cùng thân thiết, người đàn ông lấy tay cầm lên một cái cánh gà nướng cay đưa đến bên miệng người phụ nữ, bà ấy không có chuẩn bị, chật vật há mồm lại không kịp, làm cho hai người đều cười đến thiếu chút nữa đem mặt sáp ở trên bàn.

“Anh ta ở trong căn tin trường cũng đút cô ta ăn như vậy. Có khi, muốn từ bỏ ý định cũng khó.” Ngả Lỵ thở dài.

“Không nói chuyện này nữa. Ăn xong chúng ta đi dạo phố hay là đi làm đẹp?” Diệp Phong không đành lòng nhìn dáng vẻ cô đơn của Ngả Lỵ, liền chuyển hướng đề tài.

“Đi… Mình có điện thoại.” Ngả Lỵ từ trong giỏ lấy ra cái di động đang reo không ngừng, nghi hoặc nhìn nhìn Diệp Phong, “Là Hạ Dịch Dương.”

Chén trà trong tay Diệp Phong chao nghiêng, nước trà thiếu chút nữa hắt ra bàn.

“Diệp Phong có đem di động mà! Cô ấy vừa nãy còn gọi cho em. Uhm, chúng em đang ở cùng một chỗ, bây giờ anh đến đây sao? Chúng em ở công xã Thắng Lợi. Địa chỉ em sẽ nhắn tin qua.” Ngả Lỵ tắt máy, “Sao cậu lại tắt điện thoại?”

“Đâu có!” Diệp Phong buồn bực lấy ra di động, ấn ấn vài cái, thì ra đã hết pin.

“Anh ấy gọi mấy cuộc, cậu đều tắt điện thoại, đành phải goị cho mình. Nè, vị Hạ biên tập này rất biết giữ lời nha.” Ngả Lỵ trên mặt lộ ra mỉm cười.

“Chúng ta đổi chỗ bàn khác đi, tìm phòng riêng?”

“Gì chứ? Chẳng lẽ biên tập viên thì không biết chuyện nhân gian khói lửa? Lại không có làm chuyện gì mờ ám, không đổi, mình sẽ ngồi trong đại sảnh ăn.” Ngả Lỵ bày ra bộ dáng không thể thương lượng.

Cô bất đắc dĩ cắn cắn môi, gọi nhân viên phục vụ lại đây, dặn đồ ăn đem lên chậm một chút, lại cầm thực đơn xem, nhỏ giọng nói, chọn thêm vài món ăn đặc sắc trong quán.

“Nha bộ muội, mình phát hiện cậu có chút thay đổi.” Ngả Lỵ khoanh tay lại.

“Mập hay là gầy?” Cô nâng mắt lên.

Ngả Lỵ lắc đầu, “Trước kia khi cậu và Biên Thành bên nhau, cái gì cũng đều do Biên Thành sắp xếp ổn thỏa, cậu chỉ cần hưởng thụ, không cần trả giá. Khả năng là Biên Thành thích ăn cái gì, cậu cũng không biết đi? Nhưng mà cậu đối Hạ Dịch Dương thì không giống vậy, cậu sẽ thay anh ấy lo lắng, sẽ bận tâm cảm thụ của anh ấy, cậu phi thường săn sóc anh ấy! Là vì người trong lòng khác nhau, hay là vì khi xưa tuổi còn trẻ, không hiểu tình yêu

Cô không trả lời được, chỉ biết ngồi ngơ ngác sững sờ tại chỗ.

***

Hạ Dịch Dương tới rất nhanh, anh mặc thật thoải mái, dưới ánh nắng sáng ngời, áo sơmi trắng có nhàn nhạt đường vân màu trà, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, nếp gấp nhỏ trên vai áo. Thời gian giữa trưa, nhiệt độ tăng lên rất nhanh, khi anh đi vào, tựa hồ có thể ngửi được hương vị của ánh mặt trời.

Anh kéo một cái ghế bên cạnh Diệp Phong ngồi xuống, một mặt nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, tối hôm qua ngủ trễ, nên dậy muộn.”

Ngả Lỵ rất nhạy cảm, dường như nhận thấy được cảm xúc giữa hai người có chút kỳ lạ.

Diệp Phong nghiêng đầu đi, làm bộ không thấy được ánh mắt nghi ngờ của Ngả Lỵ. Dưới chân đầu gối đột nhiên ở bị Hạ Dịch Dương bắt lấy, nhẹ nhàng mà nhéo một cái, giống như có ý trách cứ. Khi cô xoay mặt lại nhìn anh, gương mặt tuấn tú bình tĩnh ung dung.

“Gọi món ăn chưa?” Anh nhíu mày, tự nhiên đưa tay lên thay cô kéo áo lại.

Thời tiết ấm áp, Diệp Phong mặc chiếc áo sơmi cổ rộng, có lẽ do gần đây hơi gầy, cổ áo trượt, không để ý sẽ lộ ra dây áo trong.

Diệp Phong mặt thoáng đỏ, “Gọi rồi, anh muốn uống cái gì?”

“Lái xe đến, vậy gọi nước trái cây đi! Cô giáo Ngả thì sao?”

“Giống vậy đi.”

Trong quán đã có người khách nhận ra anh, cầm lấy di động muốn chụp ảnh, anh mỉm cười nhìn vị khách đó gật gật đầu chào, sau đó

Người khách cũng cười cười, phối hợp bỏ máy di động xuống. Nhưng vẫn hưng phấn nhìn về phía bàn của bọn họ chỉ trỏ.

Món ăn được quản lí của quán đích thân bưng lên, còn tặng thêm một dĩa trái cây lớn. Diệp Phong chỉ có ý tứ nâng đôi đũa, gắp mấy cọng rau dưa, sau đó liền ngồi uống nước ăn hoa quả.

Hạ Dịch Dương nhìn cô, đứng dậy đi đến quầy, khi trở về trong tay thêm một chén nước lọc, còn có một cái đĩa trộn gia vị.

Ngả Lỵ giống như khiêu khích, nhìn Diệp Phong, ăn thật sự vui vẻ.

Hạ Dịch Dương ăn cũng không nhiều, lúc nói chuyện, anh sẽ các gác đũa, chuyên chú nhìn Ngả Lỵ. Rốt cuộc do là người phải nêu gương tốt, Ngả Lỵ trong lời nói rất nhiều, đều là nói chuyện học trò, rồi lại tán gẫu chuyện buôn dưa của các thầy cô.

Diệp Phong nhìn Hạ Dịch Dương từ trong cái dĩa đỏ au dầu ớt gấp ra một miếng cá, nhúng nhúng qua chén nước lọc, tiếp theo chấm vào dĩa gia vị, rồi gấp vào chén của cô, “Cá rất ngon!”

Ngả Lỵ ngặm miệng lại, mắt mở thật to.

“Em tự gấp được rồi.” Diệp Phong nhỏ giọng nói, cảm thấy lỗ tai cũng bốc khói, nóng như lửa.

“Hiện tại có thể trăm phần trăm xác định, hai người thật sự đang yêu.” Ngả Lỵ thong thả nháy mắt. “Lúc trước, cho dù là mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, mình vẫn là không thể tin chuyện này có thực.”

Diệp Phong dở khóc dở cười, “Cậu không thể nhỏ giọng lại một chút sao, người ta đang nhìn kia!”

“Vậy thì người ta sẽ không cần đoáạ biên tập cùng với một cô gái muốn làm chuyện mờ ám gì, thì ra đó là bạn gái của anh ta nha! Ai, bộ dạng thực bình thường mà!”

“Biến đi.” Diệp Phong ở dưới bàn đá Ngả Lỵ một cái, phốc nở nụ cười. Trước mặt trên bàn đã có rất nhiều đồ ăn, gia vị kia hơi ngọt, đúng vị cô thích.

Bầu không khí cơm trưa xem như rất vui vẻ, thanh toán xong đi ra ngoài, Ngả Lỵ đảo vào chỗ có bóng râm mát, trên mặt cười tươi như hoa.

“Quên đi, mình không làm bóng đèn, chúng ta liền ở chỗ này chia ra đi!” Ngả Lỵ rất rộng rãi hướng về phía hai người vẫy tay.

“Xe em đỗ ở chỗ nào?” Hạ Dịch Dương hỏi.

“Ở bãi đỗ xe đối diện.”

“Anh với Diệp Phong cùng em đi qua lấy xe, sau đó chúng ta tự đi.” Ánh mặt trời rất gay gắt, ven đường bóng cây thưa thớt, Hạ Dịch Dương nhích gần từng bước, kéo Diệp Phong áp vào chính mình che cho cô.

Ngả Lỵ chép chép miệng, đánh giá Hạ Dịch Dương, “Biên tập Hạ à, cùng học bốn năm, trước kia tai sao không cảm thấy anh cũng sẽ biết quan tâm người khác vậy?”

Hạ Dịch Dương chế nhạo khuynh khuynh khóe miệng, “Trước kia chính là bạn học, quan tâm nhiều lắm không tốt. Hiện tại em là bạn tốt của Diệp Phong, tự nhiên quan tâm nhiều hơn.”

“Á? Vậy ra em là được hưởng ké ánh hào quang của nha bộ muội?” Ngả Lỵ thực bị tổn thương.

“Không, là anh hưởng hào quang của Diệp Phong, nếu không làm sao có cơ hội mời được cô giáo Ngả ăn cơm đây?”

“Tốt lắm, em cho anh cơ hội, về sau chỉ cần Hạ biên tập mời, em nhất định rất hn hạnh được đón tiếp.”

“Đừng có vừa cho cậu chút sắc liền mở phường nhuộm, đi nhanh!” Diệp Phong nhìn cô liếc cái xem thường.

Ngả Lỵ đột nhiên kéo cô lại, tiến đến bên tai cô nói nhỏ. Trong lúc Diệp Phong còn đang sợ run, cô cười to xuyên qua dòng xe cộ, đi sang đường đối diện.

“Cô ấy dọa em sao?” Hai người lên xe, anh chòm người qua thay cô thắt dây an toàn.

“Uhm!” Cô thản nhiên cười cười, cũng không nói gì.

Ngả Lỵ nói: nha bộ muội, cậu đừng nhìn chung quanh, ngó trái ngó phải, mình nói cho cậu biết, chuyện đi qua thật sự đã trôi qua, không có gì tốt để lưu luyến, Hạ Dịch Dương là người đàn ông tốt, cậu phải giữ chặt lấy.

Cô nghe xong, tim đập nhanh một chút, đầu ngón tay còn run run, giống như cô tưởng rằng đã che giấu rất tốt một cái bí mật nhỏ, không biết như thế nào lại bị người khác rình thấy, muốn mở miệng phản bác, lại không nói đuợc từ nào.

“Giờ về nhà hay là ra ngoài đi dạo?” Anh hỏi.

“Không có chuyện gì quan trọng, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi!”

“Được, đến Hương Sơn được không? Mùa này, du khách không nhiều. Chúng ta không leo núi, ngay tại gần đó đi dạo một chút.”

Cô gật đầu, thay đổi cái thoải mái tư thế. Đi Hương Sơn cũng không phải là một chốc mà đến, “Sao còn chưa đi?” Hồi lâu, xe còn đậu ở tại chỗ, cô quay đầu, phát hiện anh đang nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng xa xăm.

“Dịch Dương…” Cô thở nhẹ một tiếng.

Anh nhắm mắt lại, lúc mở ra, lại thâm thúy trong suốt, “Rất hy vọng là vì Kha An Di hồ nháo, em mới cùng anh không được tự nhiên như vậy; rất hy vọng là trách anh làm không tốt, mới đối với anh xa cách như vậy; rất hy vọng là vì là anh, với anh bướng bỉnh, tính tình như đứa nhỏ đùa nghịch… Đúng vậy, chính là anh, chỉ có anh, mới không có gì sợ hãi mà bộc lộ cảm xúc…”

Anh nở nụ cười, dịu dàng nhéo cái mũi của cô, “Được rồi, chúng ta đi Hương Sơn.”