The Smile!

Chương 10




Phía trên cánh cửa gỗ màu nâu có một tấm bảng đề hai chữ “ Hiệu trưởng”. Hiện tại bây giờ ngài hiệu trưởng đáng kính đang tiếp một vị khách. Đó là một cô gái.

Bên trong phòng hiệu trưởng, một người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế sofa, tóc đã điểm bạc. Ông ta khẽ nâng tách cà phê lên nhấm một ngụm nhỏ, dáng vẻ khoai thai không chút gì là vội vã.

Phía đối diện là một cô gái có mái tóc dài màu nâu. Đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện ý cười.

“ Hiệu trưởng, 9 năm rồi không gặp thầy vẫn khỏe chứ?” Cô gái đó lên tiếng, ánh mắt hướng người đàn ông kia.

“ Khỏe gì chứ, già cả rồi.” Người đàn ông đó đặt tách cà phê xuống, khẽ cười, những nết nhăn quanh khóe mắt cũng xuất hiện nhiều hơn. “ Thầy cũng sắp đến lúc phải nghỉ hưu thôi.”

“ Em thấy thầy vẫn vậy đó thôi.”

“ Phải rồi, Thiên An, Mấy năm nay không phải em đều sống ở bên Anh sao? Không phải về đây chỉ để thăm thầy đấy chứ?”

“ Em ạ?” Hoàng Thiên An khẽ thở dài, đôi mắt nâu khẽ hướng ngoài cửa sổ. “ Em lấy xong bằng tiến sĩ rồi nên về đây ở luôn.”

“ Ở hẳn đây luôn?” Ông hiệu trưởng khẽ nhíu mày nói.

“ Có lẽ là em sẽ ở hẳn, dù sao em trai em cũng về rồi.” Cô gái đó quay đầu lại, nhìn vào người đàn ông khẽ cười.

“ Hoàng Thiên Vũ? Là cậu nhóc đó sao? Sáng nay thầy mới gặp nó.”

“ Tiểu Vũ, nó còn trẻ con lắm.” Hoàng Thiên An khẽ lắc đầu chán nản. “ Đúng rồi, thầy. Hôm nay em đến là có việc muốn nhờ thầy.”

“ Nhờ thầy sao?”

Hoàng Thiên An uống một ngụm cà phê, từ tốn nói: “ Em vừa mới lấy xong bằng tốt nghiệp…”

“ Thầy nghe nói là em theo ngành bác sĩ. Phải không?”

“ Vậy nên, em muốn xin vào đây làm việc.”

“ Vào đây?” Vị hiệu trưởng trông có phần ngạc nhiên.

“ Nếu thầy đồng ý.”

“ Bác sĩ trước cũng vừa mới xin nghỉ. Thầy còn đang có ý muốn tuyển thêm người. Cũng vừa đúng lúc. Nhưng…với điều kiện và trình độ của em, có thể xin vào bất cứ bệnh viện lớn nào, hơn nữa còn rất có tương lai.”

“ Em biết… nhưng, em thích nơi này…” Hoàng Thiên An khẽ cười, nhìn chằm chằm vào tách cà phê phía trước, đôi mắt có chút gì đó nuối tiếc.

“ Thầy có thể hỏi vì sao không?”

“ Bởi vì, em…”

Có lẽ vẫn chưa thể quên được

Tự nhủ bản thân,

Rằng, xóa tan đi những hồi ức đau buồn

Tưởng rồi mình sẽ quên

Hóa ra vẫn là còn hoài niệm

Mỗi khi nhớ đến vẫn sẽ thấy đau

Trái tim nhỏ bé lại khẽ run rẩy…

Bởi vì đau khổ mà ngập tràn trong kỷ niệm,

Vô hình lại không muốn dứt ra…

Có thể như vậy, chăng lại là điều tốt?

Ít nhất vì bản thân cũng không muốn quên…

Như là ký ức lưu lại mãi mãi…

***

Trong lớp học ồn ào như cái chợ vỡ, Hoàng Thiên Vũ nằm gục xuống bàn một cách chán nản. Hôm nay đã là ngày thứ hai cậu ta đi học tại trường mới.

“ Buồn ngủ chết đi được.” Cậu ta than một tiếng, cái má phụng phịu nhìn đến là yêu.

“ Vậy thì ngủ đi.” Chan Jung Gyu ngồi ngay bàn bên cạnh cậu, khẽ ngáp dài một tiếng, khều khều lưng Lưu Phương Anh ngồi trên lên tiếng: “ Khi nào vào học nhớ gọi tớ dậy nhớ.”

“ Còn lâu.” Phương khẽ bĩu môi.

“ Nhớ gọi đấy.” Jung Gyu vừa dứt lời, mắt lập tứ díp lại nằm gục xuống bàn ngủ không biết trời đất gì.

“ Hứ!” Phương Phương kêu một tiếng, qauy ngoắt lên trên tiếp tục công việc làm còn đang dang dở.

Hà Vi Băng ngồi cạnh chú tâm vào iphone chơi game, căn bản là không thèm để ý.

Có thể nói là hôm nay ba con người thường xuyên cúp học kia đi học quả là một kỳ tích. Cũng chỉ vì Hoàng đại thiếu gia đi học buồn nên lôi họ đi cùng mà thôi.

Hoàng Thiên Vũ, ngồi một mình cũng buồn chán, lôi điện thoại ra nghịch. Vừa động được đến cái điện thoại, mắt cậu ta lập tức sáng lên. Ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa.

Từ phía ngoài cửa, Vũ Linh Nhi bước vào, mọi người xung quanh cơ hồ cũng không ai để ý, có lẽ vì quá quen với việc này rồi.

Vũ Linh Nhi, cặp mắt vô hồn từ từ đi xuống cuối lớp. Không biết là trời xui thế nào, cô gái đó lại ngồi cái bàn ở cuối lớp bên cửa sổ ngay cạnh bàn cậu đang ngồi.

“ Chào!” Tiểu Vũ mắt hiện rõ ý cười, tay hướng Vũ Linh Nhi vẫy vẫy.

Vũ linh Nhi ngược lại không có phản ứng, khẽ liếc đôi mắt nâu khói vô hồn sang nhìn Tiểu Vũ, không nhanh không chậm quay đầu đi.

“ Ashiiiiiii…” Hoàng Thiên Vũ vốn biết trước kết cục sẽ như vậy, khẽ bĩu môi, phụng phịu nói.

“ Cậu có biết không trả lời người khác là thất lễ không?”

“…”

Hà Vi Băng đang dán mắt vào cái điện thoại, nghe thấy tiếng liền quay lại. Cô gái đó hết nhìn cậu bạn thân, lại quay sang nhìn Vũ Linh Nhi, môi khẽ nhếch lên tiếp tục quay lại chơi game.

Hoàng đại thiếu gia vẫn chưa từ bỏ, kéo cái bàn của mình lại gần bàn cô gái nọ, quay hẳn người sang tươi cười nói.

“ Nhi Nhi! Đã nói là tôi sẽ gọi cậu như vậy đúng không?”

“ Này! Cậu biết tên tôi rồi nhỉ?”

“ Cậu vẫn nhớ đấy chứ?”

Vũ Linh Nhi không lên tiếng, không biết là có phải vì không để ý, đôi mắt vô hồn khẽ chớp một cái liền nhanh chóng dán chặt vào quyển sách dày cộm toàn chữ tiếng anh trước mặt.

“…”

“ Này!”

“…”

“ Nói chuyện đi có được không?”

“…”

“ Hoàng Thiên Vũ!” Hà Vi Băng ngồi nãy giờ cảm thấy tai cứ ngứa ngứa đến không chịu được, cầm quyển sách phi thẳng ra đằng sau.

“ Tiểu Băng a, sao lại ném tớ?” Hoàng Thiên Vũ nhanh chóng mà né được, hướng Hà Vi Băng không vừa lòng mà nói.

“ Reng! Reng! Reng!”

Đúng lúc ấy, tiếng chuông vang lên từng âm thanh liên hồi. Kim đồng hồ vừa đúng điểm 7h30 phút.

“ Ê! Chan Jung Gyu. Vào lớp rồi kìa!” Lưu Anh Phương quay ra đằng sau, dùng quyển sách đập vào đầu cậu bạn đằng sau một cái. Jung Gyu từ từ mà ngóc đầu dậy trong tình trạng vẫn còn chưa hết buồn ngủ.

Không khí trong phòng vẫn còn mang sự náo nhiệt đến ồn ào.

Hoàng Thiên Vũ có chút nuối tiếc mà quay người lại, được một lúc lại quay sang nhìn cô gái đó. Vũ Linh Nhi đôi mắt nâu khói vô hồn không chớp. Hoàng đại thiếu gia lại cười đến kỳ lạ.

(hết chap 10)