The Smile!

Chương 15




“ Cháu sống ở biệt thự bên kia kìa.”

“ Biệt thự bên kia?” Quản gia Kim nheo nheo mắt, nhìn sang phía bên kia đường. Sau nửa giây, đôi mắt già nua liền lóe lên một tia kỳ quái, ông nhất thời sửng sốt.

“ Đúng rồi!” Hoàng Thiên Vũ gật gật đầu mấy cái.

“ Cậu… là Thiên Vũ thiếu gia?” Quản gia Kim nghi hoặc hỏi. Ông từ khi lần cuối gặp vị thiếu gia này đã là cách đây 9 năm, hơn nữa lúc đó cậu ta mới chỉ là một đứa bé chưa có lớn như bây giờ.

“ Bác biết cháu sao?” Thiên Vũ tò mò nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi.

“ Có lẽ thiếu gia không nhớ, hồi bé cậu có gặp tôi vài lần.” Quản gia Kim khẽ mỉm cười. Ông đối với vị thiếu gia này hồi còn bé cũng có vài phần thiện cảm.

“ Cháu cũng không nhớ rõ nữa.” Thiên Vũ khẽ lắc đầu

“ Hồi đấy cậu mới 8 tuổi làm sao mà nhớ được.”

“ Cũng đúng a.”

“ Không biết hôm nay Vũ thiếu gia sang đây có việc gì. Lão gia mới sang Tây Ban Nha sáng nay, cậu…” Quản gia Kim hai tay chắp sau lưng đưa ánh mắt dò xét con người trước mặt từ trên xuống dưới.

“ A! Không phải. Cháu đến tìm Linh Nhi.” Hoàng Thiên Vũ xua xua tay, tươi cười nói.

“ Cô chủ?” Ông quản gia đôi lông mày khẽ nhíu lại, hai tay ở phía sau lưng siết chặt. Cuộc đối thoại sáng nay như một cuộn phim chậm từ từ hiện lên trong đầu óc ông…

Căn phòng rộng lớn màu nâu chìm trong sự im lặng. Chiếc đồng hồ cổ được treo trên tường vang lên những tiếng tích tác liên hồi, kim giây nhích từ chút một theo chiều quay.

Đây dường như là phòng đọc sách, cả căng phòng với những kệ sách to được kê một cách gọn gàng. Đống sách dày trên giá cao không vướng một chút bụi chứng tỏ nó đã được quét dọn hằng ngày. Trên chiếc bàn kê ngay sát cửa sổ được đặt đến hàng đống sách, người đàn ông ngồi trên ghế đôi mắt không dời khỏi cuốn sách trên tay lấy 1 giây. Ông ta là chủ tịch tâp đoàn Vũ thị - Vũ Diệp Lương.

“ Cạch!”

Cánh cửa phòng nhẹ ngàng mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen tiến vào.

“ Chủ tịch cho gọi tôi.” Quản gia Kim cung kính cúi đầu, nói.

Vũ Diệp Lương bây giờ mới dời mắt sang nhìn ông quản gia, hai tay gấp cuốn sách lại đặt lên bàn.

“ Chuyến bay của tôi hôm nay sao rồi?” Vũ Diệp Lương khẽ ngước mắt lên nhìn người đàn ông phía trước, hỏi.

“ Tôi đã thu xếp xong, 1 tiếng nữa là có thể ra sân bay.”

“ Vậy được.”

“... Chủ tịch gọi tôi còn việc gì nữa không?” Ông quản gia hơi ngập ngừng rồi cuối cùng cũng lên tiếng. Ông làm quản gia ở đây không phải mới 1, 2 năm. Tính tình chủ tịch thế nào không phải là ông không biết, với mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy Vũ Diệp Lương chắc chắn sẽ không bao giờ hỏi tới.

“ Đúng là không giờ qua mắt được quản gia Kim.” Vũ Diệp Lương khẽ bật cười, giọng nói có chút tán thưởng, tiếp tục nói. “ Ông chắc cũng biết tình hình tập đoàn Vũ thị dạo này.”

“ Tôi được biết tình hình công ty không được ổn định.” Quản gia Kim khẽ gật đầu một cái.

“ Lần này tôi sang Tây Ban Nha cũng là vì chuyện đó, có thể sẽ ở lại hơi lâu. Đại loại khoảng 1, 2 năm.”

“ Chủ tịch đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt.” Quản gia Kim như hiểu ra điều gì chỉ khẽ lên tiếng.

“ Điều này tôi hoàn toàn yên tâm, ông sẽ chăm sóc con gái tôi thật tốt. Nó cũng giống như con ông, không phải sao.”

“ Chủ tịch yên tâm.”

“ Chắc ông cũng biết, Thiên Vũ, thằng bé đó mới về nước.”

Quản gia Kim im lặng không nói gì, tiếp tục lắng nghe.

“ Nếu như Vũ thị có thể hợp tác với tập đoàn họ Hoàng, tiềm năng phát triển là rất lớn, hơn nữa lại có thẻ thuận lợi vượt qua khó khăn trước mắt. ”

“ Chủ tịch… ngài…” Quản gia Kim có phần hơi sửng sốt, ý tứ trong câu nói của người đàn ông kia, ông hiểu được vài phần.

Người ta nói thương trường như chiến trường, con người đã dấn thân vào đó, chỉ sợ khó lòng mà thoát ra được, thứ gì cũng có thể đem ra để buôn bán…

“ Tôi… đã mất một đứa con trai rồi…” Vũ Diệp Lương như hiểu được điều ông quản gia đang suy nghĩ, khẽ thở dài. Cả khuôn mặt ánh lên tia ảo não phiều muộn.

“ Tiểu thư…” Quản gia đôi lông mày khẽ nhíu chặt lại, thở hắt ra một hơi dài nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia, lên tiếng. “ Mặc dù cô chủ không bao giờ nói gì nhưng cô ấy chắc chắn…”

“ Ông nghĩ tôi sẽ vì công ty mà làm ép buộc con bé ư?” Vũ Diệp Lương khẽ cười nhạt.

“ Tôi xin lỗi, nhưng…”

“ Nó, là đưa con cuối cùng của tôi.” Vũ Diệp Lương khẽ nhắm mắt lại, cả người dựa ra đằng sau chiếc ghế một cách nặng nhọc.

Quản gia Kim đứng im một hồi, đến cùng ông vẫn không hiểu ngài chủ tịch kia là đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, Vũ Diệp Lương đột ngột lên tiếng.

“ Ông ra ngoài trước đi.”

" Chủ tịch hãy suy nghĩ kỹ."

“ Cạch!”

Căn phòng chẳng mấy chốc lại chìm vào tĩnh lặng.

***

" Phòng cô chủ ở tầng trên cùng." Quản gia Kim dẫn Hoàng THiên Vũ vào phòng khách, ngón trỏ chỉ vào hướng cầu thang ở góc trái.

Ông vốn dĩ biết Vũ Linh Nhi không thích người lạ, nhưng cũng vì chủ tịch đã dặn trước nên mới bất đắc dĩ mà tuân theo. Trong lòng ông, cũng có chút không đồng tình.

" Cháu ngồi ở đây được rồi." Hoàng Thiên Vũ lướt ánh mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, chân thuận tiện bước đến chiếc ghế sofa màu nâu ngồi xuống. " A! Đúng rồi! Cho cháu một cốc nước."

" Tôi hiểu rồi." Ông quản gia thấy có chút khồng hợp lý nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đi vài trong nhà bếp dặn dò vài thứ rồi đi ra.

Đám hầu nữ trong nhà từ khi thấy Thiên Vũ đại thiếu gia vào nhà thì bắt đầu tụm năm tụm ba xì xào linh tinh.

Còn cậu, vốn là không để ý đến ánh mắt đó, ngay cả quản gia Kim đứng ngay bên cạnh cũng bị cậu cho ra rìa. Hoàng Thiên Vũ lại hồn nhiên lôi điện thoại ra nghịch.

Điện thoại chớp nháy liên tục cái tên Nhi Nhi mới xuất hiện trong danh bạ. Cậu ta, hình như đang nhắn tin:

_ Nhi Nhi a! Xuống nhà chút đi, tôi là Hoàng Thiên Vũ nè._

Gửi xong cái tin nhắn cho ai kia, cậu đút điện thoại vài túi quần, tươi cười mãn nguyện ngồi lì ở ghế nhà người ta.

Quản gia Kim vì có khách, thành ra cũng phải theo lễ mà đứng ở đây, không nói nửa lời nhưng trong đầu ông lại đang suy nghĩ cái gì đấy. Không khí trong phòng cũng vì không có ai lên tiếng mà trở thành im lặng, chỉ có mấy cô hàu trong bếp vẫn liên tục xì xầm gì đó.

Hoàng Thiên Vũ, cậu ta cứ lúc lúc lại lôi điện thoại ra, như thế 1 phút đã nhìn đến không biết bao nhiêu lần. Mà điện thoại kia cơ hồ cũng không có tín hiệu gì là có chuyển biến, im lặng không một tiếng reo báo tin nhắn....

5 phút....

10 phút...

15 phút...

Sức kiên nhẫn của con người có giới hạn, và Hoàng đại thiêu gia thì sức kiên nhẫn lại càng kém hơn người bình thường... Cậu ta phồng mồm trợn má nhìn cái điện thoại, tin nhắn thứ hai đã được gửi.

_ Cậu không xuống tớ không về đâu._

20 phút sau...

_ Tớ sẽ ngồi ở đây đến tối đấy._

_ Cậu không xuống tớ sẽ lên đấy._

_..._

Kim quản gia từ khi tiếp vị thiếu gia cũng đã hơn một tiếng, cũng đã sớm biết cậu ta ngồi lì ở ghế uống đến mấy cốc nước là để làm gì. Ông đột nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười và trẻ con. Có lẽ Thiên Vũ thiếu gia không biết. Vũ Linh Nhi, cô gái đó hầu như không bao giờ bật điệu thoại khi ở nhà.

Mà dù có liệu sẽ trả lời chăng?