The Smile!

Chương 3




" Này, tường gì mà cao thế?" Một con người với mái tóc màu nâu đỏ, ngẩng đầu nhìn bức tường cao chót vót, mồm ngậm kẹo mút chèm chẹp nói với hai nhân vật bên cạnh.

" Xây tường cao thì mới tránh được mấy đứa như cậu chứ." Tiểu Băng khẽ ngáp dài một cái, nhàn rỗi mà nói.

" Khó vào rồi đây." Thiên Vũ đại thiếu gia mút mút cái kẹo, cau có nói.

" Thế tốt nhất đừng có vào, đi chơi có phải tốt hơn không?" Cô tiểu thư bên kia không ngừng lôi kéo vì sự nghiệp đi chơi cao cả.

" Mơ đi." Tiểu Vũ lè lưỡi một cái làn mò tìm cách trèo vào trong.

Tiểu Băng cũng không vì thế mà cảm thấy khó chịu, khẽ nhếch môi cười một cách giảo hoạt. Đường vào trường thì tất nhiên là cô nàng này biết, thậm chí còn có nhiều lối tắt khác nhau nữa kìa. Chỉ là... tại sao phải nói ra chứ.

Jung Gyu ở một bên chỉ im lặng, gì chứ tính của hai đứa bạn thân này chỉ có cậu là hiểu rõ nhất. Hà Vi Băng - nếu không phá thì đâu còn là bạn của cậu nữa chứ?

" Sao hả? Có cần tớ giúp trèo vào không?" Băng ở một bên khẽ chép miệng nói, nụ cười tươi đến chói lóa một cách bất thường.

Jung Gyu ở một bên, môi khẽ giật giật, bất đắc dĩ mà cười.

Nhưng xui thay là con người không chút đề phòng này lại hoàn toàn không mảy may nghi ngờ. Sau một hồi chật vật khó khăn mãi mới leo lên được cái tường cao ngất ngưởng, nụ cười sáng láng bất thường kia cũng không có một chút thuyên giảm, thậm chí có tăng thêm vài phần.

" Hai người không định lên sao?" Con người ở bên trên, tiếp tục mút kẹo nói vọng xuống.

" Tất nhiên... là không rồi." Jung Gyu thản nhiên nói, miệng không tự chủ được rộng ngoác đến tận mang tai.

" Tiểu Vũ a, bao nhiêu năm rồi sao cậu vẫn cứ bị tụi này lừa thế nhỉ?" Vi Băng ôm bụng lăn ra cười, khoác vai Jung Gyu khoái chí nói. " Chan Jung Gyu, đi chơi thôi. Cứ để đại thiếu gia vào trường một mình đi a."

Sau đó, hai bóng dáng nhanh chóng chuồn đi thẳng để lại cả một đống khói mù mịt vào con người cười đến méo xệch ngồi vắt vẻo trên tường.

" Vậy thôi, vào một mình vậy." Tiểu Vũ chẹp miệng, vung vẩy kẹo trong tay tìm cách trèo xuống cái tường để vào bên trong.

Đang ngọ ngậy, bỗng nhiêu cậu ta mất thăng bằng, và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Đại thiếu gia ngã rầm một cái, mông tiếp đất an toàn.

" Đau chết đi được." Tiểu Vũ lồm cồm bò dậy, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, than vãn không ngừng. Cậu ta hận mình trước sao không chăm chỉ đi tập võ một chút giống như Tiểu Băng. Để bây giờ ngã một phát là đau đến muốn gãy xương luôn. Mà cũng may là ngã xuống cỏ, chứ nếu không đã vào nhà xác nằm luôn rồi.

" Ai kia?" Đang nhăn nhó kêu trời, kêu đất cậu ta phát hiện ra ở gốc cây bên kia có một dáng người.

Đó là một cô gái có mái tóc thật dài, nước da trắng nõn có chút gì đó hơi tái xanh. Đôi mắt màu nâu khói nhìn chăm chăm vào cuốn sách ngay trước mặt. Cô gái đó ngồi dựa lưng vào một gốc cây to, dường như là không hề hay biết gì về sự xuất hiện của cậu. Hoặc có thể là không thèm để ý.

Không hiểu sao cậu nhìn cô gái đó lại có chút gì đó quen quen, tựa như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng lại hoàn toàn không thể nào nhớ nổi. Như mảng ký ức đã vỡ vụn đang khó khăn mà chắp nối mang đến một cảm giác thân thuộc

Cậu ta khẽ tiến lại gần, ngồi xổm ngay trước mặt cô gái đó, hai tay chống cằm cười đến toe toét. Điệu bộ trông y hệt một con cún nhỏ dễ thương, chỉ thiếu mỗi cái đuôi đang ngoe nguẩy.

" Chào!" Đại thiếu gia vẫn là lên tiếng trước, thu hút sự chú ý của người đối diện nhìn vào mình thay vì nhìn chằm chằm vào quyển sách dày cộp gì gì đó.

Cô gái đó đôi mắt khẽ chớp một cái, ngẩng đầu lên một cách vô thức. Đôi mắt nâu khói vô hồn thu lại hình ảnh người đó trước mắt rồi sau đó lại nhanh chóng cúi xuống cứ như rằng cậu ta vốn dĩ không tồn tại.

Ngược lại đại thiến gia không vì thế mà mất hứng, ngược lại càng khoái chí, cười tươi tới nỗi không khép nổi miệng.

" Cậu học trường này hả?" Cậu ta nhìn vào bộ đồng phục cô gái đó mặc trên người, tò mò hỏi nhưng đột nhiên đôi lông mày khẽ nhíu lại. ánh mắt đặt trên đôi tay có xuất hiện nhiều vết bầm tím và xướt xát, có chỗ vẫn còn tụ máu chưa khô.

" Cậu bị thương sao?" Cậu ta có hơi lo lắng hỏi.

"..."

Cô gái đó ngay cả đến một cái nhìn cũng không, tiếp tục chuyên tâm mà đọc sách.

" Cậu có vẻ ít nói nhỉ." Tiểu Vũ đôi mắt khẽ trùng xuống, nhưng ngay sau đó đôi mắt khẽ sáng lên tươi cười nói.

" Sau này tôi sẽ học ở đây nên có thể chúng ta sẽ gặp nhau."

"..."

" í! Cậu tên là Vũ Linh Nhi sao?" Tiểu Vũ chỉ chỉ vào cái bảng tên được gài ngay ngắn trên áo cô gái đó.

“ ừ! Cậu tên gì?”

“ Linh... Linh Nhi...”

Bỗng chốc một đoạn ký ức chợt vụt qua trong đầu cậu ta rồi nhanh chóng biến mất.

Linh Nhi đôi mắt không chớp, khẽ lật một trang sách, không lên tiếng.

" Người bạn trước đây của tôi cũng có tên giống cậu đấy."

"..."

" Đúng rồi, tôi tên là Hoàng Thiên Vũ, cũng có một chứ Vũ giống tên cậu a."

"..."

Thiên Vũ có vẻ hơi đăm chiêu, gãi gãi cằm nói.

" ừm... từ sau này tôi sẽ gọi cậu là... Nhi Nhi, được không?" Cậu ta chớp mắt một cái hướng người kia tươi cười hỏi.

"..."

" Cậu không nói tức là đồng ý rồi đấy."

Linh Nhi vẫn im lặng, đôi tay cầm quyển sách hơi siết chặt.

" Vậy cậu cứ gọi tôi là Tiểu Vũ nhé." Cậu ta cứ hồn nhiên mà nói, không cần để ý đến người bên cạnh có nghe mình nói hay không, thậm chí là có thèm để mình vào mắt hay không. Nhưng cậu lại cả thấy như vậy rất thoải mái, cứ như rằng một người bạn thân lâu ngày gặp lại, mang đến một cảm giác quen thuộc.

" A! Đúng rồi! Tôi có cái này cho cậu. ở đây chờ một lát nhé." Cậu ta chợt đứng lên sau đó nhanh chóng chạy vụt đi.

Không khí xung quanh cũng vì thế mà trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạo. Cô gái đó khẽ bỏ quyển sách xuống đôi mắt nhắm hờ tựa như đang ngủ. Chiếc thánh giá mà bạc đeo trên cổ khẽ sáng lên.

" Reng! Reng! Reng!"

Tiếng chuông báo hết tiết chợt vang lên, cô gái khẽ mở mắt, đôi mắt màu nâu khói vô hồn chớp chớp vài cái. Cả người đứng dậy nhanh chóng rời đi. lẩn vào đám đông không dấu vết...

(hết chapter 3)