Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 61: Cơ hội




"Không được." Mạnh Oánh nhìn bộ dạng thiếu đòn của anh, nhịn không được đáp.

Mặt Hứa Điện xụ lại, anh nghiến răng, xích lại gần cô, Mạnh Oánh lại đột nhiên rút tay về, lui lại hai bước, nói: "Tôi phải đi học, anh về nghỉ ngơi đi."

Nói xong không nhìn anh nữa mà xoay người đi qua đường lớn, trợ lý Hồ Nghiệp đã lái xe tới, dừng ở cửa, Mạnh Oánh đi qua, bởi vì không xe nên cô tăng tốc như chạy bộ, trực tiếp mở cửa xe rồi ngồi vào, Hồ Nghiệp ngồi ở ghế phụ lái, nhìn chiếc màu đen bên kia đường, tối hôm qua ông rất lo lắng.

Nhưng nhìn thấy xe của Hứa Điện từ cửa sổ, có ánh đèn màu quýt nhàn nhạt trong xe, ông đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn.

Hứa Điện cùng một giuộc với Chu Dương, nên biết một số kĩ năng dùng súng, ở chỗ này, sở hữu súng là hợp pháp, chủ yếu là sự tự chủ, Hứa Điện là người có sự tự chủ rất mạnh, căn bản không cần lo lắng.

Nhưng nhìn cái dạng này, là nhịn một đêm?

Hồ Nghiệp quay đầu nhìn Mạnh Oánh một chút.

Mạnh Oánh gật đầu với Hồ Nghiệp.

Hồ Nghiệp cười.

Nghĩ thầm.

Mạnh Oánh vẫn là thật đặc biệt, nếu đổi lại là cô gái khác, sớm cảm động lấy thân báo đáp.

Ông cúi đầu nhắn tin.

Hồ Nghiệp: Cậu cứ như thế ngồi trông cả đêm sao, có muốn con bé làm gì không?

Hứa Điện: Cô ấy chặn Wechat của tôi hơn hai năm.

Hồ Nghiệp nhìn thấy, suy tư một lát, mấy giây sau, ông kịp phản ứng, đây là muốn người ta bỏ chặn Wechat.

Hồ Nghiệp: ". . . . ."

Hồ Nghiệp: . . . Chỉ có vậy?

*

Đầu kia.

. . . Chỉ có vậy?

Hứa Điện nhíu mày, sau đó, Hồ Nghiệp trả lời một câu: Cậu cũng quá hèn mọn đi! ! !

Hứa Điện: ". . ."

Anh dứt khoát tắt điện thoại, nổ máy xe, lái ra đường lớn, nhưng vẫn chú ý động tĩnh ở bên kia đường, chiếc xe đang đậu bên kia, mơ hồ có thể thấy được sườn mặt của Mạnh Oánh, anh cầm điện thoại, cầm tới trước mặt, lướt đến khung chat của hai người, nhấn vào, thu âm gọi: "Mạnh Oánh."

Khung chat trống không, chí có vài ba tin nhắn gửi đi.

Vốn cho rằng tin nhắn không thể gửi đi được.

Không ngờ.

Đã gửi đi thành công.

Đột nhiên.

Chiếc xe đen phanh gấp ngừng lại.

Hứa Điện nhìn khung chat, mấy giây sau, anh chửi thề một tiếng, cúi đầu xoa bờ môi, bật cười.

Sau đó.

Anh lập tức nhắn tin.

Hứa Điện: Chiếc váy sáng nay rất hợp với em, xinh đẹp.

Gửi xong, vừa lòng thỏa ý, nhưng mấy phút sau, nụ cười của anh dần nhạt đi, nếu biết trước em đã sớm bỏ chặn anh, thì đã ước điều khác rồi! !

. . .

*

Điện thoại trong túi vang lên hai lần, Mạnh Oánh cầm lên xem, là 【 hứa 】 gửi tới, tổng cộng hai tin, cái thứ nhất là voice chat, cái thứ hai là văn bản.

Bỏ anh trong danh sách đen hơn hai năm, bởi vì phải dọn dẹp bộ nhớ của điện thoại, nên dữ liệu cuộc trò chuyện trước đó đã sớm xóa đi, nhưng nhìn khung chat vẫn còn một chút cảm giác hoài niệm.

Cô không mở cái tin nhắn âm thanh kia, ấn chuyển âm thanh thành văn bản.

Cái thứ nhất là "Mạnh Oánh "

Gọi cô một tiếng mà thôi.

Mạnh Oánh quét mắt một vòng, không trả lời lại, cất điện thoại lại, Chu Mẫn Nhi vừa lúc cũng tới xe, ngồi bên cạnh cô, Chu Mẫn Nhi thở dài, đáy mắt có mắt quầng thâm, xem ra là ngủ không ngon.

Chu Mẫn Nhi vô thức kéo tay Mạnh Oánh: "Mệt mỏi quá."

Mạnh Oánh liếc nhìn cô một cái, "Ngủ tiếp một lát đi."

"Ừ."

Xe khởi động, Chu Mẫn Nhi cào cào cổ, Mạnh Oánh nhìn lướt qua, phát hiện cổ cô có chút dấu đỏ, giống như là. . . . Dấu hôn.

Hả?

Cô quay đầu lại nhìn một chiếc xe kia chạy tới, đi song song với xe của cô, cửa sổ xe đang mở ra, cô thấy Triệu Việt cũng ngáp một cái, Mạnh Oánh nhíu mày, hai người kia?

Diễn giả làm thật?

Quên đi, không liên quan đến cô.

Đây là ngày thứ ba, qua hôm nay, cuộc tình chóng vánh này sẽ kết thúc, cuối ngày, phải tìm lý do để cãi nhau rồi chia tay, cho nên cả ngày đều đang dồn cảm xúc lại, được tự mình tìm nguyên nhân cãi nhau, Kiều Khởi suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra, rồi bất ngờ đẩy Mạnh Oánh vào bức tường, hắn nổi giận chỉ trích Mạnh Oánh, "Cô ngoại tình, ngoại tình trong tư tưởng cũng xem là ngoại tình."

Mạnh Oánh phản ứng kịp thời, nhìn chằm chằm Kiều Khởi, sắp xếp ngôn ngữ, điều chỉnh cảm xúc tức giận bắt đầu phản bác, thậm chí còn phản kích hắn cũng ngoại tình, Kiều Khởi sửng sốt, mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, hai người rùm beng một trận, Mạnh Oánh còn hung hăng đá Kiều Khởi một cái, Kiều Khởi xô đẩy, hai người ầm ĩ một hồi lâu, sau đó Mạnh Oánh hung ác nói: "Chia tay! ! !"

"Chia thì chia! Tối muốn còn không kịp!" Kiều Khởi lớn tiếng, sau đó mỗi người một ngả tách ra, Mạnh Oánh đi vài bước, hít thở sâu một hơi.

Hồ Nghiệp cùng trợ lý ở bên cạnh nói: "Được rồi."

Mạnh Oánh trở lại, nhìn Hồ Nghiệp.

Hồ Nghiệp cười lên, giơ ngón tay cái cho Mạnh Oánh, hỏi: "Thoát vai chưa?"

"Rồi, lần này rất nhanh, bây giờ cả người em nhẹ nhõm." Hốc mắt cô có hơi đỏ, nhưng sau khi bình tâm lại, cũng dần trở lại bình thường.

Kiều Khởi ôm đầu ngồi trên ghế, thở dài.

Ai.

Chỉ là giả thôi.

Từ bỏ đi.

Chỉ là Chu Mẫn Nhi cùng Triệu Việt bên kia hình như không thoát ra được, hai người tuy đi theo quá trình, nhưng lúc trở về biệt thự, rõ ràng còn đắm chìm trong mối quan hệ mờ ảo này, chưa hoàn toàn trở về trạng thái ban đầu, tình cảnh này giống với lúc Mạnh Oánh quay « song bào thai ». Hồ Nghiệp đương nhiên cũng thấy được, nhưng ông không vạch trần hai người.

Đêm nay Di Tuyết làm một bàn đồ ăn đặc sắc, mọi người ăn xong đi lên lầu xem lại cảnh quay hôm nay. Hồ Nghiệp đứng trước hình chiếu nói: "Chương trình học của chúng ta không quá cứng nhắc, bây giờ chỉ mới bắt đầu, sau này sẽ có cơ hội học hỏi, giao lưu với các vị tiền bối lão làng khác, điểm cao thì tốt nghiệp sớm."

"Điểm thấp thì chỉ có thể ở lại học thêm, mặt khác diễn xuất bắt nguồn từ sinh hoạt, sau này cho dù các em nhận vai gì, cũng cần phải có suy nghĩ và cảm nhận, chuẩn bị trước khoảng từ một đến hai tháng, từ đó các em mưới có nền tảng để biểu hiện nhân vật tốt nhất có thể và hoàn thiện bộ phim, bây giờ chúng ta sẽ xem thành quả hôm nay."

Có hai đoạn video được quay.

Mấy người đều không nói chuyện.

Nhất là Chu Mẫn Nhi cùng Triệu Việt, Hồ Nghiệp nhìn hai người bọn họ, đang chuẩn bị nói.

Sau lưng cửa đẩy ra.

Hứa Điện nới cà vạt đi tới, quét mắt một vòng Mạnh Oánh, sau đó chọn một vị trí ngồi xuống.

Hồ Nghiệp: ". . ."

Còn lại mấy người cũng liếc anh một cái, Mạnh Oánh nhìn anh thông qua tấm gương trước mặt, cô không có quay đầu, chỉ thấy Hồ Nghiệp, ông ho một tiếng, nói: "Ngày mai, đổi Mạnh Oánh cùng Triệu Việt, Chu. . . . ."

"Còn nữa sao?" Hứa Điện lạnh lùng nhìn về phía Hồ Nghiệp, ngữ khí lạnh lẽo.

Thanh âm trầm thấp, nhưng lời nói phát ra như có tảng băng đập vào trong phòng học. Chu Mẫn Nhi cùng Triệu Việt lúc này mới kịp phản ứng, Chu Mẫn Nhi mở miệng muốn nói chuyện, Triệu Việt lau trán không biết nên nói cái gì.

Hồ Nghiệp ho một tiếng, không nhìn Hứa Điện, chỉ là nhìn bọn họ nói: "Làm sao? Chỉ có vậy mà làm không được?"

"Không được."

Hứa Điện ở phía sau nói.

"Im lặng." Mạnh Oánh quay đầu, nhìn đôi chân dài vắt chéo, khí thế cường thịnh bức người của Hứa Điện.

Hứa Điện vừa bị quát, ". . ."

Anh đưa tay đẩy kính mắt lên, nghiến răng, chần chừ một lúc, nói: "Thật ra. . . ."

Mạnh Oánh: "Ngậm miệng."

Hứa Điện bỏ chân xuống, thân thể hướng phía trước nghiêng, nhìn chằm chằm Mạnh Oánh, đối mặt hai giây sau, anh dời ánh mắt, khẽ nghiến răng.

Một giây sau, anh đứng dậy, quay người xuống lầu.

Trước khi đi còn đóng sầm cửa tạo ra tiếng động lớn.

Trong phòng an tĩnh mấy giây, Chu Mẫn Nhi nhìn Triệu Việt với đôi mắt mong mỏi, nhưng hắn dời ánh mắt, Kiều Khởi nhìn Chu Mẫn Nhi, chậc một tiếng, "Thầy chắc chắn hai người bọn họ có thể?"

Hồ Nghiệp nhìn bọn họ vài lần, không nói chuyện, chỉ nói với Mạnh Oánh: "Vất vả."

Mạnh Oánh lắc đầu, "Không có việc gì, em biết thầy tự có sắp xếp của thầy."

Hai người kia đùa giả làm thật đến mức lên giường, Hồ Nghiệp sắp xếp như vậy là để bọn họ tỉnh táo, sớm nhận ra đây không phải là thật, nếu không về sau mỗi lần quay phim, đều lên giường với bạn diễn? Chắc chết quá.

Hiện tại Kiều Khởi cùng Mạnh Oánh đã nắm giữ kỹ thuật, có thể dẫn dắt bọn họ như học sinh giỏi kèm học sinh yếu vậy. Hồ Nghiệp gật đầu nói, "Ừ, cho đến khi không còn tình trạng này nữa, đến lúc đó sẽ ngừng ghép đôi, bởi vì bốn người các em không được đào tạo chính quy, bây giờ mà để mọi người đọc sách học lý thuyết sẽ tốn rất nhiều thời gian, chỉ có thể thực hành rồi rút kinh nghiệm."

Cố Viêm đã được đào tạo chính quy mà còn bị nhập tâm quá độ như thế, huống chi bọn họ, nếu muốn được công nhận cần phải cố gắng gấp đôi người khác.

Thật ra Mạnh Oánh cũng muốn học hành chăm chỉ, để sau này sẽ không còn rơi vào trạng thái cộng tình này nữa.

Hồ Nghiệp đã nói ra hết tâm tư.

Chu Mẫn Nhi và Triệu Việt không có lời có thể nói, hai người nhìn nhau, sau đó sợ bị phát hiện đành dời ánh mắt.

Hôm nay tan học sớm hơn so với hôm qua một chút, nhưng cũng đã muộn rồi, Mạnh Oánh cầm túi xách xuống lầu, chào tạm biệt Di Tuyết, đi ra ngoài, quả nhiên thấy Hứa Điện tựa ở bên cạnh xe chơi điện thoại, thấy cô, anh ngừng lại.

Mạnh Oánh liếc anh một cái, sau đó đi ra đường cái, Hứa Điện tay bỏ trong túi, đi theo sau lưng cô như mọi khi, đưa cô về, đèn đường nghiêng nghiêng, cái bóng cao cao.

Khiến Mạnh Oánh yên tâm hơn rất nhiều.

Cô đi đến lầu, đèn cảm ứng sáng lên, cô nhìn cái kia đèn, hình như cảm động rồi, cô quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cái bóng kéo dài trên mặt đất của Hứa Điện.

Anh tựa ở trên vách tường.

Giống như đang chờ cô đi lên, anh mới rời đi.

Mạnh Oánh thu tầm mắt lại, lên lầu, vào cửa sau, cô lấy điện thoại di động ra, ngồi ở trên ghế sa lon, ấn mở khung chat của Hứa Điện.

Mạnh Oánh: Đèn anh sửa?

Đầu kia, rất mau trở lại.

Hứa Điện: Ừ.

Mạnh Oánh: Cám ơn.

Giao diện biểu hiện đối phương đang soạn tin, Mạnh Oánh nhìn mấy giây, phát hiện vẫn đang soạn, thế là để điện thoại xuống, cầm áo ngủ đi tắm rửa, ngâm mình ở trong bồn tắm một hồi lâu, lúc đi ra đã là nửa giờ sau, Mạnh Oánh lau tóc, sấy tóc, đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, mới đi cầm điện thoại.

Có ba tin nhắn đến.

Đều là của Hứa Điện gửi tới.

Mạnh Oánh ấn mở.

Hứa Điện: Vào năm hai, mưa, em trốn vào thư viện khoa tài chính, đụng ngã hai kệ sách sách, rồi hốt hoảng đỡ lấy, em đỏ mặt nhìn về phía anh, lúc ấy anh cảm thấy em nhìn quen mắt, sau đó nhớ tới, em thường đến khoa tài chính, lại có một lần em ngồi đối diện với anh, cầm phiếu ăn, là khoa sư phạm, cách khoa tài chính cả nửa sân trường, em cất công chạy tới đến đây chỉ để đọc sách, rất kỳ lạ.

Hứa Điện: Một khoảng thời gian sau đó, anh mới phát hiện, em đến để nhìn anh, lúc tốt nghiệp, em đứng ở đài phun nước chụp ảnh, anh cũng nhận ra em, lần gặp mặt tiếp theo chính là cái hôm em đang đứng đợi người ở một cuộc thi ba năm trước, anh không biện bạch cho bất kì hành vi nào của anh hết, anh rất cặn bã, anh biết rằng anh đối xử với em rất tệ.

Hứa Điện: Nhưng, anh bây giờ, chỉ muốn, chỉ muốn em cho anh một cơ hội.

Lần đầu tiên anh đánh nhiều như vậy chữ, Mạnh Oánh xem hết, tâm tình có chút phức tạp, cô không trả lời, để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi đến ban công, màn cửa theo làn gió lay động nhè nhẹ, lướt lên tay của cô, cô nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe màu đen, là xe của Hứa Điện.

Mạnh Oánh ngẩn ngơ.

Một lát sau, quay người, chỉ cầm lấy chìa khoá, đi một mạch xuống tầng một, quả nhiên thấy cửa xe đang mở, anh nửa ngồi trong xe, một chân để ra ngoài xe.

Mạnh Oánh đi qua.

Liền nhìn thấy anh ngậm điếu thuốc trong miệng, tay còn đang cầm điện thoại, nhắm mắt lại.

Mạnh Oánh tới gần đứng trước mặt anh, đưa tay gõ gõ trần xe, Hứa Điện mở to mắt, thấy cô, hai người đối mặt, đôi mắt Mạnh Oánh trong trẻo, ngữ khí bình tĩnh, "Tôi cho anh một cơ hội."

Bầu không khí đình trệ mấy giây.

Hứa Điện: "Thật?"

Điếu thuốc rơi ra khỏi miệng anh, rơi trúng tay làm bỏng đến mu bàn tay, anh không phát giác gì, bắt lấy tay Mạnh Oánh, gắt gao nắm lấy như phao cứu sinh, Mạnh Oánh đối diện với anh, nói: "Cho cơ hội cũng không phải để anh động tay động chân."

Hứa Điện cứng đờ: ". . ."

*hì khum drop đâu mà, yên tâm, chỉ là gần đây có vài chuyện không vui nên hơi bỏ bê xíu hihi. ủng hộ editor tại wattped nha. t thấy có khoảng 10 web reup truyện t edit rùi á, vô wattped @ tpnq_srndipity vote, cmt cho editor lấy động lực nào. Have a good day!