Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 56: Chương 56:




“Tuy cái này có độ khó hơi cao một chút nhưng mọi người nhìn xem, có một trăm triệu tiền thưởng đó!”
 
Đạo diễn không cần da mặt, xoay người chạy đi dưới ánh mắt lạnh lùng của Vệ Xuyên.
 
Cuối cùng ép Vệ Xuyên “phun châu nhả ngọc”, đạo diễn lấy ra một con gà gào thét đã chuẩn bị trước ra, bóp một cái để che tiếng chửi thề của Vệ Xuyên.
 
Fan lâu năm của chương trình này đã quen với đam mê hành hạ khách mời của đạo diễn “Đào Hoa Nguyên”, chỉ có những fan nhỏ đến xem chương trình vì thần tượng là hơi không chịu nổi, thả tiếng cười ha hả lên màn hình để “đau lòng” thay cho thần tượng.
 
Thời gian bắt đầu, Thịnh Minh Huyên chau mày. Hai ngày trước trời mới mưa nên bùn đất trên đường rất nhiều, khiến anh ta đau đầu, ánh mắt lơ đãng liếc qua Khanh Hoan nhìn máy kéo với vẻ mặt hiếu kỳ, anh ta hắng giọng hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Thời gian có hạn, chúng ta nhanh chóng quyết định xem là hành động cùng nhau hay là tách ra.”
 
“Cho dù là cái gì thì tôi cũng không làm đâu!!” Vệ Xuyên có ý muốn bỏ gánh giữa đường, nhưng chưa làm được thành tựu vẻ vang gì đã suýt giẫm phải cứt trâu, song anh ấy phát hiện sớm, khéo léo tránh đống phân đó.
 
Nhưng bất hạnh là trong lúc tránh đi thì chân còn lại giẫm phải bụi cỏ dính nước mưa nên trượt ngã, khi thấy mặt mình sắp đập vào đống phân mới tránh, hai tay Vệ Xuyên xoay tròn, mong muốn cứu rỗi khuôn mặt của mình nhưng cơ thể vẫn cứ ngã xuống. 
 
Ngay lúc mọi người vuốt mồ hôi mặt thay anh ấy thì Khanh Hoan kịp thời ra tay, bắt được thắt lưng của Vệ Xuyên.
 
Cảnh này quá kinh hoàng nên nhiều khán giả lập tức ấn tạm dừng ở khoảnh khắc Vệ Xuyên trượt chân, giống như làm như vậy thì Vệ Xuyên sẽ không bị té nữa.
 
Đến khi bấm tiếp tục thì họ đã thấy Khanh Hoan xách thắt lưng của Vệ Xuyên một cách hào hùng, kính râm hệ cool ngầu của Vệ Xuyên từ từ trượt xuống, rơi cái bộp xuống bãi cứt trâu. Sau khi kính râm rớt ra, gương mặt Vệ Xuyên sợ hãi đến mức trắng bệch.
 
Sóng bình luận vọt lên từng tiếng ha ha khiến màn hình trông như đang run rẩy
 
Cái cảnh quay cận cảnh không tiếng động này.
 
Má ơi, buồn cười vãi!
 
Thịnh Minh Huyên không hài lòng vì sự chú ý của mọi người không ở chỗ anh ta nên quay người, lựa chọn phương tiện di chuyển luôn.
 
Anh ta chọn một phương tiện bình thường nhất - xe đạp đôi. Đương nhiên, tổ chương trình thích làm trò quỷ không thể chuẩn bị cho họ xe đạp đơn được, ngay cả chiếc xe đạp đôi này cũng là cái rất cũ kỹ và gỉ sét lung tung.
 
Hơn nữa chỉ có mỗi một chiếc, Thịnh Minh Huyên nắm tay lái, nhìn Khanh Hoan: “Này, cô theo tôi nhé? Tôi còn có thể chở thêm một người nữa.
 
Nếu Khanh Hoan đến xin anh ta thì anh ta có thể suy xét cô là người khá quen thuộc, đưa cô đi tìm điểm dừng chân số một.
 

Thịnh Minh Huyên vừa dứt lời thì hiện trường yên ắng lạ thường.
 
Thần tượng đỉnh lưu mở lời đạp xe chung mà không ai trả lời?
 
Việt Thụ hơi giao động nhìn xe đạp đôi bên cạnh Thịnh Minh Huyên...sau đó nhanh chóng rời mắt một cách dứt khoát, khẽ lắc đầu với Thịnh Minh Huyên: “Xin lỗi tiền bối, em bị say xe đạp.”
 
Say xe đạp??
 
Khán giả há hốc mồm, họ không thể tin được một em trai quốc dân đơn thuần, đứng đắn lại nói ra lời này.
 
Đại Bạch Liên cũng chớp mắt: “Anh Minh Huyên ạ, tuy Bạch Liên rất muốn ở bên anh, nhưng…” Cô ta nhìn Khanh Hoan rồi đi lên một bước: “Chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau.”
 
Sóng bình luận lại cười banh nóc trước khẩu âm của Đại Bạch Liên.
 
Sau khi Vệ Xuyên trải qua bi kịch lau mặt bằng phân trâu thì một lòng muốn đi theo Khanh Hoan. Hình như bởi vì nếu anh ấy lại gặp nguy cơ sấp mặt vào cứt trâu nữa thì sẽ có Khanh Hoan ra tay cứu anh ấy.
 
Về phần Khanh Hoan, thái độ không thể rõ ràng hơn nữa, chỉ nhìn heo chứ không thèm nhìn Thịnh Minh Huyên.
 
Trường hợp này, đạo diễn cũng ngượng ngùng đến mức đầu ngón chân như đang thi công*.
 
(*) Bên Trung người ta hay nói khi bối rối, ngại ngùng thì đầu ngón chân sẽ cắm xuống đất như khoét ra được cả một tầng nhà.
 
Thịnh Minh Huyên cười lạnh, quay ngoắt đi với thái độ khinh thường.
 
Được, tốt nhất là đừng hối hận!
 
Sau đó anh ta đạp xe chạy đi một cách ngầu lòi.
 
Chỉ nghe đùng một tiếng, bánh trước của xe đạp đôi văng ra ngoài.
 
Thịnh Minh Huyên nhìn đạo diễn với ánh mắt ngập tràn sát ý, đạo diễn cũng quay đầu về phía Thịnh Minh Huyên nhìn nhưng đang ngắm cảnh, tốc độ nói rất nhanh, giọng lại rất nhỏ mà bổ sung: “Đây là tín vật đính ước của thôn trưởng và vợ ông ấy, nếu mà làm hỏng thì thôn trưởng sẽ liều mạng với chúng ta đấy!”
 
Thịnh Minh Huyên tức giận đến nghiến răng, chỉ có thể chạy đuổi theo cái bánh xe đang vui vẻ lăn đi.
 

Nhìn thấy Khanh Hoan vẫn đang chọn phương tiện, Việt Thụ chủ động mở lời: “Hay là tôi thử dùng xe ba bánh chở mọi người đi?”
 
“Tôi cũng có thể thử dùng máy kéo.” Đại Bạch Liên thích chêm từ địa phương kỳ quái cũng nóng lòng muốn thử.
 
Ngay cả Vệ Xuyên cũng bước ra khởi hàng, lên tiếng vì sợ Khanh Hoan sẽ không dẫn anh ấy theo vì thấy anh ấy vô dụng: “Hay là mọi người ngồi lên ván gỗ đi, tôi sẽ kéo.”
 
Ba phương án này bị hiện thực lần lượt bác bỏ.
 
Đầu tiên là xe ba bánh không dễ lái như vậy, Việt Thụ cho rằng đạp xe đạp để làm quen một chút là có thể lên đường, tuy nhiên không được. Cậu ấy đã bị ngã xe không biết bao nhiêu lần.
 
Máy kéo thì càng khó hơn, bọn họ vốn không biết phải điều khiển thế nào.
 
Về phần đề nghị muốn trở thành người kéo xe của Vệ Xuyên, chưa cần thử đã bị bác bỏ, để anh ấy kéo bọn họ thì chẳng bằng bọn họ tự chạy đi tìm nhà.
 
Thịnh Minh Huyên tìm bánh xe quay về, gắn lại bằng thùng dụng cụ của tổ chương trình, quay đầu lại nhìn bọn Việt Thụ đang rầu rĩ: “Cơ hội cuối cùng đấy, trong số mọi người, ai muốn đi cùng tôi?”
 
Vẻ mặt Vệ Xuyên khẽ giao động, người Thịnh Minh Huyên muốn là Khanh Hoan, đương nhiên sẽ không nhận Vệ Xuyên rồi, vừa định từ chối thì đã nghe Vệ Xuyên nói: “Anh giẫm phải cứt trâu rồi kìa.”
 
Thịnh Minh Huyên cúi đầu, nhìn thấy mình đang đứng giữa bãi cứt trâu, cơ mặt kéo căng ra, tuy nhiên anh ta không thể thừa nhận mình vừa giẫm phải phân trước ống kính. Thế nên anh ta giả vờ không có chuyện gì, hờ hững ngẩng đầu, để lại một câu “Cậu nhìn nhầm rồi”, sau đó phóng khoáng lái xe đạp rời đi.
 
Tiêu sái chưa được bao lâu thì trưởng thôn luôn âm thầm quan sát xe đạp cưng vọt ra. Ông không biết đỉnh lưu gì đó, ông chỉ biết xe đạp quý giá của mình bị Thịnh Minh Huyên dẫm cái chân đầy phân bò lên!
 
Mọi người nhìn Thịnh Minh Huyên bị trưởng thôn bắc loa truy nã toàn thôn.
 
Tuy hai người đã đi xa nhưng âm thanh từ loa của trưởng thôn vẫn còn vang vọng: “Cái thằng nhóc thối tha đáng nhận ngàn nhát dao, giẫm lên phân rồi còn đạp xe của ông, đúng là không biết xấu hổ!!”
 
Sóng bình luận lại cười một tràng dài, fan của Thịnh Minh Huyên đều đau lòng muốn khóc nhưng fan lớn lại bình luận một hàng ha ha khiến họ không thể không nghi ngờ, tự hỏi liệu bọn họ có quá chung thủy rồi không.
 
“À thì…” Việt Thụ lại kéo sự chú ý của mọi người lại, nhìn đồng hồ vẫn đang đếm ngược: “Thời gian không còn nhiều nữa.” 
 
“Tôi chọn xong rồi nè.” Khanh Hoan vỗ cái đầu heo bên cạnh, con heo kia vẫn không vui vẻ gì cho cam nhưng nó không hất tay Khanh Hoan ra. Khanh Hoan lộ hai lúm đồng tiền, rất vừa lòng: “Chính là nó đây.”
 

“Chị chọn…” Việt Thụ biết Khanh Hoan không thích đi theo lẽ thường, nhưng cũng không ngờ rằng cô sẽ chọn lựa chọn chết người mà tổ chương trình bày ra để chơi họ. Nhưng mà khi nỗi khiếp sợ qua đi, ánh mắt cậu ấy lóe sáng, nóng lòng muốn thử: “Có thể cho em một con không?”
 
“Tôi cũng muốn một con.”
 
“Cho tôi nữa.”
 
Đại Bạch Liên và Vệ Xuyên cũng tiến lên, nhưng họ không tin Khanh Hoan có thể tìm được điểm dừng chân nhờ vào heo, bọn họ chỉ cảm thấy nếu ở bên Khanh Hoan, cho dù phải ở căn nhà số ba thì cũng có cảm giác an toàn.
 
Khanh Hoan không ngờ mình được chào đón như vậy, cô nhìn ba người còn lại rồi sảng khoái đồng ý: “Ok luôn, mọi người đợi tôi một chút.”
 
Đạo diễn nhìn bọn Khanh Hoan chọn heo thì nghĩ rằng bọn họ tự sập bẫy, cho rằng mình không thể tìm được nơi ở tốt đúng hạn nên lựa chọn “đấu trí đấu dũng” với heo để tranh thủ lấy nhiều tiền thưởng hơn, từ bỏ nơi dừng chân có điều kiện tốt nhất.
 
Ông mừng rỡ nhìn các khách mời lăn lộn, tủm tỉm cười nâng bình giữ nhiệt lên, chuẩn bị tư thế hóng hớt tiêu chuẩn.
 
Sóng bình luận cũng nổ tung:
 
[Khanh Hoan không bị gì chứ?! Vậy mà muốn dùng heo để tìm nơi ở?! Cô ấy không muốn tìm ký túc xá mà chỉ muốn thêm cảnh quay cho bản thân thôi chứ gì?!]
 
[Khanh Hoan tự làm bậy thì thôi đi, còn kéo theo em trai Việt Thụ của bọn tôi. Tôi không muốn em trai Việt Thụ sạch sẽ, tốt lành phải ở lại căn số ba đơn sơ, đáng sợ đâu!]
 
Sóng bình luận vừa bàn tán vừa nhìn chằm chằm Khanh Hoan. Khanh Hoan ngồi xổm bên cạnh đầu heo nói gì đó, các con heo khác cũng vây lại như đang lắng nghe cô nói.
 
Heo mở họp à?
 
Khán giả nhìn đến ngẩn ngơ.
 
Đạo diễn cũng trợn tròn mắt, ngướng cổ ra xem Khanh Hoan đang làm gì.
 
Khanh Hoan không nói chuyện với đám heo mà đang hát cho chúng nghe, cô hát bài “Các em không phải là heo, các em là con ngựa tự do lao vun vút” mà mình tự sáng tác.
 
Đám heo dần dần bị tiếng ca của cô lấy nhiễm, ánh mắt cúng thay đổi, mũi phát ra tiếng phì phò, còn dùng móng heo cào đất.
 
Khanh Hoan thấy đã ổn rồi thì mượn mấy sợi dây thừng từ tổ chương trình, buộc quanh bốn con heo theo cách cô từng làm với con đại bàng sa mạc, sau đó leo lên một con, nở nụ cười trong sáng với các bạn nhỏ đang ù ù cạc cạc: “Đến đây đi.”
 
Nhìn Khanh Hoan cưỡi heo mà không có chút cảm giác không hài hòa nào, bao nhiêu từ ngữ trong sóng bình luận đều hóa thành: Đậu xanh rau má!!
 
Vậy mà cũng được nữa hả?!
 
Được, quá được chứ lị!

 
Việt Thụ là người đầu tiên lên con heo đen trắng theo Khanh Hoan, Đại Bạch Liên vừa thút thít vừa trái lòng ngồi lên con heo đen, Vệ Xuyên cũng miễn cưỡng leo lên con heo cuối cùng.
 
Nhìn các chàng trai, cô gái cưỡi heo ở cửa thôn dưới ánh mặt trời, đầu đạo diễn quay vòng vòng.
 
Chỉ thấy Khanh Hoan kẹp chân vào bụng heo, hô: “Cha!”
 
Bón con heo cùng chạy đi.
 
Đàn heo oai hùng, giơ roi thúc heo, heo phi nước đại…
 
Đủ loại thành ngữ* vụt qua đầu óc trống rỗng của đạo diễn.
 
(*) Thành ngữ ở đây vốn đều là thành ngữ có chữ 马 (ngựa), nhưng Khanh Hoan cưỡi heo nên thành ngữ đã được chế một chút, đổi “ngựa” thành “heo”.
 
Khanh Hoan khống chế được tốc độ của heo, để bọn chóng chạy với tốc độ vừa phải. Cô chọn heo không phải để dẫn đầu bằng tốc độ của chúng, mà là vì tiền thưởng một trăm triệu tệ trên con heo. Cô đã hưởng qua niềm vui sướng trên Taobao nên cần một khoản tiền lớn để duy trì niềm vui ấy.
 
Tốc độ không quá nhanh, hơn nữa lưng heo rất vững vàng, nhóm Khanh Hoan không tốn quá nhiều sức để cưỡi chúng.
 
Bọn Việt Thụ cảm nhận niềm vui cưỡi theo thì cũng thả lỏng tinh thần, dù phải co chân lên nhưng chọn được một tư thế thích hợp cũng rất thoải mái, sau khi thích ứng với cảm giác ngày rồi họ bắt đầu vui vẻ cười nói, giờ phút này mà có BGM “Chàng là gió, thiếp là cát” thì chuẩn bài.
 
Mà tư thế của mấy con heo này cũng không tầm thường, chúng lộ ra khí thế kiêu ngạo, cao quý không có ở loài lợn mà chỉ có ở những con chiến mã anh dũng.
 
Khán giả thật sự không thể tin được vào mắt của mình, từ lúc sinh ra đến giờ, bọn họ chưa từng thấy F4 phiên bản cưỡi heo bao giờ.
 
Nhưng mà cũng có những cư dân mạng hiện thân chứng minh rằng lúc nhỏ, họ cũng từng vô tình hoặc cố ý cưỡi lên người heo, bị chúng nó chở đến một khoảng cách xa hoặc gần nào đó.
 
Như vậy cũng đủ để thấy, cưỡi heo là chuyện có khả năng.
 
Suốt cả quãng đường, bọn Khanh Hoan đã thu hút sự chú ý của mọi người trong thôn, Khanh Hoan vốn muốn hỏi mọi người xem căn nhà thứ ba đẹp nhất ở đâu, nhưng đám lợn không cho cô cơ hội đó, chúng chạy một mạch đến nơi dừng chân số một luôn.
 
Đây là nhà cũng đàn lợn này.
 
***
Lời tác giả:
 
Thịnh Minh Huyên: Vậy mà lại thua một bầy heo!