Thế Thân Tình Lang

Chương 7




Sau khi Lị Tát đi rồi, An Tá liền gọi di động cho Tào Dư Văn, dịu dàng dụ ngọt cậu “Này, cậu còn giận sao?”

Tào Dư Văn đơn giản gác máy, thế nhưng An Tá vẫn quyết không từ bỏ ý định, tiếp tục gọi đến làm phiền. Cuối cùng, cậu cũng chịu bắt máy nên hắn bèn tận lực phóng nhẹ thanh âm.

“Mọi chuyện tôi đều xử lý xong rồi.”

“A..”

Tào Dư Văn tỏ thái độ không để ý làm An Tá phải nhanh chóng mở miệng giải thích “Cô ấy sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa, tôi cam đoan đó.”

“Anh nói với cô ấy như thế nào?”

An Tá nói “Tôi bảo cô ấy tiếp tục chuẩn bị hôn lễ, nhưng chuyện của tôi với cậu, cô ấy không thể xen vào.”

Tào Dư Văn treo máy. An Tá dù có gọi đi gọi lại bao nhiêu lần cậu cũng không màng, ngay cả điện thoại nhà cũng vậy. An Tá vì vậy mà nổi giận đùng đùng.

Hắn vọt tới trước nhà cậu, dùng sức ấn chuông. Sau một hồi, Tào Dư Văn cũng chịu xuất hiện.

“Cậu có ý tứ gì?” Lần này, hắn thật sự sinh khí. Hắn không hiểu cậu đang muốn gì, hắn đã cam đoan, nhượng bộ đến như vậy thì cậu còn sợ gì nữa chứ?

Tào Dư Văn lạnh lùng nói “Không có gì, chính là nghĩ chỉ nên đến đây thôi.”

An Tá mê luyến cậu, như thế nào nói không quen là không quen nữa. Hắn nắm lấy vai cậu, kéo vào lòng “Văn, tôi cam đoan cô ấy sẽ không lại đến phiền chúng ta.”

“Anh có bệnh à? An Tá, tôi chỉ là người tình của anh thôi. Người anh muốn kết hôn chính là vợ tương lai của anh, anh nên chú ý đến cảm xúc của cô ấy thì hơn.”

An Tá biết cậu có ý bắt bẻ hắn. Hắn hiện tại phi thường mê muội cậu, sự bén nhọn của cậu, nụ cười rực rỡ của cậu đều làm hắn si mê, khiến hắn phải khom người, khiến hắn ăn nói nhỏ nhẹ không dám tự cao. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa có thấp giọng hạ khí với ai – hoàn toàn không có.

“Văn, tôi biết cậu mất hứng…”

Tào Dư Văn không để hắn nói hết câu “Chính xác là tôi rất mất hứng bởi vì tôi thấy khiếu thẩm mỹ của anh rất kì quái. Vợ tương lai của anh đã hơn hai mươi tuổi vậy mà lại hành xử như một cô gái mười sáu tuổi, đi đường, lời nói đều bắt chước một cô gái mới lớn. Anh có chú ý đến giọng nói của cô ấy không? Căn bản là giả vờ, nghe thật ghê tởm làm sao?”

Sắc mặt An Tá lập tức biến đổi. Dù là ai cũng không thể vũ nhục Lị Tát của hắn, Tào Dư Văn cũng vậy.

“Cậu câm miệng cho tôi. Lị Tát chính là Lị Tát, cậu thì biết cái gì? Nàng vốn là như vậy, tôi chính là yêu nàng ấy, thứ tôi muốn chính là hình dáng này của nàng.”

“Anh đúng là có bệnh rồi An Tá ạ. Cô ấy từ trên xuống dưới chỗ nào nhìn được thì cũng là đồ giả. Cái mũi, phát sắc*, thậm chí bộ ngực cũng là nhân tạo.”

An Tá phẫn nộ hết sức, dùng sức đánh vào mặt Tào Dư Văn một bạt tai. Nét mặt hắn phi thường hung ác. Cậu vũ nhục Lị Tát, so với việc vũ nhục hắn càng nghiêm trọng hơn.

“Cậu đừng tưởng trong mắt tôi cậu chiếm được vị trí nào. Một tháng này coi như chơi đùa rất vui nhưng chỉ có như vậy thì cậu không hề đủ tư cách phê bình Lị Tát. Cùng lắm cậu cũng chỉ là một người đồng tính, cậu tính gì chứ?”

Tào Dư Văn bị một cái tát vô cùng mạnh. Cậu thong thả ngẩng mặt lên, đối mặt với An Tá. Ánh mắt cậu trở nên thâm trầm tựa như lời cậu sắp nói ra đang dừng ở nơi rất sâu tận trong đáy long, biến thành một bí mật khó nói.

An Tá trợn mắt, xoay người bước đi. Là do hắn một tháng này quá nuông chiều Tào Dư Văn nên cậu mới có thái độ và lời nói thái quá như vậy. Hắn muốn cho cậu biết, cậu chẳng là gì cả, trong lòng hắn, cậu hoàn toàn không có trọng lượng.

Tào Dư Văn nhẹ nhàng đóng cửa. Tào Duẫn Thành đứng ở bên kia hành lang, hiển nhiên này tiếng động cậu không thể không để ý đến. Cậu chậm rãi tựa cửa rồi ngồi xuống. Tào Duẫn Thành đi tới, tựa vào người ba nó. Trước đây, mỗi lần gặp khó khăn, ba nó thường ôm nó vào lòng như thế này.

“Ba…”

Tào Dư Văn hít một hơi sâu “Thật không xong a. Hình dáng đáng xấu hổ của ba bị con nhìn thấy rồi.”

Tào Duẫn Thành ôm cổ cậu “Ba, chúng ta rời khỏi chỗ này đi. Con không muốn gặp người đó nữa.”

“Ân, ba cũng mệt mỏi lắm, làm sao bây giờ? Ba hình như lại mang thai nữa rồi, vốn nghĩ rằng không có khả năng, chỉ một lần không cẩn thận thôi mà.”

Tào Duẫn Thành sắc mặt khẽ biến, gương mặt nó phi thường giống An Tá, khi nhíu mày tức giận càng thập phần tương tự.

“Sớm biết vậy con đã phóng hỏa thiêu rụi sản nghiệp của ông ta.” Nó phẫn nộ nói.

Tào Dư Văn cười to, gắt gao ôm lấy Duẫn Thành “Đáng tiếc, sản nghiệp kia chút nữa đã là của con rồi.”

“Phi! Sau này con cũng sẽ trở thành người có tiền, có địa vị thôi.”

“Con là con trai độc nhất của anh ấy, này hết thảy đều là của con. Là do ba kí bút tước quyền thừa kế của con, như vậy con mới có thể cùng ba rời đi.”

“Loại hỗn đản không cần papa, sản nghiệp của ông ta rất nhanh sẽ sụp đổ. Nói không chừng khi con lớn lên chỉ còn lại nợ nần, còn phải giúp ông ta trả nợ, không phải càng thảm thiết hơn sao?”

Tào Duẫn Thành không lưu tình đáp lời làm Tào Dư Văn cười mãi, cười đến nỗi nước mắt phải chảy ra. Nó ôm cổ ba mình còn cậu thì nhanh tay lau nước mắt. Cậu biết, tương lai vẫn là một con đường dài, nếu hôm nay đứa nhỏ mà cậu đang ôm trong tay bỏ cậu đi thì con đường đang chờ đợi cậu sẽ càng gian nan hơn.

Cơn tức giận của An Tá kéo dài ba ngày. Thời gian đó, Tào Dư Văn nhanh chóng chuyển nhà, bề bộn nhiều việc bằng không hắn sẽ tìm đến cậu gây thêm phiền toái.

Hắn bắt đầu nhiệt tình an bài hôn lễ, Lị Tát cũng hồi phục nụ cười, còn tích cực muốn sinh con. Lúc này, An Tá mới nhớ đến chuyện hắn có một đứa con trai độc nhất nhưng là cho đến bây giờ, hắn cũng không biết nó đang ở đâu, coi như là không biết đi.

Hắn đến tìm quản gia hỏi thì ông có hơi do dự “Chủ nhân, ngài đã quên rồi sao?”

Hắn nhíu mày, gần đây lại bị Tào Dư Văn chọc cho phát hỏa nên tâm tình có chút không nhẫn nại “Quên cái gì?”

Quản gia chậm rãi lấy ra một quyển dĩ kiến, rút ra văn kiện, sau đó đưa đến trước mặt An Tá. An Tá xem xong thì hơi sửng sốt một chút. Hắn hoàn toàn không nhớ chuyện mình đã ký vào văn kiện này.

Trên văn kiện có ảnh chụp của một đứa nhỏ, bên trong còn có ảnh của An Đức Liệt, người mang gương mặt giống Lị Tát. Mặt trên nói là An Đức Liệt thay thế đứa nhỏ ký hạ đồng ý từ bỏ quyền thừa kế sản nghiệp của An Tá.

“Suy nghĩ của người này có vấn đề sao?”

An Tá trợn mắt há hốc mồm, sản nghiệp của hắn có bao nhiêu, An Đức Liệt dù không biết toàn bộ thì ít nhất cũng biết thân phận của hắn. Nhưng mà, hành vi thay con kí giấy buông tha quyền thừa kế thì thật là kì lạ.

Văn kiện này không chỉ đề cập đến chuyện con hắn từ bỏ quyền thừa kế, đồng thời An Tá cũng mất quyền làm cha, nghĩa là ở trước pháp lý, đứa nhỏ là con của An Đức Liệt. Hắn nhất định là đã đồng ý chuyện này bởi vì trên mặt giấy còn có chữ kí của hắn.

“Người này suy nghĩ cái gì? Cậu ta hiện tại đang ở đâu?”

Quản gia chần chờ một chút mới trả lời “Không biết.”

“Cái gì gọi là không biết?”

Nghe An Tá chất vấn, quản gia bèn lấy ra thêm một xấp văn kiện, mặt trên cũng có chữ kí của hắn, đại khái là hắn đều đồng ý những thứ này. Chính là hắn đã hoàn toàn quên đi chuyện này, có thể thấy hắn lúc trước không có để nó ở trong lòng.

Hắn đồng ý để An Đức Liệt mang đứa bé đi, hơn nữa từ nay về sau cùng hắn không có quan hệ.

An Tá nhíu mày. Hắn chính xác không xứng là một người tình tốt, cũng không xứng đáng làm cha người ta nhưng ít nhất, hắn vẫn là một con người khẳng khái.

Lúc trước, khi Lị Tát qua đời, An Đức Liệt em nàng lại phi thường giống nàng làm hắn điên cuồng yêu thương. Vì muốn có một đứa con giống Lị Tát nên bọn họ mới tìm đến một bác sĩ cầu trợ giúp, chuẩn bị làm đồng tính sinh thực.

Sau khi mang thai, thân thể An Đức Liệt đột nhiên cao lên, diện mạo ngày càng nam tính hóa, căn bản không hề giống Lị Tát. Hắn vì không thể chịu được nên không đến gặp cậu. An Đức Liệt sau khi sinh con, đứa nhỏ kia nghe nói cũng không giống Lị Tát nên hắn một lần cũng không đến thăm bọn họ.

Hắn tìm mấy người thay thế Lị Tát nhưng nhìn như thế nào cũng không hài lòng, rồi hắn tìm đến người bà con xa của nàng. Đó là một thiếu nữ sống trên một đảo nhỏ, bộ dạng từa tựa Lị Tát khiến hắn vừa liếc mắt đã điên cuồng yêu thương.

Hắn thỉnh rất nhiều người, dạy nàng làm sao để trở thành Lị Tát. Hắn muốn nàng, từ nụ cười, ánh mắt cho đến bộ dạng trên giường cũng phải giống Lị Tát. Vì để giống hơn người phụ nữ hắn yêu, hắn cho nàng tiến hành phẫu thuật, thậm chí bộ ngực nhỏ của nàng so với Lị Tát cũng kém hơn rất nhiều cho nên hắn cũng bắt nàng phẫu thuật long nhũ.

Nhưng là đã mười năm trôi qua, hắn không có nhìn đến em trai của Lị Tát, An Đức Liệt, cũng không có gặp qua đứa con thân sinh của mình

“Có an bài chỗ ở cho hai người họ không?”

Quản gia lại rút ra văn kiện, khi đưa tới trước mặt An Tá thì mày kiếm đã nhíu lại cùng một chỗ. Văn kiện này đề cập chuyện An Đức Liệt yêu cầu rời khỏi nơi ở vốn được sắp xếp sẵn cho cậu.

“Cái gì? An Đức Liệt muốn rời khỏi nơi này? Cậu ta cái gì cũng không cần, chỉ cần đứa bé? Lúc rời đi cậu ấy được bao nhiêu tuổi?”

Quản gia nhỏ giọng nói “Khi đứa bé được ba tháng tuổi, An Đức Liệt thiếu gia cũng đã đến tuổi mười sáu.”

Mười sáu tuổi? An Đức Liệt nhỏ như vậy sao?

Hắn không nhớ rõ diện mạo của An Đức Liệt. Trước đó cậu rất giống Lị Tát nhưng sau này lại không giống, mà hắn thì từ lúc cậu bắt đầu thay đổi đã không một lần thấy qua.

Sắc mặt An Tá rất khó coi. Mười năm, An Đức Liệt chắc cũng đã được hai mươi sáu rồi. Mười năm, hắn đối hai người họ không nghe không hỏi nên hơi cắn rứt lương tâm “Lúc trước tôi như thế nào lại ký hạ mấy văn kiện này? Tôi có uống rượu sao?”

Quản gia cẩn thận lựa chọn từ ngữ “Lúc ấy vừa tìm được Lị Tát tiểu thư, ngài phi thường khoái hoạt nên có lẽ không có chú ý đến chuyện này.”

“Mang tất cả đi đi.”

Hắn đem văn kiện đặt trở lại trước mặt quản gia. Trước khi rời khỏi phòng, hắn hỏi “Tôi có cho cậu ta tiền không? Tỉ như tiền nuôi dưỡng con cái chẳng hạn.”

Quản gia chần chờ một chút, sau đó mới trả lời “Theo tôi biết thì dường như không có.”

An Tá ôm tâm tình tồi tệ ly khai. Hắn đối với người tình thực khẳng khái, cho Lị Tát sử dụng tiền tài một cách phóng túng vậy mà với người đã sinh con cho hắn lại tắc trách như thế. Mà hôm nay hắn cũng không biết nên đi đâu để tìm họ, cũng không thể bồi thường cho họ.

“An Tá, món đồ này xinh đẹp không?”

Lị Tát mặc một bộ quần áo bồng bồng phi thường đáng yêu chạy đến bên người hắn. Kia thần kiều tiếu dạng của nàng là động tác tối hoàn hảo của Lị Tát trong lòng hắn.

“Rất được.”

Hắn gật đầu khen ngợi khiến Lị Tát vui vẻ cười. Nụ cười của nàng mang theo ánh mắt trát động tựa như một Lị Tát thật sự, càng giống một cô gái nhỏ bán lộng phong tình. Một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi tuyệt đối sẽ không cười như vậy.

Lị Tát có dáng người cao, chiếc quần rộng bồng bồng lại quá mức đáng yêu, chỉ dành cho những cô gái mới lớn, không phải là thứ dùng cho người phụ nữ trưởng thành.

“An Tá, tối nay em muốn cùng anh tạo ra bảo bảo, anh nghĩ sao?”

Có lẽ sau chuyện Tào Dư Văn nên Lị Tát bắt đầu có cảnh giác. Cũng giống như An Tá đã nói, hắn tùy thời có thể kiếm người thay thế nàng. Có thể nàng nhìn giống Lị Tát nhưng ai có thể cam đoan sẽ không có người giống hơn xuất hiện bởi vậy việc nàng muốn làm nhất hiện tại chính là mau chóng sinh một đứa con, bảo vệ địa vị của mình.

Mà An Tá không cho nàng biết chuyện hắn từng có một đứa con trai, chỉ có điều chỉ mới ba tháng đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hơn nữa còn từ bỏ quyền thừa kế. Hắn không nghĩ gây thêm chuyện. Hắn biết Lị Tát nhất định sẽ để ý đến mấy chuyện lặt vặt này.

“Ân.”

Lị Tát không uống thuốc ngừa thai, An Tá cũng không dùng ‘áo mưa’, vốn nên là tính yêu đầy kích thích nhưng hắn một chút thú vị cũng không cảm thấy, thậm chí có lần hắn thiếu chút nữa đã không thể ‘đứng lên’ nổi.

Vì Lị Tát muốn có một hôn lễ xa hoa nhất thế kỉ nên công việc chuẩn bị cũng nhiều hơn bình thường. Hai tháng sau, sự việc không tiến triển gì nhiều nên hắn cũng bắt đầu đâm chán.

——— ———-

Một ngày, hắn lái xe đến nơi ở cũ của Tào Dư Văn. Đậu xe bên đường, An Tá tiến đến và bắt đầu gõ cửa. Thanh âm truyền đến làm trái tim hắn vì kích động mà nhảy lên mấy cái. Ngày đó hắn đánh cậu một cái thật mạnh, nói toàn những lời khó nghe. Hôm nay đến tìm, cậu nhất định sẽ không kiêng nể hắn.

Chính là dù cậu có vô lễ, không khách khí như thế nào thì vẫn hơn cảm giác chán nản của hắn hiện tại.

Cửa mở. Người xuất hiện không phải Tào Dư Văn, cũng không phải Tào Duẫn Thành. Đó là một người phụ nữ trung niên xa lạ. Hắn lúc này mới nhớ tới sau lần cãi nhau đó, cậu đã lập tức chuyển nhà, dọn đến nơi khác.

“Tôi là bạn của người chủ nhà trước đây, xin hỏi cô có biết cậu ấy đã đi đâu không?” Hắn lễ độ hỏi, sự thật là hắn rất muốn biết nơi câu đang trú ngụ a.

“Cậu là bạn của Tào tiên sinh à?”

“Đúng vậy, tôi có chuyện muốn tìm cậu ấy.”

“Tào tiên sinh tốt lắm, cậu ấy đem mọi thứ bán hết cho chúng tôi với giá rất rẻ. Mỗi lần gặp, cậu ấy đều mang bộ dáng không khỏe cho nên cũng chẳng sửa sang gì nhiều, chỉ mang theo vật dụng cần thiết rồi rời đi. Cậu ấy có cho chúng tôi một ít tiền, nói muốn chúng tôi xử lý mấy thứ linh tinh trong nhà. Chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu, bằng không đã mang tiền trả lại rồi.”

Người phụ nữ thuật lại chuyện Tào Dư Văn rời đi với dáng vẻ thật thân thiết. An Tá nghe xong thì vô cùng lo lắng. Tào Dư Văn bị bệnh sao? Qua lời nói của bà, hắn tưởng tượng ra được bộ dáng xanh xao của cậu. Tào Duẫn Thành đặt chữ hiếu lên đầu giờ này chắc đang ra sức chăm sóc ba nó.

“Ân, cám ơn cô.”

An Tá không hỏi thăm gì thêm. Hiện hắn chỉ biết Tào Dư Văn đã rời đi, trước đó có trở về lấy hành lý hơn nữa cậu cũng không khỏe mạnh gì.

An Tá tích cực tìm kiếm cái tên Tào Dư Văn trên bảng liệt kê các thiết kế sư, nhưng do trước đây hắn đã chặn đứng con đường làm ăn của cậu, chẳng ai dám thuê cậu nữa nên cái tên này đã sớm biến mất trong làng thiết kế nội thất

An Tá không tìm thấy hành tung của cậu, hắn có mời thám tử nhưng đối với hoàn cảnh cùng xuất thân không rõ ràng của Tào Dư Văn, họ không thể tra ra cũng là lẽ thường tình.

Hắn thật hối hận vì sao ngày đó lại nói ra những lời lẽ cay độc như vậy, càng hận việc mình chặt đứt đường công danh của cậu. Cậu là một thiết kế sư giỏi, không nên bị đối xử vô lí như vậy.

Hắn trở lại căn biệt thự lúc trước, tiến vào gian phòng ngủ kia, tuy lời nói lúc đó rất khó nghe nhưng sự thật là hắn không có gọi người đến dở bỏ thiết kế ở đây.

Hắn nằm trên giường, để mặt úp lên chiếc gối êm ái, hít lấy hương thơm còn sót lại của Tào Dư Văn. Điều này làm cho nửa thân dưới của hắn năng nhiệt vô cùng.

“Văn, cậu đang ở nơi nào?”

Hắn nhẹ giọng gọi, mang theo vài tia hối hận chưa từng có. Thế nhưng Tào Dư Văn lại nhẫn tâm không hiện ra trước mắt hắn.

An Tá bạo phát, nhay cả Lị Tát yêu kiều cũng không thể khiến hắn nguôi đi được. Hắn dần mất đi hứng thú, nói với nàng bằng chất giọng chán chường “Tôi không muốn sinh con nữa.”

Lị Tát cũng biết tâm tình hắn không tốt. Nàng hiện tại chỉ có thể lui một bước, tiếp tục trù bị cho buổi kết hôn. Vì muốn cả thế giới đều biết mình kết hôn nên việc chuẩn bị hôn lễ ít nhất cũng kéo dài hơn một năm, ít nhất trên phương diện nghiêm túc này, nàng không cần lo hắn sẽ đổi ý đột ngột.

An Tá đến Đài Loan, một mực chờ đợi sự xuất hiện của Tào Dư Văn nhưng chưa một lần thành công.

Hắn khó nhịn lo lắng, thậm chí còn chạy tới bệnh viện, vận dụng thế lực điều tra xem Tào Dư Văn có đến chữa bệnh hay không.

Thời điểm hắn cãi vả với Tào Dư Văn, thần sắc cậu vẫn rất hoàn hảo chưng theo lời người kia nói thì tình trạng cậu rất không tốt, có thể là sinh bệnh lắm.

Điều tra không có kết quả, vài tư liệu có cùng họ tên nhưng tất cả đều không phải là người mà hắn muốn tìm.

Hắn hiện tại rất nóng tính, thường thường bộc phát. Lị Tát thông minh nên biết không nên chọc giận hắn. Một ngày, bí thư không quan tâm đến công việc thế nhưng lại lén xem tiết mục truyền hình, điều này càng làm hắn thêm sinh khí.

“Cậu đang làm gì?”

Bí thư sợ tới mức nhảy dựng lên. Hắn biết An Tá gần đây không vui nên liền nhỏ giọng giải thích “Thực xin lỗi, An Tá tiên sinh. Vì tiết mục này rất hay hơn nữa người chiến thắng rất lợi hại. Cậu ta mới mười tuổi nhưng cái gì cũng biết, nếu vượt qua câu hỏi này nữa thôi, cậu ấy có thể nhận được một trăm ngàn đô.”

“Thiên tài mười tuổi?”

Não bộ của An Tá bỗng nhiên lưu chuyển. Hắn đẩy bí thư ra, nhìn người đang xuất hiện trên màn hình TV, Tào Duẫn Thành, đang dùng thứ tiếng Anh lưu loát để trả lời vấn đề mà ban tổ chức đặt ra.

“Đó là chỗ nào?”

“Ở Mỹ.”

An Tá lập tức đến Mỹ ngay sau khi Tào Duẫn Thành mang giải thưởng ly khai. Hắn vận dụng chút quan hệ, lấy được tính danh của những người tham gia, nơi ở cùng số điện thoại. Lúc An tá đến nơi, người ra mở cửa chính là Tào Duẫn Thành.

“Ba nhóc đâu?” Hắn lo lắng hỏi.

Tào Duẫn Thành thấy người đến là hắn, căn bản không thèm mở cửa ra “Ba tôi không có nhà.”

“Ta nghe nói ba nhóc bị bệnh, hiện tại cậu ấy không sao chứ?”

“Ba khỏe rồi nhưng ba không muốn nhìn thấy ông.” Tào Duẫn Thành lạnh lùng nói.

“Duẫn Thành, nhóc cho ta vào nhà, ta có chuyện quan trọng cần nói với ba nhóc.”

“Người đánh ba tôi không có quyền cùng ba nói chuyện.”

Tào Duẫn Thành mội câu đều mang hàm ý châm chọc, nhược là trước kia, An Tá đã sớm tức giận bỏ đi nhưng hắn đã rất vất vả mới có thể tìm được cha con họ, nếu không cực lực nhẫn nại thì cơ hội có thể sẽ mất đi.

“Ta với ba nhóc có chuyện hiểu lầm. Duẫn Thành, không phải nhóc muốn đến biển Ca-ri-bê chơi sao? Chú An Tá cho nhóc đi chuyên cơ đến đó, là nơi quay phim thần quỷ kì hàng, nhóc nhất định rất hứng thú, đúng không? Đi chuyên cơ còn thích hơn nữa.”

“Không có hứng thú.”

Hắn tiếp tục dùng phương thức thứ hai hòng lung lạc thằng nhóc “Tuổi nhóc nên xài di động rồi, chú An Tá có thể mua cho nhóc di động đời mới nhất, còn có mp3 nữa.”

“Mấy thứ ông đưa tới tôi đều không muốn.”

Này tiểu quỷ, An Tá không thể nhịn hơn được nữa nên đại phát tính tình. Hắn trầm giọng nói “Nhóc kia, muốn tự mình mở cửa hay muốn ta phá cửa hả? Nhóc không muốn chuyện đó xảy ra đâu, phải không?”

“Ba tôi hiện tại cần tĩnh dưỡng. Chúng tôi bị ông hại đến nỗi không còn một xu dính túi, ông còn muốn thế nào nữa? Tôi còn phải đi tham gia tiết mục để kiếm tiền. Tôi cảnh cáo ông, ông đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”

Hai chữ ‘tĩnh dưỡng’ làm An Tá trở nên khẩn trương hôn “Ba nhóc bị bệnh thật sao?”

“Bệnh cái đầu ông. Đều là do ông hại thôi. Hỗn đản!”