Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Chương 10




Tô Ngôn nhịn không được hỏi: "Thầy Chu, đây là mua cho ai vậy?"

Bằng trực giác của Tô Ngôn, nếu không phải là Chu Cảnh có thói quen cách một thời gian lại đổi đồ vệ sinh cá nhân một lần thì chắc chắn mấy cái kia là cho tên ngốc.

Tuy rằng thường ngày Chu Cảnh có vẻ cực kỳ ghét bỏ tên ngốc, nhưng thực tế anh cũng đã cứu y một mạng, đêm mưa gió y bị phát sốt anh cũng chăm sóc, lại giải vây cho y khi y bị mấy đứa trẻ tai quái bắt nạt, còn đặt tên cho y.

Liền như vậy bây giờ Chu Cảnh đột nhiên nói muốn cho tên ngốc đến ở ký túc xá, Tô Ngôn phỏng chừng cũng sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc.

Cậu ta chỉ là rất hiếu kỳ, vì cái gì Chu Cảnh lại đối với tên ngốc như vậy?

Tô Ngôn không chỉ một lần phát hiện Chu Cảnh ở cửa sổ tầng hai quan sát nhất cử nhất động của tên ngốc, đây cũng là lý do vì sao khi tên ngốc bị bắt nạt thì Chu Cảnh lại là người đầu tiên chạy xuống sân thể dục.

Rõ ràng là rất coi trọng người đàn ông này, lại làm bộ làm tịch như không quan tâm, không để ý.

Nhưng Chu Cảnh đầu chỉ hướng về ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói câu: "Không có gì." Tô Ngôn nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Cảnh, muốn tìm một chút dấu vết không tự nhiên trên mặt anh, nhưng thủy chung biểu tình Chu Cảnh không có biến hóa cái gì cả, ngay cả độ cong của khóe miệng trước sau vẫn như một.

Nói cả hành động và lời nói của anh là lừa gạt người khác, nhưng cũng không bằng nói là anh lừa gạt chính mình.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính vẩn đục chiếu vào khuôn mặt trắng nõn trơn nhẵn của Chu Cảnh, làm một người đàn ông, làn da lại hoàn mỹ quá phận, thậm chí khiến Tô Ngôn nhìn đến mê mệt, quên mất mục đích ban đầu cậu ta nhìn Chu Cảnh.

Trong xe vừa chật lại vừa nóng, đồ ăn, súc vật hai thứ đó lẫn lộn với nhau cho ra đủ loại mùi kỳ quái, tạo nên một khung cảnh cực kỳ lộn xộn, bát nháo. Nhưng trên người Chu Cảnh lại như có lớp màng trong suốt ngăn cách anh với thế giới bên ngoài, anh ở trong màng chắn đó, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy nhưng lại không cách nào tới gần.

Nhìn Chu Cảnh như vậy, Tô Ngôn đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng khi anh với tên ngốc đứng chung một chỗ.

Tuy rằng Chu Cảnh vẫn như cũ, khuôn mặt chẳng có biểu tình gì, nhưng tên ngốc hiển nhiên lại đi vào được lớp màng chắn đó của Chu Cảnh.

Loại cảm giác đó rất khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng nó thực sự tồn tại.

Tô Ngôn hỏi thử Chu Cảnh: "Về tên ngốc ý, không, chuyện đi học của Hướng Nam, không bằng hôm nay chúng ta đi tới chỗ hiệu trưởng hỏi một chút?"

Mí mắt Chu Cảnh giật giật, rốt cuộc cũng có phản ứng với lời nói của Tô Ngôn.

"Cũng không biết là hiệu trưởng có nhà không nữa."

Tô Ngôn lập tức xả ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ: "Cũng không sao, chúng ta cứ đi thử xem, không có thì hỏi vợ hiệu trưởng cũng ổn mà."

"Cũng được, vậy đi một chuyến." Chu Cảnh lãnh đạm gật gật đầu, không lộ ra cảm xúc gì.

Tô Ngôn đã lường trước việc Chu Cảnh muộn tao, rõ ràng là muốn đi, lại cố tình để mình nói trước rồi mới bày ra bộ dáng miễn cưỡng đồng ý.

Chu Cảnh như vậy cũng không khiến Tô Ngôn chán ghét, rốt cuộc thì tâm tính Chu Cảnh cũng khá tốt, đối với Tô Ngôn cũng có lợi.

"Bất quá, thầy Chu, chân anh còn có thể trụ được nữa không?"

Tô Ngôn có chút lo lắng, lần trước Chu Cảnh trở về mặt đầy mỏi mệt, lần này còn nhiều đồ hơn lần trước nữa, chỉ sợ thân thể anh không cho phép.

Hơn nữa nơi thâm sơn cùng cốc này cũng không có xe để ngồi, lại khổ cho Chu Cảnh phải từ chỗ này đi xuống.

Chu Cảnh vẫn là vẻ mặt không thèm để ý: "Không sao cả, tôi có thể mà."

"Bằng không thì chỉ một người đi thôi, thầy Chu anh về ký túc xá nghỉ ngơi trước đi."

Tô Ngôn vẫn là không yên tâm, bởi nhà hiệu trưởng cách ký túc xá cũng cả một đoạn đường nhất định.

"Không cần, tôi với cậu đi cùng nhau, như vậy mới tính là chính thức."

Ý Chu Cảnh đã thế, Tô Ngôn có nói cái gì cũng phí công, chỉ có thể nghĩ chốc nữa xuống xe giúp Chu Cảnh mang thêm nhiều đồ một chút.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới là có một người so với cậu ta còn ân cần hơn, từ sớm đã chờ Chu Cảnh ở sân ga.

Tô Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên ngốc đang đứng dưới trời nắng chang chang ngay đầu nhà ga, một tấc cũng không rời. Rõ ràng gần đấy có chỗ râm mát mà y cũng không ngồi, cố chấp canh giữ chỗ này, như thể Chu Cảnh sắp sửa xuống xe đến nơi vậy.

Chấp niệm như thế, khó trách Chu Cảnh đối với y để ý đến vậy.

Đợi xe bình ổn xong, rất nhiều hành khách liều mạng bon chen đi xuống, Tô Ngôn cùng Chu Cảnh không tính tham gia vào cho thêm phần náo nhiệt, thẳng đến khi tài xế thúc giục đuổi khách, lúc này cả hai mới không nhanh không chậm đi xuống.

Vừa xuống xe tên ngốc đã cao hứng bừng bừng đến đón: "Thầy Chu, thầy rốt cuộc cũng về rồi, tôi rất nhớ thầy."

Nghe được lời nói trắng trợn của tên ngốc, Tô Ngôn không nhịn được cười mà bật thành tiếng, xem ra trí lực của y có chỗ tăng lên, nhưng tâm trí lại vẫn như cũ đơn thuần, tôi rất nhớ thầy, câu nói sến sẩm như vậy mà cũng có thể nói ra được.

"Đừng nói những câu như vậy nữa." Chu Cảnh có chút không thể nào thích ứng được.

Tên ngốc mờ mịt nhìn anh: "Câu nào vậy?"

Chu Cảnh trừng mắt nhìn tên ngốc một cái, tên ngốc ủy khuất chu chu cái miệng, không biết rằng chính câu nói của mình chọc cho Chu Cảnh bực mình.

Tô Ngôn nhịn cười đứng giữa hai người giảng hòa: "Được rồi, được rồi, Hướng Nam anh ấy* tương đối đơn thuần, về sau chậm rãi chỉ bảo."*

(*) Gốc là đứa nhỏ nhưng mà tui thấy nó cứ ba chấm kiểu gì ý nên thôi tui mạn phép sửa lại là anh ấy nhá //v//

"Tôi nói đều là thật cả, là thầy Chu nói muốn người thành thật, biết giữ chữ tín."

"Thành thật, biết giữ chữ tín không sai, nhưng nói câu đó cũng phải tùy trường hợp, tỉ như câu nói cuối cùng của anh không thích hợp nói với thầy Chu đâu."

"Cho nên rốt cuộc là câu nào?"

"Cái này..."

Tô Ngôn xấu hổ sờ sờ đầu, chỉ có thể cứng rắn nói tránh đi: "Không nói chuyện này nữa, Hướng Nam anh mau giúp thầy Chu lấy đồ đi, chúng ta trước trời tối phải trở về rồi."

Tên ngốc còn muốn nói cái gì, nhưng thấy biểu tình lạnh như băng của Chu Cảnh, đành phải đem toàn bộ nuốt hết xuống.

Y yên lặng vươn tay giúp Chu Cảnh cầm đỡ hành lý, Chu Cảnh nhíu nhíu mày, lại cũng không có phản đối, rõ ràng rất bất đồng với những lần trước.

Tên ngốc có thể cảm nhận được thái độ của Chu Cảnh đối với y đã chậm rãi thay đổi, từ chỉ sợ không kịp tránh né cho đến bây giờ là tiếp nhận sự giúp đỡ của y, điều này làm cho từ đáy lòng y cực kỳ vui vẻ.

Dù tên ngốc có giúp Chu Cảnh san sẻ bớt đồ đạc, tốc độ của Chu Cảnh trong ba người vẫn là chậm nhất.

Chu Cảnh cũng không tố khổ, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt cùng mồ hôi to như hạt đậu kia là có thể hiểu, chính anh đang chịu đựng thống khổ mà người thường khó làm được.

Ngay lập tức tên ngốc liền đề nghị cõng Chu Cảnh, tuy rằng không hề nghi ngờ bị Chu Cảnh cự tuyệt, nhưng phần tâm ý này vẫn rất đáng ngợi khen.

Ba người đi bộ trên dưới một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tới nhà hiệu trưởng.

Ngay cả thân thể khỏe mạnh như Tô Ngôn cũng nhịn không được mà thở hắt ra, càng miễn bàn đến Chu Cảnh, nhưng tên ngốc ngay cả tần suất hô hấp cũng chưa loạn, tố chất thân thể thật tốt. Tô Ngôn đã tới nhà hiệu trưởng một lần, cho nên cũng được tính là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Thôn không lớn, cơ hồ mỗi nhà đều có quan hệ họ hàng với nhau, may mắn là mặt Tô Ngôn với Chu Cảnh thôn dân ở đây cũng khá quen thuộc, lúc này mới không bị chặn lại mà dò hỏi.

Lại đi tầm mười phút nữa, ba người mới đứng trước sân nhà hiệu trưởng.

Nói là hiệu trưởng, kỳ thật cũng chính là một trong ba giáo viên ở trường, chỉ vì đợt nghỉ Tết bị ngã gãy chân nên phải ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng bởi vì hắn là người địa phương, hơn nữa đức cao vọng trọng, ở trong trường học xem như khống chế hết thảy.

Cửa lớn mở ra, con gái hiệu trưởng đang đứng trong sân cho gà ăn, nhìn thấy Tô Ngôn cùng Chu Cảnh đến đây liền vội vàng buông bát chạy tới đón, mỉm cười ngọt ngào nói: "Thầy Chu, thầy Tô, các anh tới là tìm bố em đúng không?"

Con gái hiệu trưởng tên là Quyên Nhi, tuy rằng từ bé sinh ra lớn lên ở nông thôn, nhưng làn da lại trắng nõn nà, ngũ quan cũng đoan chính, hai bím tóc đen nhánh lại rũ xuống hai bên tai, nhìn qua cũng rất có phong tình. Tô Ngôn ở ngốc trong núi lâu rồi, giờ nhìn thấy em gái xinh xắn trước mặt, lập tức tinh thần hẳn lên, trêu ghẹo nói: "Vừa mới đi vào huyện một chuyến, cố ý mang lễ vật tới tặng cho em gái xinh đẹp là em đó."

Khuôn mặt Quyên Nhi đỏ lên, oán trách nói: "Miệng lưỡi trơn tru, trong miệng không một lời nào là thật cả."

"Anh nói những câu có lý, không tin em hỏi thầy Chu một chút đi, khẳng định anh ấy cũng nghĩ như vậy thôi."

Tô Ngôn lời lẽ chính đáng, như thể đang nói chuyện chân lý bất biến, chỉ tiếc Chu Cảnh cũng chẳng cho cậu ta mặt mũi, cho nên chỉ xướng tràng độc diễn.

Đúng lúc này, mẹ Quyên Nhi cũng từ trong phòng đi ra, Tô Ngôn vừa thấy bà, lập tức ngậm miệng mà đứng đắn: "Đại tỷ, chúng em đến xem đại ca, anh ý hiện tại thương thế như nào rồi?"

"Đã có thể xuống giường, nhưng bác sĩ bảo còn phải nghỉ ngơi gần tháng nữa." Mẹ của Quyên Nhi là người phụ nữ nông thôn điển hình, giọng vừa to vừa thô, không đợi Tô Ngôn nói ý đồ đến đây đã nói: "Mấy cậu cũng thật là, tới cũng không báo trước một câu, để tôi còn chuẩn bị làm cơm, hiện tại trong nhà cái gì cũng không có."

Tô Ngôn vội vàng xua tay: "Ai nha, không cần, không cần đâu, bọn em chính là đến xem đại ca thế nào, thuận đường thương lượng chút chuyện, nói xong liền đi thôi."

"Vậy mấy cậu tự mình đi vào đi, tôi không tiếp nữa, ông ý đang ở bên trong."

"Cảm ơn đại tỷ!" Tô Ngôn quay đầu hướng tên ngốc nói: "Hướng Nam, anh ở yên đây chờ bọn tôi, không được đi lung tung, bọn tôi nói xong rất nhanh sẽ trở về."

Tên ngốc đang định đi theo Chu Cảnh, nhưng Tô Ngôn đã nói như vậy, y cũng chỉ đành không tình nguyện mà gật đầu đồng ý.

"Nhanh lên, nói tốt!"

Tên ngốc lưu luyến nhìn Chu Cảnh, thẳng đến khi Chu Cảnh gật đầu mới yên tâm để hai người rời đi.

Tô Ngôn cùng Chu Cảnh đi rồi, liền thừa ra một người ngốc trong sân.

Y ở làng trên xóm dưới cũng tính là có chút danh tiếng, ai cũng đều biết y bị tai nạn xe cộ rồi biến thành tên ngốc lưu lạc từ nơi nảo nơi nào đến đây.

Quyên Nhi tò mò tiến đến trước mặt tên ngốc: "Lăng Tử anh có thể nói à, rõ ràng lúc trước anh còn ngốc đến độ không nói được."

"Tôi không phải Lăng Tử." Tên ngốc cố chấp lắc đầu, sửa lại câu cô nói: "Tôi gọi là Hướng Nam."

"Hì, còn tự lấy tên cho chính mình nữa, anh cũng giỏi nhỉ!"

Nhắc tới tên, tên ngốc rất tự hào mà vỗ vỗ ngực: "Là thầy Chu đặt cho tôi đấy."

"Thầy Chu?" Quyên Nhi không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn: "Một người lạnh băng như anh ý, cư nhiên còn đặt tên cho anh?"

Tên ngốc lộ ra biểu tình cực kỳ nghiêm túc: "Cô nói thầy như vậy không đúng, thầy là người tốt nhất, lợi hại nhất trên thế giới này."

"Thầy Chu quả thật lớn lên vừa đẹp vừa thông minh, chỉ tiếc..." Nghĩ đến chính mình từng nảy mầm tâm tình thiếu nữ, Quyên Nhi tiếc hận thở dài, "Lại là người què."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tên ngốc phẫn nộ hô to: "Thầy không phải!"

Thanh âm kia như thể sấm sét dọa Quyên Nhi phát sợ, đang muốn trách cứ lại, ngẩng đầu lên liền thấy biểu tình hung ác của tên ngốc như thể muốn xé xác mình ra. Thiếu nữ trẻ tuổi đã bao giờ gặp qua tình huống này, lập tức hốc mắt liền đỏ lên, lã chã chực khóc.

__Hết chương 10__