Thể Tôn

Chương 13: Ngự Thiên




Cương Kỹ đối với Cương Tu giả mà nói đó chính là thứ để dẫn đường. Chẳng hạn như Cương Kiếm Tử lấy được nhất phẩm Địa cấp, sau đó tu luyện cũng phải do tự bản thân mình tìm hiểu. Mà Đao Đồ lấy được nhị phẩm Thiên cấp thì sau này cũng phải tự mình tu luyện. Có điều bước khởi đầu của Đao Đồ cao hơn Cương Kiếm Tử. Mà sau này muốn nâng cao Cương Kỹ thì chỉ có một con đường đó là lĩnh ngộ dựa trên cơ sở Cương Kỹ mà mình đã lựa chọn. Điều này có nghĩa là Cương Tu giả phải vừa nâng tu vi của bản thân vừa nâng Cương Kỹ. Có điều, chỉ cần tu vi tăng lên thì mức độ khó trong sự lĩnh ngộ Cương Kỹ cũng giảm đi.

- Đồ nhi! Ngươi đi xem Cương Kỹ nhị phẩm Thiên cấp đi. Vi sư có chút việc... Ha ha.

Nói xong, Cương Kiếm Tử vừa cười vừa nghênh ngang mà đi.

Trong mắt Đao Đồ lóe lên một tia sáng. Y biết Cương Kiếm Tử đi là để tuyên bố chuyện mình có được Cương Kỹ. Nhưng Đao Đồ cũng không để ý, ngay lập tức quay về căn phòng nhỏ trên Tranh Chiến phong rồi ngồi xuống mà xem xét thật kỹ hai loại Cương Kỹ.

Một lúc lâu sau, ánh mắt của Đao Đồ có sự nghi hoặc:

- Kiếm Cương hệ Mộc đầy đủ được gọi là Mộc Hành Kiếm Cương thập bát thức. Như vậy chứng tỏ bản Cương kỹ này có tổng cộng mười tám thức. Nhưng Thổ Hành Hộ thể lại chỉ có tâm pháp mà không có chiêu thức.

Điều khiến cho Đao Đồ cảm thấy ngạc nhiên đó là Hành Thổ hộ thể không ngờ lại sử dụng cương khí tạo thành một cái vòng bảo vệ, nhờ đó mà khiến cho sự phòng ngự của bản thân tăng lên. Sau khi chần chừ một lúc, Đao Đồ quyết định tu luyện Hành Thổ hộ thể trước. Đao Đồ cho rằng, một người trước tiên phải phòng ngực cho bản thân thật tốt thì mới có thể công kích.

Ở phía Tây của Kiếm Đỉnh phong.

Đã ba ngày ba đêm, Lôi Cương chưa hề nhúc nhích. Hắn thử vận hành Cửu Thần Kiếm Tâm quyết mà lão nhân đó đưa cho. Tầng đầu tiên của Cửu Thần kiếm Tâm quyết chủ yếu là tu luyện được ra cương khí. Liên tục vận hành cho tới khi trong kinh mạch xuất hiện cương khí thì mới coi như đạt tới tầng thứ hai.

Trong ba ngày đó, lão nhân chỉ ghé qua một lần, thấy Lôi Cương đang tu luyện thì vui mừng rồi rời đi.

Ban đêm ngày thứ ba, Lôi Cương chợt mở hai mắt. Dưới ánh trăng bàng bạc, đôi mắt của Lôi Cương không ngờ lại bắn ra tia sáng, toàn thân hắn run rẩy. Chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm nói:

- Bản thân mình đạt đạt tới tầng thứ nhất của Cửu Thần kiếm tâm quyết rồi hay sao? Làm sao có thể? Sao mà có thể trong ba ngày đã thành công?

Lôi Cương nhớ mang máng rằng trước đó Đao Đồ phải mất tới một tháng mới có thể đạt được tầng thứ nhất của Thất Tinh kiếm cương quyết. Còn sau đó thì phải bế quan một năm mới có thể từ tầng thứ nhất bước vào tầng thứ hai, tu luyện ra cương khí.

Vậy mà lúc này, bản thân mới bế quan ba ngày. Trong ba ngày làm sao có thể đạt được tầng thứ nhất? Lôi Cương nhắm mắt lại vận hành Cửu Thần Kiếm Cương quyết liền thấy mình có thể vận hành hoàn chỉnh được một chu thiên. Đây chính là hiện tượng của Cửu Thần Kiếm Cương quyết tầng thứ nhất.

"Chẳng lẽ...chẳng lẽ là do mình tu luyện Ngũ Hành thể tu? Có phải do mình tu luyện Ngũ Hành thể tu tới tầng thứ hai, cương khí đạt tới hoàng cấp mới có thể làm cho Cửu Thần Kiếm cương quyết trong vòng ba ngày đã đạt tới tầng thứ nhất?" Suy nghĩ một lúc thật lâu, Lôi Cương mới đưa ra được kết luận như vậy.

Đột nhiên, hai mắt của Lôi Cương sáng ngời, thân hình run rẩy. Trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ:"bản thân chẳng phải đã tu luyện được Ngũ Hành thể tu tạo ra khí thể màu vàng nhạt rồi hay sao? Nếu như mình nhân cơ hội vận hành Cửu Thần Kiếm Cương quyết thì không biết có thể đạt tới tầng thứ hai, tu luyện được ra cương khí không?"

Nghĩ tới đây, trong lòng Lôi Cương cảm thấy run rẩy. Cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, sau đó Lôi Cương từ từ vận hành tâm pháp tầng thứ hải của Cửu Thần Kiếm Cương quyết.

Nửa năm thoáng cái đã trôi qua, không ngờ trong nửa năm qua, Lôi Cương vẫn chưa hề tỉnh lại, đắm chìm trong tu luyện, không ngưng vận hành Cửu Thần Kiếm Cương quyết. Lôi Cương nghĩ rằng cứ vận hành liên tục thì có thể tích tụ lực lượng mà đạt tới tầng thứ hai, xuất hiện cương khí trong kinh mạch.

Trong vòng nửa năm đó, lão nhân tới mười lần. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lôi Cương đang bế quan lại cảm thấy vui mừng, đứng quan sát một lúc rồi rời đi. Mà trong nửa năm đó, Đao Đồ cũng không tới một lần. Y vẫn đắm chìm trong sự tu luyện hai loại Cương Kỹ.

Cuối cùng thì Lôi Cương cũng từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt. Đôi mắt trong sáng của hắn không ngờ lại ánh lên tia sáng màu xanh.

Gương mặt của Lôi Cương giật giật, thân mình run run, cố gắng kìm chế sự vui vẻ trong lòng mà nhỏ giọng nói:

- Đây là cương khí sao? Lôi Cương ta cũng có thể tu luyện được ra cương khí hay sao?

Ngay lập tức, tay phải của Lôi Cương nhấc lên. Một làn ánh sáng màu xanh bao phủ bàn tay phải của hắn. Ánh mắt Lôi Cương phức tạp nhìn ánh sáng màu xanh nơi bàn tay phải, trong lòng vừa kích động lại đầy những suy nghĩ phức tạp. Bản thân hắn được coi là người có tư chất bình thường nhưng hôm nay tự hắn đã chứng minh được cho dù tư chất bình thường nhưng cũng không hề kém bất cứ ai.

Lôi Cương chậm rãi đi ra khỏi lều cỏ. Hắn bật nhẹ một cái, không ngờ vọt lên tới một trượng. Thân mình hắn đột nhiên chổng ngược, đánh một quyền xuống mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Oành! Một tiếng động vang vang vọng trong rừng núi.

Trên mặt đất không ngờ xuất hiện một cái hố to bằng ba nắm tay. Đá vụn bay tứ tung, đập cả vào mặt Lôi Cương. Tuy rằng Lôi Cương đã đạt được tới cảnh giới Nội Kình nhưng lực đạo của cú đấm đó làm cho những viên đá đó có lực rất mạnh, gây ra vài vết xước trên mặt hắn.

Tay trái Lôi Cương xoa xoa những vết máu trên mặt nhưng trong mắt không hề có sự tức giận mà chỉ tràn ngập một niềm vui. Một quyền này, hắn đã sử dụng khí thể màu vàng nhạt trong người cùng với cương khí vừa mới tu luyện khiến cho uy lực vượt quá suy nghĩ của Lôi Cương.

Hắn nhìn bàn tay phải màu đồng hơi đỏ, sự quyết tâm lại xuất hiện trong mắt. Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn lên trời, lẩm bẩm nói:

- Ca...tiểu Cương đã trở thành một Cương Tu giả. Tiểu Cương cũng là một tu luyện giả. Ca! Khi nào thì ca tới tìm Tiểu Cương?

Đứng ở đó một lúc thật lâu, Lôi Cương mới đi về phía lều cỏ.

Cùng lúc đó, lão nhân chậm rãi đi từ trong rừng ra.

Lôi Cương hơi sững sờ, lỗ tai khẽ động nhẹ. Từ khi tu luyện được khí thể màu vàng, thính lực của hắn tăng lên rất nhiều. Lôi Cương quay đầu thấy lão nhân liền vội vàng nói:

- Tiền bối! Người đã đến rồi.

- Ha ha! Ngươi đã tỉnh lại? Bế quan suốt nửa năm có thu hoạch thế nào?

Lão nhân đi tới, ánh mắt nhìn Lôi Cương rồi chậm rãi cười nói.

Lôi Cương nghe mà sửng sốt. Hắn không ngờ bản thân đã vận hành được tới nửa năm. Ngay lập tức, ánh mắt hắn xuất hiện một tia sáng rồi nói với lão nhân:

- Tiền bối! Ta đã đạt được tới tầng thứ nhất.

Ánh mắt lão nhân bình thản nhìn Lôi Cương rồi nói một cách chậm rãi:

- Tốt lắm! Ngươi phải nhớ kỹ, cần cù có thể bù kém cỏi. Tuy rằng tư chất của ngươi kém hơn người khác nhưng lại cần cù hơn người khác rất nhiều. Lão phu tin rằng sau này ngươi cũng không kém hơn so với người khác.

Lôi Cương nhìn lão nhân với ánh mắt cảm kích rồi gật đầu nói:

- Đa tạ tiền bối. Lôi Cương xin ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân gật đầu, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng rồi thở dài nói:

- Lôi Cương! Lần này tới đây là để nói cho ngươi biết một việc. Hôm nay, lão phu phải rời khỏi Kiếm Đỉnh môn.

Lôi Cương run người, kinh ngạc nhìn lão nhân. Rời khỏi Kiếm Đỉnh môn? Chẳng lẽ tiền bối không phải là đệ tử của Kiếm Đỉnh môn hay sao? Mặc dù nghĩ vậy nhưng Lôi Cương cũng không hỏi mà chỉ nhìn lão nhân.

- Đây là tâm pháp tầng ba và bốn của Cửu Thần Kiếm Cương quyết. Ngươi cầm lấy. Nhỡ kỹ sau này phải hủy chúng đi. Sau khi ngươi đạt tới tầng thứ hai của Cửu Thần Kiếm Cương quyết, tu luyện được cương khí, ngươi có thể tới Kiếm Cương môn nói là tìm Ngự Thiên.

Lão nhân nói một cách chậm rãi, rồi nhìn Lôi Cương chằm chằm. Ánh mắt của lão đầy sự mong đợi.

- Kiếm Cương môn?

Trong lòng Lôi Cương cảm thấy nghi hoặc. Hình như hắn đã nghe thấy cái tên Kiếm Cương môn ở đâu đó rồi, có điều không thể nghĩ ra được.

- Ha ha! Lão phu cũng không phải là người của Kiếm Đỉnh môn, chỉ ở đây giải quyết một số việc. Bây giờ ta ở đây đã lâu mà tông môn có một vị khách quý cần lão phu về đón tiếp.

Lão nhân nhận thấy sự nghi hoặc của Lôi Cương, chậm rãi cười nói.

- Lôi Cương! Tu luyện cho tốt. Cầm lấy cái Đồng Lệnh bài này có thể đi vào trong Tàng Kiếm các của Kiếm Đỉnh môn mà lựa chọn Cương Kỹ. Lúc nào ngươi muốn đi cũng được.

Lão nhân lấy từ trong ngực ra một cái lệnh bài màu tím đưa cho Lôi Cương.

Sau khi Lôi Cương nhận lấy, lão nhân vỗ vỗ bả vai của Lôi Cương rồi nói:

- Hài tử! Nhất định phải nhớ là cần cù có thể bù kém cỏi. Hy vọng ngươi đừng để cho lão phu thất vọng.

Nói xong, lão nhân quanh mình đi về phía vách núi. Trong ánh mắt kinh hãi của Lôi Cương, lão nhân từ từ đi lên không trung rồi biến mất ở trong mây.

Lôi Cương ngơ ngác nhìn lão nhân, ánh mắt đầy sự khiếp sợ. Thật lâu sau, Lôi Cương thở dài, quỳ gối về hướng lão nhân biến mất rồi dập đầu ba cái mà nói:

- Tiền bối! Lôi Cương nhất định không để cho người thất vọng.

Khi Lôi Cương đứng lên, ánh mắt càng thêm quyết tâm hơn. Lôi Cương trở lại trong lều cỏ, tay phải cầm cái lệnh bài màu tím thì thấy trên mặt có khắc một chữ Kiếm rất to. Còn mặt trái có điêu khắc một thanh kiếm. Sau khi Lôi Cương trầm tư một lúc rồi nhét lệnh bài vào trong ngực rồi ngồi xuống bước vào tu luyện.

Thực ra Lôi Cương cũng không tiếp tục tu luyện mà là nội thị. Nửa năm trước, Lôi Cương đã phát hiện ra khả năng nội thị. Sau khi bản thân ngưng thần thì có thể cảm giác được kinh mạch của mình.

Trong lòng Lôi Cương run lên khi thấy trong kinh mạch to bằng ngón út của mình lại có hai luồng khí thể. Một làn khí thể màu vàng nhạt còn một luồng khí thể khác lại có màu xanh. Tuy rằng cả hai đều rất mảnh nhưng không thể phủ nhận. Lôi Cương cũng biết khí thể màu xanh đó chính là cương khí do mình tu luyện ra trong nửa năm qua.