The Touch Of Aphrodite (Phép Màu Của Nữ Thần Tình Yêu)

Chương 4




Nụ hôn thứ hai cũng cuồng nhiệt mê đắm như nụ hôn đầu, và Emily có một ấn tượng lạ lùng rằng nó cũng khiến cho anh xao động nhiều như đối với cô. Và rồi, Nikolaos buông cô ra, lùi về một bước, nhìn đăm đăm vào cô.

Emily vẫn không thể thốt lên một tiếng. Dường như nụ hôn đã khiến cô tê liệt hoàn toàn.

Đôi mắt đen vẫn đang chiếu thẳng vào cô, dường như muốn đọc hết những suy nghĩ đang chạy trong đầu Emily. Rồi với một nỗ lực dứt khoát, anh dời ánh mắt đi nơi khác.

“Tôi muốn gặp cô ngay sáng sớm ngày mai”, anh thông báo ngắn gọn. “Tại văn phòng lúc 8 giờ”.

Anh quay người bước đi, bỏ lại Emily vẫn chưa thể hô hấp lại bình thường cho đến khi anh rời khỏi căn phòng và khuất hẳn tầm mắt.

Cô run rẩy bước về phía lối đi, ánh mắt ngây dại bàng hoàng. Cho đến lúc cô nhận ra thì buổi dạ vũ đã kết thúc tự bao giờ! Cô liếm đôi môi khô rát nhưng ngay lập tức ngừng lại khi ý nghĩ xuất hiện trong đầu rằng mùi vị của anh vẫn còn vương trên đầu lưỡi.

Ngừng lại ngay! Nụ hôn đó thực sự không có ý nghĩa gì cả, không có ý nghĩa gì cả, không có ý nghĩa gì cả, cô tự bảo mình hàng ngàn lần như thế khi đi như chạy lên phòng. Nó sẽ không bao giờ xảy ra nếu cô biết người khiêu vũ cùng mình lúc ấy là Nikolaos.

Tại sao cô lại không thể nhận ra anh? Cô tự hỏi. Tất nhiên bóng tối góp một phần quan trọng, nhiệt độ, âm nhạc - và cả cái mặt nạ đen che kín gần hết gương mặt. Nhưng lẽ ra cô phải biết rằng đó là anh - lẽ ra phải có cái gì đó ngầm cảnh báo cho cô chứ.

Khi về đến phòng, cô cởi bỏ bộ váy đỏ, vắt nó lên thành ghế và bước ngay vào nhà tắm. Cô vặn vòi nước thật mạnh và để cho dòng nước lạnh làm mát làn da đang nóng bừng bừng như cháy cho đến khi cô run rẩy. Sau đó, cô bước vào giường và cố nhắm mắt lại.

Nhưng điều đó tất yếu là không thể. Emily cứ nhớ hoài đến cuộc hẹn 8 giờ sáng mai với Nikolaos. Mỗi khi cô nghĩ về nó, những dây thần kinh như nhói lên và cô lại bắt đầu trở mình trằn trọc không nguôi.

Khi mặt trời đã lên cao vào sáng hôm sau, cô chỉ mới có thể ngủ được vài giờ, còn lại thì chỉ chập chờn nửa mơ nửa tỉnh. Cô bò ra khỏi giường, ngắm gương mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng trong gương và nhăn mặt. Cô không định sẽ hù chết ai với cái ngoại hình này hôm nay đâu!

Cô không ngại đóng bộ nghiêm chỉnh cho một buổi phỏng vấn. Nhưng thay vào đó, cô mặc một chiếc quần ống suông dùng để chạy bộ và nhét chân vào đôi giày thể dục. Sau khi chịu đựng bài diễn thuyết của Nikolaos - cô hoàn toàn chắc chắn về lý do anh gọi cô đến văn phòng, để giáo huấn một bài dài lê thê về cách hành xử của cô đêm qua - cô sẽ chạy bộ. Dù không quá chú trọng đến việc giữ eo, cô cảm thấy một cuốc chạy bộ nhẹ nhàng sẽ giúp cô được thư giãn. Và tất nhiên là cô rất cần một thứ gì đó khiến cho cô được thoải mái sau khi bị Nikolaos “hành hạ”.

Với cái đầu bướng bỉnh - mặc dù cô không muốn tỏ ra có một chút ngang ngạnh nào - cô bước thẳng đến văn phòng, gõ mạnh cửa và bước vào trong.

Cô bỗng nhiên cảm thấy hơi choáng vì Nikolaos sáng nay ăn mặc rất nghiêm chỉnh với bộ complet sáng màu được cắt may khéo léo. Một cái đồng hồ nhỏ bằng vàng lấp lánh trên cổ tay anh, và màu trắng sáng của chiếc sơ mi càng khiến cho mái tóc thêm đen bóng và đôi mắt dường như sâu thẳm hơn bình thường. Ngược lại, cô cảm thấy mình quá xuềnh xoàng với chiếc quần chạy bộ cũ kỹ.

Điều đó làm cho cô cảm thấy sự đối nghịch hơn cô nghĩ. “À...?”, cô mở lời đầy thách thức. “ Tôi đây”.

Cô căng thẳng chờ đợi anh khơi lại chủ đề đêm qua. Hai nụ hôn đó - Anh sẽ nói gì về nó? Thâm tâm Emily run rẩy khi chờ bài giáo huấn được bắt đầu.

Thay vào đó, Nikolaos nói nhanh, “Tôi quyết định đã đến lúc cô bắt đầu công việc được rồi”.

Emily chớp mắt ngạc nhiên. “Làm việc ư?”, cô lặp lại hoàn toàn bất ngờ - đúng như anh đã đoán từ trước.

“Đó là lý do cô ở đây”, anh nhắc cho cô nhớ, không hề có dấu vết mỉa mai nào trong lời nói của anh như cô đã nghĩ. Anh lướt mắt qua cô. “Theo tôi thì cô cần một bộ đồ nào đó phù hợp hơn”.

“Tôi... tôi đang định chạy bộ”, cô bối rối. Anh ta không định nhắc gì về đêm qua ư? Thậm chí không một chút nào à?

Hiển nhiên là không, bởi giọng nói của anh vẫn cứ đều đều lạnh nhạt khi anh cất tiếng.

“Tôi đề nghị cô nên hoàn tất ba giai đoạn chạy bộ, đi tắm, và sau đó thay một bộ đồ khác thích hợp hơn. Một tiếng nữa quay lại đây. Sau đó chúng ta sẽ bàn về việc cô sử dụng thời gian một cách hữu ích nhất trong mấy tháng tới”.

“À vâng... đúng”, Emily cố gắng nhận thức, vẫn chưa thể tin được rằng anh ta không hề có ý định nói bất kỳ một từ nào về buổi dạ vũ. Nikolaos đang bắt đầu lướt qua các giấy tờ, thể hiện rõ ràng rằng cuộc đối thoại đặc biệt này đã kết thúc. Cô bước ra khỏi phòng làm việc của anh, hít một hơi thật sâu và cuối cùng thì cũng nhẹ nhõm được đôi chút. Có lẽ vì anh ta quá bận nên đã quên mất buổi tối hôm qua, cô tự bảo mình đầy hi vọng. Nhưng rồi cô lắc đầu. Mặc dù cô không thể lý giải, nhưng cô hoàn toàn chắc rằng anh ta chưa hề quên những nụ hôn đó. Anh ta hẳn đã quyết định lờ đi và cư xử như thể nó chưa từng xảy ra.

Emily cũng rất hân hạnh đồng tình với việc đó. Tất nhiên cô cũng chưa quên được những nụ hôn, nhưng cô chắc cô sẽ làm được, chỉ cần có thời gian mà thôi. Ít ra thì đó là tất cả những gì cô tự nhủ lòng mình. Dù sao thì nó cũng sẽ không lặp lại lần nữa, thế nên đó cũng không phải là vấn đề.

Cô quyết định bỏ qua chuyện chạy bộ, lên thẳng phòng tắm rửa, sau đó mặc một chiếc váy đen và áo sơ mi trông có vẻ đứng đắn. Cô không tốn nhiều thời gian cho việc chải đầu - những lọn tóc vàng luôn biết chỗ của nó - cô vén tóc ra sau với hai cái kẹp tăm, và trang điểm với tông trầm nhẹ nhàng để làm dịu đi sắc xanh long lanh trong đôi mắt và màu đỏ của làn môi bị cắn quá nhiều vì căng thẳng.

Cô nhìn lại mình trong gương lần cuối, nhăn mũi và tự bảo: “Mi trông thật là giống Miss Plain Jane, cô thư ký hoàn hảo, nhưng ít ra thì Nikolaos sẽ không thể chê bai bất cứ điểm nào về ngoại hình của mi!”

Emily cố tự thuyết phục mình là cô cảm thấy thật thoải mái, tự tin khi cô bước vào văn phòng của Nikolaos. Nhưng sự thực là cô hoàn toàn bị căng thẳng. Anh dường như dễ dàng tác động đến cô; khiến cho cô như trở về tuổi 16, là một cô bé con thích hành xử giống người lớn vậy.

Nikolaos liếc lên khi cô bước vào và rồi bắn một tia nhìn thứ hai vào cô, ngay lập tức bị giật mình bởi sự thay đổi. Nhưng dù sao thì anh cũng không bình luận gì cả. Thay vào đó, anh mời cô ngồi vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc.

“Một năm thực sự rất ngắn để học tất cả nhưng gì cô cần biết”, anh vào thẳng vấn đề không cần mào đầu. “Nếu cô thật sự nghiêm túc muốn tiếp quản khách sạn của Dimitri, cô sẽ phải làm việc rất cực khổ trong thời gian dài”.

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc”, Emily cam đoan không do dự. “Và nếu cần thiết, tôi có thể chịu đựng sự vất vả dài lâu. Tôi đang chờ điều này, đặc biệt là được học về lĩnh vực tài chính. Anh biết đó, tôi học ngành kế toán. Xử lý những vấn đề tài chính của khách sạn sẽ là một kinh nghiệm tốt cho công việc của tôi”.

Nikolaos nhìn cô đăm chiêu một lúc, đôi mắt trầm mạnh mẽ của anh khiến cho chỗ ngồi của cô như nóng bỏng nhưng Emily buộc mình không nhúc nhích. Cuối cùng, anh gật đầu.

“Tôi cũng thấy không còn lý do nào để trì hoãn việc này nữa, cô nên bắt đầu ngay từ bây giờ. Tôi sẽ sắp xếp để quản lý đưa cô tới bộ phận kế toán của khách sạn này. Một khi cô đã hiểu kĩ càng về nguồn lợi nhuận - và thua lỗ - mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn. Và thứ mà cô cần tiếp theo sẽ là kinh nghiệm thực tiễn - điều mà tôi sẽ dạy cho cô. Và một điều nữa. Đừng mong được khoan nhượng hay đối xử ưu ái cho dù cô là ai”, anh cảnh báo.

“Tôi cũng không cần những thứ như thế”, cô trả lời khá bực bội.

“Vậy thì tôi cho rằng chúng ta nên bắt đầu thôi”.

Từ vẻ u ám trong ánh mắt của anh, Emily đoán rằng cô sẽ bị “hành” kinh khủng hơn nhiều so với toàn bộ những nhân viên khác. Anh ta muốn đẩy cô đến giới hạn cùng cực, để xem cô có thể làm gì - hay sẽ ngã gục.

Nhưng cô chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, cô tự bảo mình đầy quyết tâm. Đây là một thử thách mà cô muốn đi tới cùng. Và cô có một cảm nhận rằng, dù Nikolaos sẽ khiến cô làm việc cho đến khi cô muốn từ bỏ, anh ta chắc chắn sẽ công bằng. Anh sẽ không bao giờ đẩy cô đi quá xa, vượt quá giới hạn chịu đựng.

Emily rời phòng làm việc của anh với một phong thái tự tin mới. Dường như cô đang bước những bước đầu tiên đưa cuộc sống trở về trạng thái cân bằng. Cô sẽ lại làm việc, làm những thứ gì đó tích cực và cô chắc rằng cô có thể thành công. Cô thực sự muốn thế, vì bản thân và vì Dimitri.

Trong suốt những tuần tiếp theo, cô chắc chắn đã làm việc vất vả hơn nhiều so với cả quãng đời trước đây. Vấn đề tài chính khá đơn giản; Emily có một năng khiếu bẩm sinh với những con số, cô có thể đọc một bản quyết toán dễ dàng như đọc tiêu đề một tờ báo vậy. Khi cô đã nắm được các bản báo cáo kê khai và quyết toán, cũng như hiểu được các bộ phận tài chính khác nhau trong khách sạn kết hợp với nhau như thế nào, Nikolaos bắt đầu cho cô đi thực tiễn kinh nghiệm. Anh đưa cô đến tất cả các bộ phận phòng ban của khách sạn, giới thiệu cô với nhân viên, giải thích rõ ràng chi tiết về mọi thứ hoạt động và phối hợp nhuần nhuyễn trong một mạng lưới như thế nào. Dưới sự giám sát của anh, cô làm quen với công việc lễ tân, nhận đặt phòng và thanh toán hoá đơn, học cách thức các quầy bar và nhà hàng xử lý những vụ xô xát của thực khách trong giờ cao điểm, tham quan quầy bán hàng nhỏ đặt dưới sảnh khách sạn, nơi cung cấp những dịch vụ phụ trợ cho khách hàng - tiệm làm đầu, cắt tóc, bán quần áo thiết kế thanh lịch và nữ trang.

Nikolaos còn đưa cô đến từng ngóc ngách để cô có thể hiểu rõ tầm quan trọng của những người khuân vác hành lý, những anh chàng phục vụ, bảo vệ và nhân viên dọn phòng. Nhưng việc học hỏi kinh nghiệm của cô chưa giới hạn ở đó; anh đưa cô đi cùng trong rất nhiều cuộc họp kinh doanh. Emily gần như bị mê hoặc bởi cách anh điều hành cuộc họp, đưa ra ý tưởng mạnh mẽ rõ ràng, thuyết phục tất cả mọi người về quan điểm của anh với phong thái quyến rũ đến Cô cũng bắt đầu học được rất nhiều thứ từ niềm đam mê công việc của anh, kể từ khi anh quyết định cô cần nhiều kinh nghiệm thực tiễn không chuyên môn. Anh đưa cô đến một trong những trang trại trồng nho của mình, nơi cô được dành vài giờ mê mải với quá trình sản xuất rượu. Trong một dịp khác, họ dừng lại ăn trưa trong một nhà hàng cao cấp phục vụ những đặc sản của đảo Cyprus. tại đây, Nikolaos giới thiệu với cô món meze - một sự pha trộn hoàn hảo của bánh mì nướng chấm vừng, salad, xúc xích hun khói, giăm bông, lá nho cuộn cơm và thịt cừu non, thịt heo nướng vỉ, pho mát sữa cừu, và rất nhiều thức ăn hấp dẫn khác.

“Hãy thử những gì cô thích và ăn thoải mái đi nhé”, Nikolaos bảo cô, và Emily, với cái bụng đói ngấu, đã vâng lời một cách triệt để. Cho đến tận lúc kết thúc bữa ăn, khi cuộc trò chuyện giữa Nikolaos và người bồi bàn trưởng lọt vào tai cô, Emily mới biết anh là chủ nhà hàng này. Và hiển nhiên nó mới chỉ là một trong hàng loạt các chi nhánh mà anh sở hữu trên khắp hòn đảo.

Mỗi đêm đến, cô ngã lăn ra giường và ngủ say như chết, hoàn toàn mệt mỏi rã rời nhưng cô hài lòng vì những điều đã hoàn thành trong ngày hôm ấy. Cô vẫn biết ánh mắt của Nikolaos vẫn dõi theo cô mỗi ngày, quan sát và đánh giá cô. Thi thoảng, cô cho rằng anh ta đang chờ đợi cô phạm phải một sai lầm quan trọng. Hoặc bỏ cuộc vì không thể chịu nổi áp lực của công việc.

Nhưng Emily không mắc phải bất cứ thứ nào trong cả hai điều đó. Ồ, cô đương nhiên là có gây ra một vài lỗi nho nhỏ, nhưng vì nhân viên trong khách sạn đều là những người thân thiện và tốt bụng, thế nên cô có thể nhanh chóng khiến mọi việc trở lại bình thường. Và mối quan hệ giữa cô với họ cũng khá tốt đẹp, những nhân viên cười đùa và chọc ghẹo cô, có khi bằng tiếng Anh, có khi lại bằng tiếng Hi Lạp, thứ ngôn ngữ mà cô nói vẫn còn ngượng ngập, nhưng đã tự tin hơn khi được thực hành nhiều. Cô đã từng được học vài câu căn bản từ Dimitri, nhưng đây mới là cơ hội đầu tiên cô sử dụng đến nó.

Khi cô hoàn toàn nắm được cách các bộ phận khác nhau của khách sạn phối hợp làm việc với nhau như thế nào, cô bắt đầu bị thu hút bởi điều đó. Rất nhiều người, làm những công việc khác nhau, nhưng cùng một mục đích chung nhất - đó là cung cấp những dịch vụ và tiện nghi hàng đầu cho các vị khách đến du lịch tại hòn đảo xinh đẹp này. Và bản thân khách hàng cũng thay đổi liên tục, khiến kiểu cách phục vụ cũng phải đa dạng linh hoạt hơn. Nhiều người hài lòng và đánh giá cao cung cách làm việc của nhân viên, một số lại đòi hỏi nhiều hơn nữa, thậm chí còn có những kẻ cực kì thô lỗ và ngạo mạn. Emily đã học được cách xoa dịu những “thượng đế” nóng tính và cùng lúc kiềm chế chính bản thân, ngay cả trong vài trường hợp bị họ lăng mạ sỉ nhục. Cuối cùng, Nikolaos quyết định cho cô đảm nhận trách nhiệm điều hành vài bộ phận khác nhau của khách sạn trong một vài ngày để cô có thể hiểu được những vấn đề đa dạng mà người quản lý phải đối mặt.

Cô có rất ít thời gian rảnh, nhưng sau một tuần làm việc dài đầy căng thẳng, trên đường trở về từ một cuộc họp mà cả hai cùng tham gia, Nikolaos đã cho xe rẽ khỏi đường chính, đưa cô đến một vùng đồi. Cô nhìn anh đầy ngạc nhiên, nhưng khi anh không biểu hiện có bất kỳ lời giải thích nào, cô đành ngồi im, thư giãn và bắt đầu tận hưởng không khí ngoại ô yên bình cùng ánh nắng vàng vuốt ve làn da. Cô chợt nhận ra mùa xuân ở Cyprus đã lan ra khắp hòn đảo, thật nhẹ nhàng, êm ái, trong khi cô vẫn còn đang làm việc cật lực. Nhiệt độ tăng nhẹ đều đều và vùng ngoại ô bây giờ được phủ trong một thảm sắc hương khi những đoá hoa mùa xuân nở bừng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời ấm áp. Những cánh đồng anh túc đỏ tươi và cúc vàng chói lọi trong mắt cô khi Nikolaos lái xe qua một con đường nhỏ, hoa hồng đá[10] trải đầy trên sườn đồi, những bụi quế trúc và những đoá hoa diên vĩ biếc xanh nổi bật trên nền cỏ mơn mởn đầy sức sống. Cam đang độ chín, mùi hương thoang thoảng lan khắp mọi nơi, biến bầu không khí trên hòn đảo này ngập trong một mùi dịu ngọt.

[10] Hoa hồng đá (rockrose): danh pháp khoa học Cistaceae.

images

Nikolaos lái xe đến một ngôi làng nhỏ nằm dưới ngọn đồi phía sau Limassol. Anh lượn qua hàng loạt những khúc quanh với tốc độ khiến Emily phải nhắm mắt lo sợ, nhưng thực ra thì không cần thiết phải thế bởi anh điều khiển chiếc xe vượt qua những góc hẹp một cách cực kỳ điêu luyện; và rồi ô tô đỗ lại ở ngoại ô của ngôi làng. Họ dành nửa tiếng thư giãn đi bộ cùng nhau trên những con đường làng thanh tịnh, cuối cùng dừng lại tại một quán ven đường, uống một cốc rượu trắng sủi bọt. Người chủ quán giúp vui với câu chuyện về một con rắn lớn được cho là sống trong nghĩa trang địa phương và thường bò quanh ngôi làng về đêm. Ông có vẻ thất vọng khi câu chuyện nổi tiếng của mình về loài bò sát kia không làm cho Emily run, nhưng đó là do cô chưa bao giờ sợ bất cứ thứ gì ngoằn ngoèo uốn éo hay bò trườn trên mặt đất cả. Cô chỉ cười và bảo rằng, thật là tiếc vì con rắn đó không đi dạo cả ban ngày. Vì như thế thì những người khách du lịch sẽ có thể trông thấy và chụp ảnh, và nó sẽ trở thành “người nổi tiếng”.

Khi họ trở về chỗ chiếc xe và quay lại khách sạn, Emily chợt hiểu ra lý do của chuyến đi bất ngờ này. Nikolaos cần vài giờ thư giãn để nghỉ ngơi sau lịch làm việc kín đặc mà anh tự đặt ra cho mình. Nhưng tại sao anh phải đưa cô theo? Cô tự hỏi đầy tò mò. Anh ta chắc chắn không cho rằng có cô bên cạnh là thoải mái đấy chứ?

Dù sao, họ cũng đã làm việc với nhau thuận lợi một cách đáng ngạc nhiên trong suốt những tuần vừa qua. Giữa họ chỉ xảy ra rất ít những cuộc tranh cãi hoặc những lúc thần kinh căng thẳng - nhưng luôn chỉ từ phía Emily - khi cô nhận ra khoảng cách vật lý giữa họ bị rút ngắn đến mức nào. Chỉ cần đứng bên cạnh cô, anh vẫn có thể khiến cho từng đầu dây thần kinh của cô bị xáo trộn, nhưng cô biết cô vẫn có thể điều khiển phản ứng của mình và do đó anh sẽ không biết rằng sự hiện diện của anh làm cho cô không thể tập trung được.

Khi họ về tới khách sạn, Nikolaos có một cuộc gọi khẩn. Anh nhận điện thoại và tiến về phía cô với một cái cau mày nhẹ. “Đó là người quản lý trực đêm. Anh ta không được khoẻ và sẽ không thể làm việc trong những ca kế tiếp”. Anh dừng lại một chút như thể đang suy tính chuyện gì, và rồi anh quyết định, “Tôi muốn cô tạm thời giữ vị trí đó cho đến khi anh ấy quay lại làm việc”.

Emily chớp mắt. “Ý anh là tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ khách sạn? Suốt đêm ư?” Cô biết cô đang nói lắp, nhưng cô không thể kiềm chế sự ngạc nhiên này.

“Nếu cô nghĩ cô có thể đảm nhận trách nhiệm này”

“Tất nhiên là tôi có thể”, cô nói ngay lập tức, hi vọng thể hiện được đầy đủ sự tự tin trong giọng nói của mình.

“Cô không nên tự xử lý những tình huống, nhưng dù sao thì khách sạn cũng thường khá yên lặng vào ban đêm”.

“Thậm chí cho dù có chuyện gì, tôi cũng có thể giải quyết được”. Emily đảm bảo. Cô quyết tâm chứng minh cho Nikolaos thấy rằng cô hoàn toàn có đủ năng lực, và cô đã học được rất nhiều từ những tuần huấn luyện căng thẳng vừa qua.

Nikolaos nhìn cô đánh giá một lúc; sau đó anh gật đầu và bước đi.

Emily lên thẳng phòng mình để chuẩn bị sẵn sàng. Khi cô nhìn vào gương, cô thấy mình trong đó với đôi mắt đang sáng lên vì háo hức. Gắn kết trách nhiệm với một khách sạn lớn, cho dù chỉ là trong buổi tối - khi mọi thứ bình ổn hơn so với ban ngày thì đó cũng là một viễn cảnh vừa thú vị vừa đáng lo. Cô hoàn toàn chắc rằng cô đã sẵn sàng cho một nhiệm vụ thế này, dù sao thì cô cũng rất mong chờ điều ấy.

Emily gần như bị cụt hứng khi buổi tối trôi qua thật yên bình mà không có bất kỳ một vụ lùm xùm nào cho cô giải quyết cả. Nhà hàng dần vãn khách khi họ lục tục kéo nhau lên phòng, quán bar đóng cửa và lợi nhuận được kiểm kê, sau đó đưa đến cho trưởng phòng kế toán. Có một bữa tiệc thân mật nho nhỏ được tổ chức tại một trong những phòng dành riêng cho các sự kiện đặc biệt của khách sạn, và Emily đứng chờ để có thể nói lời chúc buổi tối tới các vị khách của mình, thận trọng kiểm tra xem họ có thoải mái hay không, có bất kỳ lời phàn nàn nào không. Và rồi, khách sạn dần trở nên tĩnh lặng khi các nhân viên ca tối trở về nhà và các vị khách chìm vào giấc ngủ.

Đèn được tắt bớt tại nhà hàng, quầy bar, bếp ăn và các phòng chức năng, chỉ còn sáng tại khu vực lễ tân và thang máy. Emily quay trở lại văn phòng nhỏ của cô, định tiếp tục với các giấy tờ, nhưng ngay lúc đó cô nghe thấy Maria, cô gái ở bàn lễ tân, gọi mình.

Khi cô đến gần, cô có thể thấy rằng Maria đang rất lo lắng. “Có chuyện gì vậy?”, Emily hỏi.

“Có một vụ náo động trên tầng hai”, Maria nói. “Phòng 22. Một vài vị khách trong các phòng gần đó đã gọi xuống than phiền là họ không thể ngủ được”.

“Ok, chị sẽ giải quyết chuyện này”. Emily nói ngay lập tức.

“Em có cần gọi bảo vệ đi cùng chị không?”

“Không cần”, Emily nói sau vài giây suy nghĩ. “Chị có thể gọi họ khi nào cần thiết. Nhưng chị chỉ lên xem coi có chuyện gì xảy ra thôi. Ai ở trong phòng 22 vậy?”.

“À, Ngài Ron Carson. Anh ta nhận phòng vào chiều muộn và sẽ ở đây vài ngày cho chuyến công tác”.

“Một mình thôi à?”

Maria gật đầu.

“Có thể là anh ta vừa gặp được bạn mình khi đến đây và họ đang dùng bữa”, Emily lạnh nhạt. “Chị sẽ tống cổ bất cứ ai không nên ở lại và lịch sự nhắc nhở anh ta về chuyện những người khác đang cố bịt tai để ngủ”.

“Cẩn thận nha”, Maria cảnh báo.

“Yên tâm, chị sẽ ổn mà”, Emily an ủi cô.

“Chị chắc là chị không cần bảo vệ đi theo đấy chứ?”

“Không, chị sẽ cố giải quyết chuyện này một mình. Đây là một cơ hội tốt để thực hành và chị cần kinh nghiệm để xử lý, những tình huống kiểu này sẽ còn xảy ra nhiều lần trong các khách sạn”.

Maria trông có vẻ không mấy yên tâm nhưng Emily nở nụ cười an ủi cô, sau đó tự tin bước nhanh về phía cầu thang. Lịch sự nhưng kiên quyết, cô tự nhủ lòng. Cô tin rằng, Carson sẽ nghe cô giải thích.

Ngay khi cô bước đến phòng 22, ngay lập tức cô nhận ra lý do vì sao khách các phòng kế bên phàn nàn. Cô có thể nghe thấy một giọng nam trầm hát rất to và chói tai phát ra từ đó, ngưng lại trong chốc lát và rồi lại tiếp tục, cùng một bài, như thể người hát không biết bất kỳ ca khúc nào khác.

Emily gõ nhẹ lên cánh cửa, và hẳn nhiên là anh ta không nghe thấy gì, cô gõ mạnh hơn. Cánh cửa phòng bên bật mở và một cái đầu giận dữ thò ra. “Lạy Chúa”, anh ta càu nhàu. “Nó kéo dài hàng thế kỷ rồi đấy”.

“Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi sẽ dừng việc này lại ngay”, cô nói. “Mong anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi về chuyện này và quay lại giường ngủ nhé”.

Người khách có vẻ như đã được xoa dịu và biến mất sau cánh cửa phòng. Emily gõ cửa phòng Carson thêm một lần nữa, và rồi vặn thử nắm cửa. Nó mở ra dễ dàng, rõ ràng cửa không hề khoá. Một cách cẩn trọng, cô đẩy cửa bước vào.

Căn phòng có kích cỡ trung bình và được xếp một cái giường đôi, một cái ghế bành, tủ quần áo và rất nhiều giá đỡ ly tách. Carosn đang ngồi sụp xuống chiếc ghế bành, tự lè nhè với bản thân. Anh ta trông khoảng tầm bốn mươi, khá thừa cân và gương mặt đỏ bừng. Hẳn nhiên là anh ta đang say rượu.

Anh ngước lên nhìn cô, và ngay lập tức gương mặt đanh lại.

“Cô là ai?”, anh hất hàm. “Và cô đang làm cái trò gì trong phòng tôi vậy?”

“Tôi là Emily Peterson”, cô nói. “Tôi là giám đốc trực ca đêm của khách sạn này. Ngài Carson, tôi rất tiếc là chúng tôi đã nhận được quá nhiều lời than phiền. Anh đang làm ồn và khiến cho một số khách của chúng tôi không thể ngủ được”.

Anh ta không để ý chút nào đến những gì cô vừa nói, mà thay vào đó nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh ta có một chút hoang dại và mất kiểm soát. “Đây là phòng cá nhân”, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng với một giọng tức giận. “Cô không có quyền bước vào đây”.

“Tôi không chỉ có quyền bước vào đây mà còn hoàn toàn có thể yêu cầu anh ra khỏi khách sạn nếu như anh tiếp tục gây rối”, Emily nói, rất cẩn thận giữ giọng mình thật bình tĩnh và lịch sự. “Đã khuya rồi, anh Carson ạ, và tôi nghĩ là đã đến lúc anh nên dừng ca hát, uống rượu - và cố gắng ngủ đi một chút nhé”.

Anh ta loạng choạng đứng dậy, và Emily vô thức lùi về sau một bước. Anh ta là một người đàn ông có vóc dáng to lớn và đột nhiên trông đầy vẻ đe doạ. Cô bắt đầu hối hận vì đã quyết định đến đây một mình, nhưng tự bảo mình là cô phải tự giải quyết được chuyện này.

“Đừng có nói với tôi cái gì tôi có thể hay không thể làm”, anh ta gay gắt. “Tôi đã trả tiền thuê phòng, tôi hoàn toàn có quyền”.

Emily quyết định xoay sang xử lý theo cách khác. “Anh đến đây công tác, đúng không anh Carson?”

“Đúng thế”, anh ta hoài nghi. “Nhưng đó không phải là việc của cô”, anh thêm vào, hơi lảo đảo trên bước chân của mình và nhìn trừng trừng vào cô.

“Anh sẽ cần một cái đầu tỉnh táo để tham dự các cuộc họp và thương lượng các hợp đồng mà. Tại sao anh không ngủ đi một lúc? Khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh sẽ cảm thấy thật sảng khoái và thoải mái, và sẵn sàng cho mọi công việc”, cô cố thuyết phục.

Đôi mắt của Ron Carson đột nhiên trở nên u ám. “Cô có thể giúp tôi thư giãn đó”, anh ta lè nhè. “Một cô gái đáng yêu như cô - tôi cá rằng cô sẽ thật tuyệt cho những việc như thế”.

Emily đương nhiên đủ hiểu biết để nhận ra tình huống đã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô chưa bao giờ nghĩ ngợi về tính quyết tâm tự giải quyết sự việc của mình, để chứng minh rằng cô có thể xử lý bất kỳ rắc rối nào xảy ra. Nhưng đã đến lúc cần giúp đỡ.

Cô bắt đầu tiến ra phía cửa. “Cô đang định đi đâu đó?”, Ron Carson hỏi ngay lập tức.

“Tôi cần đi gặp một người”, Emily trả lời, và lần này thật sự cần một nỗ lực để giữ cho giọng cô không run. “Chút xíu nữa tôi sẽ quay lại”.

Anh ta bất ngờ lao tới chỗ cánh cửa, chuyển động với một tốc độ đáng ngạc nhiên khi ai đó quá say rượu. “Cô không được rời khỏi tôi”, anh ta hét lên. “Tất cả mọi người đều rời bỏ tôi, kể cả vợ tôi cũng bỏ rơi tôi, cô ấy nói rằng tôi là một ông chồng thối tha. Tôi đã quá mệt mỏi, điều đó không thể tiếp diễn nữa, cho nên cô sẽ ở lại đây với tôi!”.

Tim cô bắt đầu đập loạn đến mức nó khiến cho cô choáng váng, nhưng cô biết cô phải ra khỏi căn phòng này. “Tôi sẽ không đi lâu đâu”, cô run rẩy cố gắng thuyết phục anh ta, nhưng những cánh tay anh ta vung lên điên cuồng và dường như anh ta hoàn toàn không thể tự chủ được nữa.

“Không”, anh ta gầm gừ, “Cô phải ở đây. Tôi sẽ buộc cô phải ở lại”.

Emily cúi xuống tránh anh ta, cô sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, tất cả những gì cô cần làm là lách khỏi anh và mở được cánh cửa đó. Ngay khi cô di chuyển, một cánh tay anh ta trượt qua và đánh mạnh vào cô, khiến cho cô mất thăng bằng và gần như ngã sấp xuống sàn nhà. Nỗi ám ảnh ngay lập tức đánh mạnh vào tâm trí cô, nỗi sợ về bạo lực thể chất, thứ đã ngủ yên bao nhiêu năm qua đột nhiên quay về bùng mạnh lên. Cô cảm thấy toàn thân tê liệt méo mó; thậm chí không thể thở nổi và hiển nhiên là không thể chạy trốn.

Cánh cửa chợt bị đẩy mạnh, một bóng đen lướt nhanh vào phòng và chỉ một giây sau Ron Carson đã bị ghìm chặt xuống giường bằng đôi tay chắc khoẻ.

Nikolaos nhanh chóng quay đầu lại nhìn Emily, đôi mắt đen của anh rực sáng với sự pha trộn của tức giận và căng thẳng. “Cô ổn chứ?” anh hỏi. “Anh ta có làm gì cô không?”

Emily chắc rằng anh ta đang rất bực mình với cô bởi vì cô đã không thể kiểm soát nổi tình hình. Cô cố để nói một điều gì đó; nhưng cổ họng cô nghẹn cứng. Và mặc dù cô đang toát mồ hôi vì hoảng sợ, người cô lạnh như băng, cô có thể cảm thấy cơ thể mình run rẩy dữ dội.

Nikolaos vẫn giữ Ron Carson nằm im chỉ với một tay khi anh với lấy cái điện thoại. Anh nói nhanh và ngắn gọn trong vài giây và ngay lập tức hai người bảo vệ xông vào giữ chặt lấy Ron Carson.

“Coi chừng hắn”, Nikolaos lạnh lùng. “Các anh biết phải làm gì rồi”. và rồi anh quay lại Emily. “Cô đi được chứ?”

“Bằng cách nào đó, cô đã tìm lại được giọng nói của mình. “Tôi đi được”, cô thì thào.

Chân cô vẫn còn run đến nỗi anh phải ôm lấy tay cô dìu cô đứng dậy. Anh dẫn cô qua hành lang, ngang qua những vị khách đang mắt to mắt nhỏ nhìn xem vụ náo động gì vừa xảy ra, và nhấn thang máy đưa cô lên dãy phòng của anh ở tầng trên cùng khách sạn.

Emily đã từng lên văn phòng anh, nhưng không phải là những phòng được sử dụng cho mục đích cá nhân. Chúng được trang bị đồ đạc sang trọng cùng tông màu trơn; anh đưa cô đến ngồi trên một chiếc ghế da mềm, và rồi chiếu thẳng ánh nhìn vào cô.

“Được rồi”, anh nói với giọng khá giận dữ, “giờ thì nói cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra”.

“Có... có vài lời than phiền về sự ồn ào ở phòng 22”, Emily nói giọng run run. “Tôi lên đó và người đàn ông... anh ta say rượu... và hát... và tôi giải thích rằng những người khách khác cần được ngủ, nhưng anh ta không quan tâm; sau đó tôi cố tìm cách để nhờ sự giúp đỡ, nhưng anh ta đã đóng cửa lại. Cánh tay anh ta vung lên, tôi bị đánh văng đi...”

“Anh ta đánh cô?”, Nikolaos cắt ngang đầy ngờ vực. Trong một khoảnh khắc, anh trông thật sự tức điên lên khiến cho Emily co rút lại. Nhưng rồi cô nhận ra không phải anh đang giận cô mà cơn thịnh nộ của anh nhắm thẳng vào người đàn ông hành xử thô lỗ ấy.

“Không... uhm, ah vâng... anh ta không có ý đó, tôi chắc rằng anh ta không hề định làm thế”, cô càng nói càng ấp úng, hàm răng đánh vào nhau lập cập khi cô nhớ lại tất cả cô đã sợ đến thế nào, nó đã kinh khủng ra sao, khi say xỉn, anh ta hoàn toàn có ý định đánh cô.

“Cô bị đau ư?” anh hỏi nhanh. “Cô có cần bác sĩ không?”

“Không, không. Tôi không bị đau”.

Mắt anh vẫn khoá chặt vào đôi đồng tử đang mở lớn hết cỡ của cô. “Nhưng có vấn đề gì đó đã xảy ra. Cô chắc hẳn đã nhìn thấy đàn ông say rượu rồi, hầu hết phụ nữ đều thế, cô biết một khi say họ có thể hành xử ngu ngốc thế nào mà. Đêm nay cô đã có một kinh nghiệm không dễ chịu chút nào - và nó sẽ càng nguy hiểm hơn nếu như Maria không biết đường gọi điện cho tôi nói về rắc rối đó - nhưng cô bảo rằng cô không bị thương, và cô đã giải quyết những vị khách phiền phức trong suốt những tuần qua rất tốt. Tại sao đêm nay lại khác? Toàn thân cô từ đầu đến chân đã run lên bần bật khi tôi bước vào căn phòng đó. Cô vẫn đang run đây này”, anh chỉ ra.

Emily cố để lấy lại một chút kiểm soát sự run rẩy của mình. “Tôi ổn mà”, cô lào khào.

“Không, hoàn toàn không”. Anh đến gần hơn và nhìn chăm chú vào cô. “Đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy, Emily?”

“Tôi ổn mà”, cô khăng khăng, điên cuồng chống lại những giọt nước mắt đã bắt đầu rưng rưng trên khoé mi. Cô cố gắng gượng dậy. “Tôi phải trở về văn phòng. Tôi vẫn còn đang làm việc.”

Chỉ với một động tác nhanh gọn dễ dàng, anh ấn cô ngồi trở lại chiếc ghế bành.

“Cô sẽ không được rời khỏi đây cho đến khi tôi hiểu ra tất cả chuyện này là sao”.

“Nhìn này”, cô nói, nỗ lực hết sức để trấn tĩnh lại mình. “Tôi đã có một kinh nghiệm tồi tệ, nhưng giờ thì nó đã qua rồi mà, và tôi muốn được trở lại làm việc”.

“Tôi sẽ cho cô nghỉ việc đêm nay. Và tôi nghĩ là cô cần ai đó bên cạnh. Cô đang không được ổn định để ở một mình. Tôi sẽ gọi Maria lên ngồi với cô một lúc”.

“Tôi không cần ai ở với tôi cả”, cô cứng đầu.

Nikolaos ngồi xuống đối diện cô, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh đang lúng túng.

“Tại sao không?”

“Bởi vì...”, cô ngập ngừng. Và rồi im thin thít. “Đó không phải là việc của anh”.

“Đây là khách sạn của tôi, người đàn ông đó là một trong những khách của tôi và tôi đang biến nó thành chuyện của mình đấy”, Nikolaos cứng giọng. “Tôi cho cô hai lựa chọn. Hoặc là kể cho tôi nghe tại sao cô lại phản ứng một cách tồi tệ như thế về những gì xảy ra tối nay, hoặc tôi sẽ gọi bác sỹ. Cô đang hành xử rất lạ lùng đấy Emily”.

“Đừng! Tôi không muốn gặp bác sỹ”, cô nói ngay lập tức. “Tôi không muốn bất kỳ người nào biết về...”

“Về chuyện gì?”, Nikolaos không ngần ngại hỏi ngay, đôi mắt đen của anh như xuyên thấu thẳng vào trong cô.

“Rằng... rằng tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi những thứ như thế”, cuối cùng cô thì thầm.

Anh nhăn trán. “Cái gì đã khiến cô rối loạn đến thế? Sự say xỉn của anh ta ư?”

Cô lắc đầu. “Không”, cô trả lời với một giọng trầm đục. Đã đến lúc cô phải ép những từ ngữ ra từ đáy lòng mình. Đó là một nỗi sợ riêng tư, điều mà cô chưa từng nói với bất cứ ai. “Đó là... là nỗi sợ bị bạo lực. Cách anh ta tấn công tôi.”

“Nhưng cô đã nói đó chỉ là tai nạn”, Nikolaos nhanh chóng nhắc cho cô nhớ. “Và rằng cô không bị thương”.

“Đúng, nhưng nó... gợi lại những ký ức tồi tệ”, cô thì thào, nhỏ đến mức chỉ anh có thể nghe thấy.

Đôi mắt Nikolaos ngay lập tức tối lại. “Về một người nào đó đã cố tình đánh cô?” Anh nói giọng khắc nghiệt. “Và làm tổn thương cô ư?”

Emily không trả lời anh. Cô dường như không thể nói gì hơn nữa. Thậm chí cả Dimitri cũng không hề biết gì về điều này, cô và mẹ đã cẩn thận tránh nói đến chủ đề này trong tất cả những năm tháng ấy.

“Ai hả, Emily?” Nikolaos hỏi. “Người yêu ư?” Và rồi thái độ của anh đột ngột thay đổi. “Không thể là Dimitri”, anh kiên quyết. “Đừng cố nói với tôi là Dimitri có thể làm những việc như thế!”.

“Không, tất nhiên không phải là Dimitri”, Emily đáp ngay. “Ông ấy là một trong những người đàn ông tốt bụng và lịch thiệp nhất mà tôi từng biết. Nó... nó xảy ra đã lâu trước khi ông ấy bước vào cuộc sống của chúng tôi. Khi tôi còn nhỏ...”

Ánh nhìn hoài nghi lan rộng trên gương mặt căng thẳng của Nikolaos. “Cha cô?” anh rõ ràng là không thể tin được. “Có phải cô đang nói về cha cô không?”

Emily nhận ra đó là phản ứng tự nhiên của đàn ông Hi Lạp, người sẽ đưa sự bảo vệ và tình yêu dành cho gia đình mình lên trên tất cả, và hoàn toàn không thể nghĩ rằng một người đàn ông khác lại có thể làm ngược lại. Cô hiểu sự khác biệt đó. Cô ngẩng đầu lên và chiếu tia nhìn bướng bỉnh vào anh. “Anh cho rằng tôi đang nói dối anh à?” Cô kéo ống tay áo của mình lên. “Sờ vào tay tôi”, có một chút cay đắng trong giọng nói. “Hãy tự cảm nhận đi!”.

Những ngón tay ấm áp của anh trượt dọc theo làn da mịn màng của cô, và rồi dừng lại tại một điểm. “Có một vết sẹo cũ ở đây”, anh nói chầm chậm. “Và xương cánh tay có trục trặc gì đó”.

“Cha tôi đã đánh tôi ngã xuống đất mạnh đến nỗi tay tôi bị gãy”, giọng Emily nghẹn ngào. “Xương bị vỡ, sau đó không thể lành lặn hoàn toàn được nữa. Và có gì đó trong tôi cũng mãi mãi không thể nào hàn gắn. Bạo lực vẫn ám ảnh tôi, tôi ghét nó, tôi hận nó!”

Và rồi, cùng với sự khiếp đảm trong giọng nói của cô, những giọt nước mắt nãy giờ bị kìm nén đã trào ra trên gương mặt cô như dòng suối không thể chặn lại được nữa.