Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 84: Bị giết




Editor: Hoa Trong Tuyết

Giọng nói của nữ tử nhẹ nhàng lại ngọt ngào, làm cho Tiết Chiến cảm thấy giống như có lông chim nhỏ đang cọ cọ vào lòng mình, ngứa một chút, lại cảm thấy tê dại cả người. Nhất thời có chút hoảng hốt, nhìn nàng trừng trừng, yếu hầu nhấp nhô lên xuống theo bản năng.

Tiêu Ngư đứng im trong chốc lát, thấy y không có động tĩnh gì, thế là quay lại, mở to mắt nhìn y, lại nhanh chóng rủ mắt xuống, hai tay không tự chủ móc lấy trong ngực tấu chương bên ngoài đường vân. Tiết Chiến cũng là cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy hai gò nàng má ửng đỏ, đôi mắt sáng rõ, càng xem càng đẹp mắt.

Thì đưa tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của nàng, bóp ở lòng bàn tay thưởng thức, nói: "Trẫm chỉ đùa với nàng thôi. Trẫm đã nghĩ sẽ thật lòng chung sống với nàng, đương nhiên sẽ không muốn có thêm những nữ nhân khác."

Ai mà tin đây. Tiêu Ngư là quý nữ sống ở Trấn Thành, từ nhỏ đã thường xuyên ra vào hoàng cung, đừng nói là Đế Vương, phàm là người có chút quyền thế, không thể không có tam thê tứ thiếp. Tiêu Ngư nhìn dáng vẻ của y, bộ dạng rất nghiêm túc thành khẩn.

Nàng không biết sau này sẽ thế nào, nhưng ít nhất giờ phút này  những lời của y là thật lòng.

Tính tình nàng vốn tốt, trải qua sinh tử, biết sinh mệnh rất đáng quý, quý báu nhất là những thời khắc hiện tại. Sau này như thế nào lại nói sau, không cần thiết để những chuyện này quấy rầy làm bản thân phiền não trong thời gian dài.

Tiêu Ngư khẽ cười, nhỏ giọng nói với y: "... Kỳ thật lòng dạ thần thiếp rất hẹp hòi." Nàng rộng lượng, hiền lành, là bởi vì từ nhỏ người bên cạnh đã nói với nàng, sau này nàng phải vào cung, không thể keo kiệt. Khi còn bé vẫn cãi nhau ầm ĩ Tiêu Ngọc Chi, bất kể là Tiêu Ngọc Chi hay là Triệu Họa, rõ ràng cái gì cũng có, nhưng vẫn cứ thích đồ vật của nàng. Đa phần những khi ấy nàng sẽ không ngay lập tức cho bọn họ, nhưng sau khi cãi vã nháo loạn, thường là nàng sẽ lùi một bước, không tính toán với bọn họ.

Kỳ thật nàng cũng đâu có hào phóng như vậy? Nữ tử nào chả keo kiệt, đặc biệt là thứ mình thích, vốn đã rất quý trọng, nếu là người ngoài cũng thích, muốn lấy của nàng, thì nàng càng xem là bảo bối.

Nàng nhớ kỹ có một lần, Triệu Họa tranh với nàng một con rối rất bình thường, cô mẫu của nàng nói với nàng rằng, đồ vật bình thường như thế, hoàn toàn không thích hợp với nàng. Mặc dù cô mẫu không nói rõ, nhưng nàng hiểu ý tứ của cô mẫu, nên rất hào phóng tặng con rối kia cho Triệu Họa. Cô mẫu khen nàng rộng lượng, thưởng cho nàng một viên dạ minh châu lớn.

Tất cả mọi người đều hâm mộ nàng.

Chỉ có nàng biết, thật ra nàng không thật sự thích viên dạ minh châu kia, trong nội tâm mong muốn, chính là con rối bình thường kia.

Tiết Chiến cúi người hôn lên mặt nàng, nói: "Trẫm biết."

Tiêu Ngư “dạ”, kéo y ngồi xuống. Mở lồng cơm ra, bưng khay cua ra. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, quay đầu hỏi y một câu: "Hoàng Thượng người đã rửa tay chưa?"

Hả? Tiết Chiến nhìn nàng, đưa hai tay lên trước mặt nàng, nói: "Vừa rồi Trẫm thấy còn chưa có khô đâu." Biết nàng đang nghĩ gì, liền đưa hai tay chưa lau khô chà lên long bào mấy lần. Sau đó lấy tay cầm lấy con cua trong mâm.

Cần tách vỏ cua ra trước, y nắm lấy con cua vuốt vuốt hai càng lớn, dùng chút lực, nghe “ba” một tiếng con cua tách ra làm hai, gạch cua vàng óng, thịt cua trắng như tuyết... nhanh chóng đưa cho nàng nửa con cua.

Tiêu Ngư cúi đầu, nhìn nửa con cua trước mặt.

Con cua bị chia làm hai, một nửa gạch cua còn dính ở nửa bên kia. Lại đưa cho nàng một nửa bên này.

Tách cua cũng thô lỗ như vậy? Tiêu Ngư muốn uốn nắn y, nhưng nhìn thấy con cua béo chắc như vậy, vẫn đưa tay nhận lấy, chấm thêm chút dấm trên đĩa, đua lên miệng, cắn nhẹ.

"... Ăn ngon không?" Y còn chưa ăn, chỉ ngồi nhìn nàng ăn.

Có ăn ngon hay không, y ăn thử không phải sẽ biết sao? Tiêu Ngư khẽ vuốt cằm, nói: "Ăn ngon."

...

Trong đình nghỉ mát, Quách An Thái quần áo chỉnh tề, so với dáng vẻ hiểu tử ngoan ngoãn khi ở trong phủ giống như là hai người hoàn toàn khác nhau. Thấy dáng vẻ chậm chạp bất đắc dĩ của Tiêu Ngọc Chi, nghĩ mình lớn tuổi, cũng không tính toán với nàng ta, đi về phía nàng ta.

Nhìn mặt mày của nàng ta, mấy ngày không thấy, khí sắc cũng không tệ. Liền hỏi: "Chơi đã chán chưa? Khi nào mới theo ta trở về?"

Hoàng Cung nhiều quy củ, đề phòng sâm nghiêm, nhưng Tiêu Ngọc Chi ở đây mấy ngày, muốn ăn cái gì có cái nấy, còn có thể đi đến Phượng Tảo Cung trò chuyện với Tiêu Ngư, lại cảm thấy tự tại hơn so với khi ở Quách phủ. Tính tình của nàng ta không tốt, lại gặp phải loại tính tình tốt như Quách An Thái, càng tốt càng khi dễ, càng không để vào mắt.

Nàng ta sửa sang lại ống tay áo không có chút nếp gấp, thản nhiên nói: "Ta còn chưa chơi đủ đâu."

Trong cung sống tốt như vậy, ai muốn đi về với hắn. Về Quách phủ, ngay cả vây cá tổ yến cũng không có để ăn. Còn đối mặt với mụ già Trương thị kia.

Quách An Thái tiếp tục kiên nhẫn nói: "Ta biết nàng sống cùng với mẫu thân có mâu thuẫn, nhưng những chuyện này, phải từ từ giải quyết, nếu nàng chỉ trốn tránh, cũng không phải biện pháp."

Tiêu Ngọc Chi tức giận, ngẩng đầu nói: "Nhưng ta cũng đâu cần phải chịu ức uất như vậy?"

Nàng ta có thân phận gì? Mặc dù không thể so với Tiêu Ngư đươc gả cho đế vương, nhưng muốn một hôn sự mãn ý, cũng không phải là việc gì khó. Nàng ta biết Quách An Thái đối xử với nàng ta không tệ, nhưng nàng ta cũng không thể vì hắn đối xử với nàng ta không tệ, thì phải chấp nhận để mẫu thân hắn bắt nạt?

Thế là Tiêu Ngọc Chi thuận miệng nói: "Lúc đầu cũng không phải là ta muốn gả cho ngươi."

Chờ đợi mấy ngày, Trương Thị ngày nào cũng thúc giục, còn muốn nạp thiếp cho hắn. Quách An Thái lại nghĩ, muốn đón nàng ta về. Lúc này nhìn dáng vẻ bất mãn của nàng ta, nhất thời có chút sửng sốt. Đại khái hắn quen với dáng vẻ nhu thuận của muội muội Quách Nghi Lâm, chưa từng tiếp xúc qua với nữ tử nào không nói lý như vậy.

Nửa ngày, mới nhẹ nhàng nói một câu: "Cũng được."

Hắn luôn luôn trầm ổn, đối xử với nàng ta giống như nữ hài tử, ôn hòa nói: "Vậy vài ngày nữa ta lại đến đón nàng về."

Tiêu Ngọc Chi lặng lẽ nhìn hắn, thấy hắn không nổi giận, cũng tùy tiện "à" một tiếng.

...

Tiêu Ngư nghĩ là, Quách An Thái đã đến tận đây đón người rồi, tất nhiên Tiêu Ngọc Chi sẽ cùng hắn trở về. Không nghĩ nàng ta lại không đi. Còn đi theo nàng về Phượng Tảo Cung.

Trước kia, lúc nào Tiêu Ngọc Chi thấy nàng đều làm ra dáng vẻ vênh váo đắc ý, nàng không thích nàng ta lắm. Hiện tại, lại giống như cái đuôi nhỏ theo bên cạnh, nàng lại càng không quen, cảm thấy còn không bằng trước đây hay đấu võ mồm. Sau khi về Phượng Tảo Cung, Tiêu Ngư vẫn thấy trên người còn mùi cua, nên đi vào bên trong thay y phục.

Lúc đi ra, nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi đang hoảng hốt ngẩn người.

Nàng đi qua, nàng ta mới lấy lại tinh thần, như không có chuyện gì xảy ra uống trà.

Bây giờ quan hệ của nàng với Tiêu Ngọc Chi cũng không tệ, dù sao trước đây đối nghịch một thời gian dài, cho nên nhất thời vẫn không thể nào thân thiết ngay được. Có một số việc nàng ta không nói, nàng cũng không hỏi.

Tiêu Ngư cũng cầm lấy cái chén nhỏ, uống một ngụm trà hoa quế. Ngón tay trắng ngần vuốt ve miệng chén, một lát sau, Xuân Hiểu đi đến, báo cho nàng vài việc.

Tiêu Ngọc Chi cũng xem như có chút ánh mắt, đứng dậy nói: "Ta đi trước..."

Nàng ta đứng dậy ra ngoài, dựng thẳng lỗ tai, cố ý đi chậm rãi, giống như cố ý muốn nghe Xuân Hiểu nói chuyện gì.

Tiêu Ngư ngồi trên ghê bành, nghe Xuân Hiểu bẩm báo: "Hai ngày trước, Triệu Dục Triệu Họa với năm tên quan sai áp giải bọn họ, lên một chiếc thuyền nhỏ vượt sông Hoài Giang, không nghĩ tới nửa đường thuyền đắm, tám người trên thuyền, kể cả người chèo thuyền, không ai may mắn thoát khỏi."

Tay khoác lên trên lan can ghế bành đột nhiên nắm chặt. Lúc Tiêu Ngư còn chưa phản ứng, lại thấy Xuân Hiểu nâng mặt nhìn mình một chút, nhỏ giọng nói: "Còn có..."

"Còn có cái gì?"

Xuân Hiểu từ từ nói: "An vương phủ truyền đến tin tức, hai ngày trước, An vương đột nhiên biến mất, tìm người cả nhà trên dưới toàn thành, sáng nay tại sông hộ thành bờ tìm tới một thi thể nam đồng bốn năm tuổi, dựa vào quần áo trên người, xác định là An vương không thể nghi ngờ... Nghe nói ngay cả Kỳ vương cũng gặp bất trắc, trên đường hồi phủ gặp hành thích, bản thân bị trọng thương..."

"Hoàng thất tiền triều còn lại, hoặc nhiều hoặc ít gặp phải bất trắc."