Thê Tử Ngốc

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm đã khuya, nhưng Khâu Tiểu Ninh không ngủ được, đứng bên cửa sổ, chống cằm lên tay dựa trên lan can cửa sổ. Nhìn trăng khuyết ngoài cửa, nàng mỉm cười thản nhiên, dường như tất cả đều chệch quỹ tích kiếp trước. Nàng không vào Hàn phủ làm nô, ca ca không tiếp tục làm thư đồng của Hàn Thiếu Quân, cha cũng không còn làm quản sự ở Hàn phủ. Tính toán thời gian, cũng sắp đến lúc xảy ra sự kiện kia rồi. Mà cha rời Hàn phủ lâu như vậy, chuyện xảy ra ở Hàn gia sẽ không liên quan đến cha. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Khâu Tiểu Ninh lại lớn hơn một chút.

"Líu ríu. . . . . ." tiếng gọi của Ma Tước gọi lại thần trí Khâu Tiểu Ninh, thấy trong miệng tiểu Ma Tước ngậm cái gì đó vội mở tay. Đặt đồ lên tay Khâu Tiểu Ninh, chim sẻ nhỏ "Líu ríu" kêu vài tiếng, không chờ Khâu Tiểu Ninh hồi hồn vội bay đi. Nhìn khăn lụa có vẻ không giống đồ của người gia đình bình thường, Khâu Tiểu Ninh hơi bối rối mở khăn ra, đập vào mắt là hai chữ "Minh Nguyệt" được thêu ở góc. Khâu Tiểu Ninh nhỏ giọng đọc lên hai chữ "Minh Nguyệt", trong lòng khẽ động. diendanlequydon

Đè xuống cảm xúc kì lạ trong lòng, Khâu Tiểu Ninh cẩn thận quan sát trương tú khăn. Tơ lụa màu trắng thượng hạng, ở giữa thêu mấy bông hoa đào, châm pháp rất đẹp mắt trông như thật. Bốn góc đều thêu hai chữ Minh Nguyệt, những cái này có thể nhìn ra người thêu tấm khăn này thêu rất tỉ mỉ. Khâu Tiểu Ninh không hiểu, sao Tước Nhi lại đưa cái này cho nàng? Chỉ là nếu Tước Nhi không chịu trả lại giống như bông hồng cúc kia, nàng sẽ cất giữ thật tốt. Lần sau gặp Tước Nhi nhất định phải giảng giải cho nó biết không thể tùy tiện cầm đồ của người khác.

Ngày thứ hai, nhân lúc rảnh rỗi, Khâu Minh Thông vội tìm một vị nữ phu tử. Dáng vẻ nữ phu tử hơn 40 tuổi, tên là Tằng Nghê, nghe nói từng là tiểu thư nhà giàu, chỉ là gia đình sa sút lại bị phu gia hưu khí, không còn lòng dạ tái giá mới đi làm nữ phu tử. Bình thường ở phố này cũng có chút danh tiếng, dạy tốt lại thu bạc ít bạc, chỉ là mỗi nhà bà chỉ dạy hai canh giờ một ngày. Một cô nương bà dạy thời gian trước vừa xuất giá, bên tay trống ra hai canh giờ, Khâu Minh Thông vừa mời, bà liền đáp ứng.

Viên thị gặp nữ phu tử, cũng lễ phép hỏi vài câu, không có quắc mắt trừng mi, có vẻ bà đã cẩn thận suy nghĩ lời của Khâu Minh Thông. Mời Tằng Nghê ngồi xuống, mặt Khâu Khải Chính tràn đầy ý cười, vẫy tay với Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, mau tới dập đầu kính trà Tằng phu tử, sau này con theo phu tử học tập." Ninh nhi nhà ông nhu thuận như vậy, tất nhiên phu tử sẽ dạy nó thật tốt.

Khâu Tiểu Ninh ngẩn ra, Khâu Minh Thông vội tiến lên khe khẽ đẩy nàng: "Muội muội, nhanh kính trà cho phu tử. . . . . ." Cha thật sự mời phu tử tới cho muội muội, hơn nữa cha còn có biện pháp khiến cho nương suy nghĩ thông suốt.

Phu tử? Cha muốn mời người tới dạy nàng cầm kỳ thư họa sao? Đi tới bên cạnh bàn rót một chén đầy tám phần trà, đoan đoan chính chính quỳ với Tằng Nghê: "Phu tử, mời ngài uống trà." Nàng nghĩ, kiếp trước nàng không biết mấy thứ này nên bị Khương Ưu Tuyền chê cười thật lâu, bởi vì Khương Ưu Tuyền tinh thông mọi thứ. Kiếp này có cơ hội học, Khâu Tiểu Ninh không muốn bỏ qua, không phải sợ người khác chê cười nàng, mà nàng là sợ người khác chê cười ca ca của nàng.

Tằng Nghê gật đầu một cái, nâng chung trà lên nhàn nhạt nhấp một ngụm, đặt ly trà xuống vươn tay đỡ Khâu Tiểu Ninh dậy: "Sau này hãy dụng tâm học! Những cái này giúp con rất nhiều." Ít nhất, nữ tử không thể thiếu những thứ này.

Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Ninh nhi cám ơn Phu tử."

Tằng Nghê thấy khuôn mặt của Khâu Tiểu Ninh thì thoáng giật mình, tại sao nàng và người kia trong cung giống nhau như vậy? Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể như vậy, nhất định Khâu Tiểu Ninh là nữ nhi ruột thịt của Khâu đương gia, nếu không ông sẽ không bỏ tiền mời phu tử cho nàng? Thế giới rất to lớn, người giống người cũng không kỳ lạ. Tuy nghĩ như vậy, Tằng Nghê vẫn không nhịn được nhìn Khâu Tiểu Ninh thêm vài lần, càng nhìn càng thấy giống.

Mặc dù ánh mắt của Tằng Nghê khiến Khâu Tiểu Ninh cảm thấy hơi lạ, nhưng nàng cũng không lên tiếng hỏi. Ngồi thêm một lát, Tằng Nghê đứng dậy rời đi, thương lượng với Khâu Khải Chính là hai ngày sau bắt đầu dạy Khâu Tiểu Ninh.

Ra khỏi cửa Khâu phủ, Tằng Nghê tựa bên tường cách không xa Khâu gia. Vừa rồi hẳn là ảo giác của bà! Nếu thật sự có quan hệ với người đó, làm sao có thể lưu lạc đến Khâu gia? Hơn nữa ánh mắt của Khâu đương gia lúc nhìn nha đầu không giống không phải ruột thịt. Thôi, có quan hệ hay không cũng không liên quan đến bà? Bà đã cách xa hoàng cung kia rồi, người kia cũng không phải là người bà có thể nhớ tới. Thở dài, đứng dậy rời đi. diendanlequydon

"Ninh nhi, vừa bái Phu tử, không vui sao?" Chờ mọi người đều đi hết, Khâu Minh Thông mới quan tâm hỏi, chẳng lẽ muội muội không muốn học?

"Không phải, Ninh nhi rất vui." Nàng đang suy nghĩ ánh mắt vừa rồi của Tằng phu tử, giống như biết nàng, chẳng lẽ, Tằng phu tử biết cha nương nàng? Quên đi, dù sao Tằng phu tử vẫn còn dạy nàng, nàng có thời gian hỏi.

"Ca ca thấy muội không giống như đang vui, vì sao vậy?" Xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông tiếp tục hỏi.

Khâu Tiểu Ninh nghiêm mặt, có hình có dạng lên tiếng nói: "Muội đang nghĩ, có phải nên trói tay ca ca vào hay không, nếu không lúc nào cũng sờ đầu Ninh nhi, tóc Ninh nhi rối hết rồi. Đã nói với huynh bao nhiêu lần, Ninh nhi lớn rồi, huynh không được sờ đầu muội."

"Nha đầu này, không muốn nói thì không nói, còn đáp trả ca ca như vậy." Nha đầu này, càng ngày càng thông minh.

Bỗng nhiên Khâu Tiểu Ninh vươn tay ôm Khâu Minh Thông: "Ca ca. . . . . ."

Khâu Minh Thông đỏ mặt, muội muội ôm hắn làm gì? Cố gắng đè ép tiếng tim đập thình thịch, hỏi: "Làm sao?"

"Ca ca, Ninh nhi không cho phép, thì không được cưới đại tẩu gì đó, ca ca là người của Ninh nhi." Hôm qua tiểu nhi tử mười tuổi nhà Liêu gia sát vách mới đính hôn, ở Hiên Viên hoàng triều, đính hôn giống như kết hôn, rất quan trọng. Ca ca thông minh như vậy, chưa chắc mấy bạn học cùng trường hay phu tử gì đó sẽ không kín đáo gả nữ nhi hay muội muội gì đó cho ca ca.

"Nha đầu, muội muốn ca ca ở vậy cả đời hả! Khi ca ca già rồi thì làm thế nào?" Véo mũi Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông nở nụ cười, nghĩ Khâu Tiểu Ninh đang nói đùa. Hắn mới mấy tuổi, việc lấy vợ ... với hắn vẫn còn rất sớm.

"Ninh nhi ở với ca ca cả đời, như thế ca ca không sợ ở một mình." Dù sao trong mắt ca ca nàng mới chỉ như tiểu nha đầu chưa tới năm tuổi, nàng liền giả bộ như tiểu nha đầu, ăn vạ để ca ca chờ nàng lớn lên. Chuyện ca ca đáp ứng nàng thì hắn luôn làm được.

Khâu Minh Thông bất đắc dĩ cười: "Nha đầu này, ca ca sợ muội rồi, về sau được sự cho phép của Ninh nhi thì huynh mới lấy vợ!" Đối với việc muội muội lệ thuộc vào hắn, Khâu Minh Thông hoàn toàn không cảm thấy có gánh nặng một chút nào.

"Vâng, cũng không còn gì nữa. Ca ca trở về nhà đọc sách đi! Muội giúp nương thu dọn đồ đạc." Đạt được điều mong muốn, Khâu Tiểu Ninh vui mừng ra khỏi cửa gian nhà chính, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Buổi sáng Khâu Tiểu Ninh giúp đỡ việc trong nhà, buổi chiều học tập với Tằng Nghê hai canh giờ, buổi tối Khâu Minh Thông dạy nàng học chữ ở nhà chính. Thời gian bất tri bất giác đã đến mùa đông. Hoàng Thành bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết lạnh hơn, bánh bao hấp của Khâu gia vẫn bán tốt như trước, mới hai, ba tháng đã tiết kiệm hơn bốn trăm lượng bạc rồi, điều này trước đây Viên thị không dám nghĩ tới. Có bạc, Viên thị càng ngày càng ôn hòa với Khâu Tiểu Ninh.

Ngày hôm đó, sáng sớm Khâu Tiểu Ninh đã dậy mở cửa. Nghĩ thầm, sao bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, tối hôm qua nên có người đến gây sự với Hàn gia rồi chứ, sự việc lúc này cũng phải bị đồn ầm ĩ rồi. Đúng là đã có vài vị khách đến mua bánh bao hấp, Khâu Tiểu Ninh vội dẫn người đi vào.

"Khâu gia nha đầu, mang cho thúc năm lồng bánh bao hấp, năm bát cháo lớn, nhanh lên một chút! Xem náo nhiệt một đêm bây giờ chúng ta cho đói bụng rồi." Một người trong số đó là khách quen chỗ này, cũng biết Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Tiểu Ninh vừa nghe, vội vào phòng bếp nói cho Viên thị, Viên thị chuẩn bị tốt bánh bao hấp rồi Khâu Khải Chính bưng lên trên bàn của mấy nam tử. Khâu Tiểu Ninh đi sau Khâu Khải Chính, thấy cha đem bánh bao hấp đặt xuống thì lên tiếng hỏi: "Thúc, thúc vừa mới bảo xem náo nhiệt một đêm là náo nhiệt gì vậy?" diendanlequydon

Nam tử nhấp một hớp cháo, người ấm hơn một chút mới lên tiếng nói: "Lại nói Khâu đương gia ông nên biết, tiệm thuốc Hàn gia đứng tên gây ra hai mạng người! Tối hôm qua người nhà mang thi thể gọi một đám người khóc tang ở cửa Hàn phủ! Nói Hàn phủ không giải quyết chuyện này sẽ đi bẩm báo Đại Lý Ti, Hàn gia đưa bạc cũng có giải quyết được đâu."

"Tiệm thuốc gì của Hàn gia?" Khâu Khải Chính ngớ người, không trùng hợp như vậy chứ!

"Gọi Nhân Hòa chính là cái kia, nghe nói hai người kia vừa uống thuốc bọn họ kê liền chết. Con bà nó, sao kì lạ như vậy, chẳng lẽ người Hàn gia kia cho thạch tín vào trong dược hay sao ?"

"Đúng vậy, ta thấy hai cỗ thi thể kia mặt đều xanh tím , tám phần là trúng độc. Nhưng hai người này sắc thuốc ở tiệm thuốc Nhân Hòa, uống trước mặt rất nhiều người, chắc chắn là Hàn gia tự gây rối rồi."

Đúng là tiệm thuốc Nhân Hòa, Khâu Khải Chính tâm buộc chặt rồi buông lỏng. Một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Ban đầu Tổng quản sự để cho ông trông coi tiệm thuốc Nhân Hòa, may ông rời đi, nếu không lấy phương thức xử lí của Hàn gia, quản sự là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, nếu như chuyện vẫn không giải quyết được thì mấy người gây chuyện cũng đừng hòng sống. Suy nghĩ một chút, Khâu Khải Chính hỏi "Vậy hiện tại chuyện như thế nào rồi? Người gây chuyện đi chưa?"

"Hắc, tôi nói Hàn gia này làm việc rất quả quyết, ngay lúc chưa có ai đứng ra xử lí vụ này của tiệm thuốc thì đùn đẩy cho quản sự, nói là giám thị không tốt. Còn có mấy vị đại phu trong tiệm thuốc Nhân Hòa đều bị mang ra trước mặt người nhà của người chết mặc cho bọn họ xử trí. Làm xong mấy việc này, lại cầm ba ngàn lượng bạc cho người nhà của người chết khiến cho mấy người đó vừa lòng. Chỉ là vị quản sự kia thật đáng thương, vô duyên vô cớ bị Hàn gia đẩy ra ngoài. Không biết Hàn gia này nghĩ như thế nào, rõ ràng dùng bạc là có thể giải quyết mọi chuyện, cũng không cần đẩy quản sự ra ngoài đi." Nam tử không nghĩ ra, lắc đầu một cái rồi cúi đầu húp cháo.

Một người khác tiếp lời: "Chẳng qua ta cảm thấy Hàn gia làm đúng, gặp chuyện không may này nhất định là do quản sự!"

Khâu Khải Chính đang không lên tiếng, tất nhiên ông biết sao Hàn gia lại đẩy quản sự đi ra. Vì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đẩy Tổng Quản Sự ra ngoài khiến người thân của bị người hại bớt giận một nửa, xong đưa thêm ít bạc thì chuyện giải quyết xong. Chẳng những xử lý tốt mọi chuyện, Hàn gia cũng lấy được danh tiếng tốt, chuyện tiệm thuốc Hàn gia gây chết người này coi như bỏ qua.

Khâu Tiểu Ninh đứng bên cạnh Khâu Khải Chính, yên tâm cười, chuyện tổn hại của Hàn gia lần này khá lớn, một Tổng Quản Sự đấy. Hơn nữa nghe giọng điệu mấy thúc thúc, lần này người nhà của người bị hại gây sự còn lớn hơn kiếp trước, nhất định việc buôn bán của mấy nhà tiệm thuốc Hàn gia sẽ bị lạnh nhạt một thời gian.

~~~~~~~~~~~~~



Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

2 thành viên đã gởi lời cảm ơnTrang Ngọcvề bài viết trên:Mạc Thần,trạch mỗ

Có bài mới28.04.2016, 09:08

Hình đại diện của thành viên

Jenny Vũ

Học sinh mới

Học sinh mới

Ngày tham gia:24.04.2016, 14:56
Bài viết:2
Được thanks:9 lần
Điểm:11.5



Có bài mớiRe: [Cổ đại - Trùng sinh] Thê tử ngốc - Phượng Vân - Điểm:11

Chương 15:

Editor: Hương Vũ

Hàn gia, Hàn lão phu nhân vuốt vuốt cái trán đau nhức, tiếng nói có phần mệt mỏi nói: "Chuyện xảy ra như vậy, mặc dù Bả tổng quản sự cùng mấy người ngu xuẩn ở tiệm thuốc bị đẩy ra ngoài, thế nhưng lại giúp cho bọn dân đen đem chuyện huyên náo lớn như vậy, mặt khác việc buôn bán của các tiệm thuốc khác không biết sẽ xa sút như thế nào nữa đây? Có hỏi thăm được gì chưa, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Tất cả đều là thứ làm cho người ta không yên tâm được.

Điêu ma ma hơi khó xử, nói đúng sự thật: "Thời điểm đại phu phối thuốc không cẩn thận bốc lộn thuốc, mà hai loại thuốc đó phối cùng thì có độc, e rằng người bệnh này uống vào sẽ lập tức bị mất mạng."

"Thật là dốt nát, tìm lúc đông người đưa đại phu này vào trong đại lao cho ta. Truyền lời xuống, Hàn gia vì chuyện lần này nói xin lỗi với họ, tiệm thuốc Hàn gia trong vòng mười ngày đều xem bệnh miễn phí cho họ, dĩ nhiên hốt thuốc vẫn phải trả bạc." Chịu đựng tiếc nuối, Hàn lão phu nhân lạnh lùng lên tiếng.

Điêu ma ma đáp một tiếng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lên tiếng nói: "Lão phu nhân, Bả tổng quản sự cùng mấy người làm của tiệm thuốc xử lý như thế nào?" Nếu không phải là nhận của Tổng quản sự 50 ngân lượng, bà thật sự không muốn hỏi lão phu nhân xử lý những người kia như thế nào.

"Cả nhà Bả tổng quản sự bọn họ tất cả đều bán đi, nhìn cũng khiến ta phiền lòng. Về phần những người làm cùng đại phu kia, đưa vào trong đại lao." Dù sao cũng là người ở, sống hay chết còn không phải do một câu nói của nàng. Loại chuyện này, làm Tổng quản sự không xử lý, tùy bọn họ quậy lớn chuyện, người như vậy giữ lại thì có ích lợi gì?

Chần chờ một chút, Điêu ma ma tiếp tục nói: "Lão phu nhân, Bả Tổng quản sự nói, ban đầu hắn vốn dĩ an bài Khâu Khải Chính giám thị tiệm thuốc Nhân Hòa, ai biết Khâu Khải Chính còn chưa có tiếp nhận công việc. Lúc này mới sẽ xảy ra. . . . . ."

"Lại là Khâu Khải Chính, vừa nghe đã cảm thấy xui xẻo. Được rồi, biết ngươi nhận được chỗ tốt từ hắn, bằng không ngươi có thể nói tốt thay hắn ở trước mặt ta sao? Để cho bọn họ cút đến thôn trang biên thành làm hạ nô." Lúc này, ước chừng so với việc tùy tiện bán bọn họ tốt hơn!

Điêu ma ma vốn đang lo lắng, vừa nghe được lời này của Hàn lão phu nhân lập tức cho người đi truyền đạt, còn mình thì ân cần xoa bóp vai cho Hàn lão phu nhân.

Qua một lát sau, Hàn lão phu nhân đột nhiên mở miệng hỏi: "Khâu Khải Chính rời Hàn gia giờ đang làm gì ngươi cũng đã biết?" Nàng còn nhớ rõ lời nói ban đầu của Khâu Khải Chính trước mặt nhi tử, nếu là thật sự đến nhà khác làm quản sự, nàng cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

"Lão phu nhân, nghe người có quan hệ tương đối tốt với hắn nói, Khâu Khải Chính ở trong nhà mở một cửa hàng bán bánh bao hấp buôn bán khá tốt, một ngày cũng kiếm được không ít bạc!" Điêu ma ma vốn đang rất đồng tình với một nhà Khâu Khải Chính, lúc này nghe người ta nói nhà hắn buôn bán kiếm được bạc liền ghen tỵ.

Ánh mắt Hàn lão phu nhân lạnh lẽo, không trách được lại rời khỏi Hàn gia gấp gáp như vậy, thì ra là làm giàu cho chính mình. Khoản nợ này nàng nhớ kỹ, về sau có cơ hội nhất định phải đem khoản nợ này đòi lại gấp bội.

Khâu Khải Chính đang dọn dẹp bát đũa liền hắt xì mấy cái, trên người đột nhiên lạnh lẽo. Bên cạnh Viên thị vội hỏi: "Lão gia, ông làm sao? Nếu không trở về nhà nghỉ ngơi một chút đi! Những chuyện này để ta dọn dẹp là được."

"Không cần, ta một đại nam nhân nào có dễ hỏng như vậy, lại nói bà cũng vội vàng một ngày, chúng ta cùng nhau dọn dẹp." Khâu Khải Chính xoay xoay cánh tay, làm bộ như vô sự nhưng lại suy nghĩ, trong lòng Khâu Khải Chính cảm thấy lo lắng.

"Ừ, được. . . . . . Lão gia cũng gần đến cuối năm, khi nào thì nhà chúng ta bắt đầu đóng cửa!" Mùa đông này buôn bán tuy tốt nhưng thời tiết Hoàng Thành lạnh đến mức làm cho người ta không chịu nổi, hơn nữa sắp hết năm, mấy đứa nhỏ cũng không có tâm tư làm việc.

Khâu Khải Chính suy nghĩ, liền nói ra: "30 lễ mừng năm mới, 20 sẽ đóng cửa! Mấy ngày nay tất cả mọi người mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút cũng tốt ngày mai ta sẽ viết bảng thông báo treo bên ngoài."

"Ừ, được. . . . . ." Khâu Minh Trí ở bên cạnh nghe xong lời này, mặt cũng tươi cười, những ngày này hắn cũng mệt chết đi được, cuối cùng có thể nghỉ ngơi.

Đến hai mươi mốt, Khâu gia không tiếp tục làm bánh bao hấp bán. Đến lễ mừng năm mới Khâu Minh Thông cũng không phải đi học đường, chẳng qua trước khi nghỉ ở nhà phu tử tổ chức cuộc thi Khâu Minh Thông được hạng nhất, Phu Tử còn đặc biệt đến Khâu gia khen Khâu Minh Thông một phen, trước khi đi ở tại cửa ra vào lưu lại một câu: "Đứa nhỏ nhà ngươi này nên bảo vệ cho tốt, tương lai nhất định là sẽ đậu Trạng Nguyên." Phu tử nói xong, vẻ mặt cao hứng tiêu sái.

Những người Khâu gia cũng không để ý, lời này không cần Phu Tử nói bọn họ cũng biết làm như thế nào, phu tử đi xa liền vào nhà. Bọn họ vừa vào nhà, những lời nói này bị Vương thị tò mò đi xem Khâu gia tại sao không mở cửa nghe được. Về đến nhà, Vương thị đem lời Phu Tử nói thêm dầu thêm mỡ ở trước mặt La Tiểu Lệ nói một hồi, chưa dứt hướng La Tiểu Lệ nói: "Nhắc tới Khâu Minh Thông qua năm sẽ mười tuổi cũng đến tuổi đính hôn, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người đến cửa cầu hôn. Nếu là tiểu Lệ nhà chúng ta có thể đính hôn với hắn, nói không chừng ta còn có thể làm nhạc mẫu của Trạng Nguyên lang đấy."

La Tiểu Lệ vừa nghe mẹ nàng để ý chuyện này, khoảng thời gian này nàng vội vàng để dành tiền cũng cảm thấy Trạng Nguyên không phải dễ thi như vậy cũng tính toán buông tha Khâu Minh Thông rồi, nhưng bây giờ lại nổi lên ý định, nàng cũng tám tuổi rồi, cũng có thể đính hôn rồi.

Cứ như vậy, vốn là thời gian cả nhà Khâu gia vui mừng đoàn tụ La Tiểu Lệ lại ngày ngày đến Khâu gia trình diện, ngay cả lời của Viên thị là chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng làm bộ như không nghe thấy, ba ngày nay Viên thị nói lời khó nghe nhưng La Tiểu Lệ cũng không đau không nhột, nên cũng làm như không nhìn thấy nàng.

Cái này chưa hết, trong phòng Khâu Minh Thông, La Tiểu Lệ một chút tự giác cũng không có xông vào: "Thông ca ca, Lệ Nhi muốn học Tam Tự Kinh, ngươi dạy cho ta đi!" Tục ngữ không phải nói sao, gần quan được ban lộc, hơn nữa dung mạo của nàng xinh đẹp như vậy nàng cũng không tin Thông ca ca lại không thích mình.

Bên cạnh Khâu Tiểu Ninh run lên, chán ghét La Tiểu Lệ kêu Thông ca ca. Nghe xong lời này Khâu Minh Thông đang dạy Khâu Tiểu Ninh viết chữ, tay nắm Khâu Tiểu Ninh cứng đờ, trên giấy rơi xuống một vết mực thật to. Sau đó bình tĩnh đặt cây bút trong tay xuống, lạnh lùng nhìn La Tiểu Lệ: "Ta nghĩ, ngươi nên về nhà để cho mẹ ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt, có cô nương trong sạch nào lại gọi người khác như vậy."

"Thông ca ca, quan hệ của hai chúng ta thế nào, ta gọi ngươi như vậy không phải là việc nên làm sao? Làm sao ngươi có thể nói ta như vậy? Trái tim Lệ nhi thật đau." Nói xong, ôm ngực vẻ mặt bị thương nhìn Khâu Minh Thông.

Lần này Khâu Minh Thông không lên tiếng, Khâu Tiểu Ninh chịu không nổi"Rầm" một cái để cây viết trong tay xuống, tức giận đùng đùng đi ra khỏi cửa. La Tiểu Lệ này cũng quá ghê tởm đi, nàng còn ở đây, cứ như vậy quyến rũ ca ca. Nàng năm nay mới tám tuổi! Làm sao lại giống như cô nương mười tám tuổi, hơn nữa bộ dáng kia cùng cô nương Hoa Lầukhác nhau ở chỗ nào? Rõ là. . . . . .

Không được, không thể để cho ca ca cùng nữ nhân kia đơn độc ở chung một phòng, nhưng nàng bây giờ đi về dường như thật mất mặt. Đảo mắt, liền nhìn thấy Khâu Minh Trí mới vừa trở về từ bên ngoài, Khâu Tiểu Ninh lập tức lên tiếng nói: "Nhị ca, tiểu Lệ tỷ tỷ tới, đang ở trong phòng đại ca đòi đại ca dạy nàng đọc sách, mới vừa còn nói đến ngươi có phải nên đi gặp nàng hay không." Nói xong, mặt Khâu Tiểu Ninh mong đợi nhìn hắn.

Quả nhiên, không vượt qua Khâu Tiểu Ninh suy đoán, Khâu Minh Trí sải bước hướng trong phòng Khâu Minh Thông đi tới. Đạt được mục đích, Khâu Tiểu Ninh hì hì nở nụ cười, thật vui mừng trở về phòng.

Trong phòng, Khâu Minh Thông lạnh lùng nhìn La Tiểu Lệ một cái: "La cô nương, xin ngươi đừng vũ nhục ánh mắt ta, đời này chúng ta cũng không thể nào có quan hệ gì." Dáng dấp đối với Ninh nhi nhà hắn đáng yêu xinh đẹp, tính tình cũng không có làm cho người ta thích như Ninh nhi, sở trường duy nhất chính là da mặt dày, thật đúng là không thể làm người thích.

La Tiểu Lệ nghe Khâu Minh Thông nói, giả bộ dáng vẻ sắp khóc, đang chuẩn bị rơi lệ, dù sao trong phòng cũng không có người nàng làm chuyện gì cũng không có người khác biết. Mới vừa di chuyển bước chân, Khâu Minh Trí tựa như mũi tên lao đến bên người nàng, vui mừng nói: "Lệ nhi, nàng đến nhà ta sao không tìm ta, Tam Tự Kinh cái gì ta cũng biết, ta dạy cho nàng! Đừng quấy rầy đại ca ta, một lát mẹ ta nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng nàng cẩu huyết lâm đầu."

"Ngươi. . . . . ."

La Tiểu Lệ lời còn chưa ra khỏi miệng, Khâu Minh Thông liền cười nói: "Vậy các ngươi mau đi ra đi! Mẹ chắc là cũng sắp tới rồi!" Nha đầu Ninh nhi này, càng ngày càng thông minh, cũng biết để nhị đệ đến thu thập. Khâu Minh Trí vừa nghe nói mẹ sắp tới, lôi kéo La Tiểu Lệ bỏ chạy, ngay cả thời gian nói chuyện cùng Khâu Minh Thông cũng không có.

Nhìn hai người rời đi, Khâu Minh Thông che giấu tươi cười trên mặt, tại sao đột nhiên La Tiểu Lệ lại thích đến nhà quấn quýt hắn? Sẽ không liên quan tới lời Phu Tử nói với gia đình hắn chứ! Hiện tại, cũng chỉ có một cách giải thích như vậy. Mắt chợt lóe, trong lòng đã có chủ ý. Hắn cũng không muốn cách năm ba ngày La Tiểu Lệ lại chạy đến gia đình hắn, hắn còn muốn trôi qua những năm yên tĩnh đấy. Nghĩ tới đó, cầm 30 văn tiền đi về hướng đường khất cái.

Xế chiều hôm đó, truyền ra lời nói con trưởng của Khâu gia Khâu Minh Thông không có số mệnh làm Trạng Nguyên. Thái độ của người nghe không giống nhau, dĩ nhiên càng không tin đứa bé nhà Khâu gia kia Phu Tử cũng khoe, làm sao có thể không có số mệnh Trạng Nguyên? Đúng là người có dụng tâm bất lương bịa ra.

Vừa nghe có người nói như vậy, lập tức liền có người phản bác: "Mọi người nói rồi, là cao tăng Giang Nam từ xa đến đây, đứng ở cửa Khâu gia nhìn hồi lâu mới nói ra. Ngươi nói, lời cao tăng nói có thể là nói láo sao?"

"Ơ, vậy chuyện này nhất định là thật. . . . . ." Cứ như vậy, lời này bị truyền đi càng ngày càng thái quá, cái gì mà thấy Kỳ Lân bay đi nghìn dặm từ đất nhà Khâu gia tất cả đều nói ra. Nghe được nhị đệ miêu tả lại sinh động như thật, Khâu Minh Thông không nhịn được cười đành cúi đầu xuống, lời đồn đãi thật đúng là càng ngày càng kinh khủng. Bên cạnh Viên thị rất giận dữ, thấy Khâu Minh Thông còn cười, tức giận nói: "Thông nhi, ngươi còn cười, cũng bị người khác nói thành ra như vậy rồi. Thiệt là, ở đâu ra cao tăng hồ đồ, lại nói ra lời như thế, ta phải tới nha môn đòi họ cho người đi bắt hắn, chuyện như vậy có thể tùy tiện nói sao?"

"Được rồi, người khác thích nói như thế nào thì để cho họ nói, chúng ta cũng không thiếu đi hai lạng thịt!" Khâu Khải Chính thản nhiên nói một câu, liền bưng chén lên ăn cơm. Trong lòng hắn lại cảm thấy đây là chuyện tốt, Thông nhi còn nhỏ tuổi lưng gánh vác quá nhiều trách nhiệm cũng không tốt, tâm bình tĩnh mới là quan trọng nhất. Hơn nữa nếu Thông nhi chăm chỉ học tập, công danh cũng chính là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản không cần để ý lời đồn đại của người khác.

"Nương, chúng ta ăn cơm đi! Trông nom những người khác, sau này chúng ta đóng cửa qua ngày của mình." Khâu Minh Thông bưng chén lên gắp thức ăn để vào chén trước mặt Viên thị, vẻ mặt lạnh nhạt, một chút vẻ phẫn nộ cũng không có. Thấy hai cha con đều như vậy, Viên thị còn có thể nói thêm cái gì? Bưng chén lên ăn cơm.

Ngược lại Khâu Tiểu Ninh vẫn không lên tiếng, tại sao nàng cảm giác có chỗ nào không đúng nhỉ?