Thê Tử Ngốc

Chương 35




Editor: Vũ Hương

Sau khi Khâu Minh Thông đi, Khâu Tiểu Ninh ôm y phục đang làm cho Khâu Minh Thông, nét vui mừng trên mặt làm thế nào cũng không giấu diếm được. Đợi nhiều năm như vậy, nàng lấy được một kết quả rất tốt không phải sao. Kết quả này làm cho nàng quên hết tất cả những đau khổ vì phải chờ đợi, trong lòng chỉ có vô cùng vui mừng và hạnh phúc.

Hàn phủ, dưới chỉ thị của Hàn Thêm, cả phủ trên dưới đều ngập tràn sắc đỏ vui mừng. Hành động này, tất cả mọi người đều biết không thích hợp lắm, nhưng ở nhà này Hàn Thêm đã nói một thì không ai có thể nói hai, lời nói của người nào cũng không nghe lọt. Không thể không nói, nam nhân Hàn gia đều đa tình, nhưng mà đối tượng bọn họ si tình đều không phải là chính thất phu nhân của họ.

Hàn phu nhân ném tất cả mọi thứ trong phòng xuống đất, một phòng bừa bãi. Tại sao, bà mới là chính thất phu nhân, chỉ là một tiện nhân Hàn Thêm lại muốn lấy lễ như một chính thất rước nàng ta vào phủ, coi bà là gì. Hàn phu nhân muốn khóc, nhưng bà muốn khóc cũng khóc không được.

Hàn Thiếu Khanh bước qua đống lộn xộn, đi tới bên cạnh Hàn phu nhân: "Nương, người đừng đau lòng." Hàn phu nhân đau lòng, Hàn Thiếu Khanh biết. Nhưng mà việc Hàn Thêm nuôi dưỡng ngoại thất, cũng không có quan hệ gì lớn với nàng. Rõ ràng nhà mẹ đẻ không có thế lực, thủ đoạn làm việc của nương lại vô cùng ác liệt, rõ ràng ghen tị, lại muốn nhét nha hoàn vào phòng Hàn Thêm, chuyện đó còn chưa tính, nha hoàn có thai lại cho người làm sảy thai, còn hết lần này đến lần khác ngốc nghếch để cho Hàn Thêm bắt gặp. Cho nên nói, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.

"Khanh Nhi con nói số nương sao lại khổ như vậy, con nói về sau ba mẫu tử chúng ta phải làm thế nào? Thủ đoạn của tiện nhân kia như vậy, dụ dỗ cha con làm mọi việc vì nàng như vậy, nương. . . . . . nương. . . . . ." Bà hận Hàn Thêm, ban đầu dùng lời ngon tiếng ngọt cưới nàng vào cửa, nhưng bây giờ lại để cho bà chịu nhiều khổ sở như vậy. Bà dù sao cũng đã lớn tuổi không cần thiết, nhưng nhi tử và nữ nhi của bà sau này phải làm thế nào? Mặc kệ bọn họ là con chính thất hay không chính thất sao?

Vỗ nhẹ lưng của Hàn phu nhân, có chút cảm động đối với dụng ý của bà dành cho nhi tử và nữ nhi, mà mục đích hôm nay nàng tới cũng không phải là muốn nghe bà than khóc. Chờ Hàn phu nhân khóc thêm một lát, Hàn Thiếu Khanh mới lên tiếng nói: "Nương, bây giờ không phải lúc người khổ sở. Người suy nghĩ một chút, cha gióng trống khua chiêng đón nữ nhân kia và đứa bé của nàng ta về phủ như vậy, nhưng mà bà nội cũng không có động tĩnh gì, người nói điều này có ý gì?" Hàn lão phu nhân lòng tham không đáy, nghĩ muốn thêm mấy người để làm con cờ của bà ta mặc cho bà ta quyết định, cho nên chuyện đón ba người kia vào phủ bà ta mới không có hành động gì.

"Khanh Nhi, con nói là?" Hàn phu nhân mặc dù không phải rất thông minh, nhưng chuyện này bà vẫn có thể suy nghĩ ra.

"Nương, lúc này người đừng cãi nhau với cha, vui vẻ chấp nhận để ông ta đón nữ nhân kia vào cửa. Sau đó dùng ít tâm tư để cho nàng ta nghĩ đến bà nội, như vậy thì coi như nàng ta vào phủ cũng không còn tâm tư đối phó với người, đến lúc đó người có thể ra tay thu phục lại tâm tư của cha." Hàn Thiếu Khanh nhàn nhạt nói mấy câu, khẽ nhún người rồi xoay người rời đi. Hi vọng Hàn phu nhân không có ngốc đến mức không hiểu những gì nàng nói, Hàn phu nhân gả vào Hàn phủ hai mươi mấy năm, trong Hàn phủ làm sao có thể không có thuộc hạ của bà, mọi việc để bà xử lý sẽ dễ dàng hơn nàng nhiều. Giống như tiểu Ninh đã nói nàng là một tiểu thư khuê các, ra mặt quá nhiều ngược lại không tốt.

Hàn phu nhân dùng sức nắm vải gấm trên bàn, cảm thấy có chút nhục nhã. Nhưng bà cũng biết, Hàn Thiếu Khanh nói đúng, nói về tâm cơ thì thật sự bà kém hơn nữ nhân kia, biện pháp tốt nhất là làm cho nàng ta và lão thái bà kia đấu với nhau. Bà cũng không tin, chờ Hàn lão phu nhân chán ghét nàng ta, hai đứa bé của nàng ta còn có thể so với Quân nhi và Khanh nhi sao. Xem ra, bà phải phái người tìm hiểu mọi việc của nữ nhân kia một chút.

Thời gian cứ như vậy qua hai ngày, đến ngày Hàn Thêm đón Tào Liên vào phủ. Hàn phu nhân nghe lời của Hàn Thiếu Khanh nói, chẳng những cho Tào Liên vào phủ còn tặng y phục xinh đẹp, ngày vào phủ hôm đó bà còn bảo tất cả người của Hàn phủ phải đến phòng khách nghênh đón. Việc này chẳng những vượt qua quy củ nên có, còn khiến Hàn Thêm kính trọng bà hơn.

Vui mừng, nữ nhân hắn yêu mến được đón vào phủ với thể diện lớn như vậy, hắn làm sao có thể không vui? Chỉ là hiện tại hắn cũng không biết cả Hoàng thành lén lút truyền nhau, nói hắn ái thiếp diệt thê, mà người ái thiếp diệt thê còn là thống lĩnh nội vệ bên cạnh hoàng thượng. Người bên cạnh hoàng thượng, tại sao có thể làm việc hồ đồ như thế, còn yêu thích sắc đẹp, đây không phải là dạy hư tiểu hoàng đế của bọn họ sao?

Lời đồn đãi của dân chúng, vốn là không có việc gì lớn. Nhưng trách thì trách ở chỗ, có một ám vệ có quan hệ khá tốt với hoàng thượng, sau khi báo cáo hết nhiệm vụ thì xem chuyện này như chuyện cười kể cho Hiên Viên Minh Nhật nghe. Hiên Viên Minh Nhật lẳng lặng nghe xong, cũng không cười nữa, hơi gật đầu để ám vệ rời khỏi. Sau khi ám vệ rời khỏi đây, Hiên Viên Minh Nhật lấy từ ngăn nhỏ dưới bàn ngự án ra một quyển danh sách bách quan, ở phía sau tên Hàn Thêm nặng nề gạch một gạch. Hàn Thêm thích cái gì hắn không xen vào cũng không muốn trông nom, hắn không muốn quan tâm đến chuyện riêng tư của mỗi người ở hoàng triều Hiên Viên giống như quan tâm chuyện của Hoàng gia gia và cha. Chỉ là, Hàn gia thân là thống lĩnh nội vệ lại vì loại sự tình này mà bị dân chúng truyền là"Giai thoại" nói rõ người này không để thanh danh của hắn ở trong mắt, người như vậy, quả thật nên bị gạch một gạch.

Vào lúc này Hàn Thêm còn không biết mình bị tiểu Hoàng thượng cho một bút, đang vui mừng chờ nữ nhân yêu mến của hắn vào phủ. Hàn phu nhân ngồi bên cạnh Hàn Thêm, nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn, hận không thể hắt toàn bộ nước trà trên bàn lên khuôn mặt đang tươi cười kia. Nhưng mà bà nhịn được, bà sảng khoái thì hai đứa bé của bà sẽ phải chịu những ngày khó khăn, cho nên mặc dù bà thật sự rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười.

Hàn Thiếu Khanh đang ngồi bên tay phải phía dưới hai người lạnh lùng nhìn Hàn Thêm, trong lòng cảm thấy kỳ quái, một nam nhân không có đầu óc như vậy làm sao có thể là thống lĩnh nội vệ? Mắt của tiên hoàng là bị mù hay là đầu óc của Hàn Thêm đều dùng ở trên triều đình? Mặc dù nhìn nữ nhân Tào Liên kia như ôn hòa vô hại, kì thực là một nữ nhân tâm cơ rất sâu. Từ một danh kỹ thanh lâu, làm phòng ngoài của Hàn Thêm, còn chiếm được lòng của Hàn Thêm để hắn liều mạng làm mọi chuyện cho nàng ta, tại sao có thể là người đàn bà đơn giản? Có người như thế này đối phó với lão bà kia, nhất định so với chính nàng ra tay sẽ càng có kịch hay để xem.

Mà Khâu Tiểu Ninh đứng ở bên ngoài phòng khách, thu hết tất cả vào đáy mắt. Đột nhiên yên lòng, có lẽ nàng không cần quá lo lắng cho Thiếu Khanh như vậy, nàng có con đường phải đi của mình, Thiếu Khanh cũng thế. Ngày mai sẽ nói một tiếng với Thiếu Khanh, nàng cũng nên về nhà rồi, không thể để một mình ca ca đối mặt với mọi chuyện.

Sáng sớm ngày thứ hai, Khâu Tiểu Ninh thu thập một tý, liền đi tới trước cửa phòng của Hàn Thiếu Khanh. Gõ một cái, bên trong lên tiếng mới đi vào. Hàn Thiếu Khanh ngẩng đầu, thấy là Khâu Tiểu Ninh, nhìn nàng cũng không lên tiếng. Khâu Tiểu Ninh tiến lên, cười nhạt nói: "Thiếu Khanh, ta là tới từ biệt với ngươi, ta muốn về nhà."

"Ừ, như vậy cũng tốt, nhớ phải hạnh phúc, lúc lập gia đình nhớ phát thiệp mừng cho ta." Hàn Thiếu Khanh dừng một chút, mở miệng nói.

Khâu Tiểu Ninh tiến lên, ôm Hàn Thiếu Khanh một cái, lên tiếng nói: "Cô nương ngốc, chớ bị thù hận vây hãm, nhớ đi tìm hạnh phúc của mình." Nếu như nàng đoán không sai, Hàn Thiếu Khanh bây giờ chính là người thiếp thất bị Hàn lão phu nhân hại chết đó. Các thiếp thất của Hàn gia đều lấy được lòng của nam nhân Hàn gia, chỉ là kết quả cuối cùng đều không tốt lắm, mà trong đó chết thảm nhất chính là người thiếp chết ở trong tay Hàn lão phu nhân đó.

"Ừ, ta hiểu rồi." Hạnh phúc, ngay cả chính nàng cũng không tin, nàng còn có thể có được thứ đắt giá như vậy sao. Nhưng nàng có thể nhìn thấy tiểu Ninh hạnh phúc, nếu như không có tiểu Ninh, đại khái hôm nay nàng cũng không đi được tới bước này.

Từ biệt Hàn Thiếu Khanh, Khâu Tiểu Ninh cầm lên bọc quần áo rồi rời khỏi cửa chính Hàn gia. Đi tới cửa, Khâu Tiểu Ninh quay đầu lại nhìn một chút, nàng, sẽ không bao giờ trở về đây nữa. Có một số người của Hàn gia nàng hận, hận thấu xương, nhưng nàng tin tưởng nhất định Thiếu Khanh sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết. Gieo nhân nào sẽ gặt quả ấy, coi như tương lai Hàn gia bị tiêu diệt, những thứ này cũng là báo ứng bọn họ phải gặp.

Mà Khâu gia, lúc này lại càng huyên náo long trời lở đất, sau khi Viên thị biết nhi tử của mình muốn kết hôn với Khâu Tiểu Ninh, đầu tiên là bị sợ đến ngây người sau thì làm ầm ĩ lên. Nói là nếu như Khâu Minh Thông dám cưới Khâu Tiểu Ninh, bà sẽ chết ở trước mặt hắn. Ở trong đầu Viên thị thì lại nghĩ, trên danh nghĩa thì Khâu Tiểu Ninh là nữ nhi họ nuôi lớn, nếu hai người thành thân thì người bên ngoài sẽ nói bọn họ như thế nào? Còn nữa, cái loại nha đầu đó làm sao có thể xứng với Thông nhi của bà, nhi tử của bà tương lai là người tham dự khoa cử, trên người sao có thể dính một chút ô danh đấy. Loại chuyện như vậy, bà tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Khâu Minh Thông để cho nương của mình náo loạn hai ngày, đợi bà phát tiết phẫn nộ không sai biệt lắm rồi. Ngày thứ ba, đứng ở trước mặt Viên thị, nhìn bà thản nhiên nói: "Nương, chuyện của con và Ninh nhi nếu là ngài không thành toàn, cả đời nhi tử sẽ không lập gia đình." Khâu Minh Thông biết làm như vậy là trái với đạo lý thánh hiền, nhưng đại khái với nương thì chỉ có thể sử dụng chiêu này thôi.

"Con...con là muốn làm nương tức chết sao? Khâu Tiểu Ninh có chỗ nào tốt, cũng chỉ là một nha đầu được ta cứu, sớm biết hôm nay con sẽ vì nàng mà không vâng lời nương như vậy, ban đầu nói gì nương cũng sẽ không đổi nàng về. Con. . . . . ." Viên thị nói xong, đột nhiên ngừng lại, bởi vì bà nghĩ tới một chủ ý rất tốt. Bà nghĩ, nếu bà lén lút định hôn sự cho Thông nhi, đến lúc đó hắn không thể không cưới. Nghĩ như vậy, Viên thị thở dài, khoát tay áo: "Con đi xuống, ta hiện tại không muốn gặp con, không muốn nói chuyện với con."

Nương của mình, Khâu Minh Thông làm sao có thể không biết, lúc này nương đột nhiên không nói gì cũng quá kỳ lạ. Nương bà, bà rốt cuộc muốn làm cái gì? Vấn đề này nhất thời Khâu Minh Thông cũng không nghĩ ra.

Khâu Tiểu Ninh đi tới cửa lớn nhà mình, có chút chần chừ, lúc này cũng không biết Khâu gia huyên náo thành thế nào. Ngay lúc đó thì, cửa mở ra, Khâu Minh Trí đi ra thấy Khâu Tiểu Ninh, miệng lập tức giống như có gai, châm chọc nói: "Ngươi còn có mặt mũi trở lại, bản lãnh quyến rũ người của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, cư nhiên khiến đại ca không nghe lời nương nói muốn cưới ngươi làm vợ. Một mình ngươi thì tốt rồi, tìm người nào không được, lại thích ca ca của mình, ngươi muốn để mọi người chê cười Khâu gia chúng ta phải không?" Vốn là đối với Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Trí cũng đã không còn chán ghét như lúc còn nhỏ. Nhưng vừa nghe nói nàng không phải là muội muội ruột của mình, còn làm cho đại ca mà mình luôn luôn sùng bái lấy nàng làm vợ, điều này làm cho hắn có chút không chịu được. Tiện nha đầu này có cái gì tốt? Tại sao khiến đại ca thích nàng muốn kết hôn với nàng?

Khâu Tiểu Ninh muốn vào nhà, mới vừa đi hai bước liền bị Khâu Minh Trí cản lại: "Cửa này, ngươi không có tư cách bước vào." Hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để đại ca cưới Khâu Tiểu Ninh, nữ nhi mà đại ca cưới cho dù không phải công chúa thì cũng phải là tiểu thư nhà giàu.

Đẩy tay Khâu Minh Trí ra, Khâu Tiểu Ninh thản nhiên nói: "Tránh ra, cái nhà này cũng không phải là ngươi làm chủ." Xem ra nàng quyết định trở lại là đúng, nếu không đại ca sẽ gặp nhiều khó khăn.

"Không cho. . . . . ."

"Trí nhi, để Ninh nhi đi vào, đừng quên Khâu gia có thể có hôm nay chúng ta còn phải cám ơn nàng." Khâu Khải Chính chẳng biết đi ra từ lúc nào, mở miệng bảo Khâu Minh Trí để Khâu Tiểu Ninh vào cửa.

Khâu Khải Chính lên tiếng, Khâu Minh Trí dĩ nhiên là không dám nói thêm cái gì?

"Cha. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh có chút áy náy nhìn về phía Khâu Khải Chính.

Khâu Khải Chính thở dài: "Ninh nhi, con đi theo cha ."