Thê Tử Ngốc

Chương 47




Viên thị dẫn Hàn Thiếu Quân vào nhà, tìm loại trà tốt nhất pha mời Hàn Tiếu Quân. Hàn Thiếu Quân tạo bộ dáng bưng lên rồi liền buông xuống, mới hỏi Viên thị: “Minh Thông đi đâu? Sao đã giờ này rồi còn chưa trở về?” Khâu Minh Thông thật là có mặt mũi, cư nhiên lại để cho hắn chờ. Khâu Tiểu Ninh khi nhìn thấy hắn bộ dáng cao cao tại thượng, nhíu nhíu mày, đời này của Hàn Tiếu Quân ngay cả diễn cũng không có nội hàm.

“Tiều thiếu gia, chắc là sắp trở về rồi, mời ngài uống trà, uống trà.” Viên thị đứng bên cạnh Hàn Thiếu Quân mà tay chân luống cuống. Trước kia khi bà ở Hàn phủ, ngay cả nói chuyện với chủ tử còn chưa được, nói gì đến cơ hội chiêu đãi.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông mới về. Nhìn thấy Hàn Thiếu Quân thì giật mình run một chút, Khâu Khải Chính mới nhân tiện nói với Hàn Thiếu Quân: “Hàn công tử sao lại đến nhà của ta?” Hắn đã không còn là người bị sai bảo ở Hàn phủ, không cần lấy thân phận hạ nhân nữa, cứ lấy tâm bình thường mà đối đãi.

Nghe thấy lời nói của Khâu Khải Chính, trong lòng Hàn Thiếu Quân căn tức, một hạ nhân mà cư  nhiên lại dám nói như vậy với hắn, thực sự nghĩ rằng Khâu Minh Thông làm Trạng nguyên rồi thì không coi ai ra gì nữa? Sắc mắt không thya đổi mà đáp: “Nha, ta nghe tin Minh Thông đậu Trạng nguyên nên đặc biệt đến chúc mừng Minh Thông. Đã lâu không đến Khâu gia, lại nhớ đến, ta cũng đã nhiều năm không gặp ngươi, hết thảy đều ổn?” Rất nhanh, ta sẽ cho ngươi- người không coi ai ra gì, trả giá thật lớn.

“Hàn công tử thật có lòng, nhọc công Hàn công tử đến, mọi chuyện đều tốt.” Hắn tìm tới nơi này thật sự là để chúc mừng?

Hàn Thiếu Quân gật gật đầu, mới nói với Khâu Minh Thông: “Minh Thông, chúc mừng ngươi.” Khi Hàn Thiếu Quân nói chuyện thì gã sai vặt đi theo hắn đặt lễ vật đã chuẩn bị trước lên bàn. Hàn Thiếu Quân chỉ vào vật gì đó trên bàn, cười nói: “Minh Thông, những vật này đều là do nương của ta giúp ta đặt mua, là loại giấy và nghiên mực tốt nhất chỉ có riêng ở Giang Nam. Về sau chắc ngươi sẽ cần dùng, ta mang đến đưa cho ngươi.”

“Minh Thông cảm tạ, nhưng đây là do Hàn phu nhân chuẩn bị cho ngươi, Minh Thông không thể nhận lấy.” Khâu Minh Thông nói xong, ánh mắt lóe lóe. Hàn Thiếu Quân hẳn là không có lòng dạ mà chấp nhận mình ở trên hắn một bậc. Nếu như hắn đối với mình khó chịu đã là bình thường, nhưng lại đưa lễ vật đến giống như bây giờ, thật sự là rất kì quái.

“Những thứ này đều do nương của ta phân phó để ta đưa tới cho ngươi. Dựa vào tình nghĩa của đôi ta, sau này bước đi trong quan trường còn phải che chở lẫn nhau.” Khâu Minh Thông cả đời này đề là kẻ vô dụng như vậy! Đã đưa đến tay mà còn không tận dụng thật tốt. Mà hắn, muốn hắn ta dùng thật tốt, những thứ này đều do hắn chuẩn bị thật tỉ mỉ để hắn ta hưởng thụ.

“Thiếu Quân, nếu ngươi đã nói như vậy mà ta còn không nhận lấy thì thật không tốt, đúng không? Đa tạ, cũng thay ta cảm ơn Hàn phu nhân.” Hàn Thiếu Quân đã khẳng định những thứ này tốt, muốn mình nhận lấy, nhưng nhận lấy rồi có dùng hay không thì cũng không phải do Hàn Thiếu Quân quyết định.

Hàn Thiếu Quân hàn huyên với Khâu Minh Thông được vài câu thì liền dẫn theo gã sai vặt rời đi. Viên thị còn chưa dừng lại: “Tiểu thiếu gia còn chưa ăn cơm đã vội rời đi, ta đã chuẩn bị thiệt nhiều món ăn phong phú mà.” Khâu Khải Chính nhìn bà một cái, bất đắc dĩ nói: “Giữ cho Thông nhi một chút mặt mũi đi! Hiện tại chúng ta cũng không phải là hạ nhân của Hàn phủ nữa, nhìn thấy hắn cũng không cẩn cung kính như vậy.” Hàn phủ cũng không có gì đáng giá để bọn họ lưu luyến.

Viên thị nghe vậy mới nhớ đến, bây giờ con của bà đã là Trạng nguyên rồi, bà cũng không còn mặt mũi mà nói chuyện với Khâu Minh Thông. Khâu Tiểu Ninh chuẩn bị mở thứ gì đó mà Hàn Thiếu Quân đem tới lại bị Khâu Minh Thông giữ chặt tay lại, để chính mình mang thứ đó lên.  

Vừa trở về phòng, Khâu Minh Thông mới đặt thứ gì đó do Hàn Thiếu Quân mang tới vào một góc không nhìn tới nữa, Khâu Tiểu Ninh kinh ngạc nói: “Ca ca, ngươi…?” Vậy là ca ca cũng sớm biết hắn ta không có ý tốt? Khâu Minh Thông nhìn nàng, cười cười nói: “Ninh  nhi, những thứ Hàn Thiếu Quân mang tới ta không dám dùng, cũng không dùng nổi! Ta a, vẫn là ưa sử dụng giấy, mực do ngươi chuẩn bị thôi.” Những thứ này nọ mà Hàn Thiếu Quân mang tới hắn cũng không tiện nám đi, nhưng hắn sẽ đặt ở chỗ mà hắn không chạm tới… Không biết qua mấy ngày sau, Hàn Thiếu Quân có phải nên nóng nảy rồi hay không?

Khâu Tiểu Ninh gật gật đầu, có chút khẩn trương mà hỏi: “Ca ca, ngày mai Hoàng thượng bảo ngươi tiến cung gặp hắn, có chuyện gì hay không? Hoàng thượng lớn lên trông như thế nào? Hắn có ưa thích ngươi không?” Đương kim Hoàng thường là thiếu niên mà năm đó nàng và ca ca gặp phải! Không biết hắn có còn nhớ ca ca và nàng hay không? Có lẽ là không nhớ rõ nữa! Sự tình cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi mà.

Khâu Minh Thông cười cười: “Tự nhiên khi thấy Hoàng thượng thì sẽ biết, Ninh nhi, những câu hỏi này của ngươi… Hoàng thượng là một nam nhân đỉnh đỉnh, sao lại phải thích ta?” Khâu Minh Thông nhìn Khâu Tiểu Ninh mà trong mắt tràn đầy ý cười, bộ dáng lúc Ninh nhi giận dỗi hắn, đặc biệt đáng yêu.

"Ca ca... Ninh nhi không thèm nghe ngươi nói nữa, ta đi giúp nương nấu cơm." Khâu Tiểu Ninh nói xong liền thở phì phì bỏ đi tiêu sái.

Nhìn Khâu Tiểu Ninh vừa đi, Khâu Minh Thông cười cười. Nhìn về phía góc những đồ Hàn Thiếu Quân đưa tới thì liền thu liễm tươi cười, trong lòng tự hỏi thật ra hắn ta muốn làm gì? Ở trong lòng hắn ta nhất định cảm thấy một hạ nhân không xứng đáng ở trên hắn một bậc, mà hai người một tháng sau mới chính thức tiến vào triều đình, nếu như trong khoảng thời gian này mà chính mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không phải hắn sẽ trở thành người đậu cao nhất sao? Hiện tại, chuyện mà Khâu Minh Thông lo lắng nhất chính là Hàn Thiếu Quân kế thứ nhất không thành lại sinh ra kế thứ hai, đến lúc đó mình liền khó lòng phòng bị. Xem ra sau khi nhìn thấy Hoàng thượng rồi mới trở về quyết định được.

Sáng sớm hôm sau, Khâu Minh Thông đứng lên, mặc vào quần áo mà người báo tin vui hôm qua đưa đến, đội mũ lên, nhìn vào càng thêm tuấn lãng. Khâu Tiểu Ninh khẽ hạ mắt, giúp hắn vuốt gọn tay áo, dặn dò: "Ca ca vào cung, hết thảy phải cẩn thận."

"Ninh nhi không cần quá lo lắng, ta đều hiểu." Khâu Minh Thông hôn nhẹ lên trán nàng sau đó mới cầm lấy lệnh bài tiến cung. Hoàng thượng muốn gặp hắn nhất định là do muốn hắn giải thích về đáp án bài thi. Hắn còn nhớ rõ là đề thi của khoa khảo cuối cùng kia là, nếu như cho ngươi vì dân chúng làm một chuyện, có thể làm cho rất nhiều người chịu ơn huệ, ngươi sẽ làm cái gì? Và làm như thế nào?

Khâu Minh Thông vừa ra cửa, những người hôm qua báo tin vui đã sớm chuẩn bị kiệu thật tốt để vào cung. Đi trong chốc lát đã đến bên ngoài cửa cung, người kiệu phu mới nói: “Trạng nguyên gia, chúng ta chì có thể đưa ngài đến đây thôi, ngài tự vào cung thôi! Tiểu nhân chúc ngài đại cát đai lợi, từng bước thăng tiến.”

“Nhận những lời tốt này cùa ngươi, làm phiền chư vị, Minh Thông cảm tạ.” Nói xong thì hướng họ chắp tay.

Đi đến cửa cung, Khâu Minh Thông lấy lệnh bài ra, vị thị vệ kia vừa thấy lệnh bài liền hành lễ: “Nguyên lai là tân khoa Trạng nguyên, chào ngài, tiểu nhân dẫn đường cho ngài.” Sau khi nói cảm tạ, Khâu Minh Thông liền đi theo phía sau thị vệ, hai người đi một quãng đường dài mới đến ngự thư phòng. Thị vệ giao lệnh bài vào tay một vị công công, công công nhìn nhìn Khâu Minh Thông rồi nói: “Mời ngài đi theo ta, Hoàng thượng đã sớm phân phó qua, nếu ngài vào thì lập tức dẫn ngài đi gặp Người.” Tân khoa Trạng nguyên này dáng vẻ đường đường chính chính, cũng không biết được, vào được mắt của Tô thừa tường thì có thể lọt vào mắt của Hoàng thượng hay không.

“Làm piền công công dẫn đường.”

Vị công công này dẫn Khâu Minh Thông đi vào, cúi người nói với Hiên Viên Minh Nhật: “Hoàng thượng, Khâu công tử đến.” 

“Thảo dân Khâu Minh Thông bái kiến Hoàng thượng.” Hắn đã từng hỏi qua, nếu không phải người trong triều đình thì không cần kêu ‘vạn tuế vạn vạn tuế’. 

“Mau bình thân, Trẫm đã chờ ngươi thật lâu, Trẫm thực muốn nhìn xem thử có thể khiến cho người cậu có ánh mắt cao của Trẫm coi trọng, là người như thế nào?” Trên mặt Hiên Viên Minh Nhật tràn đầy ý cười, nhìn người quỳ trước mặt hắn nhưng không hiện lên một chút hèn mọn nào, Khâu Minh Thông.

Khâu Minh Thông đứng lên nhưng không dám nhìn thẳng vào dung nhan của Thiên tử, chỉ nói: "Vậy để cho hoàng thượng thất vọng rồi?" Đây chính là lần khoa khảo đầu tiên sau khi Hoàng thượng kế vị, đối với những người được tuyển nhất định là rất chú trọng. Mà hắn, đã có cơ hội này, sẽ không làm cho Hoàng thượng thất vọng. Chỉ có chức quan càng cao, càng có tài càn thì mới có thể làm việc vì dân chúng, tận trung với Hoàng đế, mà việc tìm cha mẹ thân sinh của Ninh nhi cũng dễ dàng hơn một chút. 

“Đương nhiên… Không có… Bất quá, vì sao ngươi không dám nhìn mặt Trẫm, chẳng lẽ dân gian truyền rằng Trẫm có dung mạo vô cùng xấu?” Hiên Viên Minh Nhật có tâm tình rất tốt, khó có khi cười lên. Ở trong lòng cũng có chút ý muốn thử thách, trong triều đã có rất nhiều người phụ họa theo hắn. Nếu Khâu Minh Thông cũng là một người như vậy thì cho dù có đậu khoa khảo, hắn cũng sẽ không ủy thác trọng trách cho hắn ta. 

“Hoàng thượng nói đùa.” Nói xong thì liền ngẩng mặt nhìn lên Hiên Viên Minh Nhật. Vừa nhìn thấy dung mạo này, Khâu Minh Thông ngây người một chút, không phải là bị dung mạo của Hiên Viên Minh Nhật dọa sợ, mà là bị diện mạo này làm cho kinh hoảng. Sau khi nhình kỹ, vậy mà Ninh nhi và Hoàng thượng có năm phần tương tự, đây là do hắn nhìn sai đi! Hơn nữa, nhìn thấy Hoàng thượng làm cho hắn nhớ tới người thiếu niên mà hắn và Ninh nhi đã gặp khi ra Hoàng thành tìm thần y cứu cha.

Khâu Minh Thông vào ngự thư phòng thì ba canh giờ sau mới đi ra, lúc ra còn có Hiên Viên Minh Nhật tự mình đưa tiễn. Khâu Minh Thông hành lễ với Hiên Viên Minh Nhật: “Hoàng thượng, thảo dân cáo từ.” Hiên Viên Minh Nhật gật gật đầu nói: “Ta thực chờ mong lần tái kiến của chúng ta vào một tháng sau.” Khâu Minh Thông quả thực không sai, có nhân phẩm, có tài học, đúng như lời cậu nói, nếu như mài dũa một chút thì nhất định hắn sẽ trở thành một ngoại công thứ hai. Chỉ là không biết có cưới vợ hay chưa, xem ý định của cậu như vậy, nhất định là chuẩn bị để gả biểu tỷ cho hắn.

Khâu Minh Thông đi ra Hoàng cung rồi mà vẫn có chút không thể tin được, một vị Hoàng đế vậy mà cư nhiên có thể trò chuyện với hắn vui vẻ như vậy, hơn nữa hai người còn có rất nhiều ý tưởng nhất trí với nhau. Tuy rằng Khâu Minh Thông thật cao hứng nhưng cũng không quên, người đang cùng hắn trò chuyện là một Hoàng đế.

Trở về Khâu gia nhìn thấy người nhà, trong lòng Khâu Minh Thông vui vẻ, bất luận như thế nào thì khi hắn trở về nhà luôn có người nhà quan tâm hắn. Khâu Khải Chính nhìn biểu tình trên mặt của con bình thường, không có chỗ nào không ổn, nhưng vẫn rất lo lắng hỏi: “Thông nhi, gặp Hoàng thượng rồi tất cả đều ổn chứ?”

“Mọi chuyện đều tốt, cha mẹ không cần quá lo lắng.”

Trở về phòng, Khâu Tiểu Ninh mới tò mò hỏi: “Ca ca, bộ dáng của Hoàng thượng như thế nào? Có phải có rất nhiều râu? Hay thực nghiêm túc? Ánh mắt có dọa người hay không?” Hoàng thượng chắc là có thực nhiều râu, như vậy mới đủ uy nghiêm.

Khâu Minh Thông nở nụ cười ha hả một trận mới nói: “Ninh nhi, Hoàng thượng bất quá cũng chỉ mới mười tám tuồi, làm sao có râu thật dài? Hoàng thượng là một thiếu niên rất tuấn tú, bất quá, vì là Hoàng thượng nên vẫn phải có khí thế.” Nghĩ nghĩ một chút, Khâu Minh Thông lại nói: “Bất quá Ninh nhi, khi nhìn thấy Hoàng thượng ta đã có chút kinh ngạc, nhìn kỹ thì Hoàng thượng và ngươi có bộ dáng tương tự nhau năm phần, ngươi nói thử xem chuyện này có phải có chút trùng hợp hay không? Hơn nữa nhìn thấy người, ta lại nhớ đến vị thiếu niên mà chúng ta gặp ở ngoài Hoàng thành năm đó, ngươi nói xem có kì quái hay không?”

“Ca ca, chắc là ngươi nhìn lầm rồi! Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn, làm sao lớn lên lại giống ta? Cho dù là giống đi nữa thì trên đời này có thiên thiên vạn vạn người, giống nhau thì có gì kì quái?” Còn về phần nhìn thấy liền nghĩ đến thiếu niên gặp được ở ngoại Hoàng thành năm đó, đó là bởi vì Hoàng thượng vốn chính là vị thiếu niên kia.

“Có lẽ là như vậy, nhưng lại nói tiếp, năm đó Hoàng thái hậu sinh hạ là long phượng thai, sau này công chúa chết non cũng chỉ có Hoàng thượng còn sống.” Năm đó công chúa chết non, một đoạn thời gian rất dài Hoàng thái hậu đều hoảng hốt, những việc này đều là do một lão cung nữ truyển ra.

“Long phượng thai, quả thật khó mà nuôi tốt được, chính là không ngờ trong Hoàng cung cũng không nuôi tốt được.” Trong dân gian, từ xưa đã truyền rằng một rồng, nhất phượng tách ra thì tốt, nếu như hai loài sinh hoạt cùng nhau, trong đó rất có thể một loài sẽ chết.

“Lời này cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Nếu không thì Ninh thi giúp vi phu sinh một cặp long phượng thai đi? Vi phu nhất định nuôi dưỡng bọn chúng thật mập mạp.” Khâu Minh Thông vừa nói xong liền hôn lên môi Khâu Tiểu Ninh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hắc hắc, nhà chúng ta lý còn có nói long phượng thai tách ra mới tốt dưỡng cách nói, ngao ngao... Ta là thân mẹ có mộc có?

Ô ô... Chân đoản phiên cái thân đều không được..