Theo Vợ Đến Chết

Chương 4




Sao anh biết em không yêu anh trước ……

Đã qua hơn ba tháng, Hướng Đường Vũ vẫn chưa khôi phục lại từ trong cơn chấn động.

Đã hơn ba tháng kể từ hôm bọn họ tranh chấp tới nay, anh không có dũng khí đi tìm tiểu Lăng Giác.

Nhưng mà mỗi tháng anh vẫn hẹn gặp với các đối tượng, chỉ là mỗi đối tượng hẹn với anh đều có chút kỳ quái, liên tiếp gặp các đối tượng kỳ quái, làm cho anh hoài nghi có phải mình bị nguyền rủa trong chuyện tình cảm rồi không!

Chứng nói chuyện cuồng loạn của người đẹp, người đẹp cuồng tin Tarot, rồi người đẹp đối với hàng hiệu thuộc như lòng bàn tay, mở miệng ra, khép miệng lại là hàng hiệu như Hugo, Nietzsche, lại có người đẹp văn học nói về Hemingway, lại có người đẹp chỉ bàn luận về xe xịn ….

Những đối tượng mà Đường đại sư giới thiệu cho anh, tất cả đều rất xinh đẹp, nhưng cũng rất cố chấp điên cuồng với một thứ quái dị nào đó. Hơn nữa lạ nhất là, trong mười người đẹp, có bảy người kiên trì muốn “dùng thử” thân thể của anh.

Anh thật sự không thể hiểu, hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt, quả thật đã phóng khoáng tới trình độ này rồi sao?

Ngày trước khi anh đi gặp gỡ, rõ ràng cũng không có loại cảm giác này, cho đến khi anh quyết định tìm đối tượng phù hợp để kết hôn, tại sao lại xuất hiện toàn là những người phụ nữ kỳ quái, anh không thể không nghi ngờ, mình đã bị nguyền rủa!

Anh liên tục hẹn gặp các đối tượng, đồng thời trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại, đêm hôm đó tiểu Lăng Giác nói câu đó, đến tột cùng là câu khẳng định hay là câu nghi vấn?

Anh nhớ lại hôm đó tiểu Lăng Giác dùng đôi mắt đen láy nhìn anh, giống như là muốn chui vào chỗ sâu nhất trong linh hồn anh, sau đó quăng cho anh một câu nói rung động lòng người kia ——

Làm sao anh biết em không có yêu anh trước……

Tiểu Lăng Giác rốt cuộc là dùng câu nghi vấn? Hay là dùng câu khẳng định đây?

Mỗi tối trước khi đi ngủ, những lời nói này tựa như âm hồn quấn lấy anh làm anh không thở nổi.

Thậm chí anh còn không dám trực tiếp đi tìm Tiểu Lăng Giác để hỏi cho rõ, bởi vì …. Anh sợ phải biết đáp án.

Anh sợ, lỡ như tiểu Lăng Giác chính là dùng câu khẳng định, lỡ như cô yêu anh trước ……

Anh không dám nghĩ tiếp, cũng không tiếp nhận được đáp án đó.

Đáp án đó, sẽ phá vỡ tất cả hồi ức tinh khiết không tỳ vết của anh ….

Trước kia bọn họ ở trong thôn, bên cạnh có một ruộng củ ấu rất lớn, mùa thu là cuối mùa thu hoạch củ ấu, tiểu Lăng Giác sẽ năn nỉ anh mượn thuyền của bác Ngô, mang cô đi hái củ ấu.

Bác Ngô là chủ ruộng củ ấu, là bạn tốt của ba anh, nhà bác Ngô ở bên ngoài cách thôn hai con đường. Con trai bác Ngô là Ngô Nghĩa rất thích tiểu Lăng Giác, đáng tiếc tiểu Lăng Giác rất ghét anh ta.

Ngô Nghĩa rất nhiều lần xin tiểu Lăng Giác cho anh ta đi hái củ ấu cùng, nhưng tiểu Lăng Giác có chết cũng không chịu.

Anh nhớ năm đó tiểu Lăng Giác mười hai tuổi nói với Ngô Nghĩa, coi như ruộng củ ấu là của nhà anh ta, coi như cô siêu cấp thích ăn củ ấu, cô cũng sẽ không thích anh ta.

Hướng Đường Vũ tới bây giờ vẫn không quên được, nét mặt thất vọng của Ngô Nghĩa lúc đó.

Sau khi Ngô Nghĩa đi rồi, anh cùng tiểu Lăng Giác chèo thuyền đi hái củ ấu.

Tiểu Lăng Giác nói: “Anh Vũ, em chỉ thích anh, những nam sinh xấu xa khác em đều ghét.”

Lúc đó anh đã rất vui vẻ, rất kiêu ngạo, bời vì từ nhỏ bảo bối tiểu Lăng Giác chỉ thích anh …..

Lần đầu tiên cô ăn củ ấu anh đưa, cũng là anh lột ra, tiểu Lăng Giác ăn một miếng liền thích, nói củ ấu là thứ ăn ngon nhất trên thế giới.

Tiểu Lăng Giác là biệt danh anh đặt cho cô, anh chưa từng thấy ai thích ăn củ ấu như cô, cứ mỗi khi đến mùa thu hoạch củ ấu, cô sẽ đến năn nỉ anh, muốn anh bơi thuyền nhỏ mang cô đi hái củ ấu.

Sau khi tiểu Lăng Giác lớn lên, theo anh đi lướt sóng, chơi tàu cánh lượn, đánh gôn …

Mỗi lần anh ở Khẩn Đinh mở tàu cánh lượn chở cô bay lên Lam Thiên, tiểu Lăng Giác cực kỳ hưng phấn mà cười hét rất to.

Trời cao, gió thổi mạnh lên khuôn mặt cười của cô nhấp nhô giống như những gợn sóng. Anh ra hiệu cho cô ngậm miệng, tránh cho các vật khác thường bay vào cái miệng đang cười của cô, nhưng mà làm sao cô cũng không thể kiềm chế được ……….

Sau khi hạ xuống, tiểu Lăng Giác lại quấn lấy anh, nói anh nhất định phải dạy cô cách bay, anh không chịu cô làm nũng, công lực dây dưa của cô còn hơn so với con nhện, vì vậy anh dạy cô cách mở tàu cánh lượn.

Mùa hè năm ấy, bọn họ chơi ở Khẩn Đinh, da cô cháy nắng thành màu nâu đậm, da trên cánh tay có hai ngấn, rốt cuộc cô cũng học được cách bay lượn, đổi lại cô mở tàu cánh lượn chở anh bay lượn trên bầu trời.

Sau đó hai năm, chơi tàu cánh lượn có chút ngán, anh cùng Đường Dực Đào điên cuồng lướt sóng, cô cũng bám theo bọn anh cầm ván lướt sóng học theo, một lần lại một lần rơi xuống nước, cô đều không sợ, chơi còn điên cuồng hơn so với bọn anh.

Có một lần, cô không sợ chết khiêu chiến với đợt sóng siêu cấp lớn, kết quả là ván bị lật, cô bị nuốt vào trong đợt sóng cao.

Sau khi sóng biển bình thường lại, thật lâu không thấy cô trồi lên mặt nước, anh gấp gáp đến độ không thể hô hấp, lập tức nhảy vào trong biển, nhắm hướng chỗ cô rơi xuống lặn tới, anh tìm khắp đáy biển, không thấy bóng dáng cô đâu, anh nóng nảy gọi tên cô, Đường Dực Đào cũng gấp gáp bơi lại ……………

Mấy phút sau, cô không biết từ nơi nào nhô ra, từ phía sau nhảy lên lưng anh, đùa dai nói: “Rất sợ em bị rơi xuống chết hả!”

Anh xoay người, ở trên mặt biển sóng lớn tuôn trào, ôm chặt lấy cô, chỉ có anh mới biết được, khi đó trong mắt anh trộn lẫn, trừ nước biển mằn mặn còn có nước mắt của mình, anh rất sợ mất đi cô.

“Không nên đùa giỡn như vậy.” Anh ôm cô thật chặt, âm thanh có chút nghẹn ngào.

Mà tiểu Lăng Giác hình như cũng ý thức được mình giỡn hơi quá, lập tức nói lời xin lỗi.

“Xin lỗi, lần sau em không dám nữa.” cô cũng ôm chặt lấy anh.

Mùa hạ đó thật dài, anh điên cuồng cưng chiều cô, biết rõ là cô đùa giỡn, nhưng không nhìn thấy cô trên biển, làm cho anh trải qua cảm giác thật kinh khủng thiếu chút nữa thì mất đi tiểu Lăng Giác, cảm xúc này hành hạ anh, anh rất sợ anh không có cơ hội đối xử với cô thật tốt …..

Mùa hè năm đó qua đi, cô không hề mang tiểu Lăng Giác đi lướt sóng nữa, mà mang cô đi chơi đánh gôn, cô đánh gôn từ trên, tới mười tám lỗ thành tích tốt nhất thấp hơn tiêu chuẩn ba sào.

Lại sau mấy năm, tiểu Lăng Giác ham mê cái trò vận động này, hơn phân nửa ngày nghỉ rủ anh đi đánh gôn.

Tiểu Lăng Giác ở trong mắt anh, là một người rất năng động, lại có sức hút của một cô gái, mặc kệ học cái gì cũng chuyên chú, cô không sợ nắng, không giống đa số các cô gái ở thành phố , chỉ muốn trắng trẻo xinh đẹp không muốn vận động.

Nhưng mà, hình như trời cao cũng rất ưu ái cô, da cô ở mùa hè cháy nắng, rám đen, sau khi trải qua một mùa đông, rất nhanh lại trắng trở lại.

Anh đã hỏi cô bí quyết làm trắng, cô chỉ cười cười nói, bí quyết của cô chính là uống nhiều nước.

Hướng Đường Vũ nằm ở trên giường, sau khi kết thúc cuộc hẹn tối nay, anh về đến nhà quăng cái cái chìa khoá, bóp da sang một bên, liền nằm ườn ra giường.

Lần này đối tượng lại giống như trước rất kỳ quái, nhưng mà anh không nhớ nổi đối phương kỳ quái ở chỗ nào, có lẽ là do anh gặp quá nhiều đối tượng như vậy, anh đã muốn tê liệt.

Nhưng có lẽ là, anh đã nhịn hơn ba tháng không gặp tiểu Lăng Giác, sắp không chịu được nữa rồi.

Nhìn nhìn cái đồng hồ, đã chín giờ rưỡi, anh nhảy xuống giường, vội vã cầm chìa khoá, bóp đi ra khỏi nhà.

Anh không muốn suy nghĩ câu nói kia là thật hay giả nữa rồi, giờ phút này chỉ muốn đến gặp tiểu Lăng Giác ngay thôi!

Quý Thư Lăng cùng với ông chủ tăng ca đến chín giờ, Lương Cạnh Nghiêu đề nghị đưa cô về vì cũng thuận đường.

Cô rầu rĩ không vui đã hơn ba tháng. Mỗi ngày đều mang theo nụ cười giả dối để qua ngày, nhất là tháng này, ba mẹ liền đối với cô rất cẩn thận, chỉ sợ trêu chọc tới cô.

Cô …. Thật sự là rất giận!

Tức giận nhất là, Hướng Đường Vũ lại có thể hơn ba tháng đến một cuộc điện thoại cũng không gọi, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô! Anh không cảm thấy mình có lỗi? Anh không cảm thấy mình thật sự rất quá đáng sao?

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều trải qua đau khổ, anh Vũ luôn luôn cưng chiều cô, lần này lại có thể hoàn toàn không muốn làm hoà với cô.

Quý Thư Lăng ngồi trong xe, giọng hát mê người của Lau¬ra Fy¬gi cũng không an ủi được tâm trạng của cô, cô buồn buồn nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa xe.

“Đừng tức giận nữa, cũng đã hơn ba tháng rồi, em tức bấy nhiêu cũng đủ rồi.” Lương Cạnh Nghiêu rốt cuộc cũng nói chuyện. Anh ta bây giờ, vốn kiên trì giữ vững nguyên tắc đối với người bên cạnh, vốn là cuộc sống riêng tư của anh và Quý tiểu thư không hề có mối quan hệ nào, nhưng chỉ vì xảy ra một cuộc hẹn mà có biến chuyển lớn.

Anh ta và Quý Thư Lăng trở thành bạn, anh thích đưa cô về nhà sau khi tăng ca buổi tối.

Bọn họ cùng nhau nghe nhạc jazz, nói chuyện công việc, thỉnh thoảng tâm sự tán gẫu, phần lớn là Quý Thư Lăng nói chuyện của cô, nói chuyện cô ỷ lại vào anh Vũ, nói chuyện tuổi thơ của cô và Hướng Đường Vũ.

Anh ta thích nghe cô nói chuyện xưa, nghe cô kể bộ dáng nghịch ngợm thích quậy phá, anh ta phát hiện tim mình ….. Từng chút từng chút một bị lún sâu, không cách nào tự kiềm chế được.

Cô không nói chuyện về hàng hiệu, không nói về quần áo, giày dép đẹp, châu báu nhà nào lại có bước phát triển mới, cô nói chuyện đều là cuộc sống hàng ngày của mình rất chân thật.

Anh ta chưa từng biết một người nào giống như cô, không chỉ chơi lướt sóng, còn có thể lướt thành hình cung dài tràn đầy sức sống, nghe cô kể về biển mùa hè, những con sóng bọt trắng xoá, theo gió đùa vui vẻ ở trên đầu sóng, làm cho anh ta rất muốn lúc nào có thời gian, cùng cô đi lướt sóng ….

Tính tình cô thẳng thắn, vừa có thể tĩnh, lại vừa có thể động, càng hiểu Quý Thư Lăng, anh ta lại càng cảm thấy cô là kho báu hiếm thấy. Người đàn ông nào có được người bạn đời như vậy, cuộc sống hôn nhân khẳng định là cực kỳ tuyệt vời.

Cái tên Hướng Đường Vũ đó, ở trong phúc mà không biết hưởng, cô gái tốt như vậy, lại không biết giữ chặt lấy.

“Anh ấy chưa bao giờ không để ý tôi lâu như vậy.” Quý Thư Lăng nổi giận nói.

“Có lẽ em nên cùng người khác qua lại, quên anh ta đi.” Lương Cạnh Nghiêu có hàm ý khác nhìn cô một cái.

“Ngay bây giờ tôi không có biện pháp nào, mỗi ngày trong đầu đều suy nghĩ sao anh ấy lại không xin lỗi tôi? Bản thân tôi cũng rất giận anh ấy.” Riêng đối mặt với Lương Cạnh Nghiêu, cô đã không còn giấu giếm tâm tình của mình.

“Vậy nên tôi mới nói em đừng tức giận nữa, hơn ba tháng, cũng tổn thương đủ rồi nên thoát khỏi tình trạng này đi, quen biết người mới, nói chuyện yêu đương lần nữa. Tội gì mà em cứ tiếp tục hờn dỗi?”

“Nếu như tôi mà có biện pháp khống chế chính mình, tôi cũng không muốn tiếp tục tức giận. Nhưng mà, tôi thật sự không có cách nào, tôi từ nhỏ đã quen với anh Vũ, anh ấy chưa bao giờ như thế này, đã hơn ba tháng không liên lạc với tôi, không phải ba ngày hay là ba tuần, mà là hơn ba tháng! Nếu như có thể, tôi hy vọng không cần quan tâm anh ấy như vậy, không biết sao tôi thấy khó quá ….” Nói xong, nước mắt Quý Thư Lăng không khỏi chảy xuống.

Xe dừng lại ở gần nhà cô, Lương Cạnh Nghiêu rút tờ khăn giấy lau mặt từ ghế sau, giúp cô lau nước mắt.

“Đồ ngốc, sao phải khóc như vậy.” Âm thanh của anh quá dịu dàng.

“Đúng vậy, tôi cũng thấy mình rất ngốc! Anh ấy nhất định là bị câu nói kia của tôi làm cho sợ, khi đó cãi nhau, tôi đã nói: “Làm sao anh biết em không yêu anh trước.” Trừ câu nói kia, tôi không thấy có lý do nào, để cho anh ấy hơn ba tháng không để ý tới tôi cả.”

Lương Cạnh Nghiêu nghe cô vừa nói vừa khóc, không nhịn được mà ôm cô vào lòng. Trong lòng anh ta có một cảm giác giống như ghen tị đang chậm rãi lan ra, anh ta đang ghen ghét với Hướng Đường Vũ kia, có được tình cảm trong sáng thuần tuý như vậy của Quý Thư Lăng.

“Hướng Đường Vũ là đồ ngu ngốc, ngu ngốc không biết quý trọng em.”

Anh ta ôn nhu an ủi cô, lại làm cho cô nhớ tới câu nói của Hướng Đường Vũ ——

Đàn ông bị mắt mù mới có thể bỏ qua em ……

Càng nghĩ càng khó chịu, cảm xúc ấm ức hơn ba tháng giờ tràn ra.

“Anh Vũ nói đàn ông bị mắt mù mới có thể bỏ qua tôi, anh mắng anh ấy ngu ngốc không biết quý trọng tôi, đàn ông đều như vậy phải không? Mình không yêu, lại thích nói lời an ủi như vậy! Nếu hôm nay tôi nói tôi thích anh, anh nhất định cũng giống như anh Vũ, chạy trốn mất dạng, trốn không muốn nhìn tôi.”

Cô biết bây giờ mình đang cố tình gây sự, không nên đem cảm xúc phát tiết lên người của Lương Cạnh Nghiêu, nhưng anh ta an ủi vô dụng, để cho cô nhớ tới lời nói mà anh Vũ từng nói.

Anh Vũ nói cô không có gia thế, lại không có tài, căn bản là không hấp dẫn được Lương Cạnh Nghiêu, mà anh ta lại mắng anh Vũ ngu ngốc, bọn ho dùng lời phù phiếm như vậy để an ủi cô, nhưng mà càng làm cho cô cảm thấy suy sụp hơn, cô chợt hoài nghi bản thân mình, phải chăng điều kiện của cô thực sự rất kém cỏi!

Cô đắm chìm trong cảm xúc thất bại này, cô khóc, mơ mơ hồ hồ giống như nghe thấy Lương Cạnh Nghiêu nói gì đó.

“Anh mới vừa nói cái gì?”

“Tôi nói, nếu em thích tôi, tôi đồng ý cùng em lui tới. Tôi không những sẽ không bỏ trốn mất dạng, hơn nữa còn đảm bảo so với Hướng Đường Vũ sẽ yêu thương em hơn, quý trọng em hơn, nếu em muốn ánh trăng trên bầu trời, tôi sẽ nguyện ý vì em, nhờ bạn tốt của tôi ở NASA giúp cho tôi đi theo lên mặt trăng, để lấy một lọ đất từ trên mặt trăng về đây cho em…….”

Quý Thư Lăng ngừng khóc, hai cánh môi khép lại. Cô có nghe lầm hay không?

Lương Cạnh Nghiêu muốn cùng cô lui tới? Còn muốn lấy đất từ trên mặt trăng mang về cho cô?

Cô không nhớ rõ cô từng nói với anh ta, cô muốn lấy đất trên mặt trăng à?

"Anh đang nói đùa với tôi sao?"

"Không phải. Tôi thích em, nếu như em nguyện ý loại bỏ vị trí của Hướng Đường Vũ trong lòng em, tôi muốn là người thay thế vị trí đó của anh ta trong lòng em." Anh ta ôm vai cô bày tỏ.

Bây giờ, Quý Thư Lăng mới ý thức được, người cô và Lương Cạnh Nghiêu đang kề sát nhau, cô còn bị anh ta ôm vào trong ngực.

Không khí trầm mặc, trì hoãn một hồi thật lâu.

“Anh Vũ nói anh quen biết với các tiểu thư danh môn ……….”

"Đó là sự thật, coi như anh Vũ của em không nói, em là thư ký của tôi, cũng biết là tôi quen biết với những tiểu thư danh môn."

"Còn có những tài nữ. . . . . ."

"Tôi không phủ nhận, tôi quen với các nhà hoạ sĩ, tác giả, nếu như em định nghĩa các cô ấy là tài nữ."

"Tôi không đủ xinh đẹp. . . . . ." Hơn ba tháng này, bởi vì lời nói của anh Vũ, cô lâm vào vũng lầy nghiêm trọng hoài nghi bản thân mình, dù cho cố gắng thế nào cũng không thoát ra được.

“Nói thật ra, hiện tại ở trong mắt tôi, em cũng xinh đẹp giống Sophie Marceau. Sophie Marceau là thần tượng trong lòng của tôi, một người tình trong mơ, lòng tự tin của em có tăng lên được chút nào không?” Lương cạnh Nghiêu thấy Quý Thư Lăng mặt như đưa đám. Xem ra, Hướng Đường Vũ người giữ vị trí lớn nhất trong lòng cô, đã đả kích cô một cách nghiêm trọng.

"Không có, lòng tự tin của tôi đã bị tổn thương rất nghiêm trọng rồi." Cô buồn bực cười khổ.

"Cùng tôi qua lại, tôi sẽ giúp em bù đắp."

"Tôi chưa đủ tốt đến để cho anh nguyện ý ổn định lại, Anh Vũ không có nói rõ ra, nhưng tôi hiểu ý của anh ấy."

"Là anh ta không hiểu lòng tốt của em. Tôi hiểu." Lương Cạnh Nghiêu bày tỏ rất chân thành.

"Anh lấy đất trên mặt trăng cho tôi?" Cô đột nhiên hỏi.

"Nếu em muốn, tôi sẽ nghĩ biện pháp." Anh ta không hề để mặc cho cô núp ở trong ngực mình nữa, anh ta muốn nhìn cô, muốn nhìn thấy lòng của cô.

"Nếu như anh đi diễn phim thần tượng, nhất định sẽ là nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng mà tôi không phải nữ chính. Cám ơn anh an ủi tôi, tôi đỡ hơn rồi." Quý Thư Lăng tin tưởng anh ta chỉ là đang an ủi cô mà thôi.

"Tôi không phải đang an ủi em, tôi rất nghiêm túc, hãy cho tôi một cơ hội."

"Hả?" Cô nhìn thấy Lương Cạnh Nghiêu nghiêm túc, không khỏi ngây người.

"Tôi thích em, nguyện ý vì em, ngàn dặm xa xôi đi làm phiền bạn tốt của tôi, tôi đối với những nữ nhân khác, chưa từng có loại cảm xúc này. Quý Thư Lăng, tôi không phải đang an ủi em."

"Nhưng mà, tôi cảm thấy điều kiện của tôi. . . . . ." Chưa đủ tốt.

Cô còn chưa kịp nói hết câu, Lương Cạnh Nghiêu đã hôn cô.

Quý Thư Lăng khiếp sợ đến mức không biết phản ứng như thế nào, Lương Cạnh Nghiêu hôn, tràn đầy dịu dàng và dụ dỗ, cô không hề có kinh nghiệm, bị hôn đến đầu óc mơ màng choáng váng. . . . . .

Rốt cuộc anh ta cũng buông cô ra, âm thanh trầm thấp hơn so với bình thường, "Bây giờ, em đã tin là tôi rất nghiêm túc chưa?"

"Tôi tin. . . . . . Nhưng tôi. . . . . ."

"Trong lòng em chỉ có Hướng Đường Vũ, tôi biết điều đó." Lương Cạnh Nghiêu cười, ngón tay mơn trớn trên cánh môi vừa mới hôn qua nói nhỏ, "Thật xin lỗi, tôi không nên hôn em khi trong lòng em đang có người khác."

Vào những lúc như thế này, người phụ nữ nên trả lời như thế nào? Không sao?

Không, thật ra thì cô cảm thấy có sao, đây là nụ hôn đầu của cô, cô đã từng mơ ước, nụ hôn đầu của cô là dành cho anh Vũ, cô sẽ giống như nữ diễn viên chính trong phim vậy, không nhịn được mà nhón chân lên, đắm chìm trong hạnh phúc mà không dễ dàng gì đến với cô.

Nụ hôn đầu mơ ước của cô, lại dành cho Lương Cạnh Nghiêu. . . . . .

"Xin hãy cân nhắc tôi." Anh ta buông cô ra, xuống xe đi vòng qua đầu xe, mở cửa ra giúp cô. "Còn lại một đoạn đường nữa là tới nhà em, tôi đưa em về."

Quý Thư Lăng sững sờ xuống xe, Lương Cạnh Nghiêu khoác vai cô, hai người đi trên đường dành cho người đi bộ, giống như một đôi tình nhân.

"Giám Đốc, đối với anh mà nói, đến tột cùng là tôi tốt ở chỗ nào?" Nụ hôn đầu của cô, mặc dù là không dành cho người trong mộng, mà cô cũng không giống như nữ diễn viên chính trong phim, không nhịn được mà nhón chân lên, đắm chìm trong hạnh phúc mà không dễ dàng gì đến với cô.

Nhưng quả thật là ít ra Lương Cạnh Nghiêu đã giúp cô lấy lại tự tin vốn đã bị tổn thương nghiêm trọng, trải qua ba tháng bị Hướng Đường Vũ bỏ rơi không quan tâm, cô cần được an ủi một chút.

"Bí mật, hãy gọi tên của tôi, thân là một người đàn ông mới vừa hôn em xong mà nói, yêu cầu này không quá đáng chứ?" Lương Cạnh Nghiêu liếc sang cô, thấy cô lau môi mỉm cười yếu ớt, anh ta vỗ vỗ vai cô rồi mới trả lời.

"Em trong công việc thái độ làm việc chuyên nghiệp rất tốt, khuôn mặt xinh đẹp rất tốt, tinh thông Anh ngữ, Nhật ngữ rất tốt, lại thích các hoạt động bên ngoài rất tốt, em tính tình hoạt bát, thẳng thắn rất tốt,……. Đối với tôi mà nói, em không phải tốt ở chỗ nào, mà em thật là rất tốt, tốt vô cùng." Lúc sau này hàng ngày chung đụng, anh ta càng thêm chú ý tới cô, cũng sâu sắc cảm thấy cô không vui, thông minh như anh, dĩ nhiên biết là Hướng Đường Vũ làm cô khó chịu, làm cô không tự tin đối với bản thân, khiến anh ta nhìn mà đau lòng.

Quý Thư Lăng trầm mặc nghe, đi, cô cách toà nhà đã không xa, cô dừng lại.

"Tôi không biết có nên tin lời anh hay không, mấy ngày nay tôi rất không dễ chịu, nhưng nếu như những lời anh nói đều là lời thật lòng, trong mắt anh, tôi thật sự rất tốt, tốt vô cùng, như vậy, tôi không hối hận vì bị anh lấy đi nụ hôn đầu của tôi. . . . . ."

Lương Cạnh Nghiêu có chút ảo não, anh nên nghĩ tới, thế giới của cô từ nhỏ đến lớn chỉ có Hướng Đường Vũ, mới vừa đó là nụ hôn đầu của cô.

Nụ hôn đầu của một cô gái! Vậy mà anh chưa cho cô quyền lựa chọn, mà như người đàn ông không có văn hoá, hôn nàng.

"Thật xin lỗi, tôi nên. . . . . ." Anh ta chân thành tha thiết xin lỗi, nhưng Quý Thư Lăng dùng ngón tay thon dài đè lại môi anh ta, không để cho anh ta nói tiếp.

"Hãy nghe tôi nói hết, có lẽ qua lúc này, tôi cũng không còn dũng khí để nói nữa."

Lương Cạnh Nghiêu yên tĩnh lại, cầm ngón tay cô đang chỉ trên môi anh ta.

"Từ nhỏ đến lớn, trong mắt tôi cũng chỉ có anh Vũ, là anh Vũ dạy tôi lướt sóng, chơi tàu cánh lượn, đánh gôn, bởi vì nếu anh Vũ thích, tôi đều thích. Trong lòng tôi, chỉ có nhạc jazz, tôi vô cùng xác định là mình thích. Tôi rất yêu anh Vũ, nhưng anh ấy không yêu tôi, tôi không biết phải mất bao lâu mới có thể làm cho mình quên đi anh ấy, đem vị trí đó cho anh. Như vậy anh có muốn cùng tôi qua lại nữa không?"

Cô từng cho là, chờ bên cạnh anh Vũ lâu như vậy, anh cuối cùng sẽ phát hiện cô mới là người thích hợp với anh nhất, làm bầu bạn bên anh cả đời. Anh rất quan tâm cô, nhưng lại không giống như quan tâm người phụ nữ anh yêu . . . . . . Những lời nói lần này của anh, biểu hiện của anh đã tổn thương trái tim cô càng nặng hơn.

Thời gian này cô ngày ngày hờ hững với anh Vũ, Lương Cạnh Nghiêu càng thêm thân thiết, quan tâm cô hơn, hôm nay anh ta thổ lộ, cô cảm nhận được thành ý của anh ta, anh ta là thật lòng muốn qua lại với cô. . . . . .

Cô nên buông ta cho anh Vũ, cũng nên cho mình một cơ hội.

Lương Cạnh Nghiêu gật đầu không chút do dự, "Muốn."

"Từ lần chúng ta hẹn hò đầu tiên tới nay, cám ơn anh làm tất cả vì tôi. Mà anh Vũ vì một câu nói, hơn ba tháng không để ý tới tôi ... Tôi nghĩ mình nên tỉnh táo lại. Chúng ta hãy hẹn hò đi, Cạnh Nghiêu."

". . . . . . Tôi có thể hôn em lần nữa không?"

"Có thể." Lúc này, Quý Thư Lăng nhắm mắt lại, cô quyết định mở lòng mình với người đàn ông khác ngoài Hướng Đường Vũ.

Lương Cạnh Nghiêu là một đối tượng tốt, ít nhất, anh ta đang có tâm ý với cô.

Gió thổi nhẹ nhàng trong đêm, dưới phố cô dịu dàng hôn, ngọt ngào đến thản nhiên, trái tim tổn thương của cô được Lương cạnh Nghiêu vuốt ve dịu dàng.

Sau khi chào tạm biệt với cô, nhìn cô bước vào cửa chính, Lương Cạnh Nghiêu mới xoay người rời đi.

Hướng Đường Vũ chờ anh ta đi xa, mới tiến vào cửa chính, trước khi Quý Thư Lăng bước vào dãy D gọi cô lại.

"Tiểu Lăng Giác."

Cô cứng ngắc một hồi lâu, mới xoay người lại, liếc thấy anh Vũ hơn ba tháng không gặp bỗng hốc mắt cô đỏ lên.

Đi tới trước mặt cô, Hướng Đường Vũ nhìn cô, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sau một lúc ổn định lại mới nói: "Anh mới vừa nhìn thấy, em và Lương Cạnh Nghiêu. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

"Xin lỗi về chuyện gì?" Cô ngẩng đầu lên hỏi. Anh Vũ từng là tất cả thế giới của cô, nhưng từ nay về sau, sẽ không phải nữa rồi. . . . . .

Giờ phút này tâm tình Hướng Đường Vũ rối bời. Lương Cạnh Nghiêu hôn tiểu Lăng Giác một màn kia, làm cho anh khiếp sợ giống như sét đánh trên người, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, lại nghĩ không ra nên nói như thế nào!

"Chúng ta có thể lại khu trung tâm ngồi nói chuyện một chút không?" Anh ngay cả hơi sức đi bộ cũng không có.

"Được." Bỏ qua hy vọng xa vời, cô nhẹ giọng trả lời anh, trước tiên tìm cái bàn ghế trong chỗ nghỉ ngơi ở khu trung tâm ngồi xuống.

Hai người ngồi xuống được một lúc lâu, Hướng Đường Vũ một lát nhìn hồ bơi vắng vẻ của khu trung tâm, một lát nhìn khu tập GYM, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, nhưng chính là không dám nhìn trên người tiểu Lăng Giác.

Anh nghe thấy tiểu Lăng Giác và Lương Cạnh Nghiêu nói chuyện, tiểu Lăng Giác nói. . . . . . Cô rất thích anh!

Chuyện này thật giống như nước lũ trong nháy mắt nuốt chửng anh, anh còn chưa kịp tiêu hóa hết, tiếp đó lại nghe Tiểu Lăng Giác quyết định cùng Lương Cạnh Nghiêu qua lại, tiếp theo. . . . . . Bọn họ ở trên lối dành cho người đi bộ hôn nhau.

Anh giống như đột nhiên bị ném vào địa ngục, một lát lên núi đao, một lát xuống vạc dầu, không cách nào ngừng bị tra tấn, không cách nào suy nghĩ.

"Nếu như anh muốn em cùng Lương cạnh Nghiêu không qua lại nữa, em khuyên anh không cần uổng phí công sức." Quý Thư Lăng không chịu nổi trầm mặc, mở miệng nói rõ trước

"Anh. . . . . ." Hướng Đường Vũ hé miệng lại không biết nói gì, bởi vì anh không biệt được trong lòng anh lúc này là thở phào nhẹ nhõm, hay là mất mát? Sau một phen giãy giụa, anh mới nói: "Anh không có, bọn em cũng đã đồng lòng rồi, anh mà phản đối thì không được nữa rồi."

Cô vốn là còn một tia hy vọng đối với anh Vũ, thế nhưng bây giờ sự mong đợi đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Cô thật sự nên triệt triệt để để tuyệt vọng rồi. . . . . . Dời chuyển tầm mắt, không muốn liếc nhìn Hướng Đường Vũ thêm một cái nào nữa.

"Thật xin lỗi, tiểu Lăng Giác ——"

"Anh rốt cuộc sao lại phải nói xin lỗi? Em không hiểu." Quý Thư Lăng cắt đứt lời anh, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

"Anh không biết em yêu anh." Anh thốt ra câu trả lời, "Anh vẫn luôn coi em là em gái, thật xin lỗi. . . . . ."

"Nếu như anh xin lỗi bởi vì em yêu anh, em cảm thấy em mới phải nói lời xin lỗi với anh, thật xin lỗi, em đã làm anh sợ. Anh không yêu em, không sao, anh cứ nói thẳng, không cần tránh em giống như tránh ôn dịch, em không phải là người không hiểu chuyện, sẽ sống chết quấn lấy anh không buông! Thật xin lỗi, em mệt rồi. Gặp lại sau, không tiễn."

Quý Thư Lăng quyết định bước đi, nhưng cô mới bước đi mấy bước, không ngờ Hướng Đường Vũ, lại từ phía sau ôm lấy cô.

Âm thanh của anh rất thấp, hiện ra vẻ khổ sở, "Tiểu Lăng Giác, em là bảo bối của anh, em vĩnh viễn đều là bảo bối của anh, anh yêu em, nhưng mà tình yêu của anh đối với em, không phải loại tình yêu kia … Yêu.. Nhưng mà em đừng vì chuyện này mà không để ý đến anh, ở trong lòng anh, em rất quan trọng."

Hướng Đường Vũ ôm cô thật chặt, rung động liên tiếp tràn ra, rung động anh không hiểu, nhưng cho dù anh có hoá thành tro, có một chuyện anh không bao giờ nghi ngờ, đó chính là anh không bao giờ muốn mất đi tiểu Lăng Giác.

"Anh không muốn mất đi em! Sau này, cho dù em quen ai, anh cũng sẽ không bao giờ có ý kiến, nhưng anh xin em, chúng ta trở về như trước có được không? Anh vẫn là anh Vũ của em, em vẫn là tiểu Lăng Giác của anh."

". . . . . . Anh đến chỉ vì muốn trở về quan hệ như trước, đúng không? Em chỉ là em gái." Em gái hai chữ giống như nặng ngàn cân đánh vào tâm trạng suy sụp của cô tan nát thành từng mảnh nhỏ.

". . . . . ." Chỉ là em gái thôi sao? Hướng Đường Vũ chần chờ.

Nhưng, cô cũng đã cùng Lương cạnh Nghiêu có quan hệ qua lại rồi, mà anh cũng quyết định giơ hai tay tán thành, anh không muốn mất đi cô, chỉ hy vọng chờ đợi ở bên người cô, tiếp tục làm anh Vũ của cô, tiếp tục cưng chiều cô, nếu như Lương Cạnh Nghiêu có can đảm làm tổn thương cô, anh sẽ giúp cô đánh cho anh ta nhừ tử, sau đó an ủi cô thật tốt.

So sánh quan hệ thì tình yêu là quan hệ yếu ớt hơn, quan hệ tình thân sẽ kéo dài vĩnh cửu . Anh muốn cùng Tiểu Lăng giác duy trì mối quan hệ vĩnh viễn này, anh muốn ở bên cạnh tiểu Lăng Giác duy trì vị trí đặc biệt này.

"Anh trai" anh đã diễn nhân vật này thành thói quen, anh không muốn thay đổi . . . . . . Cũng sợ thay đổi.

"Em mãi mãi là em gái." Nói ra lời này, anh muốn thuyết phục, nhưng thật ra là thuyết phục chính mình.

"Được, em là em gái, em sẽ không làm khó cho anh, em sẽ vẫn làm em gái của anh."

"Em chưa từng làm khó anh." Hướng Đường Vũ trả lời âm thanh rất thấp.

"Em lại cảm thấy, em làm khó anh tới mức để cho anh phải tránh em tới ba tháng." Giống như lần nữa vạch trần vết sẹo, lòng của cô càng đau đớn hơn. Thì ra là tình yêu của cô làm cho anh khó xử như thế . . . . . .

"Chúng ta có thể hay không đừng nói chuyện này nữa? Mấy ngày nay, anh cũng không dễ vượt qua." Hướng Đường Vũ buông tay ra, thở dài.

Rời khỏi lồng ngực của anh Vũ, cô cảm thấy một cỗ lãnh, rõ ràng trời tháng bảy nóng như lửa mà!

"Không dễ vượt qua? Nói nghe một chút." Em gái thì em gái, không thương cũng không yêu thôi. Quý Thư Lăng đeo mặt nạ “em gái” lên, giọng nói nghịch ngợm tiếp lời

Hướng Đường Vũ bắt đầu cằn nhằn kể lại, tới đoạn ngày hôm nay, hôm nay anh gặp đối tượng rất kỳ quái, còn nữa, anh đi công tác, không tìm được người tưới hoa giúp, tối chủ nhật không ai cùng anh xem DVD, ăn bỏng ngô, không ai gối trên đùi anh xem phim rồi ngủ, sau đó để cho anh ôm lên giường. . . . . .

Anh oán trách cuộc sống của anh không có gì thú vị, ngay cả kể chuyện cười cũng không có động lực, bởi vì không ai nghe anh nói đối tượng gặp mặt có bao nhiêu kỳ quái!

Trong mỗi câu oán trách, anh dần dần nhìn thấy sự quan trọng của tiểu Lăng Giác đối với anh.

Quý Thư Lăng cười ha ha, cô nghe anh Vũ thân yêu kể lại cuộc sống bi thảm khi không có cô, cô rất vui vẻ, còn kích động đến mức cười ra nước mắt.

Sau khi nghe xong Hướng Đường Vũ oán trách, cô nói: "Anh Vũ, về sau em sẽ cố gắng cùng anh xem DVD, nhưng không thể làm em gái chăn bông tinh khiết nói chuyện trên trời dưới đất, em nghĩ, Cạnh Nghiêu sẽ không đồng ý."

". . . . . . Không sao, em có thể cùng anh xem DVD, anh đã rất vui vẻ rồi." Chỉ có chính anh biết, anh đang ngập chìm trong cảm giác mất mát