Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 10: Ta không phải là người đoạn tụ, hắn không phải là kẻ long dương




Nến đỏ lập lòe, chiếu sáng cả phòng, làm ấm một gian. Nhưng bầu không khí trong phòng lại có chút áp lực.

Tôi đứng im lặng bên cạnh Hi Âm, bị ép tới mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hắn nhắm mắt trầm ngâm, trên mặt không bộc lộ cảm xúc dư thừa. Chỉ là bắt mạch mà ước chừng mất khoảng thời gian một nén nhang.

Nếu không đề cập đến y thuật của thái y viện thì y thuật của Hi Âm ở dân gian chắc chắn có thể coi như là nhân tài kiệt xuất, nếu không thì tôi không có khả năng quay trở về từ quỷ môn quan. Nhìn tình hình trước mắt, chỉ e bệnh tình của Tang Mộc Vân không mấy khả quan.

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng mở mắt, từ từ cất cái gối nhỏ chuyên dùng để bắt mạch cho vào giỏ trúc. Tang Mộc Vân không có vẻ gì lo lắng, chỉ nhìn chằm chằm vào Hi Âm, trong đôi mắt ướt át có vài phần hoang mang khó hiểu.

Tang lão gia vội vàng hỏi: "Thánh tăng, bệnh tình của Mộc Vân cuối cùng là sao vậy?"

Hi Âm chậm rãi mở miệng: "Ta hành nghề y đã lâu nhưng chưa bắt mạch nào kỳ quái như của Tang tiểu thư". Hắn nhìn Lâm Tranh đầy ẩn ý, dừng lại, hỏi Tang Mộc Vân: "Tang tiểu thư, cô biết hôm nay là ngày mấy không?"

"Ta biết, hôm nay là ngày mười sáu tháng ba". Môi nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, quay sang hỏi nha hoàn bên cạnh: "Tiểu Nguyệt, hôm qua ta mới đi dự hội về có đúng không?"

Lời còn chưa dứt mọi người ở đây không hẹn mà cùng nhau thở dài.

Nha hoàn kia mặt xanh xao, ấp úng không biết nên trả lời hay không. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt ta lại thấy rõ ràng cô ta nhìn về phía Lâm Tranh cầu cứu. Lâm Tranh nhếch môi, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một chút đau xót, có lẽ còn có áy náy và tự trách.

Có điều lạ, chắc chắn có điều lạ ở đây.

Hi Âm nâng chén trà hớp một ngụm nhỏ, hững hờ đứng dậy nói chuyện phiếm với Tang Mộc Vân: "Tang tiểu thư hình như rất quan tâm đến lễ hội ấy, mỗi tháng cô đều tham gia đúng không?"

Tang Mộc Vân vuốt nhẹ cằm: "Đúng vậy".

"Lễ hội đó có gì mới lạ thú vị sao? Cô kể ta nghe một chút được không?"

Thánh tăng ơi là thánh tăng, sao lại dụ dỗ con gái đẹp nhà người ta cho người tham gia chung chứ. Tôi bình tĩnh dùng khuỷu tay huých hắn một cái, dùng ánh mắt nói với hắn: ‘y đức để đâu, y đức để chỗ nào!’

Hi Âm quay đầu, mày kiếm nhướng lên liếc mắt cười trêu tôi. Trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên vài phần suy tư, chợt dùng khẩu hình trả lời tôi: ‘làm việc thôi mà, làm việc thôi mà’.

Mặt Tang Mộc Vân ửng đỏ, buông mắt ngượng ngùng không nói, cử động dịu dàng uyển chuyển. Một người con gái thẹn thùng lại xinh đẹp đến như vậy, người đàn ông nào nhìn thấy không động lòng? Quay lại chuyện chính...ủa mà nàng ta thẹn thùng việc gì?

Nha hoàn cúi đầu thật thấp, lông mày của Lâm Tranh nhíu lại càng rõ. Không hiểu sao tôi chợt cảm thấy có gì đó, cúi đầu nhìn sang thấy hai tay hắn nắm chặt lại, khớp xương hiện lên màu xanh trắng mờ nhạt.

Một lát sau, Tang lão gia nhịn không được lên tiếng hỏi Hi Âm: "Thánh tăng, bệnh của tiểu nữ phải chữa trị như thế nào?"

Hi Âm nói: "Đừng sốt ruột, tuy bệnh của Tang tiểu thư kỳ lạ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Về chuyện chữa trị như thế nào thì lúc này bần tăng chưa tìm ra, mong Tang lão gia cho bần tăng chút thời gian. Hiện tại trời đã tối, chi bằng mọi người đi nghỉ đi, ngày mai tính tiếp". Hắn làm bộ chắp tay niệm Phật đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Tôi vội vã bước theo sau hắn: "Thánh tăng, người biết bệnh tình của Tang tiểu thư như thế nào đúng không?"

"Biết". Hi Âm suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Tôi mừng rỡ, vừa định mở miệng khen hắn là thần y thì hắn lại lắc đầu: "Không biết".

Tôi khó hiểu: "Cuối cùng là biết hay không biết?"

"Ta không biết rốt cuộc nàng ta mắc bệnh gì, mạch tượng của nàng ta rất kì quái, giống như...". Hi Âm cố tình ngưng lại trong nháy mắt, đi đến gần hạ giọng nói: "Không phải mạch của người".

"Cái...cái gì?". Tôi kinh hoảng hít vào một ngụm khí lạnh, gió lạnh kéo đến, sống lưng lạnh ngắt, không khỏi đụng vào người Hi Âm nói lắp: "Không không không không phải...mạch đập của người? Vậy vậy...là mạch đập của ai?"

Bờ môi sâu thêm ba phần ý cười, Hi Âm ôm tôi vào trong ngực, hơi thở mát lạnh phả bên tai tôi: "Nàng nói đi?"

Cứ lặp lại như vậy, tâm trạng thoải mái vui vẻ vừa rồi biến thành nghi ngờ sợ sệt. Tôi nuốt nước miếng, khẽ nhích nhích ra xa: "Lẽ...lẽ nào là...của anh em tốt*?"

*nguyên văn: hảo huynh đệ

Hắn cười ha ha nói: "Nàng nghĩ đi đâu vậy? Mạch đập của anh em tốt thì sao?"

Tôi ngẩn ngơ hiểu ra nói: "Đúng...đúng vậy, anh em tốt không có tim đập không có mạch đập, làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết...Hầy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Hi Âm thân thiết vỗ lưng tôi nói: "Ta thấy hình như nàng ta không nhiễm bệnh mà bị người ta hạ cổ".

Tôi bỗng tỉnh ngộ: "Khó trách nàng ta luôn có vẻ mặt ngây ngây ngốc ngốc, giống như mất hồn từ ngày này sang ngày khác, trí nhớ dừng ở ngày mười lăm tháng ba ấy". Nghĩ lại vẻ mặt thẹn thùng của Tang Mộc Vân tôi kết luận luôn: "Lễ hội hôm ấy đã xảy ra chuyện kì bí gì đó. À không, không thể nói là bí mật, ta cảm thấy nha hoàn Tiểu Nguyệt kia biết chuyện, có lẽ 'phượng ẩn long tàng' cũng biết".

"Không tệ, quan sát rất cẩn thận. Đúng là thay ta bắt mạch 'chuyện bí mật' của Tang Mộc Vân".

"Vậy cuối cùng người chẩn ra bệnh gì?"

Hi Âm khép mắt phượng, cười bí ẩn: "Ta chẩn ra Lâm Tranh và Tang Mộc Vân có tư tình". Chuyện nam nữ yêu nhau lại được nói bởi một cao tăng đắc đạo, thật là quái dị mà.

Tôi liếc nhìn hắn, rầm rì nói: "Chuyện này không cần bắt mạch ta cũng biết. Lâm Tranh không chê bai Tang Mộc Vân mất trí nhớ, ngày ngày mua bánh trôi tứ hỉ nàng ta thích ăn đem đến, người mù cũng nhìn ra hắn mến mộ Tang Mộc Vân”.

Trong mắt hắn ẩn chứa tia lấp lánh, lắc đầu thích thú cười nói: "Không đúng, nàng chỉ đoán một mà không biết hai. Nàng còn nhớ quản gia nói Lâm Tranh và Tang Mộc Vân quen nhau khi nào không?"

Tôi nhớ lại nói: "Ngày mười lăm tháng ba, trong lễ hội".

"Đúng vậy, ta không chỉ đoán ra Lâm Tranh thích Tang Mộc Vân mà còn đoán được hai người bọn họ biết nhau trước ngày hội, không những là biết mà còn có mến mộ lẫn nhau, tình ý sâu nặng".

Đúng là một bí mật lớn! Tôi nghi ngờ: "Lời này là thật sao?"

"Là thật hay giả thì hỏi hắn đi". Hi Âm giơ tay chỉ về phía trước, tôi thuận mắt nhìn theo, bắt gặp Lâm Tranh khoanh tay đứng yên lặng dưới tán cây lê trong sân, ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao. Đáy mắt hắn tối lại, chứa một mảng đau đớn khổ sở.

Hoa lê như tuyết được bao phủ trong ánh trăng, giống như là có một vầng sáng mờ quanh hoa.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Tranh làm vẻ lấy lại tinh thần, xoay người sang phía tôi và Hi Âm giả vờ bối rối: "Vương...các người..."

Tôi đột nhiên nhớ ra trong lúc này vẫn còn cải trang thành nam giới, rất thân thiết rúc vào trong ngực Hi Âm, mà khi ấy tay hắn cũng khoác lên vai tôi.

Tôi mở to miệng, đẩy Hi Âm ra cười gượng nói: "Ha ha ha ha, ngươi không nhìn thấy gì hết, ta không phải đoạn tụ, hắn chẳng phải long dương! Chúng ta rất trong sạch, thật đấy!"

Hi Âm không nghĩ gì cả, kéo tay ôm tôi lại, chắp tay chào, cười nói: "Lâm công tử, đã lâu không gặp".

"Ta còn nghĩ là có người có diện mạo giống ngài, hóa ra là vương...". Lâm Tranh cung kính cúi đầu, giọng nói vừa phải, một tay Hi Âm lại nâng hắn lên, không mặn không nhạt nói: "Bần tăng là trụ trì của chùa Đại Lôi Âm, pháp danh Hi Âm. Người này chính là đệ tử...tên gọi Giới Ức".

Giới Ức...Tôi bất giác nheo nheo mắt, cười khô khan phụ họa vài tiếng.

Lâm Tranh gật đầu hiểu ra, ánh mắt lên xuống nhìn về phía tôi và Hi Âm.

Tôi đỡ trán thở dài, thầm nghĩ không ổn rồi, e là hiểu lầm này biến thành thật mất thôi.

Ba người ngồi vào chỗ của mình trong sân, cuối cùng theo lời Lâm Tranh tôi biết thêm chân tướng.

Hóa ra vị tân khoa Trạng nguyên nóng hôi hổi* này trước đây là một thư sinh nghèo kiết xác, tứ cố vô thân, nhà chỉ có bốn bức tường.

*ý chỉ là người mới đậu khoa cử, đang được nhiều người chú ý.

Có lẽ ở dưới ánh trăng, phong cảnh hữu tình, sự thông minh sắc sảo của Lâm Tranh đã làm cho Tang Mộc Vân vừa gặp đã yêu, hai người mến mộ lẫn nhau rất nhiều. Lâm Tranh lo sợ Tang gia chê hắn nghèo khổ, Tang Mộc Vân cãi ý cha mẹ, nên ngày đêm chăm chỉ học tập, thề nhất định phải trở thành cá chép hóa rồng, đề tên lên bảng vàng, đường đường chính chính cưới nàng về dinh.

Vì vậy, xa xôi xách trở, hận ý tăng cao, ngày ngày nhớ nhung nhưng không được gặp gỡ. Chẳng thể làm gì khác, hai người ước hẹn đem tình cảm này chôn sâu dưới đáy lòng, hẹn thề ngày mười lăm gặp gỡ ở lễ hội tại Cẩm Thành.

Tình ý lại có thêm ông trời giúp đỡ. Cuối cùng Lâm Tranh cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, với bài thi "Bàn về trị nước" ở khoa thi đình lần thứ nhất, đạt được danh vị trạng nguyên, trở thành Hàn lâm Viện học sĩ. Tuổi trẻ năng nổ nhiệt huyết, lại có thêm long ân ban xuống, trong chốc lát trở nên cao quý không ai sánh bằng, có một không hai, không biết từ khi nào đã trở thành chàng trai trong mộng của nhiều tiểu thư khuê phòng. Vì khoảng xách xa xôi, Tang Mộc Vân biết tin tức sau mọi người, không kìm lòng nổi mà khóc trong vui vẻ.

Giờ đây, chuyện của bọn họ không khác chuyện tài tử giai nhân đa tình trong thoại bản là mấy. Nhưng ngay sau đó không ngờ được sự việc lạ này lại xảy ra.

Áo gấm về nhà tham dự lễ hội ngày mười lăm tháng ba. Hai người bọn họ xa cách gặp lại, tâm tình kéo dài vô cùng, tình cảm khó khăn lắm mới có thể bộc phát ra, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...Sau đó thì...làm chuyện mây mưa...một lời không thể nói hết.

"Khi ta tỉnh lại, Mộc Vân đã biến mất. Ta nghĩ rằng nàng đã thức dậy hồi phủ trước, bèn như ước hẹn lúc xưa đến Tang phủ cầu hôn. Ai ngờ, Mộc Vân...nàng ấy..." Lâm Tranh thở dài, buồn rầu nói: "Mộc Vân lại quên hết chuyện tình cảm lúc trước, thậm chí còn không biết ta là ai".

Hi Âm nói: "Ngươi có hỏi nha hoàn của nàng ấy đêm đó sau khi hồi phủ nàng ta ra sao không?"

"Ta từng hỏi. Ngày hôm đó Tiểu Nguyệt về trước để mở cửa cho Mộc Vân, vẫn đứng ở cửa sau chờ. Rạng sáng quay trở lại phòng thì đã thấy Mộc Vân về phủ từ lúc nào, lúc đó nằm ngay ngắn ở trên giường. Sau khi tỉnh lại, Mộc Vân liền bị như vậy, cứ qua một ngày lại quên một ngày. Lâm Tranh nói xong bất đắc dĩ tự cười chế giễu: "Nàng nhớ rõ người khác, lại chỉ quên mình ta".

Rõ ràng tôi và Hi Âm chú ý ngay đến điểm lạ lùng này, phía sau còn có chuyện bí ẩn, tôi càng chú ý đến gút mắt trong tình cảm của hai người. Mới vừa rồi khi Lâm Tranh nói chuyện, lòng tôi tràn đầy chua xót, nước mắt rơi lã chã: "Cho nên mỗi ngày người mua bánh trôi tứ hỉ nàng ấy thích ăn nhất, từng ngày lại làm quen với Tang tiểu thư sao?"

Hắn gật đầu: "Ngoại trừ Tiểu Nguyệt, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta và Mộc Vân mới quen nhau ở lễ hội. Ta vẫn đang do dự không biết có nên nói sự thực ấy ra không nhưng lại sợ Mộc Vân bị người ta dè bỉu, nói nàng không giữ trinh tiết. Hơn nữa nếu bệnh lạ của nàng trị không khỏi thì cũng không vội vàng, mỗi ngày ta lại làm quen với nàng một lần, cũng coi như là một hình thức gần gũi".

Tôi là người trước nay dễ dàng cảm động, nước mắt chảy xuống không ngừng. Một mặt tôi nức nở, một mặt lấy ống tay áo Hi Âm lau lung tung. "Lâm công tử, người cứ si mê chờ đợi nàng ấy để đổi lấy một ngày trí nhớ có đáng không?"

Lâm Tranh tỉnh cảm nồng nàn nói: "Chỉ cần trong lòng nàng có thể vui vẻ, thì không thể nói là đáng hay không đáng".

Tôi "ừ" một tiếng, nhào vào người Hi Âm suy tư. Hi Âm mỉm cười nhìn tôi, một tay thầm lặng xoa lưng tôi, xoa qua xoa lại trấn an: "Lâm công tử không cần lo lắng, theo ta thấy bệnh của Tang tiểu thư không phải không có cách trị liệu".

Lâm Tranh mừng rỡ, ánh mắt phảng phất như gợn sóng, kích động nói: "Nếu như vương...thánh tăng có thể chữa bệnh của Mộc Vân, ta nguyện ra sức trâu ngựa đền đáp đại ơn đại đức của người".

"Ta không cần ngươi báo đáp". Hi Âm cười nhạt nói: "Ta chỉ cần ngươi nhớ rõ lời thề lúc trước".

***

Khi quay trở lại phòng nghỉ, trăng sáng đã treo trên đỉnh đầu.

Tôi thất vọng thở dài nói: "Thánh tăng à, ngay từ đầu người đã sớm biết là 'phượng ẩn long tàng', ta còn sợ người thật ra không biết gì, chỉ dựa vào mạch tượng mà tra ra chuyện bí ẩn đó".

Hi Âm thản nhiên đáp một câu: "Nàng đâu có hỏi ta".

Tôi nghẹn giọng, hạ giọng nói thầm: "Vậy mà người cũng không nói cho ta biết".

Hắn cười nói: "Còn nữa, ta còn có thể biết được ngay cả Lâm Tranh cũng không biết nguyên nhân căn bệnh".

"Lâm Tranh cũng không biết nguyên nhân sao?". Tôi vạn phần tò mò, nôn nóng nói: "Nói cho ta nghe một chút đi".

"Tang tiểu thư đã mang thai hơn một tháng".

Tôi hốt hoảng che miệng lại, nghĩ ngợi rồi lại tưởng tượng hỏi: "Xem bệnh cho nàng ta là các danh y và thái y, nhưng tại sao không ai nói ra?"

"Mặc dù là Viện trưởng Thái y viện cũng chỉ có thể chẩn được hỉ mạch hơn hai tháng. Y thuật bon họ không giỏi giang bằng ta, chẩn không ra thì không có gì lạ". Hắn đẩy cửa phòng thay tôi, cười như không cười nói: "Thôi việc này nàng không cần quan tâm, mau về tạm nghỉ ngơi đi, sáng mai dẫn nàng đi ăn bánh trôi tứ hỉ".