Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 11: Người mới đỏ mặt tía tai, cả nhà người đều đỏ mặt tía tai!




Khi tỉnh dậy lúc sáng sớm, bộ đồ ngủ đã ướt đẫm, mồ hôi trên trán ròng ròng chảy xuống. Tôi vỗ nhẹ ngực, ngồi im trên giường bần thần, thật lâu sau trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.

Lại là giấc mơ kia.

Trời mùa đông giá rét, bông tuyết bay đầy trời. Bầu trời trước mắt mênh mông một màu trắng xóa của tuyết.

Gió phương bắc quất vào mặt từng đợt như dao cắt, tôi khổ sở ngã trên nền tuyết, thân mình co lại không ngừng run rẩy. Tuy thể trạng đã kiệt sức gần như hấp hối nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc trâm hoa mai không buông.

Cuối giấc mơ vẫn là người đàn ông thần bí ấy.

Người ấy có đôi mắt sáng như sao, như cười như không, ngón tay thon dài như ngọc...Từng chi tiết trên người toát ra vẻ giàu có mà sắc sảo nhưng vẫn không thể thấy rõ bộ mặt của người ấy.

Hắn vươn tay về phía tôi, giọng nói như gió xuân tháng ba dịu dàng say lòng người: "Tiểu muội muội, muội có khỏe không?"

Mọi thứ trong mơ không thể gạt đi được, càng không ngừng tái hiện lại trước mắt tôi. Rốt cuộc người đó là ai? Trong quá khứ có quan hệ gì với tôi? Vì sao tôi lại nhiều lần mơ thấy hắn? Suy nghĩ dày đặc hỗn loạn, càng nghĩ càng không rõ ràng, tôi bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy rửa mặt thay quần áo.

Đẩy cửa bước ra, gió thổi mát mẻ mang theo mùi hoa mơn man nhẹ nhàng đến thấm vào lòng người. Chim chóc nhảy nhót trên cây, ánh mặt trời mùa xuân ấm áp xuyên qua những tán lá tạo nên một mảng chiếu loang lổ phía dưới.

Tối qua Hi Âm đã hứa rằng sẽ dẫn tôi đi ăn bánh trôi tứ hỉ, hiện tại vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, vậy mà còn nói người xuất gia không nói dối? Tôi quyết định thay mặt Phật tổ thúc giục hắn, toan bước đến phòng hắn. Nhưng khi qua sân thoáng nhìn lơ đãng, tôi không khỏi dừng lại bước chân.

Vẫn là hoa lê tươi đẹp rực rỡ dưới tán cây, Tang Mộc Vân mặc váy trắng tựa như tiên nữ duyên dáng yêu kiều. Gió thổi mơn man, hoa lê rơi chầm chậm, như là mưa hoa bay lả tả đầy trời.

Đóa hoa trắng tinh rơi nhẹ ngang chân mày, nàng ấy cứ lẳng lặng đứng tại chỗ ấy, hệt như tiên tử trên trời hạ xuống nhân gian.

Ánh mắt Tang Mộc Vân chuyên tâm mà mơ màng, giống như chờ đợi, ngóng trông nhưng rồi lại hệt như không có cái gì lọt vào tầm mắt nàng.

Nàng ta cứ như vậy cả ngày cả đêm, cứ nhìn xem hướng kia có ai không, cũng không biết rốt cuộc là đang nhìn cái gì. Tôi đến bên cạnh nàng ta, nhìn theo tầm mắt của nàng...Ngoài cửa sân ra chỉ có một cây dâu bên sân, trên cây dâu có một con chim nhỏ.

Tôi nghĩ thầm trong lòng chắc nàng ấy không nhìn con chim kia, bèn rướn người cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng cũng không trông thấy gì cả. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Tang tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy? Là con chim nhỏ trên ngọn cây dâu kia sao?"

Qua một thời gian lâu nàng mới chậm rãi mở miệng nói: "Không phải".

"Vậy cô đang nhìn gì?"

"Chờ người".

"Chờ ai?"

Cuối cùng nàng ấy cũng quyến luyến thu hồi lại ánh mắt, nâng mắt nhìn tôi, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào. Chợt lấy tay che miệng bảo đừng lên tiếng: "Suỵt..."

Tôi: "?"

"Ta đang đợi chàng đến đón ta". Gò má Tang Mộc Vân ửng đỏ, hé môi cười ngượng ngùng, lại tiếp tục quay sang nhìn chằm chằm vào sân nhà.

Chẳng lẽ là 'phượng ẩn long tàng'? Nhưng rõ ràng nàng ta không nhớ rõ hắn. Tôi rất tò mò, dù sao nếu hỏi cũng có thể biết rõ hơn, bèn nói: "Người đó là ai?"

"Người đó là ai vậy?". Nàng ta sửng sốt hoang mang lắc đầu: "Ta cũng không biết..."

Tôi đứng trơ tại chỗ trong chốc lát, sau một lúc lâu liền im lặng tránh đi.

***

Hi Âm múc một chén bánh trôi nóng hôi hổi đưa đến trước mặt tôi nói: "Tiểu Mai, sao nàng ngẩn ngơ vậy?"

Tôi lấy lại tinh thần nói: "Sáng nay ta ở sân trước gặp Tang Mộc Vân, nàng ta nói với ta là đang đợi người, ta hỏi nàng đợi ai thì nàng ấy không biết. Người trong lòng nàng ấy là Lâm Tranh, nếu muốn đợi ai thì theo lý thuyết cũng phải là Lâm Tranh. Nhưng hôm nay nàng ta không nhớ ra hắn, nếu không phải là Lâm Tranh thì là ai?"

Hắn liếc mắt nhìn tôi cười, lại gắp cho tôi một cái bánh sủi cảo nhân tôm nói: "Việc này không cần nàng quan tâm, ngoan ngoãn ăn cái này đi".

Tôi gắp miếng sủi cảo nhân tôm kia đưa vào miệng, nói thầm: "Ta tò mò thôi mà. Dù sao chúng ta cũng là người mất trí nhớ nên ta rất đồng cảm với Tang Mộc Vân. Nếu như ta có người trong lòng mà lại quên mất hắn, dĩ nhiên hắn sẽ bị tổn thương giống như Lâm Tranh".

Ánh mắt Hi Âm nhuốm màu căng thẳng, hình như ở đáy mắt có gợn sóng mơ hồ lan ra. Đôi mày hắn nhíu lại nhìn tôi im lặng, ánh mắt phát ra tia bức người. Rất lâu sau, giọng nói khản đặc bắn ra: "Nàng...có nhớ ra người trong lòng nàng không?"

"Không có". Tôi buông đũa đáp: "Chắc là căn bản ta không có người trong lòng".

Hắn thở ra một hơi, chìa tay dịu dàng vỗ về vai tôi, thản nhiên nói: "Không sao, người đó nhớ rõ nàng là được rồi".

Tôi bị hành động khác thường bất thình lình này của hắn làm cho bất ngờ, nhìn vào tay hắn trên đầu vai tôi khó hiểu. Hắn giật mình, thản nhiên rút tay lại, che miệng ho nhẹ.

Tôi sụt sịt nói: "Người đàn ông si tình giống Lâm Tranh thật là hiếm có trong thiên hạ. Phẩm chất ta xưa nay không cao, e là với không được tới bậc này".

Hắn cười: "Người đàn ông si tình hơn Lâm Tranh có thừa trong thiên hạ, sao nàng lại nghĩ mình không gặp được?"

"Được rồi, mượn lời may mắn của người, ta có thể gặp được. A di đà Phật".

Hi Âm: "..."

Tôi nuốt cái bánh trôi thở dài: "Cuộc sống thực khác xa với tiểu thuyết cẩu huyết, lời này quả thật không sai. Trong câu chuyện này, ta thấy được có yêu lẫn hận, nghi ngờ phức tạp, ham muốn tranh đấu. Nếu ta viết nó thành tiểu thuyết thì chắc có thể bán được mười ngàn quyển, lại được mệnh danh là ngôi sao mới trong làng ngôn tình, ai cũng muốn đứng gần".

Hắn thật thật giả giả nói: "Tiếc là nàng không làm nhà văn".

Tôi gật đầu bày tỏ sự đồng ý: " Ta cảm thấy trước đây có thể ta là một tiểu thuyết gia". Dừng lại một chút bổ sung thêm: "Tiểu thuyết gia bán sách rất chạy".

Hắn nói: "Nàng có thể quay lại nghề cũ".

Tôi lặng lẽ hỏi: "Thánh tăng à, người nói Tang Mộc Vân không bị bênh mà là bị hạ cổ, vậy người có thể chữa khỏi cho nàng ta không?"

"Không thể". Hắn thành thật nói: "Ta không phải là vu sư".

Tôi kinh ngạc, bày ra bộ dạng đau đớn: "Tối hôm qua người nói với Lâm Tranh có thể chữa khỏi cho nàng ấy, người xuất gia không được nói dối đấy!"

Hi Âm nói có vẻ rất lý lẽ: "A di đà Phật, là người thầy thuốc phải biết mang lại hy vọng cho người nhà bệnh nhân. Thêm nữa, chỉ cần điều tra việc này rõ ràng thì chứng bệnh kỳ lạ của Tang Mộc Vân không cần chữa cũng khỏi".

"Nhưng trước mắt không có đầu mối, bây giờ Tang Mộc Vân lại ngây ngây ngốc ngốc, chỉ e là không thể nào hỏi được nguyên nhân. Việc điều tra đâu có dễ đâu?". Tôi bày tỏ suy nghĩ, nhớ lại việc này một lúc rồi trầm ngâm nói: "Ta cảm thấy mấu chốt của vấn đề là ở chỗ đêm đó khi Tang Mộc Vân bỏ lại Lâm Tranh rời đi thì sau đó nàng ta đi đâu, làm sao về được Tang phủ mà thần không biết quỷ không hay".

"Nàng suy luận không tệ, nhưng việc đầu tiên là Tang Mộc Vân yêu Lâm Tranh, sau lúc mây mưa lại bỏ lại hắn một mình rời đi, chuyện này cũng không hợp lẽ thường".

"Nhưng chuyện đó đã xảy ra. Mặc kệ người tin hay không, dù sao ta cũng tin".

Hi Âm nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ cười nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi nàng ấy và Lâm Tranh gặp nhau đã bị người ta hạ cổ, từ lúc ấy cho đến sau này xuất hiện rất nhiều điều lạ, chẳng qua là cổ độc phát tác thôi. Nhưng Tang Mộc Vân kia lại là tiểu thư khuê các, lúc nào cũng có nhiều nha hoàn bên cạnh. Nếu muốn đánh lạc hướng những người ấy để hạ cổ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nghe hắn nói như vậy, trong đầu tôi chợt lóe lên, đập bàn nói: "Ta biết rồi, là Tiểu Nguyệt".

Hi Âm chợt hất cằm, ánh mắt bảo tôi nhìn con đường dưới lầu. Tôi sửng sốt nhìn theo tầm mắt hắn, đúng như dự đoán, trên đường cái nhốn nha nhốn nháo có một nữ tử mặc áo xanh đi vội vàng, vẻ mặt hốt hoảng.

Không phải ai khác mà chính là nha hoàn bên cạnh Tang Mộc Vân, Tiểu Nguyệt.

Tang Mộc Vân là con một của Tang gia. Tang lão gia nuông chiều nàng từ bé, đó chính là cuộc sống sao vây trăng sáng từ nhỏ. Có thể hạ cổ nàng ấy mà thần không biết quỷ không hay, lại nắm trong lòng bàn tay chuyện tình cảm của nàng ta và Lâm Tranh, ngoài Tiểu Nguyệt ra thì không có người thứ hai. Nhưng cô ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, khi không lại hại chủ nhân của chính mình thì cũng không hợp lý, phần lớn chắc là bị người ta sai khiến.

Tôi và Hi Âm đuổi theo, muốn xem thử kẻ giấu mặt đứng sau cô ta cuối cùng là muốn làm chuyện gì. Lúc này cô ta không ở Tang phủ hầu hạ Tang Mộc Vân mà một mình đi đến đây, chắc chắn có điều gì kì lạ, có lẽ đi gặp kẻ ác độc đứng sau cũng nên.

Tiểu Nguyệt rẽ trái rẽ phải khoảng chừng một canh giờ, hầu như đi qua đi lại hết phố lớn phố nhỏ trong Cẩm Thành. Nếu như không biết cô ta giẩu giếm bí mật, chỉ e có thể hiểu lầm cô ta đi dạo nhàn nhã ngoài đường. Bước chân cô ta lúc nhanh lúc chậm, khi bước nhanh đi như bay, lúc gặp tiếng động sẽ dừng lại ngó nghiêng, giống như là quan tâm đến hướng đi của người xung quanh.

Vết thương mới vừa lành nên tôi thở hồng hộc, tinh thần thì có nhưng sức thì cạn, Hi Âm thân thiết dìu tôi. Lòng tôi tự nhủ dù sao mọi người cũng nhìn như vậy rồi, có một số việc không cần tính toán nhiều, long dương thì long dương. Nửa tựa vào người hắn hài lòng, nhỏ giọng nói: "Thánh tăng, hình như ta thấy cô ta cố ý để lộ hướng đi".

Hi Âm bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Nàng nghĩ nhiều thành ra cuối cùng lại bị nhiễu loạn, kiên nhẫn một chút sẽ đuổi kịp thôi".

Không sai, nói là nói vậy...

Tôi khổ sở nói: "Tại ta mệt mỏi quá, cô ta lúc đi nhanh lúc đi chậm".

Khóe mắt hắn giật giật, chợt chỉnh lại tư thế, khiến tôi thoải mái dựa vào ngực hắn, thân thiết hỏi: "Như vậy thoải mái chưa?"

Tôi hưởng thụ nguôi giận đáp: "Ừ, rồi".

Đoán chừng thời gian như vậy khoảng một nén nhang, cuối cùng Tiểu Nguyệt cũng đi đến một hiệu đồ cổ ở góc đường có tên là 'Hữu phượng lai nghi' thì dừng lại. Tôi như trút được gánh nặng, thở ra một hơi nói: "Cuối cùng cũng đến rồi".

Tiểu Nguyệt vừa ngước mắt nhìn tấm biển vừa tiến lên bước vào.

***

Đi theo trực tiếp tất nhiên là không ổn, sẽ làm bại lộ hành tung, đánh rắn động cỏ. Chúng tôi bèn đi vào một quán trà, ngồi xuống nghỉ ngơi tạm, nhân tiện chờ thời cơ. Hi Âm cầm bình trà Bích Loa Xuân rót cho tôi, tôi mệt mỏi nằm lên bàn, ngậm chén trà bên cạnh hút nước vào.

Hắn nhàn nhã uống trà, ngón tay thon dài như ngọc tùy ý vân vê thành chén, chậm rãi giải thích cho tôi: "Ta nhớ rõ Lâm Tranh đã từng nói trong lễ hội ngày hôm ấy, Tiểu Nguyệt canh giữ cả đêm ở cửa sau Tang phủ, cho đến khi rạng sáng mới trở về phòng, lúc đó phát hiện Tang Mộc Vân đã nằm trên giường. Ta đã hỏi qua người làm, trước sau Tang phủ chỉ có hai cánh cửa, Tang Mộc Vân không thể nào vào từ cửa trước, càng không thể có phép màu không cánh mà bay vào trong phòng mà không khiến cho người ngoài chú ý, chỉ có thể giải thích là Tang Mộc Vân đi từ cửa sau về phòng, người giúp nàng ta chỉ có Tiểu Nguyệt".

Hương trà tinh khiết, khói lượn lờ bốc lên tỏa khắp nơi. Dừng một chút ngửi vào, trong nhất thời thấy vui vẻ thoải mái. Nhưng trong giờ phút này tôi lại cảm thấy lời nói của Hi Âm làm say đắm lòng người hơn cả hương trà.

Tôi nhìn gương mặt tuấn tú khuynh đảo chúng sinh kia của hắn đến mê mẩn, đường nét đẹp đẽ như lối vẽ tỉ mỉ trong phác họa, bờ môi mấp máy, trong lời nói không có chỗ nào không phải là đạo lý huyền diệu.

Bỗng nhiên trong lúc đó không hiểu sao tim đập nhanh hơn.

Tôi nghĩ nếu hắn không phải là thánh tăng trụ trì thì chính là công tử nhà bình thường, có thể giống như Lâm Tranh, vì tình yêu mà cố gắng học tập, si mê chờ đợi, thật tốt biết bao. Hầy, không biết hắn có tính hoàn tục hay không...

"Tiểu Mai, nước miếng của nàng chảy ra rồi kìa". Hi Âm đưa tới một cái khăn lụa, trong mắt chứa đựng ý cười dịu dàng, như một hồ nước cứ tràn mãi ra.

Hả?

Tôi ngượng ngùng cầm khăn lụa, lau qua lau lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Khụ khụ, ta...ta...vừa rồi không có..."

"Không có sao?" Hắn không nhìn vào cái khăn lụa đã loang lổ dấu vết, chân mày khẽ nhíu, ý cười lại sâu thêm ba phần: "Ồ, khăn lụa này sao ướt vậy?"

Thánh tăng ơi là thánh tăng, người xuất gia không nên sắc sảo như vậy! Phải uyển chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển nhẹ nhàng đó!

"Chắn là mới rồi đi nhanh quá, ta nóng! Người xem này, đầu ta đầy mồ hôi, mồ hôi ướt đẫm ra...ặc...cho nên đây là...mồ hôi". Tôi gật đầu khẳng định, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng vậy, là mồ hôi!"

"Phải không vậy?". Hắn khoanh tay lại, thích thú quan sát tôi, như là thưởng thức dáng vẻ chật vật của tôi: "À, thì ra là trời nóng nên làm cho nàng đỏ mặt tía tai, nói năng lộn xộn đúng không?"

Người mới đỏ mặt tía tai, cả nhà người đều đỏ mặt tía tai!

"Có thể không, có thể có". Tôi cười gượng vài tiếng, nhanh như chớp nói sang chuyện khác: "Thánh tăng, người mới vừa nói gì vậy?"

"Ta nói" - Hi Âm buông chén trà cười nói: "Tiểu Nguyệt cũng nói dối Lâm Tranh".