Thị Diệp Thành Si

Chương 13




Phù Kình kinh ngạc nhìn điện thoại đã bị cúp trước mặt, bên tai còn vọng lại tiếng “tút – tút –”, thẳng đến một giây này, y mới thật sự tin tưởng, đứa nhỏ đó đã thay đổi.

“Chậc chậc ~ không thể ngờ tiểu Diệp dám cúp điện thoại của anh, anh hai à, xem ra uy tín của anh cũng chỉ có bao nhiêu thôi ~” Tiếng nói trào phúng hợp thời vang lên, không cần đoán cũng biết đó là vị em ruột tự xưng rất quan tâm yêu thương anh hai Phù Kình của mình, Phù Thanh.

“Chẳng lẽ công ty của em bị đóng cửa? Hay là muốn anh tự mình tìm hắn đến, em mới chịu trở về?” Tiện tay ném bản công tác lên bàn, mở máy tính, bắt đầu một ngày làm việc. Y không nhàn rỗi giống người nào đó, không cần làm việc còn được người khác nuôi.

“Ách… anh hai, anh tức giận cũng đừng lôi người kia vào chứ! Em không muốn đối mặt với hắn mới lại đây đấy!” Phù Thanh không ngờ Phù Kình lại dùng chiêu này, đặt mông ngồi lên sô pha, lửa giận ngút trời, oán giận nói.

“Em có biết em lúc này giống cái gì không?” Phù Kình khó được những lúc hỏi han, nhưng đây là châm biếm, cố ý chọc Phù Thanh.

“Cái gì?” Quả nhiên, Phù Thanh bị đề tài này hấp dẫn, đôi mắt trông mông nhìn Phù Kình, chuẩn bị nghe đáp án.

“Giống như người phụ nữ vì giận chồng mình mà chạy về nhà mẹ.” Một châm thấy máu, đâm thẳng vào tâm linh “yếu ớt” của Phù Thanh.

“Xí! Sớm biết miệng của anh không phun ra được những lời hay! Vì sao em lại có người anh như vậy? Thật khó tin!” Phù Thanh không chút hình tượng ngã vào sô pha, kêu trời kêu đất, người khác không biết, còn cho rằng hắn là diễn viên!

“Bớt nói nhảm đi, rảnh thì làm cho xong cái này, nếu không thì về chỗ hắn.” Phù Kình cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian cho việc bồi đắp tình cảm với em trai, hơn nữa y có kế hoạch khác, cũng không muốn vì có sự xuất hiện của người nào đó mà bị quấy rầy.

“Xí ~~” Phù Thanh nghe lời uy hiếp của Phù Kình, thấy mình chống cự cũng không lợi thế gì, đành phải nhận mệnh ôm một đống sổ sách về văn phòng.

“Ê! Có nghe không? Người tài trợ lớn nhất của trường đang ở trong văn phòng bàn chuyện quan trọng!”

“Thật vậy sao? Là người vừa lạnh lùng vừa đẹp trai đó?”

“Ừm!! Thế nào? Có muốn đi nhìn lén không? Nói không chừng anh ta sắp đi đó.”

“Hì hì, đang có ý này!”



Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Phù Diệp và Lục Thư Thành mới thở ra một hơi. Hai nữ sinh kia thật khoa trương, chỉ có một người tới đây mà thôi, có cần hưng phấn đến vậy không? Còn đứng phía sau bọn họ trò chuyện, giọng nói kích động đó làm bọn họ không dám nhúc nhích sợ sẽ đánh gảy đối thoại của hai người.

“Nhưng… rốt cuộc là ai… mà lợi hại vậy?” Lục Thư Thành chậm rãi nói. Đôi mắt to tròn lộ ra vẻ hiếu kỳ thật sâu.

“Nghe nói, người tài trợ họ Phù, tiểu Diệp, cùng họ với cậu đó nha! Nói mau, có phải người thân của cậu không?” Đi cùng với tiếng nói đột nhiên này và đôi tay ôm lấy cổ Phù Diệp, không cần quay đầu cũng biết là Trần Vũ.

“Đương nhiên không phải! Cậu nghĩ tốt thật!” Phù Diệp cười phản bác. Lúc nghe đến họ Phù, lông mi cậu không hiểu sao lại nhảy lên, tựa như thông báo sắp xảy ra chuyện gì đó.

“Tiểu Diệp, Vũ Mao đương nhiên nghĩ tốt rồi! Cậu ta đang muốn đánh cho cậu một cái vang dội đó!” Người “cứu vớt” Phù Diệp là Sử Thấu, từ khi ngủ cùng phòng cho đến giờ, hắn và Sử Thấu thật sự như hình với bóng! Quả nhiên, người này xuất hiện chưa tới một phút thì người kia đã lập tức xuất hiện theo.

“Thạch Đầu chết tiệt, cậu nói cái gì? Tại sao phải vạch trần tớ?” Trần Vũ xoay người, nhấc chân, đá một cái trúng mục tiêu, đắc ý nhìn Sử Thấu ôm chân hô đau.

“Ha ha ~~” Thấy cảnh này, Phù Diệp cùng Lục Thư Thành đều không hẹn mà cười to. Mỗi ngày ở cùng hai người kia, mỗi ngày đều không buồn.

“Khụ khụ!!”

Tiếng ho khan liên tục đánh gảy cuộc nói cười của họ, chỉ thấy hiệu trưởng và một người đàn ông cao lớn với gương mặt lạnh lùng đang đứng đó, người ho khan là vị hiệu trưởng thoạt nhìn rất hiền hòa, lúc này ý của hắn là muốn họ thu liễm một chút, xem ra địa vị của người bên cạnh không thấp nha.

“Chào hiệu trưởng!” Bọn Trần Vũ lớn tiếng chào hỏi, hoàn toàn không chú ý sắc mặt tái nhợt trong phút chốc của Phù Diệp.

“Tiểu Diệp… cậu có sao không?” Lục Thư Thành thấy sắc mặt người bên cạnh biến đổi thì kéo kéo tay Phù Diệp, thấp giọng hỏi.

“Không… không có gì…” Phù Diệp chưa từng rời mắt khỏi người nọ, thấy ánh mắt người nọ lóe sáng, sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, tay không tự giác nắm chặt cổ tay Lục Thư Thành.

“Phù tiên sinh, chúng ta tiếp tục đi xem!” Hiệu trưởng cung kính nói với người đàn ông, người nọ gật đầu, sau đó cất bước rời đi, hiệu trưởng thấy thế, vội vàng đuổi theo.

Đợi họ đi xa, Trần Vũ mới bắt đầu nghị luận.

“Không thể ngờ người tài trợ đó lại trẻ tuổi như vậy…”

“Vậy thì thế nào? Hâm mộ à?”



“Tiểu Diệp, cậu rốt cuộc bị sao vậy?” Chú ý thấy thân thể Phù Diệp run rẩy, vẻ lo lắng trên mặt Lục Thư Thành càng rõ hơn, người đàn ông vừa rồi… chẳng lẽ thật sự có quan hệ gì đó với tiểu Diệp?

Phù Diệp tựa như hoàn toàn không nghe thấy người khác nói gì, cậu đang bị vây trong thế giới của chính mình, mà quanh đi quẩn lại trong đầu cậu là câu nói lúc nãy của Phù Kình khi đi ngang qua cậu…

“Cậu vĩnh viễn cũng đừng mong thoát khỏi tôi.”