Thi Quan Kinh Niên

Chương 24: Di hình hoán thể (thượng)




Edit: Yunchan

Thi Ngũ gia không nhúc nhích người mà chỉ cúi đầu nhìn về hướng Kinh Niên, động tác hết sức từ tốn. Kinh Niên nhìn chằm chằm gương mặt hắn quan sát thật kỹ, phát hiện tuy nét mặt vẫn lạnh lùng chết lặng như cũ, nhưng ánh mắt lại không còn đờ đẫn như trước, không cuồng bạo như khi mới gặp, mà là một loại cảm giác ấm áp yên bình khác.

Thấy trong cặp mắt kia phản chiếu bóng dáng mình, Kinh Niên hớn hở trong lòng, trở người ngồi dậy muốn nói chuyện, nhưng mới thốt được một chữ “Ta” đã bị một giọng ồn ào cắt ngang: “Muội tỉnh rồi!”

Cùng lúc đó một cái bóng xám bắn xẹt tới đầu giường, Kinh Niên tập trung nhìn vào, còn ai ngoài Lô Hoài Nhâm nữa!

Chỉ thấy hắn cúi người xuống, hai tay chống lên mép giường, dí sát mặt vào, khẩn cấp hỏi: “Tiểu muội, muội thấy sao? Có còn đau bên này ngứa bên kia không?”

Kinh Niên vốn cảm thấy nản lòng, nhưng sau khi nhìn thấy Lô Hoài Nhâm, cơn choáng váng như lạc vào sương mù khi mới tỉnh lại từ giấc mộng cũ rốt cuộc đều bay sạch không còn một mảnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trên nóc và xà nhà vẽ hoa sen nối liền, trên vách khắc chi chít Phạn văn, hình vẽ nổi trên vách ngoài miêu tả cảnh thi hành hình phạt trong Huyết Trì ngục trước Sâm La điện, kiểu khắc vách này chỉ có ở mỗi Diêm Vương tự.

Kinh Niên nhìn lướt qua Thi Ngũ gia hướng ra sau lưng hắn, quả nhiên thấy Hoàn Tình ngồi ngay ngắn bên bàn tròn, nhìn mình với vẻ mặt mỉm cười.

Lô Hoài Nhâm thấy Kinh Niên không nói lời nào mà chỉ có mắt dao động, không khỏi cực kỳ lo lắng, nghĩ thầm: Chẳng lẽ bị thương quá nặng, nên biến ngốc rồi?

Vội vàng giơ một tay lên trước mắt cô quơ quơ, la hét í ới: “Tiểu muội, tiểu muội? Muội còn nhớ ta là ai không?”

Kinh Niên thở dài: “Lô đại ca, huynh mà quơ nữa thì ta choáng không nhận ra huynh thật cho coi.”

Dứt lời còn lấy ngón cái và ngón trỏ bóp bóp huyệt ấn đường của mình. Lô Hoài Nhâm nghe thấy trong lời cô có kiểu đùa giỡn dí dởm không thay đổi, nhất thời thở hắt ra, thẳng người lên nói: “Muội à, muội thật là hù chết đại ca, trên người chọc mấy lỗ to, làm ta sợ muội cứ ngủ như vậy luôn!”

Kinh Niên chỉ nhớ mỗi chuyện Thi Ngũ gia cởi bỏ phù chú thì sẽ biến thành cái dạng gì, lại quên béng mất chuyện mình bị thương nặng, bây giờ hắn nhắc thì mới nhớ ra. Nhưng nhắc tới cũng kỳ, theo lẽ thường bị thương nặng như vậy, đâu phải chỉ ngủ một giấc là khỏi được? Không chết đã là ký tích trong kỳ tích rồi, nhưng lúc cô mới thức dậy không cảm thấy đau hay khó chịu chút nào.

Kinh Niên cúi đầu, thấy mình đã thay một bộ tăng y sạch sẽ, đưa tay ấn lên ngực, chỗ đó vốn nên có vết thương trí mạng, vậy mà bây giờ nhấn thử lại chẳng thấy đau, chỉ chạm được một vùng cứng cứng giống như một lớp băng vải dầy thật dầy.

Cô đang thấy kỳ quái thì lại nghe Lô Hoài Nhâm ân cần nói: “Muội tử? Có chỗ nào khó chịu à?”

Kinh Niên thử điều động chân khí, lại bất ngờ phát hiện mạch chảy trong cơ thể thông thoáng đến lạ, chảy xuôi thuận từ tim phổi tới tứ chi, cơ thể nhất thời nhẹ bẫng dễ chịu như bay lên mây xanh, công lực hình như còn tăng lên mấy lần. Cô chậm rãi thu khí, thấy cái mặt to lo lắng của Lô Hoài Nhâm lắc qua lắc lại trước mặt, bèn vội vàng trấn an: “Lô đại ca đừng lo lắng, Kinh Niên hiện tại rất khỏe mạnh, không đau cũng không ngứa.”

Lô Hoài Nhâm nghi ngờ soi cô từ trên xuống dưới: “Nhìn thì đúng là mặt mày hồng hào, nhưng nói sao thì thân thể cũng bị đục ra mấy cái lỗ to, mới ngủ hai ngày một đêm, đâu lành hẳn nhanh vậy được?” Đoạn lại tự lẩm bẩm: “Nếu là thật thì rõ là thần.”

Kinh Niên nghe tiếng hắn rì rầm, khó hiểu hỏi: “Cái gì thần?”

Lô Hoài Nhâm sửng sốt, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: “Muội tử? Muội không biết?”

Thấy nét mặt cô lơ mơ, quả nhiên là bộ dạng không biết gì, hắn bèn nói toạc móng heo: “Ôi ôi, muội lại không biết, là chuyện lớn sống chết đấy! Lúc đó ta thấy muội bị chọc xuyên tim, căn bản không còn hy vọng gì sống tiếp, ai biết ngực muội bị khoét một cái lỗ to mà trái tim nhỏ vẫn còn xài tốt.”

Kinh Niên nghe hắn nói gì mà trái tim nhỏ, nghĩ thấy rất buồn cười, nhưng phải nén cơn tức cười lại hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lô đại ca, huynh đừng nhử mồi muội nữa.”

Lô Hoài Nhâm gãi gãi ót, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết kể thế nào, hơi ngường ngượng lui qua bên giường, ngó về phía Hoàn Tình: “Hì, muốn người thô kệch như ta kêu mèo gọi quỷ thì không thành vấn đề, chứ bắt ta kể chuyện thì… ờ, hình như hơi khó, bảo vị cô nương đại phu kia nói cho muội nghe đi, cũng là cô ấy nói cho ta biết.”

Kinh Niên nhìn về phía Hoàn Tình, thấy cô vẫn giữ nguyên dáng cười bất biến, chậm giọng nhỏ nhẹ nói: “Khi cô mới được mang tới đây, thất cảm đều mất, trọng thương ba chỗ, bên ngực trái là nặng nhất, một kích trí mạng xuyên thủng từ trước tim ra sau lưng, vốn phải chết ngay lập tức, nhưng cô vẫn còn hơi thở. Ta bèn kiểm tra thương thế, thì thấy một vòng linh khí hình dạng như bông bao bọc quanh tim, cũng di động qua lại xuôi theo kinh mạch. Bởi vì linh khí và thể khí giao hòa lẫn nhau, thúc đẩy da thịt ở chỗ đau sinh trưởng nhanh vượt xa người thường, cho nên vết thương mới khép lại nhanh hơn.”

Nghe đến đó, trong lòng Kinh Niên khẽ động: “Cô nói linh khí? Chẳng lẽ là…”

Hoàn Tình gật đầu: “Chính là Linh Xà phóng ra linh lực của bản thân để hộ tâm, mới không khiến cho cô bị thương.”

Kinh Niên vội hỏi: “Vậy nó thì sao? Giờ thế nào rồi?”

Lúc bị tay Hình Thiên thọc xuyên tim, Bạch Hổ kính bị đẩy ra, cô còn lo lắng Linh Xà trong kính sẽ bị nạn lây, nào đoán được nó lại vì cứu mình mà thoát khỏi kính. Cảm động nhiều nhưng lo lắng còn nhiều hơn, bởi vì nó hấp thụ linh khí vào cơ thể chưa được bao lâu, thả ra quá nhiều linh khí không những tốn hao tu vi, mà thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng.

Hoàn Tình trao cho cô ánh mắt trấn an, trả lời: “Nó không sao, chẳng qua linh khí hao hết, trở về nguyên thân thôi.”

Kinh Niên nhất thời câm lặng, khi để lại mạng nó cô ít nhiều mang theo tâm lợi dụng, nào nghĩ con rắn nhỏ này lại chí tình chí nghĩa như thế, trong lúc nguy cấp không rời không bỏ, thậm chí còn liều mạng bảo vệ. Nhớ trước đây, để thả hồn người bị ăn ra, vô ý mang ra khỏi khí noãn, khiến công tu hành nhiều năm tiêu tan trong gang tấc, vì sớm ngày khôi phục linh lực mới đành ép lòng chui vào trong Bạch Hổ kính. Mà nay, Bạch Hổ kính đã bị cướp mất, không còn linh thể, biến cố như vậy, Kinh Niên tự thấy thẹn với lòng mình.

Hoàn Tình nhìn ra tâm tư của cô, dịu dàng an ủi: “Linh Xà có tình, chỉ vì báo ân tha mạng, chỉ vì yêu mến cô, nó tiêu hao sức mạnh quá độ, đã rơi vào trạng thái ngủ sâu, ta đã tạm đưa nó vào linh đài lấy tịnh thủy để nuôi dưỡng. Theo thời gian có thể khôi phục lại nguyên khí, linh thể được hay mất còn có đường cứu vãn, trước đó, cô không cần phải lo lắng.”

Nghe cô nói con rắn nhỏ hình như còn có cơ hội lấy lại tiên thân, đến đây Kinh Niên mới yên lòng lại, gật nhẹ đầu với Hoàn Tình: “Làm phiền.”

Ánh mắt lại không tự chủ được thổi qua chỗ Thi Ngũ gia.

Từ khi biết mình đang ở đâu, Kinh Niên lại suy tư mãi là ai đưa mình tới đây. Lô Hoài Nhâm lạc họ ở Phong Hoa cốc, nên không đi chung tới Diêm Vương tự, càng không biết Hoàn Tình từng quen biết họ. Huyền Ảnh, Điện Hạ và Gia Cát Thủ không thấy bóng dáng, tất nhiên chuyện này cũng không liên quan tới họ. Đương nhiên càng không có khả năng chân cô tự chạy tới đây.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, chính là Ngũ gia mang cô tới. Nói vậy là, mấy câu Hoàn Tình nói lúc tiễn họ ra tự đích thực là nói với Ngũ gia, chứ không phải ảo giác của cô. Nói cách khác, Ngũ gia bị dán phù chú vẫn có ý thức của mình sao? Nhưng mặt Thi Ngũ gia vẫn lạnh tanh như nào giờ, chỉ thiếu mỗi chuyện mất phù chú khống chế mà không hóa rồ thôi, về phần có ý thức thật hay không, Kinh Niên không dám kết luận bừa.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô nghe được giọng của Hoàn Tình vọng vào trong tai xa xăm: “Thi cũng có tâm, không cần hoài nghi, nhưng thi không phải người, có tâm khó nói, không thể cưỡng cầu.”

Kinh Niên rung động tâm thần, để ý thấy hai tay của Thi Ngũ gia hơi run, chóp mũi đột nhiên cay cay, lật đật dùng sức nhắm hai mắt lại, nghiêng người tới kéo cổ tay hắn qua. Mặt Ngũ gia hơi chếch, cơn run rẩy không dễ phát giác, chỉ khi Kinh Niên nắm chặt lấy hắn mới có thể cảm nhận được.

Lô Hoài Nhâm sờ sờ mũi, sắc mặt có hơi xấu hổ, hắn đã làm Thi quan không ít năm, thấy đồng nghiệp yêu mến hành đầu cũng chả phải ít, nhưng chưa thấy ai như cái đôi trước mắt này. Tuy Thi Ngũ gia quả thật có khác với những cương thi khác —- nhưng có hành đầu nhà ai sau khi rớt phù còn ôm chủ nhân chạy băng băng đi cầu y đâu, rõ là quá sức tưởng tượng! Chẳng qua cương thi có màu da đặc trưng, lúc hành động thì trì trệ, các đốt tứ chi cứng ngắc… dù hắn có thi thể thì cũng suy tàn.

Thành thử bầu không khí bên này vô cùng thân mật, còn Lô Hoài Nhâm lại thấy phát bực, vốn có một bụng nghi vấn, bây giờ lại nghẹn hết trong họng, không nôn thì khó chịu, mà nôn thì lại thấy không hợp thời, thật là nghẹn đỏ cả mặt.

Kinh Niên liếc qua khóe mắt thấy vẻ mặt của Lô Hoài Nhâm, biết hắn có chuyện muốn hỏi, tuy cô cũng có chút nghi hoặc cần hắn giải đáp, nhưng không vội hỏi ngay, vì hiện giờ cô và Lô Hoài Nhâm đều đã thay y phục, tắm táp sạch sẽ, chỉ riêng Ngũ gia là còn giữ nguyên xi cái thân máu me, xiêm y xộc xệch, bây giờ chuyện thân thể là trọng đại nhất, đương nhiên phải bỏ qua mấy chuyện vặt vãnh.

Đang muốn hỏi Hoàn Tình mượn chỗ xử lý, đã nghe cô lên tiếng: “Giếng trời trên đỉnh tháp có thể dùng, quần áo để thay ta cũng đã chuẩn bị xong, đặt trên tảng đá cạnh giếng.”

Kinh Niên nghe vậy thì cười hì hì: “Cô nương đúng là tri kỷ, nếu bây giờ Ngũ gia áo mũ chỉnh tề thì Kinh Niên đã không chịu nổi rồi!”

Hoàn Tình cũng cười đáp lại: “Ôi… cô nương khen ngợi, Hoàn Tình là người thức thời hiểu chuyện mà.”

Người vốn dĩ nên hiền lành nghiêm chỉnh, lúc này trong giọng nói lại chứa vẻ láu cá hiếm có, nhất thời khiến người ta thoải mái cởi mở hơn nhiều. Kinh Niên nhướng nhướng mày, vén chăn xuống giường. Lô Hoài Nhâm sợ cô còn yếu nên muốn giang tay ra đỡ, ai ngờ cô lại nhanh nhẹn hệt như thỏ, lôi Thi Ngũ gia nhảy hai ba cái ra tới cửa, tay của Lô Hoài Nhâm vươn ra cứng còng tại chỗ, mồm mở to chuẩn cái dáng trật khớp cằm.

Thấy Kinh Niên ra cửa rẽ trái, Hoàn Tình bèn tốt bụng nhắc nhở: “Thang tháp ở bên phải, ở đầu hành lang, muốn ta dẫn đường không?”

Kinh Niên hụt chân, lập tức quay gót, khoát tay áo với Hoàn Tình, vui vẻ nói: “Không cần không cần, tự ta đi được ~”

Sau đó ngửa đầu le lưỡi, quàng tay Thi Ngũ gia gấp rút nhắm tới đầu hành lang.

Giẫm lên bậc đá lồi ra trên vách tháp leo vòng lên trên, đi qua cái miệng động lơ lửng rồi đến đài trời trên tầng chóp. Tám góc ghép lại thành đỉnh tháp nhọn, ở mỗi chỗ chuyển góc lại chống một cây cột, dưới chân cột khắc hình quỷ tọa đài. Ngay trung tâm đài trời là một cái giếng bằng đá xanh, ngoài thành giếng vẽ thế gian bách thái(*), tảng đá bên cạnh giếng cao ước chừng nửa thân người, hình thái hoàn toàn tự nhiên, trên thành có khắc ba chữ to bằng mực đen “Tịnh Nghiệp trì”.

(*) Trăm hình thái của thế gian.

Đài trời này nằm trên đỉnh tháp tầng thượng, tầng dưới là thạch đài, bốn mặt không có vách, bất luận đứng ở vị trí nào đều có thể thu hết phong cảnh trong phạm vi trăm dặm bên dưới tháp vào đáy mắt, mà đỉnh tháp lại áp dụng kiểu thiết kế mái hiên nghiêng, kéo suốt từ đỉnh tháp tới bên ngoài đài trời, để khi nhìn lên từ bên dưới khó thể ngờ được dưới đỉnh tháp còn một nơi trống trải thế này.

Kinh Niên kéo tay của Thi Ngũ gia, chậm rãi đi về hướng giếng trời, thấy trên tảng đá trừ áo quần ra còn đặt một cái khăn lụa dùng để lau người, cô bất giác cong khóe miệng, than thở: “Thật là chu đáo, ta chưa từng thấy nữ tử nào hoàn mỹ hơn cô ấy…”

Đoạn nghiêng đầu nhìn qua Thi Ngũ gia, nháy mắt một cái, trêu ghẹo: “Ta mà là nam nhân, khẳng định sẽ cưới cô ấy làm vợ…” Nghĩ ngợi một lúc lại lắc đầu: “Không ổn không ổn, vợ là để thương, chứ không phải để bái như thánh nhân.”

Loại hình như Hoàn Tình, tuy rằng săn sóc chu đáo, không việc nào không thông, nhưng khí chất quá mức nghiêm nghị bất khả xâm phạm, thánh nữ như vậy khiến người ta cảm thấy kính ngưỡng nhiều hơn ái mộ, mà nhiều quá thì không có ý nghĩa.

Nghĩ rồi Kinh Niên đột nhiên sửng sốt, phát hiện mình đã đứng bên cạnh giếng mà lại đờ ra nghĩ vẩn vơ mấy thứ viễn vông, không khỏi buồn cười giơ tay lên gõ gõ đầu mình, sau đó khom lưng xuống kéo dây thừng, xách một thùng nước lên đặt ở bên chân, thò tay thử, chạm vào hơi ấm, mát mà không lạnh, trong thời tiết oi bức thì nước ấm cỡ này là hợp nhất.

Cô xoay người đối mặt với Thi Ngũ gia, nhìn lom lom mắt hắn cả buổi, rồi bỗng dưng nghẹo đầu, nhăn nhăn mày, thấp giọng độc thoại: “Như trước đây ta thay quần áo lau người giùm là tự nhiên, Ngũ gia cũng không tự làm được, hiện tại thì…”

Nhớ vừa rồi lúc đi đường, bước chân của Ngũ gia nặng nề chậm chạp, không thả bước tự nhiên như người bình thường, Hoàn Tình có nói “Thi không phải người, có tâm khó nói, không thể cưỡng cầu” là chỉ thân không theo tâm nên khiến hành động khó khăn sao? Nhớ lại lúc nãy đứng ở đầu giường, tuy không thấy bất kỳ động tác gì, nhưng hai tay cứ run run liên hồi, là do có việc muốn làm mà không thể làm nên mới thành vậy sao?

Kinh Niên lắc đầu, với tay lần theo vai phải của Thi Ngũ gia, đi qua ngực, rồi vuốt khẽ tới đầu vai trái, ánh mắt chuyển qua lại giữa ba lỗ thủng vì cạy ngọc châu mà để lại, vết máu trên vùng da chung quanh lỗ đã khô, thậm chí có thể thấy da non mới dài ra, cô sụp hờ đôi mắt, không đành lòng nhìn tiếp, chán nản nói: “Ngũ gia, khiến ngài lưu lại vết thương, đều do lỗi Kinh Niên…”

Tuy là bất đắc dĩ mà thôi, nhưng Kinh Niên coi Thi Ngũ gia hơn hẳn tính mạng, hắn bị thương trên người nhưng là đau trong lòng cô. Chỉ thấy cô mở bàn tay ra, ấn lên vết thương ở hai vai hắn, nhón gót lên, cố nhìn thẳng Thi Ngũ gia. Thế nhưng độ cao của hai người chênh nhau quá lớn, lúc cô muốn bỏ cuộc thì chợt thấy Thi Ngũ gia chậm rãi cúi đầu, khom người áp sát mặt xuống.

Hai khuôn mặt càng ngày càng gần, gần tới nỗi hầu như chóp mũi đụng vào nhau, tim Kinh Niên đập bình bịch, giơ tay lên nâng hai má Thi Ngũ gia, mém chút là kiềm lòng không đặng hôn một cái. Ý thức được suy nghĩ hoang đường này, cô cuống quýt thu tay lại, lùi ra sau hai bước, vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, chẳng lẽ độ dương khí độ tới nghiện luôn?”

Nói rồi liếc qua mặt của Thi Ngũ gia, chỉ nhìn thoáng qua đã dời mắt ngay: “Ngũ gia, trước đây chỉ cảm thấy ngài thần võ phi phàm, nhưng lại không biết tại sao luôn có người nhòm ngó ngài bằng cặp mắt như sói như hổ, hôm nay mới phát hiện, hóa ra mọi tội lỗi là tại cái mặt mà ra, cơ mà, trước đây che lá bùa mà, sao người ta nhìn ra được, mà ta ở gần như vậy lại không để ý? Rõ là đúng với câu tướng mạo và thần cách…”

Cô ba hoa một thôi một hồi, sau khi huyên thuyên xong mới phát hiện bệnh cũ tự lẩm bẩm của mình lại tái phát, lúc trước do nhận định cương thi không nghe được không cảm giác được, nên chuyện tự nói tự nghe cũng là một loại tiêu khiển. Nhưng tình hình hiện tại lại có chỗ bất đồng, có điều cô vẫn không dám kết luận quá sớm, thế là rụt rè hỏi: “Ngũ gia, Kinh Niên nói, ngài hiểu không?”

Lúc này Thi Ngũ gia mới từ từ đứng thẳng người dậy, sắc mặt không thay đổi, khóe môi hơi cong lên nhìn kiểu nào cũng giống như đang mỉm cười, lọt vào mắt Kinh Niên càng thấy kinh diễm vạn phần, cô nói thẳng đuột ra: “Ngài đang cười, ngài đang cười đúng không?”

Cô lập tức bắn xẹt lên trước, ngẩng đầu ngó phải ngó trái, để ý thấy miệng hắn dần cong lên rõ hơn, mặt Kinh Niên lập tức đỏ ửng phấn khích, reo to: “Ngài cười thật kìa! Thật kìa!”

Dưới cơn kích động khó nén cô chạy nhào lên ôm chầm eo hắn, nghiêng mặt sang bên dán má lên ngực Ngũ gia cọ nhẹ. Qua không bao lâu, cô cảm giác được một cánh tay đang nhẹ nhàng vòng lên lưng, không thu chặt lại mà chỉ khép hờ, còn run không ngừng. Vành mắt Kinh Niên đỏ lên, lật đật nhắm mắt lại, chôn mặt vào ngực Thi Ngũ gia. Một lát sau mới hít hít mũi, nói nhỏ: “Ngũ gia, vừa rồi trong mơ ta thấy cảnh chúng ta lần đầu gặp nhau.”

Đôi tay phía sau rung động một chút, cô cười ha ha, nói tiếp: “Có chuyện này khiến ta để tâm lâu rồi, cho tới giờ vẫn nhớ mãi không quên, vốn không hy vọng có thể có được đáp án, nhưng mà lúc này, cuối cùng cũng được đền bù…”

Cô ngẩng đầu, hít sâu một hơi, như là thu hết quyết tâm và can đảm trăm năm vào một chỗ, quyết đoán hỏi: “Ngũ gia, ngài thích tên Thích Đà Thiên Thán, hay là thích tên Ngũ gia ta đặt cho ngài?”

Năm xưa chinh phạt Ma thi, tất cả mọi người đều biết Ma thi là do Thiên Tôn tự trấn giữ, nhưng lại không rõ thân phận của hắn, mà cô từng hứa với Phương trượng phải giữ bí mật chuyện này, thành ra không thể lấy tên Thiên Thán. Sau đó vì hắn đứng thứ năm trong các sư huynh đệ, rồi xét tới tuổi tác, hắn coi như thuộc hàng lão tiền bối, xuất phát từ lòng kính trọng trưởng lão cô mới kêu là Ngũ gia, trong khi cương thi bị liệt vào sách Ngự đều được ban cho họ Thi, vì vậy tên đầy đủ là Thi Ngũ gia. Nhưng Kinh Niên nghĩ cái họ đó rõ ràng là dư thừa, bởi vậy rất ít khi gọi cả tên lẫn họ.

Ánh mắt Thi Ngũ gia lóe lên, khóe miệng cong cong, Kinh Niên lại nói: “Tự ý đổi tên người khác mà không trưng cầu ý kiến là không tốt, nhưng gọi Ngũ gia cũng không tệ mà, ngài là đại lão gia, Kinh Niên là tiểu nha đầu, ta hầu hạ ngài, Ngũ gia Ngũ gia nghe mới xuôi làm sao, ngài nói có đúng không?”

Thi Ngũ gia khẽ gật đầu, động tác không lớn nhưng Kinh Niên lại không để sót tí ti, lập tức hớn hở ra mặt: “Biết ngay là Thi Ngũ gia cũng thích, nghe suốt mấy trăm năm cũng nghe thành quen luôn.”

Cô khẽ chống cánh tay tách khỏi cái ôm của Thi Ngũ gia, nào ngờ bất cẩn đá trúng thùng gỗ bên chân phải, luýnh quýnh khom lưng kéo mép thùng lại, không để nước đổ ra: “Ối ối, coi ta đi, quên béng mất chính sự, đáng đánh!”

Nói rồi nâng tay cởi đai lưng của Ngũ gia ra, cởi được phân nửa đột nhiên ngừng tay, cứng ngắc nửa ngày, mới ngẩng đầu cười ngượng, thần sắc có hơi mất tự nhiên.

Chỉ thấy cô gãi gãi ót, sau đó nhéo nhéo má mình, ấp a ấp úng nói: “Ngũ… Ngũ gia… ta thấy… ta thấy ngài không tiện lắm… Kinh Niên sẽ làm như bình thường… ngài… ngài đừng có xấu hổ…”