Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 35




Nhưng khi đã phản ứng lại thì trong lòng của lão càng thêm xúc động và khó mà tin nổi bởi vì lão phát hiện lúc trước bản thân vẫn luôn xem thường Dịch Phong, bây giờ cấp bậc của Dịch Phong trong lòng lão lại tăng lên một cấp.

Lão không khỏi suy đoán, rốt cuộc lão quái vật có vẻ ngoài trẻ tuổi nhưng không biết đã sống bao nhiêu năm này là ai?

Ngay cả món đồ cấp bậc Thánh phẩm mà cũng chẳng thèm ngó tới như vậy?

“Đương nhiên, cái cào này của ta cũng không phải cho không ngươi.” Tiếp đó, Dịch Phong lại bổ sung một câu. Mặc dù hắn rất muốn đưa cái cào này cho lão già nhưng mà hắn còn chưa có thánh mẫu tới mức đó.

Dù sao tình hình kinh tế của hắn bây giờ cũng là Bồ Tát đất qua sông, bản thân khó bảo toàn.

Lão già họ Ngô gật đầu một cái.

Lão cũng chưa từng nghĩ Dịch Phong sẽ cho không lão một món Thánh phẩm thần binh. Dù sao những món thần vật như thế này thì bản thân chỉ có thể gặp không thể cầu, rất nhiều người có được những món bảo vật trên trời cũng chưa chắc thể đổi được một món Thánh phẩm thần binh.

Cho nên lão cũng thấp thỏm.

Rốt cuộc Dịch Phong sẽ bắt lão trả giá bằng thứ gì hay bảo lão làm gì đây?

Mà chính bản thân lão có thể làm được hay không?

Trong lúc nhất thời, lão ngồi xổm ở trên ghế nhỏ, dáng vẻ tựa như tiểu hài tử giương mắt chờ đợi Dịch Phong nói tiếp.

“Chúng ta cũng coi như là bạn cũ, chắc chắn sẽ không lấy giá thị trường tính toán với ngươi, ta giảm giá 50% cho ngươi!” Dịch Phong Tiếu nói, 50% cũng là giá thấp nhất trong lòng hắn, mặc dù lão già này làm nghề nông nhưng mà một cái cào giá 50% thì chắc là vẫn có thể mua được.

Nghe vậy, cơ thể lão già họ Ngô chấn động một cái.

Lấy Thánh phẩm thần bá với một nửa giá, nếu là nói ra loại chuyện tốt này thì e rằng nó đủ để làm cho vô số lão quái trên toàn bộ đại lục điên cuồng.

Nhưng điều khiến trong lòng của lão khó chịu chính là ngay cả 50% giá thì lão cũng không mua được.

Phải biết lúc lấy Thất Xỉ Thánh Bá nát này thì dường như lão đã lấy hết tích cóp nhiều năm của mình, mà 50% này thôi cũng đã vượt rất xa giá trị của Thất Xỉ Thánh Bá.

Làm sao bây giờ?

Cơ hội trời cho chẳng lẽ cứ bỏ lỡ như vậy?

Khuôn mặt lão già họ Ngô kìm nén, cực kỳ khó chịu.

Dường như nhận ra được lão già họ Ngô đang quẫn bách, Dịch Phong nhíu mày hỏi: “Thế nào lão già họ Ngô, không đủ tiền sao?”

Vẻ mặt lão già họ Ngô tràn đầy xấu hổ, cúi đầu gật một cái đầy ủ rũ.

Ai!

Dịch Phong không khỏi thở dài.

Xem ra lão già này còn nghèo hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấy Dịch Phong thở dài, trong lòng lão già họ Ngô cực kỳ khẩn trương, lỡ như Dịch Phong thu hồi cơ hội trời cho này của lão, vậy thì lão thật sự sẽ khó chịu đến chết mất. Thế là lão ngẩng đầu lên, thấp thỏm hỏi: “Dịch ca, không, Dịch tiên sinh, nếu không thì...”

“Hửm?”

Dịch Phong nhìn về phía lão.

“Ta còn có một chuyện chưa hoàn thành, chờ ta hoàn thành chuyện này thì ta sẽ tình nguyện tôn ngươi làm chủ, đi theo ngươi, ngươi xem...” Nói xong, lão già họ Ngô dùng ánh mắt khẩn trương nhìn về phía Dịch Phong.

Lão cũng không biết Dịch Phong có đồng ý hay không.

“Đi theo ta?”

Dịch Phong sửng sốt một hồi, không khỏi chép miệng, bệnh cũ của lão già này lại phát tác à?

Không nói đến mua một cái cào đã bệnh đến mức này, cho dù lão già này thật sự đi theo hắn thì làm được cái rắm gì? Ngoại trừ nhiều thêm một miệng ăn cơm, nói không chừng ngày nào đó ngỏm củ tỏi thì hắn còn phải đến chi tiền quan tài đấy.

“Được rồi!”

Lão già họ Ngô thấy thế, sắc mặt tràn đầy vẻ buồn bỏ, lão lập tức hiểu rõ rằng Dịch Phong cũng không nguyện ý tiếp nhận điều kiện này.

Nhưng mà cũng phải, bản thân Dịch Phong đã mạnh hơn lão, một tùy tùng như lão cũng không có tác dụng gì.

“Nếu không thì như vậy đi.” Dịch Phong nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Cái cào này ngươi cứ lấy trước đi, tiền ngươi có thể chậm rãi tích góp, chờ lúc nào có thì ngươi lại đưa cho ta, được không?”

Nói xong, ánh mắt Dịch Phong nhìn về phía lão.

Cái này đã xem như là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Nếu bản thân hắn có năng lực kinh tế thì đó cũng chỉ là một cái cào mà thôi, đưa cho lão già này cũng không to tát gì. Thế nhưng hắn cũng không làm chuyện phùng má giả làm người mập này.

Dịch Phong nói xong thì lão già họ Ngô vô cùng kích động, lão lại càng cảm kích và tôn kính Dịch Phong.

Vốn cho là lão và món thần khí này vô duyên nhưng lại không nghĩ đến Dịch Phong nguyện ý lui một bước lớn như vậy.

“Dịch tiên sinh, ân tình của ngài, lão già sẽ ghi nhớ mãi trong lòng. Có lẽ cả một đời này ngài đều không cần đến ta, nhưng mà ta, Ngô Vĩnh Hồng ở đây xin lập lời thề, nếu như ngài có bất kỳ chuyện gì tìm ta, ta muôn lần chết cũng không chối từ!”

Nói xong, lão đứng lên trịnh trọng cung kính khom người với Dịch Phong.

Lúc Ngô Vĩnh Hồng lập lời thề, toàn bộ tầng mây trên bầu trời Thành Bình Giang ầm vang biến ảo, hai ánh chớp ở trên không thoáng qua nhau, một khế ước huyền ảo đánh vào não của Ngô Vĩnh Hồng.

Lập khế ước thề.

Nếu như vi phạm, tất bị hủy diệt.