Thị Tẩm Tướng Quân

Chương 7




Thừa dịp phi tử tụ hợp ở đình lý nói chuyện phiếm, hắn bước tới ngọt ngào cười nói: “Tất cả mọi người sớm a.”

Thanh âm lập tức yên lặng, từng phi tử đều giống nhau há to miệng như nhìn thấy quái vật, nam nhân này ăn mặc bất nam bất nữ, nhưng vẻ mặt vui sướng tiêu sái tự nhiên chào hỏi các nàng, ai mà không thần tình kinh nghi.

“Ai, các ngươi đó tiểu muội muội. Ta là Lam Tề, sau này chúng ta đều là tỷ muội, Hoàng Thượng hôm qua ở chỗ ta qua đêm, tuy rằng hắn đặc biệt mê luyến ta, nhưng ta cũng sẽ bảo hắn không lãnh đạm với các nàng.”

Lời hắn nói đã thực rõ ràng, Đức Long đứng phía sau nghe được mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, hắn vội vàng giựt tay áo Lam Tề, không hiểu tại sao hắn lại phải chế nhạo địch nhân, phải hiểu rằng phần lớn phi tử nơi đây đều có thế lực ở triều đình.

“Lam tướng quân, ngài nói bậy gì đó, các nương nương nơi đây đều là ứng cử viên Hoàng Hậu tương lai, vài người đã vì Hoàng Thượng mà sinh hạ Hoàng tử, ngài đừng nói lung tung a.”

Lam Tề hất nhẹ tóc, phong tình chớp mắt.

“Sợ cái gì, ta có nói lung tung đâu, các nàng không được sủng ái, đêm khuya vò võ, ta chỉ không thể sinh đứa nhỏ, luận phương diện khác, ta đều hơn hẳn các nàng, Hoàng Thượng tối qua đã nói, nếu ta là nữ, hắn liền lập ta làm hậu, ngươi đã từng nghe Hoàng Thượng nói thế với ai chưa?”

Hắn vừa nói ra, lập tức tiếng ồn nổi lên, ngay cả Đức Long đại thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng nhiều năm, cũng nhịn không được kinh hãi.

Hoàng Thượng chưa bao giờ nói tới vị trí Hoàng Hậu, dù cho triều thần có đề cử phi tử nào vào vị trí đó cũng khiến Hoàng Thượng nổi giận, cho tới bây giờ Hoàng Thượng chưa từng nói qua sẽ vì ai mà lập hậu.

Các phi tử cũng chưa có người nào dám trước mặt Hoàng Thượng mà nói tới chuyện này, các nàng đều sợ chọc giận Hoàng Thượng, lại càng có hại.

“Ngươi nói bậy, ngươi bộ dạng bất nam bất nữ, Hoàng Thượng chỉ hứng thú nhất thời, không thể có khả năng……..”

Phi tử kia nói còn chưa xong, Lam Tề hai tay chống hông hung hãn mắng: “Nãi chưa nhìn rõ đã nói xằng, ta hỏi mấy người, người nào có bản lĩnh khiến Hoàng Thượng té từ giường tú nữ té xuống, vội vàng tìm mấy nãi mà ân sủng.” (nãi là từ chung chỉ đàn bà)

Hắn hừ lạnh một tiếng, “Không mê hoặc nổi nam nhân, thì đừng đứng đây mà lớn tiếng, nói cho các ngươi, từ nay về sau, các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, bằng không khi ta trên giường, bên tai Hoàng Thượng nói nhỏ vài câu, đến lúc đó chịu tội, đừng trách ta không báo trước.”

Hắn vẻ mặt ngang ngược, rõ ràng ỷ vào uy thế Hoàng Thượng mà giở trò cáo mượn oai hùm, vài phi tử lâu năm, sớm xem không vừa mắt, đứng lên mắng hắn.

“Ngươi là ai, bất quá là cái nam sủng mà thôi, đường đường đại tướng quân không làm, lại giở trò thấp hèn mê mị Hoàng Thượng, ta chờ xem sau này sử sách nhìn ngươi hạng không biết xấu hổ, mê hoặc quân vương, chắc chắn hạ bút phán bại hoại.”

Nói lời này, là Du quý phi vốn ham đọc sách nhất hậu cung.

“Nói ra nhiều văn chương như vậy, ta nghe không hiểu, Hoàng Thượng thích ta, nãi có bản lĩnh đi xin Hoàng Thượng lập nãi làm hậu, thứ chuột nhắt, chỉ dám sau lưng Hoàng Thượng nói nhỏ, có gì đặc biệt hơn người, bất quá đọc chút văn chương, liền tự cho là lợi hại, ta phi.” (Ân, là “ta khinh”, muh tớ thích chữ phi)

Lam Tề mắng tới Du quý phi hai má đều đỏ bừng.

Vài phi tử thân với Du quý phi, chỉ vào Lam Tề cao giọng nói: “Tiện nhân như ngươi, chỉ giỏi gây sóng gió, *** loạn hậu cung, ngươi quả thực đáng xấu hổ, trước kia còn vì Hoàng Thượng mà lập vài công lao, sao bây giờ lại vô sỉ như vậy.”

“Ta vô sỉ chỗ nào, Hoàng Thượng thích ta, huống chi ta chỉ là sinh không đúng ngày, ta mà là nữ, Hoàng Thượng đã sớm lập ta làm hậu, các ngươi còn phải xem sắc mặt ta mà ăn cơm, tự cho là nữ nhân thì giỏi lắm sao.”

Càng nói càng khiến không khí trở nên căng thẳng, Đức Long đứng nhìn cũng không được, hắn kéo lấy tay áo Lam Tề, cười nói: “Lam tướng quân, ta giúp ngài tìm được mấy bao dục hương, ngài trở về sử dụng thử đi, cam đoan ngài thích.”

Nhắc tới dục hương, tựa hồ làm tâm tính Lam Tề tốt hơn rất nhiều, hắn vuốt vuốt lọn tóc, hừ mũi khinh thường.

“Hừ, nói cùng đám nữ nhân này thật mệt, ta phải trở về bảo dưỡng, để Hoàng Thượng đêm nay vuốt ve làn da trắng nõn của ta, Hoàng Thượng thích giở trò trên da thịt ta nhất.”

Nghe hắn nói, có vài phi tử nổi giận mắng chửi: “Vô sỉ.”

Trong số các phi tử của Hoàng Long Lạc, đã có vài người hạ sinh hoàng tử.

Trong đó có một vị tuổi đã hơi lớn, thú khi còn là Hoàng thái tử, cũng đã được Hoàng Thượng ân sủng một khoảng thời gian, Nhan quý phi lên tiếng trấn an mọi người.

“Quên đi, quên đi, mọi người đừng tức giận vì chút chuyện nhỏ này.”

“Nhan tỷ tỷ, nói vậy không phải, nãi nghe hắn nói kìa, cái thứ quái gở bất nam bất nữ, hầu hạ Hoàng Thượng không lâu như nãi, cả đứa bé cũng không thể sinh, lại dám kiêu ngạo diễu võ dương oai nơi hậu cung, khẩu khí này sao bắt chúng ta nhịn được.”

Nhan quý phi là phi tần đầu tiên vì Hoàng Long Lạc sinh hạ Hoàng tử, tính cách dịu dàng, lại là người hiền lành, đối với các phi tử khác đều hết lòng giúp đỡ, ngay từ khi còn được Hoàng Thượng chuyên sủng, nàng cũng thập phần khiêm tốn, trung hậu.

Cũng bởi vì nàng trung hậu, những phi tử không có thế lực trong triều đều hy vọng nàng được phong vi Hoàng Hậu, chấp chính hậu cung, để tránh vị trí đó bị người tàn ác dành lấy, e rằng hậu cung sẽ huyết vũ tinh phong.

“Mọi người đừng quá nổi giận, Hoàng Thượng làm gì cũng có dụng ý riêng, ta tin tưởng Hoàng Thượng không phải kẻ ngốc, sẽ không trầm mê sai lầm như thế đâu.”

Nàng nói chuyện hợp lý lại khéo léo, hai ba câu đã trấn an được cả hậu cung.

Nàng mặc dù không dùng ác ngôn đối với Lam Tề, nhưng ngụ ý cũng đã nói rất rõ ràng Lam Tề là cái sai lầm trong đời Hoàng Long Lạc.

Đức Long trong lòng cũng thầm khen Nhan quý phi thật khéo ứng đối.

Lam Tề trừng mắt, hất tay vào Nhan quý phi, “Nãi nói vậy là có ý tứ gì, nãi ham cái ngôi Hoàng hậu, hiện tại muốn trừ đi tình địch sao?”

Lam Tề là nam nhân, sức tay so với nữ nhân đã mạnh hơn, lại là người luyện võ, hắn xô như vậy, Nhan quý phi lập tức ngã xuống, lăn vài vòng, trán đụng phải chậu hoa, vừa bầm tím vừa chảy máu, bộ dạng chật vật.

“Ai yêu, Nhan tỷ tỷ, nãi nhất định rất đau, gọi ngự y……mau gọi ngự y đến đây…..”

Miệng vết thương nhất định rất đau, Nhan quý phi nước mắt đầm đìa, các phi tần khác thì luống cuống tay chân, không kịp làm gì Lam Tề, vội vàng chạy đi mời thái y.

Đức Long hiện tại cũng rất tức giận, dậm chân nói: “Lam tướng quân, đây là ngài không đúng, hảo hảo nói chuyện làm gì phải động thủ, dù sao đi nữa, Nhan quý phi cũng là ái phi Hoàng Thượng, do Hoàng Thượng tự mình sắc phong, ngài bất quá…..bất quá phải………………”

Nói đến đó, tựa hồ muốn phát ra lời không hay, Đức Long đành hít một hơi nén lại, không nói thêm gì, để tránh đắc tội.

Nhưng hắn cũng không để ý tới Lam Tề nữa, vội cùng các phi tần khác nâng lên Nhan quý phi, vốn đã hôn mê bất tỉnh.

Còn Lam Tề, hắn không muốn để ý, càng không muốn hầu hạ.

Hoàng Thượng đối Lam tướng quân đặc biệt, hắn hầu hạ bên cạnh vài năm nay hiểu rõ, Nhưng Lam tướng quân có thân phận gì, chẳng lẽ bản thân hắn còn không rõ?

Hắn là nam nhân, Hoàng Thượng là vua của một nước, lấy đâu ra đạo lý mà kề cận cùng nhau, nếu như ngày đó đến thật, chẳng phải khiến Hoàng Thượng bị thế gian chê cười.

Nói Hoàng Thượng có sở thích đoạn tụ (chuyện đoạn tụ thì ai cũng biết gùi hén), nói hắn yêu nam nhân, thể thống hoàng thất còn để đâu được nữa? Làm sao còn thần tử nào còn vì Hoàng Thượng mà tận lực được nữa?

Lam tướng quân nếu đối Hoàng Thượng có chút thiệt tình, đã sớm nên biến mất, để Hoàng Thượng mắt không thấy tâm không phiền, hắn cố tình mất tích hai năm, lại để cho Hoàng Thượng tìm ra hắn.

Hắn tin bằng bản lĩnh của Lam tướng quân, nếu thật tâm muốn trốn, làm gì có chuyện không trốn được, rõ ràng là cố tình để Hoàng Thượng tìm ra.

Nhưng hắn biết hay là không, chỉ có hắn cao bay xa chạy, để Hoàng Thượng vĩnh viễn tìm không ra, Hoàng Thượng mới có thể đối hắn tuyệt vọng, cũng chỉ vậy mới bảo trụ được uy nghiêm Hoàng gia.

—————————————————

“Ngươi đến tột cùng là làm gì? Ai cho ngươi đến hậu cung, ai cho ngươi nói những lời đó? Trẫm chưa từng nói qua lập ngươi làm hậu, chưa từng nói!”

Hoàng Long Lạc từ miệng Đức Long đã biết được sự tình sáng nay ở hậu cung, hắn đối với Lam Tề nhàn nhã ngồi trong tẩm cung nổi trận lôi đình.

Đây là lần đầu Đức Long dám kháng mệnh, từ chối tiếp tục hầu hạ Lam Tề, có thể biết được Lam Tề nơi hậu cung đã gây ra nhiều chuyện phản cảm.

Hắn vừa từ cung Nhan quý phi đến đây, biết được Nhan quý phi tuy đầu thương, nhưng không nặng, điều dưỡng nửa tháng sẽ khỏi.

Nhưng vấn đề không phải là Nhan quý phi bị thương nặng nhẹ, mà là Lam Tề đã quá phận, rất vô lý, mấy chữ vô pháp vô thiên cũng không đủ hình dung.

Nếu Lam Tề sau lưng hắn triệt bát đảo đản (ra oai, diệt từ trong trứng), hắn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng lại dám làm loạn lên như vậy ở hậu cung, nếu là phi tử khác, đã sớm bị hắn ban chết, đỡ lưu lại tai họa.

“Ngươi biết không, Trẫm định lập hoàng tử của Nhan quý phi làm Thái tử, nàng biết cách dạy con, tâm địa lại nhân hậu, hậu cung không có nàng, sao được yên bình như vậy giờ.”

Lam Tề vẫn im lặng không nói.

Mà hắn càng trầm mặc Hoàng Long Lạc càng nổi giận, đập bàn hét lớn: “Trẫm nói với ngươi, ngươi lại giả câm giả điếc, Lam Tề, là Trẫm quá sủng nịnh ngươi, đem ngươi sủng lên tới trời rồi sao?”

Lam Tề nhẹ nhàng thở dài, “Ta không có đẩy nàng mạnh như vậy.”

Hoàng Long Lạc không nén được giận cầm lấy chén trà trên bàn hướng Lam Tề ném tới, lớn tiếng trách cứ: “Ngươi còn giảo biện, ý ngươi là Nhan quý phi bày mưu tự té, để được mọi người đồng tình sao?”

”Nếu ta nói đúng, ngươi cũng không tin.”

Lam Tề nghiêng đầu, tránh chén trà Hoàng Long Lạc ném tới.

Thấy hắn không chịu tỉnh ngộ, Hoàng Long Lạc tức tới nổi trận lôi đình.

Một kẻ gây họa như vậy, không thể giữ bên người, phải lập tức đuổi đi, không trừng trị tội trốn quan, coi như trả ơn Lam Tề cứu hắn một mạng.

“Ngươi rời cung ngay cho Trẫm, mặc kệ ngươi muốn đi đâu, chỉ cần không xuất hiện trước mặt Trẫm, hiểu không? Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi.”

“Ta không muốn.”

Đôi môi đỏ tươi của Lam Tề phun ra ba chữ này, càng khiến Hoàng Long Lạc thêm giận dữ; bởi hắn đối với Lam Tề quá tốt, mới dưỡng thành cái họa lớn như vậy.

“Cổn, cổn! Lam Tề, ngươi cổn ngay cho Trẫm.” (cổn = cút, ứ mà từ cút nó nông dân quá ^^”)

Mặt Lam Tề như đông cứng lại, không có chút ý cười như dĩ vãng, khàn khàn cất giọng hỏi: “Lạc, vài năm tình cảm của chúng ta, tất cả đều bỏ sao? Lòng ngươi rốt cuộc là có ta không?”

Hoàng Long Lạc cười lạnh nói: “Trẫm trong lòng đương nhiên có ngươi, ngươi là đệ nhất dũng tướng của ta, nếu không có ngươi, Trẫm há có thể tuổi trẻ khuếch trương bờ cõi, thống trị này thái bình thịnh thế.”

Lam Tề nhíu mày, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt đau đớn, “Chỉ có vậy?”

Hoàng Long Lạc đối hắn rống giận, không thể kiềm chế nói ra nội tâm phức tạp.

“Ngươi còn muốn thế nào? Ngươi là cái nam nhân a, muốn Trẫm lập ngươi làm phi, phong Hậu, để khắp thiên hạ chê cười Trẫm sao? Nói Trẫm tuyển nữ nhân khắp cả thiên hạ, lại mù mắt đi yêu nam nhân?”

Hắn rốt cục đã nói ra lời thật lòng.

Lam Tề xiết chặt tay, cúi đầu, mái tóc đen rũ che gương mặt, không cho sự yếu ớt của bản thân biểu lộ ra ngoài.

Nhưng giọng điệu hắn run rẩy, không thể che dấu được sự thống khổ mà hắn đã cố chịu đựng trong nhiều năm qua.

Hắn cúi đầu nói: “Ta hơn mười tuổi là gặp ngươi, cũng là lần đầu tâm ta khác thường, lúc nào cũng mong trời mau tối, để ta trèo tường vào cung. Cùng ngươi nói chuyện chơi đùa.”

Thanh âm trầm thấp từ từ lớn dần, “Ngươi nghĩ rằng ta thích làm quan, đánh giặc sao? Đó là bởi vì ta muốn ở cạnh ngươi, cho nên ta mới đi thi võ, mới anh dũng giết địch.”

Hoàng Long Lạc cương lãnh nghiêm mặt, không lên tiếng.

Chuyện này đối với hai người họ, đều không phải chuyện có thể dùng lời mà nói.

Nếu Lam Tề không gặp hắn, với cá tính vậy, căn bản không có khả năng tự nguyện làm cái chuyện trói buộc như làm quan.

Với tính cách tinh nghịch của Lam Tề trước kia, danh hàm đại tướng quân, hắn đâu thèm để vào mắt.

“Ngươi mỗi lần điểm triệu tân tú nữ, mỗi lần sắc phong tân quý phi, ta lại không thể dằn lòng mà uất ức, trong lòng hai ta đều biết rõ, ngươi là đặc biệt của ta, nhưng ta lại là một thân nam nhi, khiến chúng ta vĩnh viễn phải lén lút, là bởi vì ta không phải là nữ tử, ta là nam nhân…………”

Lam Tề phẫn hận giơ lên nắm tay, dùng sức đấm mạnh vào ngực, hắn hận bản thân nhu nhược, không dám nói những lời này sớm hơn, này cổ hận, làm cho hắn nửa đêm khóc thầm, càng khiến hắn đêm khuya lạnh lẽo tịch mịch.

“Ta đôi khi hận chính mình còn biết đau thương, còn có cảm giác tan nát cõi lòng, ta hận chính mình không sinh là nữ tử, để ta được ngươi quang minh chính đại yêu thương ngắm nhìn, Đế vương bất quá là cái thân phận, nhưng cái thân phận này, khiến ta mãi mãi không được ngươi yêu, vĩnh viễn chìm trong u mê vô cùng vô tận, bởi ta thật sự là nam nhân.”

Lam Tề trước giờ khó mà rơi lệ, nhưng hắn giờ phút này từng giọt nước mắt, từng câu từng chữ, đều từ tâm can mà ra, khiến tim hắn rỉ máu, khiến hắn đau đớn khôn cùng.

Hắn thanh âm khàn khàn run rẩy, lúc to lúc nhỏ, không thể khống chế được tình cảm, muốn bộc phát tất cả.

“Ngươi thường nói ta vô pháp vô thiên, không biết lớn nhỏ, nhưng nếu ta không ngày ngày điên điên khùng khùng, ta đã sớm điên thật, điên thật rồi…….”

Hắn vừa lẩm bẩm vừa chống tay vào cột giường, vài giọt nước mắt chất chứa bao nhiêu chua xót đau đớn rơi xuống giường, chỉ là lệ châu lại như nặng ngàn cân.

“Ta thường tự hỏi ta đang làm cái gì? Tội gì phải chấp mê bất hối, trên đời này có những việc dù muốn cũng không được, nhưng dù ta có ra sức nói với bản thân như thế bao nhiêu lần, vừa nhìn thấy ngươi, ta lại không thể khống chế, Lạc, ngươi làm sao hiểu được tình ta?”

“Sao ngươi lại không chết đi? Lam Tề, chỉ cần ngươi chết, mọi chuyện đều kết thúc.”

Hầu kết Hoàng Long Lạc chuyển động lên xuống, giọng khàn đặc không chút gì giống giọng hắn, âm trầm như vậy, chua ngoa như vậy……………

Như là phần đen tối nhất trong nội tâm hắn phát ra, độc ác nguyền rủa Lam Tề, khiến ai nghe cũng rùng mình.

Lam Tề chua xót thê lương mỉm cười, không chút kinh ngạc khi nghe Hoàng Long Lạc nguyền rủa, thậm chí bảo hắn chết đi.

“Ta mỗi lần từ chiến trường trở về, ngươi đều kinh ngạc sao ta lại còn sống, những lần ngươi phái ta đi chinh chiến, căn bản đều không có phần thắng, ngươi luôn mong ta chết ngoài chiến địa, vĩnh viễn không trở lại bên ngươi, phải không?”

Hoàng Long Lạc há miệng muốn phát ra âm thanh, lại chỉ có thể phát ra được vài tiếng trầm đục, nhưng khuôn mặt hắn vặn vẹo, thoáng hiện ra thần sắc kinh hoàng.

Lam Tề rủ rỉ từ từ nói ra nghi vấn bấy lâu trong lòng, này vốn không là nghi vấn, bởi vì trong lòng hắn, sớm đã nhận ra đây là sự thật, chỉ là Hoàng Long Lạc luôn cố phủ nhận.

“Ngay từ đầu ta không muốn nghĩ như vậy, nhưng nhiều lần như thế, người khác cho rằng ta gầy dựng sự nghiệp, nhưng trong thâm tâm ta luôn cảm giác được, kỳ thật ngươi vốn không mong ta trở lại kinh thành.”

Vẻ kinh hoàng thoáng hiện trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, trả về sự uy nghiêm Đế vương, hắn nhắm chặt hai mắt, cho đến khi hắn lại mở ra, nhãn thần cùng lời nói hàm chứa lãnh khốc.

“Đúng, Trẫm hy vọng ngươi chết, vĩnh viễn không quay về kinh.”

“Vì cái gì?” Lam Tề truy vấn.

Hoàng Long Lạc nhếch môi cười gượng, nụ cười này đã rất đau đớn, cũng không đau bằng tim hắn, chua xót khiến người ta khó chịu đựng.

Nhưng lời hắn nói ra lạnh như băng, không chút hối hận mong muốn Lam Tề chết đi, bởi vì chỉ có Lam Tề chết đi, hắn mới có thể hồi phục bình thường, mới không vì một người nam nhân mà mê luyến.

“Chỉ có ngươi chết đi, si mê Trẫm đối với ngươi mới có thể chấm dứt, người chết không thể ảnh hưởng tới Trẫm nữa.”

“Ha ha ha…………”

Lam Tề cười như thể nghe được chuyện đáng cười nhất thế gian, hắn vừa cười vừa rơi lệ, chân cũng đứng không vững, lảo đảo thiếu chút là té xuống đất.

Hắn đã nghe được lời thật lòng mà hắn muốn nghe nhất đời này, những lời mà chính hắn cũng đã nhận ra từ thái độ Hoàng Long Lạc nhưng lại cố lừa dối bản thân.

Tiếng cười ngân nga phát ra từ sâu trong tâm hắn dần dần nghẹn lại, hắn yếu ớt mỉm cười, lúm đồng tiền xinh đẹp ấy giờ như thê lương tuyệt vọng, lại như đau đớn mà bằng lòng.

“Ta hôm nay rốt cục cũng biết được trong lòng ngươi có ta.”

Trong tiếng cười đứt đoạn, gương mặt Lam Tề bi thương tới tái xanh. Hắn ngơ ngác nhìn tấm chăn trắng như tuyết.

Ai ai cũng đều được hạnh phúc khi yêu, vì sao hắn lại đi yêu Đế vương nhân trung chi long, để rồi bị người mình yêu ba lần bốn lượt đem mình vào cửa tử, bày ra bao nhiêu tử trận.

“Chúng ta hai cái hảo xuẩn……….hảo xuẩn, vì cái gì mà tự đẩy bản thân đến tình cảnh hôm nay, rõ ràng cả hai đều tuyệt đỉnh thông minh, vậy mà giờ đây bi thảm vì tình, khoái hoạt không bằng phàm phu tục tử đầu đường xó chợ.”

Hít sâu một hơi, Hoàng Long Lạc mới nói ra sự thật: “Bởi vì Trẫm là Đế vương, không thể vì tình mà hành sự, ái nhân, nhất cử nhất động của Trẫm đều vì quốc gia Long mạch, Trẫm không thể yêu Trẫm ái nhân, chỉ có thể yêu người phải yêu.”

Lam Tề hiểu được sự bất đắc dĩ của Hoàng Long Lạc.

Hắn vươn tay ôm lấy cổ Hoàng Long Lạc, trái tim hai người kề nhau nóng như hỏa, cả hơi thở phát ra cũng như trong lò lửa.

Nhưng Hoàng Long Lạc lập tức đẩy hắn ra xa.

“Lam Tề, những lời này nguyên là Trẫm cả đời cũng không nên nói, như vậy chúng ta còn có thể cùng nhau, nếu đã nói ra, chúng ta không thể cùng một chỗ, ngươi đi, đi thật xa đi.”

Thân là nam nhân, lại không thể ôm người mình yêu.

Lam Tề đau thương nói: “Ta có thể đi được đâu? Đi về đâu, ta đều nhớ đến ngươi.”

Hoàng Long Lạc không thể lại tàn nhẫn mà đối mặt Lam Tề, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó cây cỏ che kín cả không gian.

“Đi đâu cũng được, đi nhanh đi.”

Thấy hắn tâm ý đã quyết, Lam Tề cũng hiểu hắn là người kiên định, nếu đã nói ra, không thể đổi ý.

Hắn xoay người, xiêu vẹo rời đi, không quay đầu lại nhìn Hoàng Long Lạc dù chỉ một lần.

Hoàng Long Lạc đồng thời xoay người, đối với ngoài điện kêu to: “Đức Long, bãi giá.”

Đức Long cúi người, nhẹ nhàng đi trước dẫn đường, hơn nữa cẩn thận không ngẩng đầu, để tránh nhìn thấy Hoàng Thượng đau đớn tâm can.