Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 58: 58: Chương 53 1





Cảm nhận được tầm mắt của quần chúng đều đang dừng lại trên người mình, thậm chí ngay cả Giản Tế cũng đang nhìn cậu.

Vành tai Tang Gia Ý hơi đỏ, con mắt nhanh chóng chớp một cái, cuống quýt xua xua tay với giáo sư Lý: "A, không không không, anh, anh ấy không phải đến đón con, là tới trường có chút chuyện ạ.

"
Trang Ninh sững sờ nhìn Tang Gia Ý, thế mà lại không hề phản bác cái xưng hô "chồng" kia.

Mặc dù bây giờ giữa một vài đôi tình nhân nhỏ cũng sẽ gọi nhau thân mật là vợ chồng, nhưng giáo sư Lý đã một bó tuổi, một vài hình thức chung sống của thanh niên hẳn là ông sẽ không rõ lắm.

Như vậy "chồng" theo lời ông nói có khi thực sự chính là người chồng kết hôn chính thức.

Giáo sư Lý cười ha ha nói một câu: "Rất xứng đôi.

" Sau đó ánh mắt ông mới chuyển qua một đoàn người im lặng bên cạnh, chào hỏi từng người.

Giản Tế gật gật đầu với giáo sư Lý, nói tiếng "Cảm ơn.

"
Sau đó quay đầu về phía giáo viên ở đằng sau, lễ độ giới thiệu: "Tang Gia Ý, bạn đời của tôi.

"
Hiệu trưởng xấu hổ cười "Ha hả" hai tiếng, khô cằn nói: "Hóa ra bạn đời của Giản tiên sinh cũng là học sinh của trường chúng tôi nhỉ.

"
Giản Tế cười rồi vươn tay ôm bả vai của Tang Gia Ý, nhìn làn da hồng hồng của người ấy, bàn tay lần theo vai gáy trượt từ ngoài vào trong, thẳng cho đến chỗ cằm của cậu, giống như vỗ về mà gãi nhẹ hai cái.

Anh nói: "Là học sinh đã tốt nghiệp khóa trước.

"
Nói xong anh liền cúi đầu nhìn người rồi ôn thanh bảo: "Anh và hiệu trưởng còn có mấy vị giáo sư lát nữa sẽ đi ăn cùng nhau, em muốn đi chung không?"
Tang Gia Ý hơi do dự nhìn đoàn giáo viên nọ, vừa chuẩn bị mở miệng từ chối, tay của người đàn ông bên cạnh lại sờ sờ sườn mặt cậu lần nữa.

"Anh mong em sẽ đi cùng anh.

"
Mặc dù thả thấp thanh âm, nhưng không gian chỗ này lớn như vậy, huống chi mọi người còn không rên lấy một tiếng, trong hoàn cảnh yên tĩnh, mỗi một lời nói hành động của Giản Tế đều cực kỳ bắt mắt.

Mọi người đưa mặt nhìn nhau, thời điểm bọn họ đang thảo luận về sản phẩm trí năng hóa, đã thấy qua dáng vẻ sắc mặt nghiêm túc chăm chú của người đàn ông này.

Sau khi bọn họ nói ra thiết nghĩ và khái niệm, mặc dù đối phương là nhân sĩ không chuyên về phương diện này, nhưng vẫn có thể đưa ra nghi vấn sắc bén và chuẩn xác đánh thẳng vào điểm đau.

Khí thế của người nọ rất mạnh, chỉ đứng ở đó không nói câu nào, cũng đã cho người ta cảm giác áp bách.

Cả quá trình, bầu không khí chẳng thể nói là đóng băng, nhưng tóm lại thì có hơi thấp.

Thế nhưng bây giờ, trên người đối phương đâu nhìn ra một chút nóng nảy nào, thậm chí còn nhẹ giọng dỗ người đi theo cùng.


Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chả giống gì với người trước đó.

Không chắc lắm, nhìn lần nữa xem.

Tang Gia Ý ngó anh một cái, ngón tay thon dài khoác trên vai cậu của người nọ liền điểm điểm bên gáy, xúi giục không tiếng động.

Tang Gia Ý cảm thấy bản thân đúng là không cứu nổi.

Giản Tế cứng với cậu, cậu nghe người ta, Giản Tế lùi bước nhẹ giọng dỗ dành, cậu cũng nghe theo.

Mềm cứng tốt xấu gì cũng nên bỏ qua một cái chứ, nhưng hết lần này đến lần khác ở trước mặt Giản Tế, cậu đều ăn.

"Được ạ.

"
Giản Tế mỉm cười, Tang Gia Ý xoay người đi tới trước mặt Trang Ninh.

"Đàn chị, vậy hai người đi ăn trước nhé, buổi trưa em không đi cùng chị được.

"
Trang Ninh hốt hoảng gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thò tay kéo Tang Gia Ý sắp rời đi lại.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông rơi lên bàn tay tóm lấy khuỷu tay Tang Gia Ý của cô, Trang Ninh nhanh chóng buông ra.

Chỉ lại gần cậu, dùng giọng hơi cực nhẹ, nói: "Quả nhiên là anh trai gần đây mới có ha.

"
Tang Gia Ý: "! ! "
Chớp mắt sau đó, cậu đã bị người dẫn đi rồi.

Mấy người tiến về một nhà hàng gần trường học.

Trong phòng bao, mọi người tiếp tục tiến hành nghiên cứu thảo luận về vấn đề kỹ thuật đã nói trước đó.

Giản Tế rũ mắt lắng nghe, một mặt lại thêm đồ ăn vào trong đĩa cho Tang Gia Ý, cậu gần như không cần tự mình gắp, tầm mắt thỉnh thoảng rơi vào một món ăn nào đó, Giản Tế đã biết ngay.

Mãi cho đến lúc một vị giáo viên thấy Tang Gia Ý cứ luôn vùi đầu ăn cơm không nói chuyện, trong lòng tự hỏi có phải bỏ mặc đối phương rồi hay không.

Vì thế cô hơi chần chừ mở lời: "Bạn học nhỏ học chuyên ngành nào đấy?"
Qua một hồi, Tang Gia Ý mới hoảng hốt ý thức được, bạn học nhỏ là chỉ cậu.

Khoa Văn và khoa Kỹ thuật cách nhau rất xa, Tang Gia Ý không thể biết hết được những giáo viên này.

Nhưng cậu cũng biết đây đều là những người rất lợi hại rất đáng kính nể của giới học thuật.

Cậu bỏ đũa xuống, tay đặt lên đùi, con mắt nhìn người ta lễ phép, thanh âm không nóng không lạnh mở miệng: "Chào cô ạ, em là học sinh khoa tiếng Trung.


"
Sau khi Giản Tế thấy người ta nhắc tới Tang Gia Ý, liền nghiêng đầu đặt ánh mắt lên người cậu.

Trông thái độ của cậu cùng với câu trả lời nghe được, Giản Tế quay đầu qua mỉm cười.

Trái lại thực đúng là một bạn học nhỏ.

Vị giáo viên nữ đặt câu hỏi kia bỗng có loại cảm giác như tim bị đâm trúng, muốn bụm ngực.

Chỉ nhìn thái độ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cậu, người xung quanh đã cảm thấy đứa trẻ này nhu thuận quá trời.

Lén oán thầm dưới đáy lòng, cũng không biết sao mà lại ở chung với người nặng tâm tư, suy nghĩ cong cong lượn lượn như Giản Tế vậy.

Này còn không phải bị người ta bắt chẹt c.

hết à.

Giáo viên nữ mỉm cười, ánh mắt rất hiền hòa: "Nếu con nhà cô mà nghe lời được như em, thế thì thật sự bớt nhọc lòng.

" Sau đó đối phương cười trêu, "Có phải từ nhỏ trưởng bối trong nhà đã phải đề phòng con bị người ta trộm đi không ha?"
Nghe thấy câu này, Tang Gia Ý vô thức suy nghĩ, chẳng ai phòng cả, bởi vì họ đều không cần cậu.

Còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, ngược lại ánh mắt của Giản Tế đã dừng lại.

Anh gập khớp xương ngón trỏ cọ cọ sườn mặt cậu, ánh mắt lại đặt trên người vị giáo viên nữ kia, cười đáp: "Tôi vẫn luôn phải đề phòng em ấy bị người ta trộm đi mất.

"
Người trong phòng bao đều bật cười.

Tang Gia Ý sững sờ một chút, cũng cúi đầu cười theo.

Bởi vì chuyên ngành khác biệt quá lớn, giáo viên nữ cũng không thể hỏi thêm vấn đề gì, vả lại thân phận của đối phương còn đặc biệt, phải nắm bắt chừng mực.

Giản Tế nhìn thoáng qua người khác, mở miệng trước, hỏi về vấn đề liên quan đến chuyên môn.

Lực chú ý của nhóm giáo viên liền bị dời đi.

Người xung quanh từ từ giải đáp, Giản Tế múc một bát canh đặt cạnh tay của Tang Gia Ý, cúi đầu nhanh chóng nhỏ giọng nói một câu: "Ăn tiếp nhé.

"
Anh chỉ muốn dẫn người ra ngoài ăn chút đồ ngon, ở chung với cậu nhiều một tí, nhưng trước đó đã lỡ đồng ý với các vị giáo viên, không tiện nuốt lời.

Nhưng anh cũng đâu muốn cậu theo mình ra ngoài ăn lại không được tự do, còn giống như học sinh ngoan ngoãn đợi trả lời câu hỏi của giáo viên.

Tang Gia Ý cúi đầu đặt canh ở trước mặt, trong lòng thở dài một hơi.


Mặc dù đã tốt nghiệp rồi, thế nhưng cảm giác áp bách mà giáo viên mang lại là tự nhiên, ăn cơm ngon lành không bị ai chú ý giống như bây giờ liền rất tốt.

Nghĩ tới đây, cậu vô thức nghiêng đầu nhìn Giản Tế một cái, sau đó mới chầm chậm thu hồi tầm mắt.

Giữa lúc thất thần, cậu mới phát hiện ban nãy không cẩn thận đã gắp phải một miếng thịt kho tàu, mãi cho đến khi cắn một ngụm mới nhận ra.

Thịt mỡ.

Tang Gia Ý không muốn nhai, miễn cưỡng nuốt thẳng miếng thịt mới cắn một ngụm đó vào trong bụng.

Sau đó sắc mặt cậu cứng lại nhìn thịt trong bát, bởi vì hồi còn bé từng phải đói bụng một khoảng thời gian rất dài, cho nên cậu rất quý trọng thực phẩm, bình thường đồ gắp vào sẽ ăn hết.

Lúc đang chuẩn bị nhắm mắt tọng cả miếng thịt vào, Giản Tế bên cạnh đã nhẹ nhàng đẩy đĩa của mình qua, người thì vẫn đang chăm chú nghe giáo sư già nói chuyện.

Tang Gia Ý nhìn miếng thịt mình đã cắn một ngụm, do dự một chốc, vẫn đành thỏa hiệp gắp nó bỏ vào trong đĩa của Giản Tế.

Nói chuyện xong, Giản Tế kéo đĩa về, cúi đầu tự nhiên ăn nửa miếng thịt đó vào.

Tang Gia Ý vội thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm cái bát trống không của bản thân, cậu cảm thấy tốc độ đập của trái tim mình lại không ổn định nữa rồi.

Sau khi xong bữa, Giản Tế tạm biệt các vị giáo viên, sau đó mới cùng Tang Gia Ý đi bộ chậm rì rì trên con đường lớn rợp bóng cây ở khuôn viên trường.

"Buổi chiều anh không bận ạ?"
Giản Tế nhìn cậu một cái: "Bận, nhưng vẫn muốn đưa em về giảng đường.

"
Tang Gia Ý không nói chuyện, cậu không khỏi nhớ tới quãng thời gian học đại học trước đây của mình, sẽ thường xuyên ở dưới lầu ký túc xá, nhìn các cặp tình nhân nhỏ đưa tới tiễn đi.

Cậu của khi đó nghĩ, không ngại phiền sao? Việc có vài bước chân.

Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy có hơi vui vẻ, rõ ràng là việc có vài bước chân này.

Buổi chiều tiêu thực hai người tùy tiện nói chút chuyện vô nghĩa.

Giản Tế hỏi cậu: "Cuộc sống đại học trước đây của em như thế nào?"
Tang Gia Ý nghĩ nghĩ: "Chỉ là lên lớp, đi thư viện học, ăn cơm ở căn tin, sau đó quay về ký túc xá ngủ.

"
Lúc đó cậu viết truyện đã có chút danh tiếng, cho nên thời gian dư dả vỏn vẹn còn bận mấy cái này.

Sau khi kể xong, tự cậu cũng mỉm cười: "Có phải chán lắm không.

"
Giản Tế lắc lắc đầu: "Không chán.

" Thanh âm của anh rất ôn hòa, "Cuộc sống đại học của em rất phong phú, có chăm chỉ học tập, nỗ lực sinh hoạt, cố gắng chăm chỉ vì tương lai của bản thân, điều này rất tuyệt vời, không nhất định phải làm ra việc điên cuồng xuất chúng hay oanh oanh liệt liệt cỡ nào cả.

"
Mặt mày Tang Gia Ý cong lên, lúc đang chuẩn bị nói chút gì đó, đằng sau bỗng có người gọi:
"Anh.

"
Tang Gia Ý còn chưa phản ứng lại, đã cảm nhận được khí chất ôn hòa của Giản Tế ở bên cạnh đột ngột thay đổi.


Hai người xoay qua, liền trông thấy một người đàn ông nhã nhặn tay ôm mấy quyển sách đứng cách đó không xa, đạp lên ánh dương buổi chiều đi về hướng này.

Giản Húc cười nói: "Em còn tưởng là nhận lầm rồi, vẫn đúng là anh nha, lâu rồi không gặp.

"
Giản Tế cũng cười, thần sắc khôi phục lại vẻ ôn hòa trước đó, nhưng sự lạnh lùng và khinh thường trong mắt quả thực rõ rành rành.

Bình thường cảm xúc không dễ dàng để người ta dò xét ra là một chuyện.

Nhưng có đôi khi, năng lực và quyền thế của anh đã khiến anh có thể không cần dùng lá mặt lá trái trước mặt kẻ mình ghét lại là một chuyện khác.

Cho nên anh hỏi thẳng: "Đã lâu không gặp, sao lại từ Trung Phi về rồi?"
Giản Húc nói: "Ba đã lớn tuổi, muốn em quay về ở bên cạnh giúp đỡ ba.

"
Giản Tế nhướng lông mày cười: "Như vậy à, rất tốt, tôi còn lo là cậu cảm thấy Trung Phi không đủ tốt, muốn nhờ tôi chọn cho cậu một chỗ mới cơ đấy.

"
Vẻ mặt Giản Húc cứng ngắc, cúi đầu con ngươi hiện lên sự oán hận: "Sao lại thế chứ? Chỗ anh hai chọn đều là tốt nhất.

"
Nghe thấy đối phương gọi "anh hai", đuôi mày Giản Tế nhếch lên, lộ ra một tia chán ghét, sau đó kéo tay Tang Gia Ý bên cạnh qua.

"Nào, làm quen chút, bạn đời tôi Tang Gia Ý, gọi chị dâu đi.

"
Tang Gia Ý dại ra bị Giản Tế nắm bả vai, bị ép nghe Giản Húc thấp giọng nghiến răng gọi tiếng "chị dâu.

"
Giản Tế mới hài lòng "Ừ" một tiếng, anh hơi nghiêng đầu nói với Tang Gia Ý: "Tiểu Ý, sau này nếu Giản Húc lại xuất hiện trước mặt em, em cứ nói với anh, phỏng chừng là ngại bảo anh chọn cho cậu ta một đất nước, cho nên muốn tìm em nói đó.

"
"Thế thì đến lúc ấy, anh sẽ tìm cho cậu ta một chỗ tốt hơn, rất đơn giản.

"
Giản Húc lập tức hiểu ý của đối phương, anh ta biết, đây là cảnh cáo.

Suy cho cùng Giản Tế muốn trừng trị mình, tống mình tới một góc xó xỉnh không tên nào đó trên thế giới, là một chuyện vô cùng đơn giản.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh ta đặt lên người nam sinh xinh đẹp bên cạnh Giản Tế.

Nghĩ mà có chút kinh nghi, chỉ vì anh ta lộ mặt một lần trước mặt Tang Gia Ý, Giản Tế đã muốn chỉnh đốn anh ta rồi?
Rõ ràng Tang Gia Ý cũng nghe hiểu ý của Giản Tế, cậu gật gật đầu: "Được ạ.

"
Sau đó Giản Tế liền nhìn Giản Húc: "Còn chuyện gì không? Không thì có thể rời đi chưa?"
Giản Húc không dám không đi, cảm giác uy hiếp và áp bách trong mắt đối phương quá mạnh mẽ.

Giữa lúc hoảng hốt, anh ta nhớ tới hồi còn nhỏ, khi đó anh ta vĩnh viễn được người ta bưng bê che chở, mà Giản Tế thường xuyên bị đánh đến mức cả người là vết thương, giống như con chó hoang.

Sau đó chưa được bao lâu, Giản Tế được ông cụ nhà họ Đường đón đi, Giản Húc trở thành đại thiếu gia làm mưa làm gió ở nhà họ Giản.

.