Thí Thiên Đao

Chương 1612: Giao cho ta (2)




Trời hỡi, rốt cuộc ai mới là kẻ cướp? Ai mới là cường hào ác bá?

Thanh Long làm ác bá trong khoảng vũ trụ này cảm thấy, so với Sở Mặc, bản thân quả thực chính là một tiểu long long đáng yêu hồn nhiên.

Lời của Thanh Long lại khiến mọi người rơi vào yên lặng. Bởi vì thực lực của Thanh Long đã rõ như ban ngày, Chuẩn Chí Tôn tầm thường thấy nó đều phải vội vã tránh xa. Nếu là giao đấu trực diện có rấtít Chuẩn Chí Tôn là đối thủ của Thanh Long.

Như vậy, một sinh linh hùng mạnh, gặp một phân thân của Huyết Ma lão tổ, lại thiếu chút nữa bị đánh chết. Thì bản tôn của Huyết Ma lão tổ, sẽ hùng mạnh đến đâu?

Chỉ dựa vào đám người trước mặt, thực sự là đối thủ của y sao? Chớ nói chi…hiện nay ở chỗ Huyết Ma lão tổ, tám chín mươi phần trăm còn có một kẻ khủng bố hơn tồn tại, lão tổ Chí Tôn của Tần gia Tần Thương!

Đó mới chính là kẻ kinh khủng! Cho nên, dù đám người kia đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng chịu chết, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an và thê lương. Bọn họ không sợ chết, chỉ sợ bản thân chết rồi mà vẫn không đạt được kết quả mong muốn. Sợ rằng xả thân vì nghĩa mà chẳng làm nên cơm cháo gì.

Sở Mặc nhìn những người này, chợt mỉm cười nói:

- Thực ra không cần tuyệt vọng, lúc trước khi ta bị lão tổ Chí Tôn của Tần gia đuổi giết, là một phân thân của nữ đế Phiêu Linh đã cứu ta. Nếu không ta đã sớm chết rồi.

Ông già ngậm tẩu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc có chút giật mình:

- Ngươi từng bị Tần Thương đuổi giết?

- Đúng vậy, lúc ấy ta phá vỡ tòa trận pháp La Thiên Phá Diệt ở Tần gia, chôn sống tất cả người nhập ma nhà họ Tần…

Sở Mặc nói xong, trên mặt lộ chút tiếc nuối:

- Thực ra nếu khi ấy mà có Hư Độ bên cạnh… có lẽ người của Tần gia không cần chết nhiều như vậy.

Ông già ngậm tẩu hút xoạch xoạch hai hơi, sau đó thản nhiên nói:

- Chuyện đó khác, Tần gia là chủ động nhập ma, hoặc là nói, bọn họ đã sớm chấp nhận sự thật bản thân là Ma tộc rồi. Lúc ấy, cho dù Hư Độ pháp sư tới căn bản cũng chẳng làm nên chuyện gì. Bởi vì tất cả cáctu sĩ Tần gia đều sẽ tấn công Hư Độ.

- Có lẽ vậy.

Sở Mặc than nhẹ một tiếng, gật gật đầu, sau đó nói:

- Lúc ấy Tần Thương mới sống lại, còn chưa hoàn toàn khôi phục cảnh giới Chí Tôn, nhưng sức mạnh mà y thể hiện ra đã vô cùng đáng sợ rồi, nếu ta khống chế được trận pháp La Thiên Phá Diệt thì có khả năng còn ngăn cản được y, nhưng ta vốn không có biện pháp nào điều khiển, cho nên, một trận pháp La Thiên Phá Diệt hỗn loạn không chặn nổi y. Ta may mắn trốn thoát, sau đó tìm được một nơi ẩn nấp. Nhưng cuối cùng vẫn bị y tìm ra. Ngay lúc y chuẩn bị giết ta, thì nữ đế Phiêu Linh xuất hiện. Sau khi đại chiến một phen với Tần Thương, hai nữ đế Phiêu Linhhợp lại làm một, gần như là treo lão thất phu Tần Thương kia lên mà đánh.

- Rồi sau đó?

Thiếu phụ mặt mày hưng phấn nhìn Sở Mặc, nữ đế Phiêu Linh là người mà nàng sùng bái nhất, nghe được tin tức về nữ đế Phiêu Linh, nàng là người kích động hơn ai hết.

- Sau đó ta liền chạy mất chứ còn gì? Cuộc chiến của Chí Tôn đâu phải ai cũng xem được? Lại nói, cho dù nữ đế có mạnh hơn thì cũng chỉ là một phân thân, muốn giết Tần Thương có vẻ hơi khó. Hơn nữa, ta cảm thấy có lẽ kia cũng không phải phân thân của nữ đế, hẳn chỉ là mộtthân thể ngưng tụ từ pháp thuật, thời gian duy trì của pháp thân là có hạn. Ta không chạy, chẳng lẽ còn chờ đến sau khi pháp thân của nữ đế tiêu tan, cho Tần Thương đánh chết sao?

Sở Mặc nói.

Thiếu phụ không nhịn nổi trợn trắng mắt, tuy nhiên nàng cũng hiểu lời của Sở Mặc là nói thật.

- Thế sau đó thì sao?

Người đàn ông trung niên hỏi, thực ra y cũng rất ngưỡng mộ nữ đế Phiêu Linh. Lại nói tiếp, những tu sĩ đường thời, phàm là ai biết đến nữ đế Phiêu Linh gần như không ai không sùng bái nàng. Một Chí Tôn hùng mạnh đã sống ba đời hoa thơm ngan ngát, tài năng vô song! Loại nữ tử phong thái tuyệt vời như vậy, ai mà không sùng bái?

- Sau lại Tần Thương cũng không có động tĩnh gì, nhưng ta có thể cam đoan y chưa chết. Như vậy, tám chín mươi phần trăm là y chạy đến chỗ Huyết Ma lão tổ.

Lúc này, Sở Mặc mới xem như giải thích xong nguyên nhân vì sao Tần Thương lại có thể ở chỗ Huyết Ma lão tổ.

- Không ngờ, pháp thân của nữ đế, vẫn còn tồn tại trên thế gian. Nếu chỉ có vậy.. ta cảm thấy lần này… rất có khả năng nữ đế lại ra tay! Ông già ngậm tẩu nói.

Sở Mặc gật gật đầu:

- Lúc trước không phải Thanh tỷ cũng được nữ đế mang đi sao? Kia hẳn là phân thân của nữ đế rồi!

- Người mang Thanh tiểu thư đi là nữ đế?

Ông lão ngậm tẩu vẻ mặt giật mình.

- Đúng vậy, Thanh tỷ không nói với các ngươi sao?

Sở Mặc cũng thấy bất ngờ.

- Đương nhiên là nàng chưa nói.

Ông già ngậm tẩu thở dài, sau đó lộ ra hàm răng vàng khè, vui vẻ mỉm cười:

- Nếu là như vậy, … tốt, thật tốt! Thật là tốt quá! Ta gần như có thể khẳng định, nữ đế sẽ ra tay!

Tất cả mọi người được cổ vũ, không khí căng thẳng cũng vơi đi rất nhiều.

Thanh Long ở bên cạnh dội nước lạnh nói:

- Ta biết nữ đế Phiêu Linh là một kẻ mạnh cái thế. Nhưng nàng có thể trấn áp một Chí Tôn rồi, còn cùng lúc trấn áp luôn cả Huyết Ma lãotổ được sao? Còn một Huyết Ma lão tổ thì phải làm thế nào bây giờ?

Tất cả mọi người lại bắt đầu im lặng, ngay cả ông già ngậm tẩu cũng chỉ hút thuốc xoạch xoạch, không nói năng gì, khói thuốc mông lung lượn lờ che khuất khuôn mặt của y.

Lúc này Sở Mặc nói:

- Giao cho ta.

Mọi người lập tức lắc đầu.

- Không được, tuyệt đối không thể nào!

- Ngươi đi thì lấy ai phá trận? Trận pháp phải làm sao bây giờ?

- Không được không được, đề nghị này của thiếu gia không dựa vào được.

Thanh Long ở một bên dội cho gáo nước lạnh:

- Giả thiết của các ngươi là được thành lập trong tình huống nữ đế ra tay, nhưng nếu… nếu chẳng may… nữ đế không tới thì sao?

Thanh Long nói dông dài một chuỗi, cuối cùng, chốt lại một câu như tát vào mặt:

- Khi đó các ngươi phải làm thế nào?

Sở Mặc nhìn Thanh Long một cái, vậy ngươi liền tạm thời đỡ đòn thay chúng ta!

- Ha ha ha đại ca ngài thật biết nói đùa, tiểu long nào có bản lĩnhnhư vậy? Tiểu long không chịu nổi đâu.

Thanh Long bật cười ha ha, căn bản không mắc bẫy.

Ông già ngậm tẩu nhìn Sở Mặc nói:

- Dù sao, tuyệt đối không thể là thiếu gia được.

Sở Mặc lắc đầu nói:

- Lúc trước ta quên mất một việc.