Thí Thiên Đao

Chương 1672: Quang minh, Phổ chiếu! (1)




Thời hạn hai mươi năm chỉ còn lại một năm.

Lúc này Tiểu Điệp đã mang thai được mấy tháng, mỗi ngày đều đi dạo trong Thiên Đạo Viên, trên mặt tràn ngập niềm vui sướng khi được làm mẹ. Sở Mặc dẫn theo Kỳ Tiêu Vũ xuất hiện tại di tích Huyết Ma tinh hà.

Chỉ còn lại một năm, bọn họ nhất định phải luôn luôn theo dõi động tĩnh của nơi này. Để người khác làm thì Sở Mặc không thể nào yên tâm, cho nên hắn đích thân tới.

Nhìn thấy nơi mà năm đó bọn họ đã từng chiến đấu, trong lòng Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ đều tràn đầy xúc động.

- Ca ca, huynh nói lần này người của Ma Tộc giáng lâm sẽ không xuất hiện một đám Chí Tôn chứ?

Kỳ Tiêu Vũ đứng bên cạnh Sở Mặc, nhẹ giọng nói:

- Kỳ thực, ta có chút hối hận, mấy năm trước chúng ta nên có một đứa con.

Sở Mặc nhẹ nhàng ôm lấy eo của Kỳ Tiêu Vũ, dịu dàng nói:

- Nếu như thực sự có một đám Chí Tôn tới, ta yểm trợ cho nàng chạy trốn. Không được phép nói không.

Kỳ Tiêu Vũ lắc đầu bướng bỉnh:

- Không!

Sở Mặc cười rộ lên:

- Vì vậy, chúng ta không cần quan tâm cái gì tới, cứ chiến đấu thôi! Mấy năm nay, cảnh giới của hai chúng ta chỉ còn thiếu một chút nữa là thành đạo, chính một chút đó, chỉ cần chúng ta phá bỏ quá khứ, chúng tasẽ thành công. Nhưng đáng tiếc, quy tắc của phiến thiên địa này bị hạn chế hết mức rồi.

Kỳ Tiêu Vũ yếu ớt nói:

- Chàng có từng nghĩ tới chuyện đến Ma tộc để thành đạo không?

- Hử?

Chân mày Sở Mặc nhướn lên.

Kỳ Tiêu Vũ nói:

- Khi Ma tộc giáng lâm, đường thông đạo mở ra, đường thông đạo kia cũng không phải chỉ có một chiều. Bọn họ có thể tới chỗ của chúngta, vì sao chúng ta không thể tới chỗ bọn họ? Ta nghĩ thành đạo ở chỗ bọn họ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sở Mặc ngẫm nghĩ một lát, liền lắc đầu cười khổ

- Không thể nào, Ma tộc không thể không phòng bị chuyện này, sợ rằng chúng ta vừa mới tới sẽ lập tức gặp phải sự tấn công ác liệt.

Kỳ Tiêu Vũ nghĩ ngợi một hồi, cũng cảm thấy đề nghị này của bản thân không đáng tin cậy, sau khi nghĩ ngợi lại nói:

- Chúng ta khắc ấn một toà trận pháp trên phiến hư không này đi. Cho dù đám Chí Tôn kia có tới, chúng ta cũng có thể ngăn chặn bọn chúng một hồi. Sở Mặc gật gật đầu, lần này hắn tới đây trước một năm, trong lòng cũng là muốn đánh vào chủ ý này.

Kỳ Tiêu Vũ bắt đầu lấy ra các loại vật liệu hảo hạng nhất, những thứ này đều do mấy năm gần đây hai người bọn họ sưu tầm được, bất cứ loại nào cũng đều là thần liệu quý giá không gì sánh được.

Có Kỳ Tiêu Vũ phụ trợ, Sở Mặc phụ trách bày trận. Hắn ung dung xuất thủ, nhưng tốc độ cực nhanh. Dù là vậy, vẫn phải mất một tháng mới bày xong một đạo trận pháp trong phiến hư không này.

Trận pháp này còn mạnh hơn nhiều so với trận pháp mà năm đóHuyết Ma Lão Tổ bày ra.

Điều này cũng không phải là nói Sở Mặc mạnh hơn Huyết Ma Lão Tổ, mà là vì vật liệu mà Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ nắm giữ phong phú hơn của Huyết Ma Lão Tổ rất nhiều lần. Sở dĩ Huyết Ma Lão Tổ từng chút một bày ra toà trận pháp kia, chủ yếu là vì thần liệu không dễ tìm như vậy, hơn nữa y còn không muốn bất cứ sinh linh nào biết được chuyện này, cho nên hết thảy đều là lặng lẽ tiến hành.

Nhưng hiện giờ dải tinh hà này đã thành một mảnh vũ trụ khô héo, Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ có thể tuỳ ý bố trí trong này, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện. Một tháng sau, một toà trận pháp được khắc ấn giữa dải tinh hà mênh mông hiu quạnh.

Sở Mặc thở phào một hơi, nói:

- Làm thế này tuy rằng cũng chưa chắc có thể ngăn cản bọn chúng quá lâu, nhưng ít ra, có thể đem tới cho chúng chút phiền toái.

Lúc này, trong lòng Sở Mặc đột nhiên cảm nhận thấy gì đó, đưa mắt nhìn về một hướng, Kỳ Tiêu Vũ hơi ngẩn ra, nàng không cảm thấy có gì bất thường.

Sở Mặc nhíu mày, nói:

- Đi, chúng ta qua đó xem xem!

Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu, cũng không truy hỏi gì, chỉ yên lặng theo sau Sở Mặc.

Tốc độ của hai người họ đều rất nhanh, khoảng cách mỗi bước lên tới nghìn vạn dặm, bay vun vút trong tinh hà vũ trụ mênh mông.

Ước chừng bay hết tốc lực mấy canh giờ, bọn họ đã xuất hiện giữa một tinh vực xa lạ, lúc này Sở Mặc mới dừng chân, nhìn về dải tinh hệ khổng lồ phía trước, nhẹ giọng nói:

- Chính là chỗ này.

- Cái gì?

Kỳ Tiêu Vũ hỏi một câu.

- Huyết nguyệt!

Sở Mặc nói xong, thân hình chợt loé lên, chui thẳng vào trong dải tinh hệ kia.

Kỳ Tiêu Vũ hơi ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đi theo Sở Mặc tiến vào dải tinh hệ kia. Sống cùng Sở Mặc nhiều năm như vậy, đương nhiên Kỳ Tiêu Vũ biết rõ huyết nguyệt là thứ gì. Thương Khung Thần Giám trên người SởMặc vốn dĩ là có mười viên huyết nguyệt, nhưng hiện giờ lại chỉ có bốn viên ở đây, còn sáu viên không rõ tung tích.

Những năm gần đây hai người cũng đã tìm đi tìm vô số lần, nhưng đều không có kết quả. Cuối cùng đành phải bỏ cuộc. Dù sao bọn họ vẫn còn nhiều việc phải làm.

Chỉ là không nghĩ tới việc, lúc này không ngờ lại nhận được tin tức về huyết nguyệt. Thậm chí Kỳ Tiêu Vũ còn không biết sao Sở Mặc có thể cảm nhận được. Có lẽ là công lao của Thương Khung Thần Giám. Nhưng bất luận thế nào, nàng cũng phải giúp Sở Mặc lấy được viên huyết nguyệt này. Điều này cũng có thể có ảnh hưởng quan trọng đến trận chiến mà bọn họ sắp phải đối mặt với Ma tộc.

Dải tinh hệ này tương đối lớn, có không dưới hàng trăm triệu ngôi sao ở bên trong. Dưới vô số hằng tinh chiếu rọi, tất cả các ngôi sao đều giống như minh châu, được khảm trong vũ trụ rộng lớn này.

Sở Mặc không chạy về phía bất cứ ngôi sao nào, mà bay về phía một mảnh tinh vân mênh mông vô tận.

Mảnh tinh vân này quá mức khổng lồ, những ngôi sao to lớn kia ở trước mặt nó, giống như là hạt bụi ở dưới ánh mặt trời, căn bản là nhỏ békhông đáng kể. Tinh vân loé lên màu sắc lung linh rực rỡ, yên tĩnh trôi lơ lửng trong tinh hệ. Vô số ngôi sao xoay tròn quanh nó.

Trong phút chốc thân hình Sở Mặc đến gần mảnh tinh vân, từ bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ thật lớn.

Một con chim khổng lồ vỗ cánh trong hư không, bay ra từ trong tinh vân. Tiếng nổ kia chính là tiếng phát ra do con chim này vỗ cánh.

Con chim khổng lồ này còn lớn hơn gấp ngàn lần mấy ngôi sao kia, lớn vô cùng, toàn thân đen nhánh, giống như sắt nóng chảy trong khuôn đúc, lộ ra thần sắc hung ác, mạnh mẽ xông về phía Sở Mặc. Tuy rằng hình thể hai bên chênh lệch nhau vô số lần, Sở Mặc ở trước mặt con chim khổng lồ này, còn không bằng cả một hạt bụi. Nhưng khí thế của hai bên lại không hơn kém nhau là bao nhiêu!