Thí Thiên Đao

Chương 1945: Giới Hải đạo tông (1)




Thời điểm lực lượng này tích lũy tới trình độ nhất định, Trảm đạo xuất thủ.

Hắn giơ tay lên chính là một đao, dùng Thí Thiên trực tiếp chém về phía đầu Sở Mặc!

Không nói cái gì khác, chỉ một kích này, đổi thành một tu sĩ khác tuyệt đối khó có thể bất động!

Bởi vì một đao này nhìn qua thật sự quá đáng sợ!

Nhìn dáng điệu của Trảm đao tựa như muốn chém Sở Mặc thành hai khúc.

Nhưng Sở Mặc lại không nhúc nhích.

Hắn tin tưởng Thương Khung Thần Giám, cũng tin tưởng Thí Thiên!

Loại tín nhiệm này vượt qua tất cả.

Vù!

Trong nháy mắt một đao chém tới đỉnh đầu Sở Mặc, tổ đạo thuộc về Hắc Ngư lão tổ chính giữa thần thức Sở Mặc liền thức tỉnh, phát ra giãy dụa không cam lòng.

Đây là một đạo, một loại đại đạo, một loại đại đạo đạt tới đỉnh cao của vũ trụ này!

Hôm nay lại bị chém, nó dĩ nhiên không cam lòng, dĩ nhiên là muốn phản kháng!

Cái loại phản kháng đó đánh vào trong tinh thần Sở Mặc, trong nhát mắt dâng lên một cỗ gió bão kinh khủng. Trong phút chốc Sở Mặc có loại cảm giác linh hồn bị nghiền ép. Loại đau khổ này căn bản không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Nói đơn giản, còn đáng sợ hơn so với chết mười ngàn lần.

Thật sự là quá khó chịu, Sở Mặc cho tới bây giờ chưa từng trải qua loại hành hạ này, hắn rất muốn trực tiếp bất tỉnh. Nhưng gió bão trong tinh thần lại làm cho hắn vô cùng thanh tỉnh, ngất đi… chính là một loại hy vọng cực kỳ xa với!

Căn bản là không thể!

Mặc dù cảm giác này chỉ trong nháy mắt, nhưng đối với Sở Mặc mà nói lại giống như qua mười ngàn năm!

Tóc hắn nháy mắt liền trắng, được đạo hạnh vô thượng biến thành đen, sau đó lại lần nữa đổi trắng.

Lần này không hề đổi qua nữa.

Chém một đạo không thể nào không phải trả giá. Tóc Sở Mặc trắng như tuyết, là sẹo thật sự, lúc nào hắn có thể bước vào tổ cảnh, lúc đó sẽ được đổi lại.

Phốc!

Sở Mặc phun ra một ngụm máu tươi, sau đó khuôn mặt nhăn thành một đoàn.

Đạo của Hắc Ngư lão tổ đã bị chém rụng.

Trong thời gian ngắn tiêu tán ở dưới đáy biển này, một đại cơ duyên lại thành toàn cho tất cả sinh linh trong biển Thiên Giới!

Qua rất lâu, trên mặt Sở Mặc rốt cục lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Hắn hướng về phía Trảm đạo, nghiêm túc thi lễ:

- Cảm ơn!

Trảm Đạo cũng lẳng lặng đứng đó nhìn Sở Mặc, như có chút hiểu ra, hồi lâu, y mới cười với Sở Mặc, thật lòng khâm phục, khom người thi lễ:

- Cảm ơn ngươi, chủ nhân của ta!

Sở Mặc có chút ngẩn ra nhìn Trảm Đạo, không hiểu sao y lại có phản ứng như vậy.

Trảm Đạo nói:

- Phụ thân đại nhân có thể sáng tạo ra chúng ta thực sự khác với người thường. Suy nghĩ cẩn thận một chút, càng tới cảnh giới cao thìcàng phải có đạo của mình. Không thuộc về mình chính là không phải của mình.

Sở Mặc nghe, cười cười có chút ngượng ngùng:

- Ngươi có thể đồng ý với ý tưởng của ta, ta rất vui vẻ.

- Đây mới là đạo chính xác, dĩ nhiên phải đồng ý.

Trảm Đạo lần nữa thi lễ với Sở Mặc, sau đó thân hình chợt lóe, trở lại trong Thương Khung Thần Giám.

Có thể được người khác tán thành, Sở Mặc đương nhiên vui vẻ, cảm giác đau khổ khi bị chém tới đại đạo đó, mặc dù làm lòng hắn vẫn cònsợ hãi. Nhưng hắn cũng không hối hận. Nếu như có một lần nữa, Sở Mặc vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Cho nên nói, có một số việc, như do trời định vậy. Loại kiêu ngạo cùng kiên định từ trong xương tủy của Sở Mặc, đã giúp hắn hóa giải một trận tai ương to lớn. Mặc dù bây giờ có thể không hề cảm giác được cái gì, nhưng ở tương lai, lại có ảnh hưởng khôn kể.

Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức một phen, Sở Mặc đưa mắt về phía ngón tay lớn bên cạnh. Suy nghĩ một chút, hắn bắt đầu luyện hóa ngón tay này ngay tại đây. Đáy biển Thiên giới, nơi mà ngay cả thần thức hùng mạnh nhất cũng không sao tiến vào được, dùng để làm chuyện này, thật sự là không đâu thích hợp hơn rồi.

Sở Mặc dùng suốt hơn nửa tháng để thiết kế, tiến hành các dạng suy diễn cùng tính toán, hắn chuẩn bị đem ngón tay này, trực tiếp luyện hóa thành một món pháp khí.

Hình thái cuối cùng của pháp khí, đã xuất hiện ở trong đầu Sở Mặc. To cỡ cây sáo dài, nõn nà như ngọc. Tản ra uy năng thần bí khó lường. Dĩ nhiên, đây chẳng qua chỉ là do Sở Mặc tưởng tượng mà ra, hình thái cuối cùng món pháp khí này cụ thể như thế nào, còn phải xem kết quảluyện hóa cuối cùng.

Nếu hết thảy thuận lợi, đầu ngón tay to lớn này, sẽ bị Sở Mặc luyện hóa thành một món đại thánh khí chân chính!

Mà đây, cũng sắp là đại thánh khí thứ nhất mà Sở Mặc tự mình ra tay luyện chế thành.

Đây là một quá trình khá dài, nếu thuận lợi, có thể hoàn thành trong hơn một năm, đã coi như là nhanh rồi.

Hắn chuẩn bị luyện chế xong món pháp khí này, liền mang theo nó, đi tìm người của Chung gia để tính sổ!

Nhưng hắn không biết, hôm nay Chung gia đã rơi vào một mảnh chiến hỏa liên miên. Toàn bộ lửa giận của hoàng tộc La Thiên đều trút lên đầu Chung gia.

Một trận đại chiến, trực tiếp mở ra.

Khiến Cơ Thanh Vũ cảm động là, phía hoàng tộc bên kia, lại phái ra nhiều tu sĩ hùng mạnh, tiến hành công kích Chung gia.

Đây là một trận đại chiến chân chính, là cuộc chiến thuộc về giới tuhành. Mức độ tàn khốc, nếu so với mấy trận chiến trước kia thì mạnh hơn rất nhiều.

Có quá nhiều người chết, trả giá bằng sinh mạng.

Thế lực tham dự vào, cũng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, hầu như đã trở thành một cuộc chiến sinh tử giữa hoàng tộc và hoàng tộc!

Chuyện Sở Mặc, chỉ có thể tính là là một ngòi nổ. Nguyên nhân chân chính, là hai bên đều không đợi được tới thời khắc mà chiến trường viễn cổ mở ra. Phải đem một ít chuyện quyết định xong trước khi chiến trường viễn cổ mở ra mới được. Chung Thải Vân vẫn là không nhịn được mà ra tay, nhưng y bị hai người là lão tổ của Khương gia cùng lão Đằng ngăn lại. Hai bên mặc dù không chân chính người chết ta sống, nhưng cuối cùng, vẫn chấm dứt với kết cục Chung Thải Vân phải tháo chạy.

Sự tháo chạy của Chung Thải Vân, cũng đồng nghĩa với việc trận doanh của Chung gia đều bị thua thảm hại.

Trên chiến trường, lấy Chung gia cầm đầu, nhiều thế lực quân sự liên hiệp đều bị phía hoàng tộc đánh cho quân lính tan rã.