Thí Thiên Đao

Chương 2515: Dễ dàng như vậy! (1)




Khoảng cách mười ngàn vạn dặm, hắn chỉ cần vài bước, đã chạy tới trước mặt Sở Mặc.

Sau đó hắn giơ tay lên, chính là một đòn. Đồng thời, một pháp khí từ trên người của hắn bay thẳng ra, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chém về phía cổ của Sở Mặc!

Chính là hướng về phía đầu của Sở Mặc!

Trên pháp khí này tản ra đạo cùng pháp vô cùng mạnh mẽ, xoay tròn. Toàn bộ thời gian và không gian đều giống như đang co rút lại!

Ngay cả Sở Mặc cũng có một loại cảm giác choáng váng.

Chỉ có điều, hắn thoáng cái đã hành công. Trong nháy mắt, loại cảm giác choáng váng này liền biến mất.

Tên Giới Chủ này có đủ lòng tin như vậy, là hắn đánh giá thấp cảnh giới và trình độ của Sơ Mặc hiện tại.

Hắn cho rằng, một người Thiên Chủ không có Thiên Chủ Lệnh, ngay cả là thành thần, cũng không có khả năng cường đại giống như Đại Thiên Chủ thật sự.

Đến cảnh giới của bọn họ, đều hiểu rất rõ, thần... thật ra chỉ là một loại độ cao, một loại cảnh giới, được thiên đạo tán thành. Cũng không phải nói chiến lực của thần sẽ nhất định cao hơn những tu sĩ khác bao nhiêu.

Nếu không, Bàn Cổ năm xưa làm sao có thể gặp nạn?

Hắn không để Sở Mặc vào trong mắt. Nhưng Sở Mặc làm sao có thể để hắn vào trong mắt?

Một pháp khí cường đại lại có thể giết chết hắn. Vậy bốn vạn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ, sẽ... Chết không nhắm mắt như thế nào?

Trong tay Sở Mặc chợt xuất hiện thêm một chiếc rìu chiến huyết sắc.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, giơ rìu chiến trong tay lên, bổ về phía pháp khí kia. Mỗi một động tác của hắn đều giống như chậm lại gấp mấy trăm lần, có thể làm cho tất cả mọi người thấy tương đối rõ ràng. Nhưng thấy rõ ràng, căn bản không có ý nghĩa gì.

Những Thiên Nhân đó bao gồm Mạc Nhiên cả, đều theo thời gian này của Sở Mặc chậm lại.

Nói cách khác, bọn họ cũng không cảm thấy Sở Mặc quá chậm, mà cho rằng... như vậy là phù hợp!

Đương nhiên, loại cảm giác này chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong giây lát. Rất nhanh, bọn họ lại ý thức được điều này rất không thích hợp. Lúc này bọn họ mới trực tiếp kịp phản ứng, lấy lại tinh thần.

Mạc Nhiên thậm chí có một sự kích động muốn ra tay với Sở Mặc, nhưng hắn vẫn nhịn xuống.

Bởi vì đã… không kịp!

Keng keng keng!

ở bên ngoài tường giới của thế giới Bàn Cổ, trong hư không vô tận này truyền đến những tiếng nổ ầm ầm.

Một đạo ánh sáng chợt sáng lên, giống như ánh mặt trời huy hoàng, khiến cho người ta căn bản không có cách nào nhìn thẳng. Một tiếng động này rất lớn vang lên, cũng chấn động lòng người đến mức độ tột đỉnh!

Mạc Nhiên trực tiếp ra tay, vẽ ra một tấm lá chắn, tách đại quân trăm vạn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Thái Thượng phía sauvới tiếng động này.

Nếu không, tiếng động vang lên quá lớn, chí ít sẽ có một phần mười tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Thái Thượng phải bị thương nặng!

Sắc mặt Mạc Nhiên trở nên nghiêm trọng. Hắn phát hiện, nam tử áo trắng trước mặt hắn không phải dễ đối phó như trong sự tưởng tượng của hắn!

Pháp khí của Giới Chủ kia bị búa Bàn Cổ trực tiếp chém nát!

Giới Chủ kia cũng trực tiếp oa một tiếng, phun ra một búng máu tươi lớn. Toàn thân thể hắn cũng bị run lên.

Hắn rất nhanh đã điều chỉnh xong, tiếp tục công kích về phía Sở Mặc. Bởi vì hắn đã nói, muốn mang đầu của Sở Mặc trở về. Tuy rằng pháp khí bị chấn động vỡ nát, nhưng hắn cũng không cho rằng mình hoàn toàn không có cơ hội.

Hắn cũng không cho rằng một búa của Sở Mặc chém nát pháp khí của hắn, mà không có bất kỳ trả giá nào.

Hắn tiêu hao... khẳng định cũng cực lớn!

Mang theo ý nghĩ như vậy, tên Giới Chủ cảnh giới tu sĩ Thiên Nhân này vẫn vô cùng dũng mãnh xông về phía Sở Mặc. Tay hắn... Hình thành một thanh đao khổng lồ sắc bén!

Đao kia sắc bén, trên đời khó tìm!

Đây mới thật sự là sát chiêu của hắn!

Cái pháp khí kia chẳng qua là thứ hắn dùng để che giấu tai mắt của người khác!

Đương nhiên, nếu như pháp khí này có thể phát huy được công hiệu, tất nhiên là hay nhất. Trong năm tháng vô tận tới nay, từ trước tới nay tên Giới Chủ này chưa từng dùng qua sát chiêu thực sự này của hắn. Bởi vì mỗi lần chiến đấu, hắn chỉ dựa vào pháp khí, cũng đủ để có thể lấy được đầu của đối phương.

Cho nên, hắn đột nhiên xuất hiện một đòn này, sắc bén như vậy, khiến cho đám tu sĩ Thiên Nhân ở phía sau kia, đều nóng nảy một hồi.

- Không ngờ, sát chiêu chân chính của Tào Giới Chủ lại có thể không phải là cái pháp khí kia?

- Thật sự quá gian trá! Chỉ có điều, tu sĩ Thiên Nhân chúng ta đều quá mức chính trực. Đối phó với nhân loại đê tiện vô sỉ, chính là cần loại gian trá này!

- Cái gì mà gian trá? Cái này gọi là trí tuệ! Đây là chiến đấu trí tuệ! Ở trên chiến trường ngươi chết chính là ta sống. Loại từ gian trá này cũng không thích hợp để hình dung về người của chúng ta!

- Một đòn tuyệt sát thật sự của Tào Giới Chủ, không ngờ là tay của hắn. Ha ha ha, xem ra, tên Sở Mặc kia... Lần này chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ!

- Chẳng qua là một Thiên Chủ của đại thiên vừa hình thành mà thôi... Chà chà, nói thế giới Bàn Cổ là một đại thiên, có phải là có chút cất nhắc hay không? Một địa phương như vậy, cũng chỉ lớn hơn so với ba nghìn giới của chúng ta một chút đi?

- Đúng vậy. Bọn họ ngay cả một quản lý hạ giới cũng không có. Toàn bộ thế giới Bàn Cổ chỉ có một Thiên Chủ đáng thương, còn là loại không có Thiên Chủ Lệnh... Ha ha ha, bọn họ ngay cả một Giới Chủ cũng không có. Chỗ như vậy, không nên suy nghĩ tới chuyện đối kháng cùng bốn Đại Thiên chúng ta mới phải đi?

- Bây giờ là hai Đại Thiên, Nam Vô Thiên và Tiêu Dao Thiên nhát gan, khiếp sợ. Bọn họ đã rời khỏi.

Sau khi một đám tu sĩ Thiên Nhân nhìn thấy một đòn như vậy của Giới Chủ kia, trong lòng tất cả đều cảm thấy vững tâm, cảm thấy mọi chuyện đã được quyết định.

Bởi vì công kích như vậy, nếu như đổi lại thành bọn họ, căn bản cũng không có bất kỳ khả năng né tránh nào.

Bọn họ tránh không thoát, như vậy Thiên Chủ áo trắng đáng thương kia lại dựa vào cái gì để có thể né tránh?

Người cũng tốt, Thiên Nhân cũng tốt, thật ra đều có một tính chung. Bọn họ thông thường chỉ chọn nhìn thấy mình muốn nhìn thấy, tin tưởng những gì mình muốn tin tưởng. Về phần những gì bọn họ không thích... Bọn họ đều có thể giả câm vờ điếc!

Chỉ có điều, đây là trận chiến đấu!

Giả câm vờ điếc, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì!

Đây là một cuộc chiến tranh chân chính. Bất kỳ kẻ nào đánh giá thấp đối với kẻ địch, cũng có thể sẽ dẫn đến thất bại thảm khốc.