Thí Thiên Đao

Chương 2671: Giao phong với nhau (1)




Tám con rồng này đều đến từ thú tộc, đều là chân long với huyết thống thuần chính nhất. Cảnh giới toàn thân của chúng đã sớm đạt đến trình độ Đại Tổ này!

Năm xưa, bản thân bọn họ đều đã từng là thần linh. Nhưng hiện tại ở hạ giới này, bọn họ lại cam tâm tình nguyện kéo xe cho Sở Thiên Đế!

Tám con rồng với màu sắc khác nhau. Nhưng vẩy giáp toàn thân cũng giống như đúc bằng sắt thép, lực lượng tràn ngập tính bạo phát.

Các trưởng lão Thần tộc, mỗi người đều nhìn chằm chằm. Đồng thời, trong lồng ngực dâng lên lửa giận lớn hơn!

Bởi vì cho dù trong lòng bọn họ thấy thú tộc nổi bật như thế nào. Nhưng năm đó dù sao những thú tộc này cũng giống như bọn họ, đều là sinh linh Thần tộc của thần giới. Nhưng hiện tại lại phải kéo xe cho người ta?

Trưởng lão Trần thị Thần tộc cắn răng nói:

- Không ngờ, một chi thú tộc của Nhiếp Lang không ngờ đã rơi xuống đến loại trình độ này! Thực sự khiến cho người ta cảm tháy thật đáng buồn, thật đáng tiếc!

Bên kia Sở lão thản nhiên nói:

- Đây là một sự tôn kính. Các ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được!

- Ngươi lại tính là thứ gì?

Lúc này, trưởng lão Trần thị Thần tộc này đã bị áp lực đến trình độ nhất định, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bạo phát. Cho nên những người bên cạnh hắn đều đang không ngừng nhắc nhở bọn họ.

Bọn họ đều là tâm phúc ở bên cạnh ba đại gia chủ và Lam đại trưởng lão. Nhưng điều này cũng không đại biểu bọn họ công nhận cách làm của ba đại gia chủ và Lam đại trưởng lão!

Lúc này, đội binh sĩ kia đã đi tới nơi này, đều dừng lại.

Sau đó, chiếc chiến xa cổ xưa với tám con rồng lôi kéo cũng dừng lại ở trong hư không. Toàn bộ hiện trường nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay cả những nhân vật lớn ở phía bên Thần tộc, vào giờ phút này cũng không nhịn được theo bản năng ngậm miệng lại.

Chỉ có điều, sau đó trong lòng của bọn họ lại cảm thấy vô cùng nổi giận.

Một Thiên Đế hạ giới ở trước mặt bọn họ lại thể hiện loại tư thế này. Bọn họ lại có thể cảm thấy... có chút khẩn trương?

Mấy người trưởng lão Trưởng lão của Trần thị Thần tộc đang muốn phát tác. Ở bên trong chiến xa bên kia truyền đến một giọng nói khe khẽ:

- Sứ giả Thần tộc ở đâu?

Chính là Sở Mặc!

Vào giờ phút này, trong lồng ngực Trần Phàm và Lam Hiểu nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ hiểu rất rõ, chủ nhân đến, bọn họ an toàn!

Sau đó như thế nào bọn họ không biết. Nhưng hiện tại, bọn họ đã an toàn.

- Ra mắt Thiên Đế. Trần Phàm, Lam Hiểu đều đang ở đây.

Lúc này, hai người Trần Phàm và Lam Hiểu đều đi lên phía trước, quay về phía chiếc chiến xa này hành lễ.

Cảnh tượng như vậy, lại khiến cho đám người trưởng lão Trần thị Thần tộc hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ cảm thấy quả thực chính là gia môn bất hạnh, quá mất mặt!

- Được, bắt đầu giao tiếp.

Trong chiếc chiến xa truyền đến giọng nói bình thản của Sở Mặc.

- Thật là quá đáng!

Cuối cùng trưởng lão của Trần thị Thần tộc nổi giận, trực tiếp hét lớn một tiếng. Sau đó hắn lớn tiếng mắng:

- Sở Mặc, ngươi xem bản thân ngươi là nhân vật thế nào? Thật sự cho rằng mình là Thiên Đế sao? Là người tôn quý nhất trên đời này sao? Ngươi lẽ nào ngay cả sức lực xuống xe cũng không có sao?

Trưởng lão của Lam thị Thần tộc cũng thản nhiên nói:

- Loại minh ước này, ta thấy cũng không nhất thiết phải ký kết nữa. Vẫn là mỗi người trở lại, chuẩn bị chiến tranh đi.

- Ta thấy có thể.

Những lời này là từ bên trong chiến xa truyền tới.

Một câu nói như vậy cũng không khiến cho hai vị trưởng lão của Trần thị Thần tộc và Lam thị Thần tộc tiếp tục nổi giận. Hai người ngược lại tỉnh táo một cách kỳ lạ.

Trưởng lão của Trần thị Thần tộc điềm nhiên nói:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Ngươi nói vậy là có ý gì thì ta chính là có ý đó.

Trong chiếc chiến xa truyền đến giọng nói bình thản của Sở Mặc:

- Nếu không phải nể tình ba gia tộc lớn của Thần tộc những năm gần đây thành ý mười phần, ta làm sao lại muốn hợp tác với các ngươi? Ta chẳng lẽ không thể hợp tác cùng phù văn tính mạng và thú tộc hay sao? Ta vẫn cảm thấy các ngươi có đủ thành ý. Ta lại không nghĩ rằng, hóa ra các ngươi lại có thể không tình nguyện như vậy. Vậy thì mời quay về đi. Ta còn bận rộn nhiều việc!

Cường thế!

Ở vào thời điểm này, Sở Mặc cho thấy loại cường thế này, tuyệt đối khiến cho đám người phía bên ba Thần tộc lớn hận đến ngứa răng ngứa lợi. Nhưng ở trong lòng bọn họ lại có chút ớn lạnh.

Bọn họ đột nhiên nghĩ đến. Đúng vậy. Bọn họ lại bỏ quên phù văn tính mạng và thú tộc bên kia. Tuy rằng bọn họ không có được chứng cứ chứng minh bên kia và hạ giới có liên lạc. Nhưng đồng thời, phù văn tính mạng và thú tộc bên kia cũng không biết bọn họ làm chuyện này!

Tuy rằng có thể đoán được, nhưng thực sự đều không có chứng cứ!

Các nhân vật lớn của ba Nhân tộc lớn của Thần tộc bên này cuối cùng tỉnh táo lại. Trưởng lão của Trần thị Thần tộc vẫn ôn hòa liếc mắt nhìn Trần Phàm, nói một câu:

- Các ngươi không tệ!

Vẻ mặt Trần Phàm lộ ra biểu tình không hiểu. Hình như hắn không rõ mình không tệ ở chỗ nào.

Lúc này, Sở Mặc ở trong chiến xa lại trực tiếp nói:

- Hắn khen ngươi không bán đứng chuyện bọn họ không muốn hợp tác với chúng ta. Trần Phàm, ngươi không thành thật!

- Ta... Ta...

Vẻ mặt Trần Phàm lộ ra biểu tình oan uổng.

Trưởng lão của Trần thị Thần tộc nói:

- Không cần sợ hắn. Sau đó, ta bảo bọc cho ngươi!

Trên mặt Trần Phàm lộ ra vẻ cảm kích, nhưng trong lòng hắn đang cười lạnh: Ngươi bảo bọc ta? Chờ ngươi bảo bọc, ta đã chết rồi... Còn không biết mình chết như thế nào!

- Được, bắt đầu đi. Lấy đồ tới đây.

Trong chiến xa, Sở Mặc thản nhiên nói.

Trưởng lão của Trần thị Thần tộc nói:

- Ngươi đi ra! Ngươi không đi ra, ta làm sao biết được ngươi có phải là thật hay không?

- Ngươi là đang hoài nghi ta?

Trong chiến xa đột nhiên phóng ra một khí thế kinh khủng. Khí thế kia giống như một thanh lợi kiếm trực tiếp chỉ về phía trưởng lão của Trần thị Thần tộc.

- Ngươi dám!

Trưởng lão của Trần thị Thần tộc lớn tiếng trách mắng một câu, trực tiếp ra tay.

Trong giây lát, trong hư không truyền đến một tiếng động lớn!

Sau đó, Trưởng lão của Trần thị Thần tộc liên tiếp lui về phía sau rất nhiều bước. Mặt lão đỏ lên, ánh mắt lộ ra vài phần không thể tưởng tượng nổi.

Hắn không ngờ, đối phương lại có thể chỉ dựa vào mượn một đạo khí tức, ép hắn lui lại. Đây quả thực là điều khiến cho hắn khó có thể tin nổi.

Nhưng ở sâu bên trong nội tâm hắn cũng sinh ra một sự cảnh giác: Thiên Đế hạ giới này quả thật không phải yếu như vậy...