Thí Thiên Đao

Chương 949: Các vị sư nương (1)




- Kim Minh, chàng yên tâm, đời này ta sẽ không động lòng với bấtkỳ người đàn ông nào khác. Ta sẽ theo sư phụ một lòng tu luyện, sẽ có một ngày ta trở thành cường nhân tuyệt thế thực sự! Nghe sư phụ nói, người chết rồi, chỉ cần hồn phách chưa hoàn toàn tan biến, thực ra vẫn có cơ hội phục sinh. Nhưng cần phải có bản lĩnh thực sự cao, mà với thiếp, đó vẫn còn xa xăm lắm. Nhưng... thiếp nhất định sẽ nỗ lực không ngừng nghỉ.

Phương Lan quỳ trước linh cữu của Kim Minh, thề thốt:

- Nếu có một ngày, thiếp đạt tới cảnh giới đó, nhất định sẽ cứu sống chàng. Cho dù chàng lúc đó... đã không còn là chàng nữa, cho dù chàng không còn nhớ tới thiếp, cho dù lúc đó... giữa chúng ta đã không còn bất kỳ duyên phận nào... Nhưng thiếp nhất định sẽ làm như vậy! Bởi vì, đây là tình cảm mà thiếp vẫn nợ chàng! Phương Lan nói xong, nước mắt lại lã chã rơi.

Lúc này, trong lòng Phương Lan chợt có cảm giác, nàng quay đầu lại thì thấy Sở Mặc đang lặng lẽ đứng đó, chăm chú nhìn nàng.

Phương Lan vì Kim Minh mà sống cô đơn một mình suốt một thời gian, nàng đã đuổi hết mọi người đi xa. Lúc này với thân phận địa vị của nàng, không ai dám làm trái ý cả, cho nên ở đây vốn dĩ cũng chỉ có một người.

Thấy Sở Mặc, Phương Lan đang đau buồn cũng đứng phắt dậy, chạy nhào tới ôm Sở Mặc, nức nở khóc:

- Sư phụ... con rất đau lòng, con cảm thấy... dường như con... thật sự... đã yêu người đó rồi!

Trong lòng Sở Mặc khẽ thở dài, hắn vỗ nhẹ lên lưng của Phương Lan, nói:

- Ta hiểu, ta hiểu cảm giác của con. Bởi năm xưa... ta cũng từng có cảm giác đó. Trơ mắt nhìn người mình thương chết đi, mùi vị đó... người chưa từng trải qua, vĩnh viễn cũng không bao giờ hiểu được.

- Sư phụ cũng từng trải qua việc này?

Phương Lan ngẩng đầu lên nhìn từ trong lòng Sở Mặc, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn:

- Có thể nói cho con nghe không?

- Việc này có gì mà nói chứ?

Sở Mặc lắc đầu bật cười, sau đó lại nhìn Phương Lan nói:

- Đừng đau lòng nữa, chỉ e những ngày ta đi vắng này, con đều lấy nước mắt để rửa mặt phải không?

Phương Lan ngại ngùng quệt đi nước mắt, khẽ trả lời:

- Sư phụ, trước đây con chưa bao giờ hiểu cái gì gọi là tình yêu, bây giờ... cuối cùng thì con cũng hiểu. Hóa ra... mất đi người mình yêu mến lại đau đớn tột cùng như vậy.

Sở Mặc lặng lẽ thở dài một tiếng. Phương Lan nhìn Sở Mặc:

- Sư phụ trước đây từng nói với con rằng có thể khiến cho Kim Minh sống lại, là thật phải không?

Nói dứt lời, Phương Lan nhìn Sở Mặc với khuôn mặt tràn đầy hy vọng.

Sở Mặc gật đầu:

- Vậy thì con cần phải tu luyện tới cảnh giới Chí Tôn mới được, theo sư phụ, thăng tiến tới cảnh giới Đế Chủ, sư phụ có lẽ có cách giúp con. Nhưng con đường Chí Tôn... ắt phải dựa vào chính con.

Phương Lan gật đầu, nghiêm túc nói:

- Sư phụ yên tâm, con hiểu. Con cũng biết con đường đó hiện tại với con mà nói rất xa xôi, thậm chí xa không thể với tới. Nhưng con nhất định sẽ vì nó mà cố gắng, cho dù phải trả bao nhiêu giá đi nữa cũng không tiếc nuối!

Sở Mặc gật đầu:

- Có mục tiêu thì tốt. Tuy nhiên con phải nhớ kỹ, nếu như sau này có một ngày như vậy, con có năng lực cứu sống được Kim Minh. Nhưng Kim Minh lúc đó... chưa chắc đã thực sự là Kim Minh, con hiểu không?

- Giống như là mất đi toàn bộ ký ức?

Phương Lan nhìn Sở Mặc, khẽ hỏi.

- Phải, giống như là mất trí nhớ. Con người hắn sẽ giống như tờ giấy trắng. Đừng nói là con, hắn thậm chí có thể sẽ hoàn toàn không nhớ ra bản thân hắn là ai, không nhận ra người thân bằng hữu của hắn. Nói ra thì kiểu sống lại như vậy... thứ sống lại chẳng qua chỉ là thể xác của Kim Minh mà thôi.

Mặc dù chân tướng tàn khốc, nhưng Sở Mặc vẫn cảm thấy cần phải nói cho Phương Lan biết.

- Vậy sao... vậy còn có cách nào có thể khôi phục lại được toàn bộ ký ức không?

Phương Lan nhìn Sở Mặc.

- Đương nhiên có cách. Ví dụ như con đeo trên người thứ mà khi còn sống hắn yêu thích nhất, sau đó dùng trận pháp ân cần chăm sóc, không được để đồ vật đó có bất kỳ thay đổi nào, sau đó lại thu thập toàn bộ những thứ có liên quan tới hắn, càng nhiều càng tốt. Như vậy, thông qua một số biện pháp, hồn phách của hắn có thể dần dần hồi phục. Nhưng muốn tìm lại được toàn bộ ký ức, e là rất khó. Hơn nữa có một điều...

Sở Mặc nhìn Phương Lan, hắn khẽ thở dài nói:

- Càng là người và việc mà hắn để tâm nhất trong sâu thẳm tâm hồn, lại càng khó hồi phục. Kim Minh yêu con khắc cốt ghi tâm, sau này nếu thật sự có một ngày hắn sống lại rồi, vậy thì... nhận ra con, chỉ e lại là việc khó khăn nhất với hắn! Thậm chí... Sở Mặc không nói tiếp, nhưng Phương Lan đã hiểu ra ý mà Sở Mặc muốn nói tới.

Thần sắc của nàng lúc đầu hơi tối sầm lại, nhưng tiếp theo liền nở một nụ cười mỉm, đôi mắt trong veo nhìn vô cùng động lòng người:

- Sư phụ, thật ra như vậy đối với chàng hay con đều không hẳn là một việc xấu.

Phương Lan lặng lẽ nói:

- Nếu chàng ngay lúc đó đã nhớ ra con là ai, sau khi mừng rỡ, chàng nhất định sẽ rất đau khổ. Bởi vì chàng cảm thấy chàng không xứng với con... Sở Mặc khẽ thở dài, gật đầu.

Sự thực chính là như vậy, một tiểu tu sỹ ở tầng thấp nhất trong giới tu hành, đối diện với người trong mộng đứng trên đỉnh cao hùng mạnh nhất trong giới tu hành... Sự chênh lệch ấy trong tâm lý, cho dù là Sở Mặc e là cũng hoàn toàn không cách nào chấp nhận được.

- Cho nên... ngược lại con hy vọng, chàng nhất thời không nhớ ra con, sau đó dần dần tu luyện, dần dần hồi phục. Sẽ có một ngày chàng cũng tu luyện tới cảnh giới cực cao, nhớ ra con, tới lúc đó nếu chàng và con vẫn có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm giữa hai chúng con, vậy thìPhương Lan nhìn Sở Mặc nghiêm nghị nói:

- Con chỉ gả cho chàng thôi!

Phương Lan nói rất chắc chắn, không một chút dối lừa. Điều nàng nói là tới lúc đó, nếu Kim Minh và nàng đều có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của hai người thì nàng sẽ gả cho hắn!

Câu này nghe có vẻ bạc tình, nhưng thực ra lại là một câu rất sâu sắc.

Bởi vì thời gian mới là thứ vô tình và lạnh lùng nhất trên đời này, thương hải tang điền (biển cả thành nương dâu), ai mà biết được trăm ngàn năm sau sẽ là như thế nào? &