[Thích Cố] Biện Kinh Trường Đoản Sự Hệ Liệt

Chương 13: Tháp giường kí




Trước kia ta luôn không tin cái gì gọi là thiên ý trêu ngươi, hiện tại ta tin lắm rồi.

— Cố Tích Triều

Đêm.

Ầm ầm!!!

Phòng lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu truyền ra hàng loạt những tiếng vang như sấm động.

Tiếng vang lớn đến độ ở tận sài phòng cách rất rất xa phòng lâu chủ, đám chuột cũng hốt hoảng, run rẩy lao về tổ tránh nạn.

Dương Vô Tà nhanh chóng xuất hiện ở phòng lâu chủ.

Cửa phòng cong vẹo, bên trong hỗn loạn thành một đống.

Một đám hộ vệ đứng trong phòng không ai phát ra âm thanh, tất cả cứ lặng im nhìn chằm chằm vào cái đống đổ nát lớn nhất kia.

Đống lớn nhất. Hài cốt?

Sau khi Dương Vô Tà cẩn thận nhìn kĩ.

Cái đống lớn nhất kia…

Giống như…

Tựa hồ…

Giống như…

Là chiếc giường lớn sau khi Thích lâu chủ nhập lâu mới mua thêm.

Dương Vô Tà nhìn đống phế tích mà giật mình: “Lâu chủ? Ngươi ở bên trong sao? Ngươi không sao chứ?” Dương Vô Tà đương nhiên biết Thích Thiếu Thương ban đêm khẳng định là nằm trên giường nghỉ ngơi, mà Cố công tử cũng 99% đang ngủ cùng hắn. Hiện tại trong phòng chật kín người, mà hai người bọn họ mãi vẫn chưa dám lộ diện, nên có thể tạm đoán bọn họ vẫn có vẻ hảo.

Đống phế tích động động, một đám bụi mù mịt bay ra, lại thêm một trận rầm rầm vang động.

“Ngươi có sao không? Có bị thương hay không?” Thích Thiếu Thương mặt mày xám như tro xuất hiện trước mắt mọi người, phía sau lưng bộ y phục trắng đã nhuộm đen ngòm màu bụi, nhưng phía trước vẫn như cũ tịnh không nhiễm một vết bẩn nào.

Thật cẩn thận hỏi người vừa rồi được đặt bên dưới, Thích Thiếu Thương khẩn trương trên dưới sờ sờ xoa xoa nắn nắn.

Tức giận gạt tay Thích Thiếu Thương ra, Cố Tích Triều sắc mặt có chút tái nhợt, vừa định ngồi dậy, lại hừ một tiếng rồi nằm xuống.

“Tích Triều, ngươi thế nào? Ngươi đừng làm ta sợ. Bị thương thế nào? Để ta xem xem”. Thích Thiếu Thương sốt ruột gạt sạch những mảnh hỗn độn bên người Cố Tích Triều.

Trong phòng trừ bỏ Cố Tích Triều, chỉ còn một mình Dương Vô Tà giữ được trạng thái thanh tỉnh nên sau khi hiểu được đây không phải là ám sát gì cả, lập tức lệnh cho nửa số hộ vệ đi lên hỗ trợ, một nửa rời khỏi phòng trở về vị trí, đồng thời đi căn dặn hai người đang ở phủ Hầu gia cách vách chăm sóc hắn tạm thời ở lại, sau đó mới tiến lên phía trước, xem tình hình của Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều không chật vật như Thích Thiếu Thương, ngoại bào vẫn mặc hoàn hảo trên người, chỉ là bị vây giữa đám ván giường gãy.

Ước chừng đã hiểu được tình huống, Dương Vô Tà tới gần, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cố công tử, ngươi bị thương rồi, vẫn là ở thắt lưng phải không?”

Trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện lên một tia đỏ ửng quỷ dị, Cố Tích Triều cúi đầu nói hai chữ: “Thắt lưng”.

Hai tháng trước.

Không hiểu tại sao trong thành Biện Kinh nổi lên đại dịch mối. Ban đầu mọi người còn buồn không để ý, chỉ là mấy con mối căn bản chẳng cần bóp cũng chết, làm sao có thể gây ra chuyện gì.

Nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đều xem nhẹ năng lực sinh sản của đám mối này. Chỉ qua một ít ngày, vài con mối nhỏ đã biến thành đại quân mối, mặc sức tàn sát bừa bãi trong thành Biện Kinh.

Gay go nhất chính là đồ gỗ, này thì gỗ trăm năm, rồi thì gỗ rừng gỗ bể, trầm, lim, không một cái nào thoát khỏi.

Tận cho đến khi chiếc bàn trong tẩm cung của Hoàng Thượng cũng bị biến thành từng mảnh nhỏ thì quả thực không thể chịu được nữa rồi. Bàn của thiên tử há lại có thể để cho chúng tùy tiện vào ra, kể cả là con mối cũng không được.

Hoàng đế mặt rồng giận dữ, hạ lệnh dân chúng toàn thành Biện Kinh phát động chiến dịch diệt mối, đuổi tận giết tuyệt không chừa con nào.

Ngự y viện có vị nhiều năm tận sức nghiên cứu thảo dược, tích cực hưởng ứng hiệu lệnh của hoàng đế, phối chế ra dược thủy có thể diệt mối, chỉ cần tìm ra chỗ ở của chúng, đổ nước đó xuống, lập tức có thể diệt được.

Cứ như vậy.

Thành Biện Kinh oanh oanh liệt liệt triển khai hoạt động đại thanh lý.

Từ trong hoàng cung ra đến nhà dân chúng, đâu đâu cũng tổng vệ sinh, người người đều bận rộn, khí thế ngất trời.

Nhưng bên trong Kim Phong Tế Vũ lâu, Cố công tử đột nhiên lại trở nên vô cùng nhàn nhã.

Giai nhân Cố Tích Triều ngày thường vô cùng sạch sẽ, không muốn người bên ngoài động đến đồ đạc của mình, định chính mình động tay rửa sạch phòng lâu chủ cũng như thư phòng. Nhưng Thích Thiếu Thương lại luyến tiếc Cố Tích Triều, chỉ muốn thấy y là người cầm bút nhã nhặn, thấy giơ chiếc chổi quét qua quét lại căn bản đều là việc tốn sức, liền một mình gánh lấy tất cả nhiệm vụ dọn dẹp, vỗ ngực cam đoan với Cố Tích Triều: Tích Triều, ngươi lo lắng không cho người khác quét tước, đến cả ta cũng không yên tâm sao? Ta cam đoan nhất định dọn sạch sẽ. Yên tâm đi, có ta ở đây, đừng nói là mối, đến cả bạch hổ cũng không dám bước vào Kim Phong Tế Vũ lâu nửa bước.

Cho nên trong khi người người bận rộn, nhà nhà bận rộn, Cố công tử trong Kim Phong Tế Vũ lâu lại vô cùng nhàn nhã.

Hôm sau, Cố công tử nhàn tản đi dạo, lại gặp Truy tam gia vừa hoàn thành đại nghiệp thanh lý mối.

Truy Mệnh: Này, hai ngày tổng vệ sinh đúng là đòi mạng. Triều Triều, ngươi không quét tước phòng ở sao?

Cố Tích Triều: Thích đại ca của ngươi nói loại việc nặng thế này để hắn làm được rồi, ta không cần nhúng tay.

Truy Mệnh:_Thực hạnh phúc a.

Cố Tích Triều: Thế nào, Lý Hoại không có giúp ngươi sao? Lý viên không phải cũng có rất nhiều hạ nhân sao?

Truy Mệnh: Ta không có thói quen để người khác dọn dẹp này nọ đồ đạc của ta. Về phần Lý Hoại ….. –_– hắn đúng là cái kẻ cuồng phá hư đồ đạc, để cho hắn làm, chỉ sợ toàn Lý viên đều đã bị hủy đi rồi.

Cố Tích Triều: –_– …… Ngươi như thế nào không tìm ta đến giúp ngươi?

Truy Mệnh: Ta nghĩ ngươi khẳng định rất bận rộn, nên mới không đến tìm ngươi.

Cố Tích Triều: Ta mời ngươi đi uống rượu. Đi thôi.

Truy Mệnh: _Hảo.

Thế sự quả là khó đoán trước. Ông trời tựa hồ luôn thích trêu ngươi, để sự tình đi ngược lại với kì vọng của mọi người.

Ai có thể nghĩ đến hết thảy đều đã bình ổn, một tháng sau, ngày nào đó, buổi tối.

Thích Thiếu Thương quấn quýt lấy Cố Tích Triều, gắt gao ôm y, điên cuồng hôn xuống, cởi ngoại bào của mình, lại lao về phía Cố Tích Triều ở bên giường ……

Vừa mới qua bữa ăn khuya, chiếc giường lớn làm sao có khả năng chịu nổi lực đạo hai đại nam nhân ngã xuống.

Giường lớn rống giận phát ra âm thanh bất mãn.

Oanh một tiếng.

Sụp……