[Thích Cố] Cùng Trời Cuối Đất

Chương 21: Lại một ngày mới bắt đầu




Edit: Tịch Dương

Lại một ngày mới bắt đầu.Một ngày mới đến trong thành Biện Kinh. Người ta nhìn không ra những dấu vết của cơn phong ba bão táp vừa qua đi, không khí vẫn trong lành, gió vẫn thổi, nắng vẫn vàng và cây cối vẫn xanh tươi.

Nhưng sự thực là, ở nơi này, có những thứ đã mãi mãi mất đi.

Lệ Nam Tinh đưa tay mơn trớn những phiến lá còn đọng sương sớm ẩm ướt, nhàn nhạt thở dài.

“Nam Tinh… Nam Tinh…”

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Lệ Nam Tinh thản nhiên xoay người nhìn kẻ vừa hô to gọi nhỏ vừa vội vàng chạy tới kia.

“Lại làm sao vậy? Tây Môn Xuy Tuyết muốn cạo râu của ngươi sao?”

“Hắn có chỗ nào là muốn râu của ta đâu a, rõ ràng là muốn lấy mạng ta mà!” Lục Tiểu Phụng vừa ôm ngực vừa sợ hãi thở phì phò, tứ mi mao của hắn vì cơn tức giận mà rung rung lên, “Bất quá chỉ là mấy khối điểm tâm, có cần nhỏ mọn vậy không?”

“Điểm tâm không có gì đặc biệt, bất quá ngươi phải xem xem điểm tâm là do ai làm”. Lệ Nam Tinh khẽ nhếch miệng cười, bước vào chòi nghỉ mát, lấy vò nữ nhi hồng sớm đã chuẩn bị tốt ấn vào lòng ngực kẻ đang bám dính phía sau, rồi xoay người ngồi xuống, “Mắt Hoa Mãn Lâu có tật, sao Tây Môn Xuy Tuyết lại để hắn xuống bếp? Nếu ngươi thật sự muốn ăn, ta cũng có thể làm cho ngươi a, cần gì phải theo chơi trò cướp giật với Tây Môn như vậy? Mỗi lần đều bị hắn cầm kiếm đuổi giết hơn nửa ngày”.

“Chính bởi Hoa Mãn Lâu khó khăn lắm mới xuống bếp một lần, cho nên điểm tâm mới càng trân quý a. Đây chính là hoa mai cao dùng bạch mai ngàn năm của Tây Môn gia làm thành, đến hoàng đế còn chưa được dùng qua đâu”. Lục Tiểu Phụng cẩn thận lấy một bọc nhỏ trong ngực áo ra, mở vài tầng giấy dầu, vừa mở vừa than thở, “Nhờ có Tây Môn ban cho a, khinh công của ta hiện tại đã tiến triển cực nhanh rồi, lúc chạy trốn còn có thể tiện tay lấy được vài bọc điểm tâm. Lần sau nhất định phải tìm Tư Không Trích Tinh so xem ai lợi hại!”

Tầng giấy dầu cuối cùng được dỡ xuống, lộ ra hoa mai cao trong suốt, trắng ngần như tuyết, bên trong tầng gạo nếp là một đóa hoa trắng muốt, hương thơm ngát xông vào mũi, thật khiến người ta không khỏi mắt sáng ngời, tâm động rục rịch!

“Oa! Có xem bao nhiêu lần, vẫn thấy tay nghề Hoa Mãn Lâu quả thực vô cùng tốt a!” Lục Tiểu Phụng hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, không nhừng thúc giục, “Nam Tinh, nhanh lên, nếm thử chút a, còn rất nóng, để nguội ăn không ngon”.

“Ngươi, ngươi tốn nhiều công phu như vậy lấy nó, là để cho ta ăn sao?” Lệ Nam Tinh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi.

Lục Tiểu Phụng đang dốc vò rượu uống, nghe vậy vội vàng ‘ngô ngô’ gật gật đầu, nuốt xuống ngụm rượu vừa đến miệng rồi mới bổ sung một câu, “Ta muốn cho ngươi nếm thử chút tay nghề của Hoa Mãn Lâu a”.

Không dự liệu được Lục Tiểu Phụng sẽ nói những lời này, khuôn mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi của Lệ Nam Tinh thoáng chốc một mảng nóng bừng, nơi đáy lòng cũng bắt đầu nhộn nhạo.

Sao y lại không rõ tâm tư của người nọ đây!

Biết y trời sinh tính tình lạnh nhạt xa cách, người nọ liền nghĩ hết mọi cách tiếp cận y, cả ngày dán lấy y như sam, chỉ để thấy y cười nhiều một chút, nói nhiều một chút. Người nọ tính tình hòa đồng đáng yêu, hơn nữa có nhiều bằng hữu đến vậy, nhưng hắn chỉ thích luẩn quẩn quanh y, lại không ngừng trước mặt y nhắc tới bằng hữu này nọ của hắn, hao hết tâm tư để y dung nhập vào cuộc sống của hắn, không để y lại một mình cô đơn.

Tâm tư này của ngươi, bảo ta làm sao gánh vác nổi?

“Nam Tinh, Nam Tinh!”

Tiếng la to bên tai khiến Lệ Nam Tinh giật mình quay lại, lập tức nhìn thấy Lục Tiểu Phụng mở to mắt nhìn y chằm chằm, thứ tình cảm thân thiết, quan tâm không che giấu được hiển hiện rõ ràng nơi đáy mắt hắn, “Nam Tinh, ngươi không sao chứ?”

Lệ Nam Tinh nhàn nhạt cười, buông hoa mai cao trong tay xuống, một lát mới mở miệng, “Phượng Hoàng, ta nên trở về Tồ Lai sơn”.

“Ừ? Bây giờ?” Lục Tiểu Phụng có chút kinh ngạc, ngẩn người, “Chính là, thương thế của ngươi…”

“Thương thế của ta đã không còn trở ngại gì nữa rồi, chỉ cần trở về Tồ Lai sơn an tâm tĩnh dưỡng một thời gian sẽ vô sự”.

“Như vậy a” Lục Tiểu Phụng gật gật đầu, “Ta đi thu thập hành trang, ngày mai chúng ta đi được không? Ít nhất cũng phải tới nói với bọn họ một tiếng a”.

“Phượng Hoàng!”

Lệ Nam Tinh cắn cắn môi dưới, lời cự tuyệt quanh quẩn trong đầu, nhưng không biết nên mở miệng thế nào cho phải. Y không thể nhận phần tình cảm này, vì y vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, chính là, đối mặt với ánh mắt nhiệt tình và đôi lúm đồng tiền thật sâu của người kia, Lệ Nam Tinh lại không thể nói ra lời cự tuyệt.

Nhìn vẻ mặt do dự rõ ràng của Lệ Nam Tinh, đôi mắt Lục Tiểu Phụng thoáng qua một tia ảm đạm, nhưng giây tiếp theo lại lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười không kiềm chế được, đĩnh đạc ôm vai Lệ Nam Tinh, cả thân mình dựa trên người y, “Nam Tinh a, ta thật sự rất hoài niệm hảo sơn hảo thủy nơi Tồ Lai sơn đó, còn có vườn thảo dược kia nha, ở đó ta có thể đào được loại giun tốt nhất để làm mồi câu cá nữa đó. Nam Tinh, ngươi chẳng lẽ không muốn mời bẵng hữu ta đây đến đó làm khách sao?”

Tầm mắt Lệ Nam Tinh dừng lại trên gương mặt đang tươi cười gần trong gang tấc, có một bức tường nào đó trong lòng y đang ầm ầm đổ sụp. Một mạt tươi cười rộ lên bên môi, Lệ Nam Tinh cất tiếng, mềm nhẹ nhưng vô cùng kiên định, “Hảo!”

“Nam Tinh, ta rất thích ngươi gọi ta là ‘Phượng Hoàng’ đó!”

Lời trêu đùa mang theo chút nhiệt khí phả vào tai, Lệ Nam Tinh lập tức hé ra khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vội vàng đẩy cái người đang dính lấy y như bạch tuộc ra, “Ta phải đem thuốc tới cho Truy Mệnh”.

Nhìn người xưa nay dẫu thiên hạ có sập vẫn vân đạm phong khinh giờ phút này đang hốt hoảng vội vàng rời đi, Lục Tiểu Phụng vuốt vuốt râu cười đến vô cùng thỏa mãn. Nam Tinh, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đời này ta nhất định phải cùng ngươi!

Thẳng đến khi bưng chén thuốc tới trước cửa phòng Truy Mệnh, nét ửng hồng trên mặt Lệ Nam Tinh mới biến mất, lại nhớ tới người nọ cười vô lại đùa giỡn mình, y bất đắc dĩ cười khổ, nhưng đáy lòng lại trào dâng cảm giác ngọt ngào không thể gọi tên. Phượng Hoàng này, có lẽ đời trước chính mình đã thiếu hắn cái gì đi?

Hít thở thật sâu cho bình tĩnh lại, Lệ Nam Tinh đẩy cửa tiến vào.

Hương dược thản nhiên xông vào mũi. Trong phòng, hết thảy vẫn chỉnh tề sạch sẽ, song sa (chắc là rèm), màn, sàng đan đều trắng tinh không nhiễm chút bụi, toàn bộ đều mang màu sắc chủ nhân nó yêu thích.

Còn người đang nằm trên sàng đan màu trắng kia, cũng trắng như vậy, tái nhợt.

Bên giường là một mạt màu xanh, khoảng duy nhất trong căn phòng này mang sắc thái khác, mà chủ nhân của mạt màu xanh kia, giờ phút này đang dùng khăn ướt lau mặt cho người nằm im lìm trên giường, một chút một chút, vô cùng cẩn thận, dường như sợ làm kinh động đến người đang ngủ say. Tận đáy lòng nổi lên chút ê ẩm đau, Lệ Nam Tinh bưng bát dược tiến đến, ôn nhu mở miệng, “Đi nghỉ một lát đi, để ta tới uy Truy Mệnh uống thuốc”.

“Không, vẫn là để ta đi”, thanh âm lạnh lùng mang theo chút mỏi mệt uể oải. Cố Tích Triều đưa tay đỡ lấy chén thuốc, rồi vừa chậm rãi uy Truy Mệnh, vừa cẩn thận lau vệt chất lỏng trào ra nơi khóe miệng hắn, thuần thục mà tự nhiên.

Nhìn người nọ quầng mắt đã nổi lên rõ ràng, Lệ Nam Tinh mấy lần định mở miệng, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.

Người trước mắt ngày càng gầy yếu, không biết mấy ngày này đã tra tấn bản thân đến thế nào đây!

Ngày đó khi Cố Tích Triều tỉnh lại, câu đầu tiên y nói là, “Vô Tình thế nào?”, mấy người lần lữa do dự, cuối cùng vẫn là Thích Thiếu Thương ôm y trong lòng nói cho y hay. Sau khi kinh hoàng trong đáy mắt tan đi, Cố Tích Triều không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, chỉ gắng gượng đứng dậy, xuống giường, bắt đầu chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Truy Mệnh đâu vào đấy, mấy ngày mấy đêm cũng không chợp mắt một giây, ngay cả Lý Hoại cũng không kiên cường được như y.

Sau khi tất cả mọi người xô vào khuyên can không được, đành để Thích Thiếu Thương nghĩ biện pháp. Thích Thiếu Thương trầm mặc một lát, rồi chỉ lên tiếng nói một câu, “Để Tích Triều đi đi, nếu không làm vậy, lòng y sẽ càng khó chịu”.

Kế hoạch của Cố Tích Triều có thể nói rất thành công, nhưng hiển nhiên vẫn có những điều ngoài ý muốn y không thể dự đoán được, huống chi lại liên quan đến hai người Vô Tình và Truy Mệnh. Tầm quan trọng của họ đối với Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương biết, cho nên hắn không ngăn cản y. Cố Tích Triều luôn không thể hiện ra những tình cảm của mình, y chỉ có thể dùng cách này để phát tiết cho hết những áy náy, đau lòng mà thôi.

Chính là, sự tình trở nên như vậy, liệu có phải chỉ là lỗi của một mình y?

Đột nhiên, Cố Tích Triều giật mình, cả người khẽ run lên, đôi mắt ngập tràn kinh ngạc.

“Làm sao vậy?”

Lệ Nam Tinh vừa mở miệng, Cố Tích Triều đã phất tay áo đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhanh đến mức Lệ Nam Tinh căn bản không kịp gọi y.

Một tiếng rên khe khẽ vang lên, thu hút tầm mắt của Lệ Nam Tinh quay lại, “Truy Mệnh?”

Tung vạt áo ngồi xuống, Lệ Nam Tinh nhấc tay thăm dò mạch môn của Truy Mệnh, gương mặt thanh tú lập tức ngập tràn kinh hỉ. Lệ Nam Tinh hơi hơi cúi đầu, thử gọi.

“Truy Mệnh, Truy Mệnh…”

Cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh ra, một đạo thân ảnh vội vàng lao đến bên giường, khuôn mặt anh tuấn không che giấu được vẻ kích động và bất an, “Hắn tỉnh?”

Lệ Nam Tinh khẽ cười, đứng dậy nhường chỗ cho hắn, “Ngươi ở lại đây với Truy Mệnh đi, ta ra ngoài trước”.

Bước ra ngoài, Lệ Nam Tinh nhìn thấy thân ảnh màu xanh dưới tàng cây kia đang mê mang nhìn cành lá đến xuất thần.

“Còn đang suy nghĩ chuyện Vô Tình?”

Cố Tích Triều thu hồi ánh mắt, lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, “Ta đang nghĩ đến Vãn Tình”.

“Hạnh phúc mà Vãn Tình muốn, ta không cho được; người ta để ý, ta cũng không bảo hộ được. Người như ta, đúng là không xứng đáng được hưởng hạnh phúc đi”.

Khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu, nhưng trong đôi mắt ấy, Lệ Nam Tinh nhìn thấy bi thương khiến người ta đau thắt lòng.

Trầm mặc một lát, Lệ Nam Tinh mở miệng, nhưng là nói sang chuyện khác.

“Ta muốn quay về Tồ Lai sơn”.

“…”

“Phượng Hoàng sẽ cũng ta trở về”.

“…”

Thản nhiên đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Cố Tích Triều, Lệ Nam Tinh tươi cười ôn hòa, “Ngươi và Thích Thiếu Thương ở cùng nhau một chỗ, đã từng hối hận sao?”

Cả thân mình bỗng chốc run rẩy, Cố Tích Triều vô thức mở to mắt nhìn Lệ Nam Tinh.

Lệ Nam Tinh cũng không đợi y trả lời, lại tiếp tục hỏi một câu, “Vậy ngươi cảm thấy, Vô Tình sẽ hối hận sao?”

Cố Tích Triều khựng lại trong giây lát, tận đáy lòng tựa hồ có cái gì đó đang dần dần sáng tỏ.

Biết Cố Tích Triều đã hiểu được, Lệ Nam Tinh mỉm cười, thư thái ly khai.

Cố Tích Triều quay lại, nhìn bóng người đang lẳng lặng đứng cách đó không xa, nhìn đôi mắt thâm thúy khóa chặt trên người mình, thầm nghĩ, trốn không thoát a! Ai, mà việc gì phải trốn đây!

Nở một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, Cố Tích Triều ôn nhu nhìn người đang đi tới gần, nhẹ nhàng mở miệng, “Ngốc tử, cõng ta về đi, ta mệt mỏi lắm rồi!”

“Ngốc tử, ngươi có thể cõng ta bao lâu?”

“Cả đời có đủ hay không?”

“Không đủ! Phải đời đời kiếp kiếp!”

“Hảo, ta đây sẽ cõng ngươi đời đời kiếp kiếp!”

Tiếng vó ngựa vang vang trên chặng đường vắng vẻ, cảnh sắc cứ thế vụt qua trong mắt người đi đường, đâu đó trong gió thoảng đến tiếng trò chuyện.

“Nam Tinh, chúng ta còn bao nhiều ngày nữa mới đến Tồ Lai sơn a?”

“Ngươi không phải đã từng đến rồi sao? Chẳng lẽ còn không nắm rõ lộ trình?”

“Ta lần trước chỉ lo ngắm cảnh, không nhỡ kỹ đường…”

“… Ngươi thật sự là Lục Tiểu Phụng sao?”

“Hắc hắc…… Kỳ thật, chúng ta thế này cũng không tệ đi, chỉ cần cùng ngươi, ở nơi nào cũng đều giống nhau a! A, Nam Tinh, sao ngươi không nói cho bọn họ chân tướng? Lục Phiến Môn mất đi Vô Tình, như vậy cũng được sao?”

“Ta không nói không có nghĩa là họ không biết. Nhân sinh khổ đoản, vinh hoa phú quý cũng chỉ là nhất thời, nếu có thể buông, cũng là chuyện tốt”.

“Nếu ngươi buông ta xuống, vậy sẽ không phải chuyện tốt rồi!”

“…. Phượng Hoàng, ngươi đừng có hồ nháo!”

“Ha ha, Nam Tinh hảo đáng yêu! Ha ha…..”

Những ngày sống bên ngoài Biện Kinh, nguyên lai ngày đều trong lành đến thế!

“Ta hành động bất tiện, chưa bao giờ ra khỏi kinh thành”.

“Nhai Dư hối hận?”

Áo choàng lụa trắng nhẹ nhàng bay bay trong gió, người ngồi trên luân y khẽ nở một nụ cười thật tươi, “Nếu ta nói không phải, ngươi sẽ theo ta đi chứ?”

Người sau luân y cũng cười khẽ, “Đáp án không phải đã nói cho Nhai Dư biết rồi sao?”

Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,
Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.
Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,
Thuỳ phạ!
Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.
Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,
Vi lãnh,
Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.
Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,
Quy khứ,
Dã vô phong vũ dã vô tình.

(Định phong ba – Tô Thức)

Dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn

Rừng động đừng nghe chuyển lá cành
Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh
Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng
Nào ngán
Áo tơi mưa khói mặc bình sinh
Vi vút gió xuân say chợt tỉnh
Hơi lạnh
Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh
Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước
Rời bước
Cũng không mưa gió cũng không hanh