[Thích Cố] Cùng Trời Cuối Đất

Chương 7




Khi Lệ Nam Tinh trở lại Bách Hoa lầu, Hoa Mãn Lâu đang mải mê dâng hương gảy đàn, còn Lục Tiểu Phụng ở bên cạnh nhàn nhã uống rượu. Một người áo trắng, một người thanh sam sớm đã bạc màu; một người tuấn lãng xuất trần, một người toát ra nồng đậm vẻ bất cần đời; hai người tính cách hoàn toàn khác nhau, lúc này ngồi một chỗ lại hài hòa đến mức thần kì. Lệ Nam Tinh nhìn thấy cảnh đó, trong lòng khẽ động, bỗng nhiên có chút hâm mộ Lục Tiểu Phụng.

“Nam Tinh, ngươi đã trở lại!” Lục Tiểu Phụng cao hứng đứng dậy nghênh đón, lại gặp phải ngay khuôn mặt Lệ Nam Tinh khó nén nổi một tia mỏi mệt, hắn nhịn không được, lo lắng hỏi, “Sao thế, án tử này khó giải quyết lắm sao?”

Lệ Nam Tinh ôn hòa cười, lắc đầu, “Án tử có Vô Tình bọn họ phụ trách, hôm nay ta cả ngày đều ở thi phòng (phòng chứa xác chết), có chút buồn thôi, không có gì đáng ngại”.

“Cả ngày?!” Lục Tiểu Phụng có chút không dám tin kêu lên, “Ngươi chính mình nội thương còn chưa khỏi hẳn, cư nhiên còn liều mạng như vậy, ngươi cho rằng cơ thể ngươi làm bằng sắt hay sao?” Hắn thân thủ kéo Lệ Nam Tinh ngồi xuống, “Hoa Mãn Lâu, ngươi mau chạy đến đây bắt mạch cho Nam Tinh, xem xem cần dùng thuốc gì điều dưỡng đi”.

Lệ Nam Tinh cầm cổ tay hắn, rút tay mình ra, có chút buồn cười nói, “Lục Tiểu Phụng, ta chính là thầy thuốc, thân thể của ta ta rõ ràng hơn ai hết, không cần làm phiền Hoa công tử”.

“Ngươi còn biết mình là thầy thuốc? Cố tình không quý trọng thân thể”.

“Ta thật sự không có việc gì, nghỉ ngơi nhiều một chút thì tốt rồi”.

“Ta ngày mai theo ngươi đến Lục Phiến Môn, vừa hay có thể hỗ trợ”.

“Lục Tiểu Phụng, ngươi thật là……..”

Hoa Mãn Lâu lẳng lặng ngồi một bên, nhẹ lay động chiết phiến, khóe miệng mang theo một thoáng cười như gió thoảng.

“Lục Tiểu Phụng, ngươi đã từng nghe nói qua tên Tiêu Vân chưa?”

Trước khi về phòng nghỉ ngơi, Lệ Nam Tinh bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Lục Tiểu Phụng.

“Tiêu Vân?”, Lục Tiểu Phụng chọn mi lặp lại, nghi hoặc hỏi, “Là ai a?”

Lệ Nam Tinh nháy mắt mấy cái, lắc đầu nói, “Không có gì, tùy tiện hỏi thôi”.

Lục Tiểu Phụng trở lại phòng, đang định cởi áo ra nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảnh giác, đột nhiên nghiêng người, một loạt phi đao như lá liễu bị hắn kẹp lại ở ngón tay. Bóng đen hiện lên ngoài cửa sổ, Lục Tiểu Phụng không nói hai lời, vội phi thân đuổi theo.

“Lệ huynh phải xuất môn sao?” Hoa Mãn Lâu buông chiếc ấm trong tay, xoay người cười hỏi.

Lệ Nam Tinh gật gật đầu, ghé mắt nhìn thoáng qua gian phòng cách vách, cầm trúc tiêu lên tay rồi đi, liền bị Hoa Mãn Lâu gọi lại.

“Lục Tiểu Phụng nói ta chuyển lời đến Lệ huynh, hắn hôm nay có việc, không thể cùng Lệ huynh tới Lục Phiến Môn, mong Lệ huynh thông cảm”. Tươi cười của Hoa Mãn Lâu dường như có thể thấu hiểu rõ mọi việc, thực sự là mẫn tuệ sâu sắc. Lệ Nam Tinh giật mình, có chút xấu hổ, “Ân” một tiếng, lại nhịn không được hỏi một câu, “Hắn không nói đi nơi nào sao?”

Hoa Mãn Lâu khẽ lay động chiết phiến, vẫn vô cùng ôn nhu và bình tĩnh, “Lục Tiểu Phụng làm việc từ trước đến nay rất có nguyên tắc, hắn không nói với ta hắn đi đâu, nghĩa là không muốn làm cho Lệ huynh lo lắng. Bất quá Lệ huynh cứ yên tâm đi, Lục Tiểu Phụng sẽ không làm những chuyện mạo hiểm”.

Trong mắt Lệ Nam Tinh hiện lên chút tình tự không biết tên, mỉm cười, “Hoa huynh không hổ là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, không chỉ hiểu biết hắn, mà còn vô cùng tín nhiệm hắn. Có thể có bằng hữu như Hoa huynh, Lục Tiểu Phụng quả là có phúc khí”.

“Hoa mỗ chính là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng sao?” Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi lại, tươi cười giảo hoạt, “Hoa mỗ có thể cùng Lệ huynh trở thành bằng hữu, lúc đó chẳng phải là Hoa mỗ rất có phúc khí sao?” (ý anh Hoa là: Lục Lệ, nên, bằng hữu của Lục Tiểu Phụng =>  bằng hữu của Lệ Nam Tinh)

Lệ Nam Tinh không nghĩ tới Hoa Mãn Lâu lại nói như vậy, không khỏi có chút ngây ngẩn cả người, trên gương mặt thanh tú vẫn lặng yên thoáng một chút đỏ ửng, độ cung khóe miệng cũng mở rộng, “Nam Tinh cực kỳ vinh hạnh”.

Tích Tình tiểu cư không phải một nơi bí mật, nhưng Lục Tiểu Phụng cũng phải mất một hồi công phu mới tìm được chốn này. Đánh giá bốn phía xong xuôi, Lục Tiểu Phụng đẩy cổng bước vào, thình lình ở đâu bay tới một mạt màu bạc. Lục Tiểu Phụng điểm nhẹ mũi chân, rút lui vài bước, trên gương mặt hiện lên chút thoải mái. Ngân quang kia trên không trung xoay một vòng rồi trở về trong một đôi tay trắng nõn. Ra là một chiếc tiểu phủ màu bạc.

“Ngươi là ai?”

Cố Tích Triều có chút ngạc nhiên nghiêng nghiêng đầu đánh giá Lục Tiểu Phụng. Còn Lục Tiểu Phụng thì đứng đó thưởng thức, quả nhiên là y, năm đó uy chấn giang hồ “Thần Khốc Tiểu Phủ”. Từ sau khi y mất trí nhớ, Thích Thiếu Thương sợ những kẻ có cừu oán trước đây đuổi theo, cũng dạy Cố Tích Triều một ít chiêu thức phòng thân. Bản lĩnh Cố Tích Triều bẩm sinh đã rất cao, rất nhanh đã thuận buồm xuôi gió sử dụng thành thục Thần Khốc Tiểu Phủ, chỉ là nội lực đã hoàn toàn biến mất, uy lực của Thần Khốc Tiểu Phủ tự nhiên cũng giảm đi rất nhiều.

“Ngươi là ai?” Mở miệng hỏi lại lần nữa, Cố Tích Triều tò mò nhìn hắn, “Vì sao bộ dạng ngươi giống ca ca như đúc? Chẳng lẽ ngươi cũng là huynh đệ của đại ca?”

“Tích Triều!”

Lục Tiểu Phụng còn chưa trả lời, phía sau đã truyền đến một tiếng hô gấp gáp. Thích Thiếu Thương bất quá chỉ đi ra ngoài mua chút thực phẩm, vừa đi tới cổng chợt nghe thấy thanh âm trong trẻo của Cố Tích Triều, sợ là có cừu gia tới cửa, hắn lo lắng cho an nguy của y, tập tức phi thân vào.

Lục Tiểu Phụng khoanh tay, chọn chọn mi, có chút hứng thú nhìn vẻ mặt Thích Thiếu Thương, “Thích huynh, hảo khinh công, chỉ là tính tình không khỏi có chút nóng nảy”.

Thích Thiếu Thương lập tức dừng lại, có chút xấu hổ “ha ha” mấy tiếng, “Lục huynh hôm nay tới đây mà sao không nói trước với ta một tiếng? Hoa huynh đâu? Hai người không cùng tới sao?”

“Chỗ Hoa Mãn Lâu đang có bệnh nhân, không đi được. Ta một khi quyết tâm dâng trào sẽ lập tức biến thành hành động, cải lương không bằng bạo lực, chỉ mong Thích huynh đừng trách ta không mời mà đến”. Lục Tiểu Phụng nhún vai mỉm cười, rất tiêu sái, rất đẹp, ngữ khí mang chút ý cười, “Chính là không nghĩ tới ta sẽ được hoanh nghênh một cách đặc biệt như vậy a”.

Thích Thiếu Thương tất nhiên hiểu được ý tứ của Lục Tiểu Phụng, “Tích Triều, ngươi lại hồ nháo rồi”. Thích Thiếu Thương trừng mắt nhìn Cố Tích Triều một cái, nửa giận nửa không, nhưng vừa thấy y thần sắc có chút ủy khuất, ngay lập tức mỉm cười (là kiểu xun xoe cười, đặc trưng chỉ những thê nô nhất hào bẩm sinh như bb mới có) giải thích, “Lục Tiểu Phụng là bằng hữu của đại ca, Tích Triều cũng nên kêu một tiếng Lục đại ca mới phải”. Khe khẽ vuốt mái tóc quăn của y, giọng của Thích Thiếu Thương càng trở nên mềm nhẹ.

Cố Tích Triều cúi đầu không nói, một lúc sau mới ngẩng lên, ánh mắt tinh anh mang vài phần ủy khuất, vài phần săm soi, lại có vài phần ảo não, “Hắn cũng là huynh đệ của đại ca sao?”

“Huynh đệ?”, Thích Thiếu Thương ngẩn người, “Đương nhiên không phải”.

“Thật sao?” Cố Tích Triều lập tức tươi cười, xoay người lại, nhu thuận gọi một tiếng, “Lục đại ca”.

Lục Tiểu Phụng lúc này mới bật cười ha hả. Thích Thiếu Thương cũng bất đắc dĩ mỉm cười, “Tích Triều này cũng không biết muốn cái gì nữa! Lục huynh, khó khăn lắm ngươi mới tới chơi, nhất định phải cho ngươi nếm thử chút rượu của ta, ta dám cam đoan từ trước đến nay ngươi khẳng định chưa từng nếm qua!”

Trời ngả về chiều, ánh tịch dương trải trên tiểu viện một tầng đỏ vàng đẹp đến nao lòng.

Một chiếc bàn đá. Một đĩa thức ăn. Hai vò rượu. Ba người.

Rượu là đặc sản của Liên Vân trại nơi biên quan đại mạc xa xôi, Pháo Đả Đăng.

Thức ăn là chiêu bài nơi biên thành quanh năm cát phủ, Đỗ Quyên Túy Ngư.

Nhưng trong nơi tiểu viện này, cảnh sắc không mang cái khô nóng khiến người ta khắc khoải không quên của nơi hoang mạc trong hồi ức ấy, ngược lại, lại thấm đượm chút hơi thở ẩm ướt của GiangNam.

Một người huyền phục, một người thanh sam, một người tử y.

Nhìn thấy ba người nâng chén cạn, không khí dạt dào say, ai có thể nghĩ đến, ba người nơi tiểu viện thâm u này, một người dương danh hiệp khách bốn phương, một người bộ dạng thư sinh nhưng từng làm dấy lên trên giang hồ một hồi tinh phong vũ huyết, còn có một kẻ lãng tử khắp thiên hạ thành danh.

“Pháo Đả Đăng, quả nhiên rượu như tên! Thích Thiếu Thương, thật không nghĩ tới ngươi ở nơi này còn cất giấu rượu tốt như vậy!”

Đặt chén rượu xuống, Thích Thiếu Thương nhếch miệng cười, “Huynh đệ Liên Vân trại biết ta thích uống, cố ý mang từ biên quan về đây”. Quay đầu nhìn qua bóng áo xanh bên cạnh, vừa cười vừa nói, “Tích Triều cũng thích uống loại rượu này nhất, hơn nữa, mỗi lần đều phải làm Đỗ Quyên Túy Ngư. Bất quá, tửu lượng Tích Triều rất kém, uống vài chén đã say”.

Lục Tiểu Phụng ghé mắt, chỉ thấy Cố Tích Triều hai gò má đỏ ửng, trong mắt lấp loáng nước, có vẻ đã say, không khỏi mỉm cười, “Quả nhiên”.

“Đại ca nói bậy, ta không có say!” Cố Tích Triều mở to đôi mắt mông lung say lờ đờ, trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương, mạnh miệng phản bác, “Lục đại ca, ta thật sự không có say, nếu ngươi không tin, ta ngâm thơ cho ngươi nghe”.

“Không xong!” Thích Thiếu Thương đưa tay chống đầu, thầm kêu không tốt, người này chắc đã say đến lợi hại rồi.

Quả nhiên, Cố Tích Triều vỗ nhẹ chiếc bàn đá, rung đùi đắc ý ngâm thơ.

“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ. Gió thu ngọc lộ nhất gặp lại, liền thắng lại nhân gian vô số. Nhu tình như nước. Ngày cưới nếu như mộng …..Ngày cưới nếu như mộng ……Ừ ~~~ ngày cưới ….”

Nét trong trẻo trong đôi mắt không còn nữa, giờ chỉ ngập tràn thần thái mê mang nhìn chằm chằm vào không trung, hai tay không tự giác vò vò mái tóc quăn đã rủ xuống đầy mặt, nguyên lai là nghĩ mãi không ra sau câu “Ngày cưới nếu như mộng” là gì a ~~

Thích Thiếu Thương đảo mắt, làm biểu tình “sớm biết sẽ như thế”, nhìn sang phía đối diện thấy Lục Tiểu Phụng đang nhịn cười đến nội thương, liền cười khổ nói, “Mỗi lần chỉ cần Tích Triều uống rượu, nhất định sẽ phải ngâm thơ. Kể cũng lạ, bình thường có thể nhớ đến tinh tường, mà lúc say có một câu ấy lần nào nghĩ cũng không ra”.

Lục Tiểu Phụng khụ khụ hai tiếng, vẫn nhịn cười nói, “Ngươi không nhắc hắn một chút sao?”

“Cái đó không cần thiết”. Thích Thiếu Thương lắc đầu, ý bảo hắn quay đầu xem. Cố Tích Triều gục xuống bàn, gối đầu lên cánh tay muốn ngủ, tay còn lại nghịch ngợm gảy gảy đám tóc quăn trên trán, thỉnh thoảng cau mày lẩm bẩm vài câu. Lục Tiểu Phụng bật cười, nhìn thấy Thích Thiếu Thương ôm lấy Cố Tích Triều đưa về phòng, hắn cũng đứng lên cáo từ. Thích Thiếu Thương cũng không miễn cưỡng, “Lục huynh khi rảnh rỗi nhất định phải tới đây, ta sẽ luôn chuẩn bị sẵn rượu ngon chờ ngươi”.

Ban đêm, khi bóng tối đã bao phủ khắp nơi, từ căn phòng nhỏ trong Tích Tình tiểu cư bay ra một đạo thân ảnh, tà áo dưới ánh trăng lay động như phát ra những tia sáng trong trẻo mà lạnh lùng.

“Ngươi đã đến”. Trên nóc nhà lơ lửng một đạo thân ảnh dài nhỏ, quỷ mị lạ thường.

“Có chuyện gì nói nhanh lên, mê hương chỉ công hiệu trong nửa canh giờ”.

“Mê hương? Ha hả, xem ra ngươi đúng là rất đau lòng vì Thích Thiếu Thương, luyến tiếc không muốn dùng dược đả thương hắn”.

Tà áo xanh bay lại tung bay. Người dời bước đi.

“Ha hả, tức giận sao?” Bóng người quỷ mị chắn trước mặt, “Tốt lắm, là ta không đúng, ta giải thích. Tích Triều a, tốt xấu ta cũng là sư phó của ngươi, không cần vô tình như thế chứ?”

“Ngươi rốt cuộc có nói hay không?” Thanh âm bỗng nhiên trầm xuống như đè nén cơn giận.

“Hảo hảo hảo, nói nghiêm túc”. Bóng người quỷ mị dừng lại, thanh âm bỗng nhiên trầm thấp thâm thúy, “Lục Phiến Môn tìm được người giúp đỡ rồi, hiện đang giải độc giúp đám người trong triều đình”.

“Nga, phải không?” Khóe miệng khẽ nhếch lên, khinh thường cười lạnh, “Không hổ là Lục Phiến Môn, người tài nơi đâu cũng chiêu mộ được. Không phải là hậu nhân của Thiên Ma giáo sao? Yên tâm, độc, không dễ giải như vậy”.

“Tích Triều dụng độc, ta đương nhiên yên tâm, bất quá Lệ Nam Tinh kia quyết không phải nhân vật đơn giản, tuyệt không thể phớt lờ”. Thanh âm trầm thấp bỗng nhiên cao lên, mang theo chút hài hước, “Nghe nói, hôm nay có người tới bái phỏng Thích đại hiệp?”

“Kia thì đã sao? Thích Thiếu Thương muốn gặp ai cũng phải xin phép ngươi sao?!” Tiếng nói trong trẻo, lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta tin tưởng, “Lục Tiểu Phụng thì thế nào? Hắn nhàn sự muốn xen vào chuyện người khác, ta sẽ hảo tâm cho hắn một nhân tình. Ngươi còn có tâm tư quan tâm này nọ, thì hãy để ý bên kia đi, tứ đại danh bộ của Lục Phiến Môn không phải những kẻ ăn không ngồi rồi, nói hắn làm việc cẩn trọng, cẩn thận cống ngầm có thể lật thuyền đấy!”

Trở lại Tích Tình tiểu cư, Thích Thiếu Thương vẫn còn đang ngủ, hô hấp vững vàng, không nặng không nhẹ. Cố Tích Triều ngồi bên giường, ánh trăng soi tỏ ngũ quan của y, đôi mắt chớp nhẹ. Một lúc lâu sau, Cố Tích Triều đứng dậy, cởi ngoại sam ra, nằm xuống cạnh Thích Thiếu Thương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Từ khi Cố Tích Triều được Thích Thiếu Thương cứu về, hai người vẫn ngủ cùng giường. Nửa năm đầu kia, giấc ngủ của Cố Tích Triều cực ngắn, nửa đêm luôn giật mình bừng tỉnh. Thích Thiếu Thương đều phải ở bên y, an ủi, vỗ về cả nửa ngày. Hiện giờ Cố Tích Triều dù đã khôi phục trí nhớ, nhưng thói quen này vẫn được duy trì.

Mặc dù mục đích chính là để Thích Thiếu Thương trong lòng không chút nghi ngờ, nhưng Cố Tích Triều không thể không thừa nhận, chỉ có ở bên Thích Thiếu Thương, y mới có thể an tâm thản nhiên mà ngủ như thế.

Cố Tích Triều rất nhanh chìm vào giấc ngủ, tiếng thở đều đặn vang giữa đêm trường yên lặng. Y trời sinh đã sợ lạnh, sau khi ngủ đều không tự giác rúc vào lòng Thích Thiếu Thương, dựa vào ngực hắn, hai tay cũng phải cầm thật chặt vạt áo hắn.

Khóe miệng thỏa mãn khẽ cong lên, Cố Tích Triều cứ thế trầm ổn ngủ. Trong bóng đêm dày đặc, một đôi mắt yên lặng mở to, cúi đầu nhìn xuống người sợ lạnh đang say ngủ trong lồng ngực, đôi mắt đen thăm thẳm không đoán ra được đang nghĩ gì. Thật lâu sau, trong căn phòng tịch mịch khẽ vang lên một tiếng thở dài.

“Tích Triều, ta rốt cuộc phải làm gì với người bây giờ?”

Thích Thiếu Thương cứ thế mở to mắt, không ngủ, cho đến tận khi trong không trung đen đặc hé ra một đám mây đỏ hồng. Đen như mực. Đỏ như lửa. Không khỏi khiến người ta dấy lên một cảm giác bất an.

Ngày mai, sẽ xảy ra chuyện lớn sao?