[Thích Cố] Tin Rằng Có Duyên

Chương 2: Nơi đâu có người, nơi đó có thị phi




Nhưng câu nói của Vô Tình trước khi đi ấy, chỉ trong vỏn vẹn 20 phút sau đã được chứng minh là sai, ít nhất, ở trong thế giới của Cố Tích Triều, nó hoàn toàn sai.

Du Mỹ Diêu, thanh danh ở quán café Ma Khách thật sự quá lớn. Một phu nhân xinh đẹp hào phóng, phong thái thanh nhã, lại si mê một bartender nhỏ hơn mình chừng hai mươi tuổi, mỗi ngày đều đến đây ngẩn người ngắm nhìn rồi tán tụng cậu. Bất quá thì, đây vốn có thể miễn cưỡng coi như một câu chuyện tình lãng mạn đầy tiềm năng. Đáng tiếc, màn kịch trai tài gái sắc ấy lại biến thành một vụ giết người đẫm máu.

Đại sát phong cảnh!

“Cậu bị đuổi việc.” Sau khi Vô Tình rời khỏi, đây là lời đầu tiên Cố Tích Triều nhận được từ ông chủ.

“Vì sao?” Cố Tích Triều hơi giật mình, nhưng trong lòng có lẽ cũng đã đoán trước được, cho nên vẫn không quá hoảng loạn.

“Vì sao? Hừ! Tiểu Triều, đời cậu sắp lên hương rồi, cần chi phải theo bọn người ngốc nghếch như chúng tôi cả đời đây?” Tiểu Tuyên giao thiệp khéo léo buột miệng thốt ra.

Cố Tích Triều ẩn nhẫn nhíu mày, không để ý đến Tiểu Tuyên, chỉ giải thích với ông chủ, “Ông chủ, ông cũng biết tôi không có bất cứ quan hệ gì với bà Du. Tôi cần công việc này.” Giọng nói của cậu, vẫn vạn phần nhã nhặn, chỉ đơn giản là trần thuật, ngoài ra, không có nửa ý van xin.

Ông chủ thờ ơ, chỉ lấy ra một xấp tiền mỏng, đưa cho cậu, “Đây là nơi làm ăn buôn bán, không thể để những chuyện thế này tái diễn được. Quan hệ của cậu với bà Du rốt cuộc thế nào, tôi muốn quản cũng không quản nổi. Tóm lại, nơi này không thể lưu cậu.”

Cố Tích Triều theo thói quen cắn môi, lặng lẽ nhận xấp tiền.

Vừa định đi, ông chủ lại lên tiếng, “Tôi chỉ thương cho Bạch Lâm, đã không tiếc công sức dạy cho cậu kỹ thuật pha chế rượu, cuối cùng, lại phải chết thay cậu. Ai…”

Thân người Cố Tích Triều khẽ run rẩy. Chẳng lẽ hôm nay người chết nhất định phải là tôi thì mới hợp tình hợp lý? Cậu đã làm sai điều gì? Thân là bartender, lắng nghe chẳng phải cũng là công việc hay sao? Là Du Mỹ Diêu không phân biệt trắng đen, chứ cậu chưa bao giờ ám chỉ bất cứ điều gì, thậm chí còn nhiều lần phân rõ ranh giới với bà ấy! Nhưng bao năm vẫy vùng giữa cuộc đời này đã dạy cậu, đôi khi im lặng là biện pháp tốt nhất, nên cậu chỉ nói: “Ông chủ, ông yên tâm. Bách Phượng Triều Hoàng, sau này tôi không pha chế nữa là được. Nếu đó đã là một tác phẩm của thầy, vậy cứ để nó chôn vùi dưới nấm mộ cùng thầy, thất truyền đi là được.”

Gương mặt ông chủ dần dần trở nên mờ ảo qua tầng tầng khói thuốc. Cố Tích Triều không nói gì thêm, rời khỏi quán café Ma Khách.

Vừa ra khỏi cửa, đã thấy trong không trung lất phất một lớp mưa bụi nhạt nhòa, từng hạt từng hạt cứ lặng lẽ bay bay về nơi vô định nào không ai biết. Đêm đã khuya, lại thêm gió rét thét gào. Cố Tích Triều rúc sâu vào cổ áo, rảo bước trên con đường ướt đẫm mưa đêm.

Tịch mịch không? Đương nhiên. Nhưng sớm đã thành thói quen. Từ lâu cậu đã hiểu, trong cuộc đời này, có những người nhất định chỉ là kẻ qua đường, với cậu, với bọn họ, đều là như vậy. Duyên đã tận, cho dù có cố truy đuổi, cũng ích gì đâu.

Quay về nơi ở, đã thấy bà chủ nhà vững chãi như thần giữ cửa, gương mặt tối sầm. Cố Tích Triều không khỏi bật cười, may mắn thay, hôm nay cậu bị đuổi việc, nếu vẫn đi làm như bình thường, chẳng phải bà sẽ đứng chờ cả đêm? Cuộc sống nơi đô thành phồn hoa này, bao quanh bởi tầng tầng xi măng cốt thép, hóa ra lại lạnh lẽo đến thế. Nhân tình ấm lạnh cũng thật đáng buồn cười! Sống ở nơi này đã gần một năm, bà chủ nhà vẫn không biết công việc của cậu là loại đi sớm về khuya. Nhưng cũng không có nghĩa là cậu buôn lậu thuốc phiện sẽ không có ai biết được!

“Tiền, tiền thuê nhà tháng sau!” Ngắn gọn thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, coi trọng kết quả, tốt, rất tốt.

Nhưng vấn đề lại ở Cố Tích Triều. Vốn thuê nơi này chỉ vì gần chỗ làm việc và lớp phụ đạo. Nhưng hiện tại, kỳ thi đại học đã chấm dứt, chỉ còn chờ công bố kết quả, hôm nay lại vừa vặn thất nghiệp nữa. Dường như nơi này đã không còn lý do nào để giữ bước chân cậu lại. Hơn nữa, điều quan trọng là: Du Mỹ Diêu! Cậu biết người đàn bà này đang điên loạn đến mức nào, tuy rằng chưa bao giờ cho bà ta biết chỗ ở của cậu, nhưng khi xin việc ở quán café Ma Khách, cũng đã có khai địa chỉ liên lạc. Thời nay, đồng tiền có thể xui ma khiến quỷ, không thể không phòng được. “Thật có lỗi, tôi không thuê nữa.”

“Không thuê?” Bà chủ nhà nét mặt sa sầm như lừa thồ xe ngàn dặm, “Không thuê thì dọn đồ xéo đi! Dọn ngay lập tức!”

Dọn đồ đi bây giờ sao? Nếu lý luận đàng hoàng, cậu hẳn có thể ở đến sáng mai. Hiện tại, đã quá nửa đêm… Quên đi. Cãi nhau với đàn bà là chuyện cậu thấy kinh khủng nhất trong cuộc đời này. “Vậy chờ tôi thu xếp xong đồ đạc, sẽ lập tức rời đi.”

Cố Tích Triều vừa nói vậy, bà chủ nhà ngược lại có chút kinh ngạc. Người nửa đêm bị tống cổ ra ngoài đường, lại còn có thể duy trì thái độ đúng mực? Rốt cuộc nên nói cậu ta có giáo dục có văn hóa, hay là đạo đức giả? Lắc đầu, không quản nhiều như thế nữa. Hiện tại, ai mà không phải quét tuyết trước cửa, hơi sức đâu mà ngó tới sương trên ngói nhà người? “Cậu cần bao lâu để thu dọn xong?”

Cố Tích Triều nghiêng đầu nghĩ ngợi, ngoại trừ một ít quần áo và sách vở, dường như cậu cũng không còn tài sản gì khác. “Một giờ, một giờ sau bà đến lấy chìa khóa.”

Nhưng rõ ràng, Cố Tích Triều cho dù có phối hợp thế nào, cũng không nhận được cái gì tốt đẹp cả. Bà chủ nhà chỉ ngờ rằng cậu đã đắc tội với người bên ngoài, nên chuẩn bị chạy trốn. Suy nghĩ này đã được xác thực khi Du Mỹ Diêu đuổi đến sáng hôm sau. Không tìm được Cố Tích Triều, cũng không có bất cứ tin tức gì của cậu, Du Mỹ Diêu bất đắc dĩ rời đi.

Bà chủ nhà vừa quét tước căn phòng như xua đuổi vận đen, vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Biết ngay cậu ta không phải người tốt mà, cao lớn khôi ngô, tuổi còn nhỏ, mà lại ở một mình như vậy, quả nhiên được người ta bao.” Đoạn giáo huấn con gái nhà mình, “Mai này con lớn, nhớ nhìn người cho kĩ, loại con trai da trắng môi hồng thế này không nên rước vào thân! Con dám mang thứ ấy về nhà, mẹ đánh gãy chân con cho biết!”

Con gái bà chủ nhà mếu máo, không nói gì. Trong lòng không cam. Anh ấy mặt ngoài băng lãnh, thật ra là người rất tốt mà, còn thường giúp cô làm bài tập, khi cười cũng rất dễ nhìn, tựa ánh trăng rằm vằng vặc vậy. Đương nhiên, nghĩ là nghĩ thế, nhưng không thể nói với mẹ, cô cũng không muốn bị trở thành chỗ phát tiết cho mẹ lải nhải suốt mấy tiếng đồng hồ!

Cố Tích Triều kéo rương hành lý chăm chú nhìn kết quả thi niêm yết, khiến nhiều người phải ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng cậu cũng chẳng buồn để tâm. Tuy rằng mười phần đã chắc chín, lòng vẫn nhộn nhạo không yên. Mất một lúc mới thấy tên mình nằm trong danh sách thật dài.

Cố Tích Triều, Đại Học Biện Kinh, khoa kiến trúc.

Khoa kiến trúc năm nay chỉ tuyển 106 người, cậu là người thứ 103, gần cuối. Bất quá, thi đỗ coi như là tốt lắm rồi. Cũng đã hơn hai năm. Thời gian dài như thế… Đại Học Biện Kinh, cậu cuối cùng cũng có thể hiên ngang tiến vào cửa rồi. Cố Tích Triều cười cười, kẹp thư báo trúng tuyển vào trong sách.

Chuyện cậu lo lắng kế tiếp chính là: Sinh sống! Một vấn đề quá cũ, vậy mà đã giày vò cậu suốt ba năm. Nhưng, tương lai còn rất dài, ba năm lận đận long đong đó cũng chẳng hề thấm tháp vào đâu. Cẩn thận cất kỹ thư trúng tuyển, Cố Tích Triều lần thứ hai đặt chân trên con đường tìm việc làm.

Sau lưng Cố Tích Triều, trên bảng thông báo kia, có một dòng chữ:

Thích Thiếu Thương, Đại Học Biện Kinh, khoa kiến trúc.

Khoa kiến trúc năm nay tuyển 106 người, Thích Thiếu Thương đỗ thủ khoa. Trên danh sách, anh và Cố Tích Triều cách nhau đến 101 cái tên.