Thích Khách

Chương 20




Yến hội trong đại sảnh hoàng cung Klappa, nơi tập hợp quyền quý, quân – chính – thương, lãnh đạo ba giới cơ hồ đều tham dự dạ yến hoàng gia.

Lezar mặc một bộ trang phục màu đen, đứng giữa một đám người mặc quân trang đế quốc xanh lục, có chút không phù hợp. Y là hoàng tử nhỏ nhất, lại bởi vì mẫu thân xuất thân bình dân, lại chết sớm, sau lung không có mẫu tộc lớn mạnh, vởi vậy thành người yếu thế nhất giữa các hoàng tử. Mặc dù truyền thông bên ngoài đánh giá y là người thừa kế quan trọng nhât của ngôi vị hoàng đế, nhưng tình huống thực tế thế nào, người trong giới quý tộc đều biết rõ ràng.

Lúc này, so với việc mấy vị hoàng tử alpha khác tả ủng hữu nhiêu, bên cạnh Lezar có vẻ phá lệ vắng vẻ. Ngoại trừ vài vị thiếu tướng trong binh đoàn Quang Vinh, rất ít có người tới bắt chuyện cùng y, cho nên y ngồi trước quầy bar tự rót, tự uống một mình, cuối đầu lắt ly rượu đỏ trong tay, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Thât đệ, vì sao ở trong này một mình uống rượu giải sầu?"

Nhị hoàng tử Manus từ xa nhìn Lezar ngồi một mình bên quầy bar, cười tủm tỉm đi tới, một đầu tóc màu đỏ rượu vô cùng chói mắt, tương xứng với một thân lễ phục màu xám bạc tinh xảo, khí tức toàn thân có thể dùng 2 từ để hình dung: tao nhã.

"Nhị ca." Lezar ngẩng đầu liếc nhìn Manus, nói người pha chế pha một li rượu.

"Uy, không thể tin được ngươi còn nhớ rõ khẩu vị ta thích, thật khó có được."

"Tại vì, khẩu vị của nhị ca độc đáo." Lezar thản nhiên cười nói.

Nhị hoàng tử Manus là vị hoàng tử duy nhất trong bảy vị hoàng tử không nhậm chức tại đế quốc quân đội, nhưng hắn cũng là vị hoàng tử nhận được chú ý cùng nịnh hót nhiều nhất trong buổi dạ yến này, nguyên nhân cực kì đơn giản, hắn rất giàu. Giàu đến một loại trình độ vượt qua phạm vi nhận biết của người thường. Không ai biết được vị nhị hoàng tử giảo hoạt như hồ li này cuối cùng có bao nhiêu gia sản. Có người kể rằng, vị điện hạ Manus này đã từng tại khu vui chơi của đấu trường Solomon vung tiền như rác, tiền cược tại một trận đấu thậm chí còn vượt qua tổng số tiền đặt cược tại đấu trường trong suốt 10 năm. Hơn nữa, cuối cùng, hắn cư nhiên còn thắng, trong một đêm kiếm ra được số tiền này trở thành hắc bang lớn nhất đế quốc.

Từ năm 18 tuổi tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế đồng thời nhận khoảng hoàng kim bồi thường khổng lồ của hoàng gia, cho đến khi dùng số tiền này làm vốn tư bản ban đầu sáng lập nên thương nghiệp khổng lồ tại đế quốc, Manus điện hạ tích lũy một khối tài sản phú khả địch quốc chỉ mất 6 năm.

"Nghe nói ngươi đi lịch lãm một năm ở binh đoàn cơ sở, sao, cảm giác thế nào?" Đôi mắt hẹp dài của Manus luôn cho người khác cảm giác như đang cười, tốt tính lại hiền lành, bất quá, những người từng giao tiếp với hắn trên thương trường sẽ tuyệt đối không nghĩ như vậy.

"Rất có thu hoạch, đó là cảm giác từ việc cung cấp quân dụng cho binh đoàn Vinh Quang, kém xa hai binh đoàn kia, quân đóng giữ biên cương thậm chí cơ giáp đời mới cũng không nhìn thấy."

"Không có cách nào nha." Manus buông xuôi tay, làm một biểu tình bất đắc dĩ, "Binh đoàn Vinh Quang trước kia được xưng là Đế quốc chi nhận, là tinh nhuệ của tinh nhuệ, hao tổn nhất trong ba binh đoàn. Nhưng từ khi đế quốc thống nhất hơn hai trăm năm trước có 139 hành tinh, cũng không còn chiến tranh bên ngoài. Trong đế quốc cũng ngẫu nhiên phát sinh bạo động nhỏ, binh đoàn Sứ Mệnh con sư tử trụi long kia là có thể dẹp rồi, đâu còn cần binh đoàn Quang Vinh ra tay. Cho nên hiện tại binh đoàn Quang Vinh mới thành yếu, nuôi không nổi, giải tán không được, chỉ có thể cắt giảm chi phí không ngừng."

"Đúng vậy. chuyện này cũng hết cách." Lezar rũ mắt uống một ngụm rượu, nói phụ họa.

Manus nhìn nhìn Lezar, khóe môi giương lên, lơ đãng nói. "Đúng rồi, thất đệ, bên căn cứ Mai Tả, nửa năm nửa là có omega thả ra đó."

Động tác Lezar ngập ngừng: "A? chuyện đó thì sao?"

Ánh mắt Manus đột nhiêu trở nên ái muội, giọng điệu trêu chọc: "Giả vờ hồ đồ cái gì? Ngươi hiện giờ cũng sắp 20, là lúc nên chọn một omega. Lão đại hồi bằng tuổi ngươi bây giờ đã làm to bụng ba omega rồi."

"A, nhị ca là muốn nói chuyện này." Lezar cười cười, đặt chén rượu xuống. "Chuyện này có gì lo lắng, dù sao huyến thống tốt sẽ được phân cho hoàng gia, ta chờ nhận là được."

"Oh oh, lão thất không phải nghiêm túc chứ? Nhị ca thật lòng với ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không nói thật cho nhị ca?"

"A? Nói thật chuyện gì?"

"Haiz, được rồi, mặc kệ trong lòng ngươi có hiểu hay không, nhị ca ở đây nhắc nhở ngươi một chút." Manus nói xong thu hồi vẻ tươi cười, ghé sát vào Lezar, thần thần bí bí thì thầm: "Nghe nói, omega trả ra lần này, có rất nhiều người xuất thân khác biệt, chính là có quan hệ họ hàng với vài vị lão gia trong lần đàm phán hòa bình này."

"Cho nên, ý nhị ca là..."

"Bao năm qua, omega được phân phối rất nhiều, nếu không tranh thủ từ sớm, vĩnh viễn đừng mong được phân tốt. Hiện giờ thật vất vả thu được binh đoàn Quang Vinh vào tay, ngươi không muốn thành tư lệnh sao? Lezar đáng yêu?"

Lezar nâng mắt nhìn Manus.

Manus nháy mắt với y mấy cái.

"Tiếp theo sẽ cử hành hội nghị về giới, đến lúc đó, có giải tán binh đoàn Quang Vinh hay không, tùy vào bản lĩnh của ngươi. A, phải rồi, còn nữa, hôm nay ngươi tại lễ duyệt binh có chút nổi bật, sợ là làm người khác không vui, cẩn thận chút."

Manus cuối cùng dùng một điệu cười mị mị tỏ ra tình yêu thương của huynh trưởng mà vỗ vai Lezar, sau đó cầm ly rượu rời đi rồi.

Lezar trầm mặc nhìn bóng dáng nhị hoàng tử lắc lư rời đi, thưởng thức ly rượu trong tay, ánh mắt dần mị mị xuống.

Có ý nghĩa, một Manus chỉ biết tiền không biết người kia là vào lúc nào đắc tội với Carsen? Nếu không với cái tính cách không có lợi không liên quan kia của hắn, sao lại chủ động bày thế cho y?

Lezar đang cân nhắc, chợt thấy một người hầu lại đây, nếu nhớ không lầm, là một trong 12 người hầu cận của hoàng đế Kelmis.

"Thất điện hạ, bệ hạ muốn gặp ngài, ở trên thư phòng."

"Ừm, biết, ta liền tới."

Người hầu chào xong liền đi.

Lezar đứng dậy, uống cạn ly rượu, đặt ly về lại quầy bar, ánh mắt âm trầm.

Hoàng cung Klappa phì thường lớn, từ phòng thiết yến đi đến thư phòng thật xa. Nhưng Lezar lại không ngờ rằng đi nửa đường đã gặp Carsen trở về từ phòng rửa mặt.

"Đại ca? Ngài làm sao vậy?"

Carsen thoạt nhìn uống thật nhiều rượu, có chút say. Nhìn thấy Lezar, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.

"Thất đệ, hôm nay làm thật tốt, đại ca chính là phải cảm tạ ngươi tùy cơ ứng biến, giữ gìn mặt mũi cho ta."

Ngữ khí rõ ràng là châm chọc, nhưng Lezar biết thời biết thế, cười khổ trả lời: "Lúc vừa thấy hai đầu đạn, mọi người đều nghĩ là có vấn đề. Kỳ thực ai giải quyết cũng được, ta cũng không tin đại ca lúc đó không có biện pháp. Nhưng mà dưới tình huống như vậy, nếu thật không áp chế được, trường hợp hoảng loạn thật khó coi, mấy vị hoàng huynh đều là người có thân phận, nhìn tới nhìn lui đều chỉ còn có ta. Đại ca sẽ không trách tội ta quá giới hạn chứ?"

"Sao có thể, thất đệ không hổ là thiên tài tốt nghiệp toàn ưu, thế nhưng tính toán thời gian chắn đạn 1 giây cũng không sai, phụ hoàng nhất định vui mừng."

"Đại ca đừng trêu đệ, ngài không thấy cả buổi chiều nay ánh nhìn phụ hoàng cho ta đều không tốt? Phụ hoàng luôn không thích hoàng tộc lộ mặt tại trước đám đông náo loạn, ta hôm nay làm liền hai lần. Nếu không, hiện giờ kêu ta đi thư phòng, không chừng sẽ mắng ta đó."

Kelmis hoàng đế ghét kẻ phô trương, cao thấp toàn đế quốc đều biết rõ, nghe Lezar nói như vậy, Carsen tươi tỉnh một chút, rốt cuộc cũng nhìn thẳng Lezar.

"Sao? Phụ hoàng gọi ngươi đi thư phòng?"

"Ừm, không bằng đại ca theo giúp ta?"

"Ta cùng ngươi, thế nào?"

"Lúc ta bị mắng, ngài giúp ta cầu tình một chút."

Nhớ đến gương mặt đen thui của Kelmis bệ hạ suốt cả một buổi chiều hôm nay, Carsen cũng tỉnh rượu qus nửa, khoác tay nói: "Đi, ngươi mau đi đi, đừng để phụ hoàng sốt ruột, sẽ rầy la."

Lezar cười cười, vừa tính đi, tựa như nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: "Đúng rồi, đại ca, hai đầu đạn trong lễ duyệt binh hôm nay là sao? Đã điều tra chưa?"

"Chính là chuyện tốt do một omega trốn ra từ tinh cầu Mai Tả mấy ngày trước làm, nhắc tới ta liền bực."

"Omega từ tinh cầu Mai Tả trốn tới?" Lezar hơi hơi kinh ngạc "Omega đó hiện giờ ở chỗ nào?"

"Còn có thể ở đâu? Chết rồi!" Carsen tức giận nói, nói xong liền quay về phòng thiết yến.

Lezar đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó tiếp tục đi về hướng thư phòng hoàng đế, trên đường suy nghĩ đến chuyện Carsen vừa nói, trong đầu bỗng nhiên hiện lên chuyện gì.

Trước cửa thư phòng đã có người hầu chờ.sẵn, sau khi thấy Lezar liền hành lễ mời y vào.

Hoàng đế Kelmis ngồi sau bàn, nhìn hoàng tử nhỏ nhất đi tới, gương mặt anh tuấn cực giống nữ nhân kia.

"Phụ hoàng, ngài tìm ta." Lezar đi đến trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế Kelmis trầm mặc nhìn y, phụ tử hai người đối mặt một giây, sau đó, ánh mắt hoàng đế chậm rãi nhìn quá đóa hoa hồng trắng trên ngực Lezar, sắc mặt khó coi đến dọa người.

"Quân trang của ngươi đâu?"

"Đây chính là quân trang của ta."

"Hồ nháo! Ngươi có biết hôm nay là ngày gì? Lại ăn mặc như vậy?"

"Hôm nay là ngày giỗ mẫu thân của ta."

Hoàng đế Kelmis giận dữ, thuận tay nắm bình hoa trên bàn ném Lezar.

Lezar không tránh, bình hoa nện trúng đầu y. Y hơi nhắm mắt lại, cảm thấy trên đầu đau, bình hoa rơi xuống đất, vỡ nát bên chân y.

"Phụ hoàng bớt giận." Lezar hơi cung kính cuối người, biểu tình không chút thay đổi, chỉ là hơi cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia khoái ý.

"Đem bỏ đóa hoa ngu xuẩn kia đi, lấy xuống khỏi người ngươi."

Tuy rằng trên gương mặt của hoàng đế Kelmis đã mơ hồ hiện ra dấu hiệu tuổi già, nhưng loại ánh mắt và ngữ khí chỉ thuộc về quân vương này, vẫn cực đủ uy nghiêm.

Lezar tuân theo mệnh lệnh, gỡ đóa hồng trắng xuống, đặt trên mũi ngửi ngửi, sau đó nhẹ giọng nói: "Đây là loại hoa khi mẫu thân còn sống thích nhất."

"Ta đã nói, không cho nhắc đến nữ nhân kia trong hoàng cung này! Ngươi nghe không hiểu sao? Lezar!"

"Nhưng nàng là mẫu thân của ta."

"Nàng không xứng." Hoàng đế Kelmis nhìn Lezar, gần như nghiến răng nghiến lợi gằng ra từng chữ.

Lezar không nói gì.

Hoàng đế Kelmis lại nói: "Xem ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hồi cung, ta có thể tha lỗi ngươi. Nhưng, Lezar, ngươi nhớ kỹ, ngày này sang năm, ta muốn ngươi mặc quân trang đế quốc thông thường đứng giữa hoàng tộc, nếu không, ngươi liền mang theo hoa hồng trắng của ngươi, cút khỏi hoàng cung Klappa, vĩnh viễn xóa tên khỏi gia phả hoàng tộc. Ngươi nhớ cho kỹ, vật ta cho ngươi, cũng có thể dễ dàng lấy lại, rõ chưa?"

Lezar trầm mặc một lúc lâu, chắp tay nói với Kelmis: "Ta hiểu rồi, phụ hoàng."

"Tốt, ngươi đi đi, hôm nay nếu còn mặc trang phục như vậy, liền ở trong tẩm cung của ngươi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta."

"Vâng, phụ hoàng."

Đi ra khỏi thư phòng hoàng đế Kelmis, trong mắt Lezar là một mảnh lạnh băng, người hầu canh giữ trước cửa lặng lẽ nhìn cái trán trầy xước của y, lại dời đi đường nhìn, rũ ánh mắt vờ như chuyện gì cũng không biết.

"Cái này cho ngươi." Lezar đem bông hồng trắng đã bị nắm chặt trong tay đến biến dạng đưa cho người hầu.

"Điện hạ, cái này muốn ta..."

"Ném."

"...Vâng, điện hạ."

Người hầu đưa tay cầm lấy bông hồng trắng, nhìn Lezar điện hạ nhanh rời đi, chỉ một khắc vừa rồi, bị ánh mắt thất điện hạ quét đến gần như vậy, người hầu cảm thấy đáy lòng một trận rét lạnh, không tự chủ được mà khúm núm. Thân cận hầu hạ hoàng đế đã nhiều năm, cũng thấy hết người trong hoàng tộc. nhưng là, chưa từng có một người có thể giống thất hoàng tử Lezar hôm nay, cho hắn cảm giác áp bức như vậy. Mà loại áp bức vô hình này, người thường hay cho nó một cái tên lợi hại hơn – uy nghi vương giả.

Sau khi Lezar trở về tẩm cung của mình, liền lấy ra điện thoại, liên hệ một quan quân thủ hạ.

"Gởi đến đây đoạn phim hai đầu đạn hạt nhân bị chặn lại hôm nay cho ta, ta muốn xem."