Thích Khách

Chương 6




Trong trung tâm giám sát nội thành căn cứ Mai tả, trên màn hình quan sát hiện lên mặt tường trong nội thành, lần thứ hai xuất hiện omega tóc đen đã sớm quen thuộc với cả nhóm theo dõi kia.

"Ừm, kì lạ nha, omega kia vì sao hôm nay lại chạy bộ buổi tối? Trước đây không phải là đều chạy vào buổi sáng sao?" Nhân viên quan sát đã sắp đến giờ tan tầm, nói với đồng nghiệp tới thay ca trong phòng quan sát.

"Có thể là bị dọa sợ hay không, chuyện ngày hôm qua động tĩnh rất lớn, không ít omega đều bị sợ hãi." Một người khác đoán, trong giọng điệu rõ ràng mang ý tứ khinh thường.

"Có thể là do đó là omega nha, cả đời đều không có trải qua chuyện đáng sợ. Bất quá ngươi cũng phải quan sát kỹ đó, vừa mới xảy ra sự cố, cũng đừng để thêm chuyện gì nữa." Nhân viên quản lý chuẩn bị tan tầm dặn dò thêm trong lúc mặc áo khoác

"Ừm, đã rõ, ta sẽ nhìn."

Thông thường, trong phòng điều hành quan sát sẽ có 3 người theo dõi, nhưng lúc này đúng vào lúc ăn cơm chiều, trong phòng quan sát chỉ còn một người này vừa cùng hai người kia giao ca, hai người kia tan tầm, liền còn lại một mình hắn. Đây là thời gian duy nhất trong phòng điều hành quan sát chỉ có một người, khoảng tầm 10 phút.,

Quảy lý viên cũng pha cho mình một tách cà phê như ngày thường, theo dõi màn hình. Bởi vì chuyện TTV dọc theo nội thành chạy bộ đã không còn gì mới lạ, cho nên hắn chỉ nhìn trong chốc lát, rồi không chú ý đến nữa. Dù sao cũng là một mình hắn gần cả trăm cái màn hình, cũng không thể nào chỉ nhìn một mình TTV.

Đại khái khoảng hai ba phút sau, khi quản lý viên lần thứ hai đem ánh mắt về lại nội thành, phát hiện tốc độ chạy của TTV giảm bớt, thở hồng hộc cơ hồ muốn kiệt sức. Lại qua hai phút, TTV đơn giản dựa vào tường thành nghỉ ngơi, sau đó cứ nghỉ ngơi một chặp lại đi bộ một chặp.

"Xì, một omega, hà tất phải tự làm khổ." Quản lý viên lắc đầu khó hiểu, tiếp tục theo dõi những màn hình khác.

Camera trong căn cứ vô cùng dày đặc, chỉ mặt trong nội thành, cứ năm mươi mét có 2 cái camera hai bên, đánh số từ 1 tới 160, thậm chí những góc chết hoặc vị trí trọng yếu còn có camera xoay.

Nếu như nói, số camera này có thể đồng thời theo dõi mọi hoạt động bình thường, như vậy, bất kể là ai, không có khả năng dưới một tình huống gì đó mà làm những chuyện khác thường, càng miễn bàn chuyện bỏ trốn.

TTV trong hơn 1 năm sinh sống ở đây, đi khắp mọi ngõ ngách trong nội thành, nhớ rõ phạm vi quan sát của mỗi một camera, cũng không ngừng tính toán, làm sao để dưới mạng lưới theo dõi dày đặc này, xé mở ra một con đường.

Cuối cùng hắn quyết định chọn camera đánh số 45 47 48 trên tường thành.

Năm giờ rưỡi tối. Nhân viên trong phòng quan sát thay ca, TTV biết trong vòng 10 phút đồng hố sau đó, trong phòng quan sát chỉ có một người. Hắn bắt đầu chạy chậm, đến camera số 45, hắn có thời gian 6 giây camera quay số 46 ở đối diện sẽ quay về hướng ngược lại, mà phạm vi quan sát tối đa của camera cố định số 44 vừa lúc nằm lại ngay giữa số 45 cùng 46. TTV lợi dụng góc chết hình thành trong 6 giây này, trên tay bôi lên một loại vật chất kết dính, sau đó xoay người nhảy thẳng lên tường, rất nhanh hướng lên trên leo gần 20m, quăng ra thiết bị nhiễu sóng tự chế về hướng camera số 45, kế tiếp cũng cùng một cách thức đối phó camera số 47 và 48. Cái thiết bị nhiễu sóng này thực ra chỉ là một loại kim loại đặc biệt, đặt ở gần camera, khiến cho hình ảnh trên camera vĩnh viễn ngừng lại thời điểm này. Như vậy so với việc phá vỡ camera, càng làm cho người khác không chú ý. Nếu như là một người bình thường, đứng lại gần camera, sẽ khiến quan sát viên chú ý, nhưng TTV đã dùng việc chạy bộ che dấu, hơn nữa mỗi ngày đều chạy, nhóm quản lý viên đã sớm tập thành thói quen, mà hắn vừa tỏ ra mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, cũng là chuyện trước đây thường xuyên xảy ra, bởi vậy, cũng không ai nghi ngờ, TTV dựa vào tay chân nhanh nhẹn đã động tay động chân với 3 cái camera.

Làm xong, cũng vừa qua 10 phút.

Khi nhóm quan sát viên dùng cơm xong trở về, TTV đã chậm rãi trở về dãy phòng học.

Sáu giờ.

Dãy phòng học đang yên tĩnh lại một phen ầm ĩ, bởi vì đây là khóa học cuối cùng trong ngày. Mà với năm hai khóa học cuối cùng ngày cuối tuần đều là bỏ trống. TTV đứng ở cửa một phòng học năm 3, chờ giáo sư lễ nghi giao tiếp đi ra.

"Lão sư, đây là khóa luận của ta, lúc đi học để quên trong ký túc xá." TTV nói xong liền lấy bài tập trễ hạn của mình trong túi ra. Khóa học giao tiếp năm hai, không giống với năm nhất vốn chỉ dạy một ít lễ nghi thông thường, mà là thiên về cung cấp tư liệu về những alpha thượng đẳng trong đế quốc, dạy bọn họ những hiểu biết về bối cảnh xuất thân những alpha này, sở thích cũng như những việc không thích, để tương lai có thể dựa vào những điều này mà lấy lòng đối phương. Giáo sư dạy lễ nghi giao tiếp chính là một người đàn ông beta trung niên, đối với học sinh có thể đọc tỉ mỉ tư liệu về alpha trong đế quốc cảm thất rất hài lòng, chỉ quên bài làm một lần mà thôi, có thể tha thứ được. Hơn nữa bởi vì độ thuần huyết của hắn, mỗi một vị giáo sư trong căn cứ cơ hồ đều đối hắn thêm một phần coi trọng. Mặc dù omega có mái tóc đen hiếm thấy này cũng không thích nói chuyện, nhưng điều này cũng không thay đổi cảm tình của giáo sư đối với hắn, bởi vậy, khi TTV nói có chút chuyện muốn hỏi, hắn liền đồng ý.

Lúc này bên ngoài là thời điểm hoàng hôn, thầy trò hai người đi ra khỏi phòng học, đi dọc theo hoa viên hướng đến nội thành, vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm, bởi vì vừa ra khỏi phòng học, bọn họ theo cử hông phía tây của dãy phòng học rời đi, mà cửa tây này, đối diện camera số 47 và 48.

Trải qua hơn 1 năm huấn luyên, TTV bây giờ đã phi thường rõ hành vi cử chỉ của giai cấp thượng lưu ở đế quốc, lúc này hắn dẹp bỏ một thân tác phong lạnh lùng quái gở ngày thường, thập phần hữu lễ mà đi bện cạnh giáo sư, khóe môi hơi mang nét cười, chú ý sử dụng âm tiết đúng với phong trào thịnh hành trong giới quý tộc. Giáo sư lễ nghi giảng giải vấn đề cho TTV, ngẫu nhiên nghiêng người nhìn xem omega xinh đẹp lại có cử chỉ tao nhã này, không khỏi mỉm cười hài lòng. Nhưng mà, đang lúc hắn vui mừng vì chính thành quả dạy dỗ của mình thì xung quanh dãy phòng học, mọi người đã về hết, còn bọn họ đang đi đến trước một gốc cây đại thụ, đúng lúc này, giáo sư cảm thấy tê dại sau gáy, chính thức hôn mê. TTV đỡ lấy vị giáo sư bị đánh ngất xỉu, vì sợ có người từ dãy phòng học nhìn về hướng này, lập tức xoay người, lợi dụng bóng cây đại thu cao to cản tầm mắt, từ trong túi áo giáo sư lấy ra máy nhắn tin, nhắn một tin: vợ iu, tối nay đánh bài với đồng nghiệp, không về.

Carow Downie, giáo sư ngành giao tế học, nhà ở bên trong khu cư trú dành cho giáo viên ở ngoại thành, đam mê bài brit, thường xuyên ở lại trong căn cứ đánh bài cùng đồng nghiệp trắng đêm không về, nhưng mỗi lần đều sẽ báo với vợ.

Đây là tư liệu TTV nắm đươc, kỳ thực, không chỉ riêng Carrow Downie, tư liệu mọi giáo sư trong căn cứ hắn đều rành mạch, hắn có thể lặng yên không một tiếng động theo dõi một người lên tục mấy tháng liền mà còn không để người phát hiện, cho nên chút thông tin này, hắn không mất chút công sức mà thu vào tay.

Sáu giờ rưỡi

Sắc trời đã tối đen, tại cổng nội thành, chuyến xe cuối cùng của công nhân chuẩn bị đi ra.

Giáo sư Carrow vẫn như ngày thường, mặc áo măng tô nâu không cổ, quấn khắn quàng đội mũ dạ, bước lên xe. Hắn hôm nay nhìn đặc biệt mệt mỏi, giáo sư toàn văn phòng chào hắn hắn cũng chỉ hừ có lê. Hắn vừa lên xe liền ngồi vào hàng cuối cùng, sập mũ xuống mặt, ngủ. Sau lung hắn, đèn sau xe chiếu sáng cổng nội thành đang từ từ đóng lại.