Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 18: Mùi Hương Kì Lạ






“Linh Nhi muốn tặng Hoàng tổ mẫu vật gì?” Ánh mắt Thái hậu lóe sáng.
Kiều Linh Nhi cười khanh khách, “Hoàng tổ mẫu không định đoán thử sao?”
Lục Nhu phì cười, cả Thái hậu lẫn Kiều Linh Nhi đều nhìn về phía cô, cô nghiêng mình, “Thái hậu tha tội.”
Thái hậu liền nở nụ cười, “Nha đầu ngươi muốn cùng Linh Nhi trêu ghẹo ai gia có phải không?”
Lục Nhu vội vàng lắc đầu, “Nô tỳ không dám.”
Kiều Linh Nhi khẽ cười, “Hoàng tổ mẫu, người đoán thử xem.”
Thái hậu nhìn đôi mắt lanh lợi cùng đôi khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh kia thì nở nụ cười, “Được, để Hoàng tổ mẫu đoán thử.

Có phải Linh Nhi muốn tặng Hoàng tổ mẫu linh đan diệu dược không?”
Kiều Linh Nhi trố mắt, trong đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc nhưng cũng rất đáng yêu, “Hoàng tổ mẫu, người thật thông minh a.”
Thái hậu lại được một trận cười vui vẻ, đứa nhỏ này quả thật là niềm vui của bà.

Kiều Linh Nhi sai Vân Lam đem một cái bình nhỏ đến, dâng lên Thái hậu.

“Hoàng tổ mẫu, đây là dược mà Linh Nhi điều chế ra, nó có rất nhiều công dụng.”
Thái hậu nhìn cái bình nhỏ kia không chớp mắt, trong lòng tựa như có ngàn hoa nở rộ, đứa nhỏ này chỉ mới tám tuổi đã tinh thông dược lý, có thể nói sau này không đơn giản.
“Mau nói cho ai gia biết nó có công hiệu gì?” Thái hậu nắm bàn tay bé nhỏ của Linh Nhi, ngồi xuống một tiểu đình.
Kiều Linh Nhi cười híp mắt, “Thuốc này là để đối phó.

.

.

.”
Nói xong, tiểu nha đầu liền ghé vào tai Thái hậu nói nhỏ một câu, quả nhiên Thái hậu trợn mắt rồi cười phá lên.
Lục Nhu thấy vậy rất vui vẻ, chỉ khi ở bên cạnh tiểu Vương phi Thái hậu mới cười vui như thế.
Trong nháy mắt, đôi mày Lục Nhu nhíu lại, trong ngự hoa viên đã xuất hiện bóng dáng những người khác.
Vân mỹ nhân vẫn như trước một thân tử sắc, trên đầu cài hoa châu rung rinh, toát ra vẻ kiêu ngạo.
Kiều Linh Nhi nhìn theo hướng Lục Nhu đang quan sát, thấy Vân mỹ nhân cùng những cô gái khác đang chậm rãi bước đến, “Hoàng tổ mẫu, người cất kĩ trước đã, nếu để Vân mỹ nhân thấy được thì phiền phức cho Linh Nhi.”
Thái hậu sao lại không rõ tâm tư đứa nhỏ này chứ.
Thế nên liền đưa cho Lục Nhu, “Bảo bối này là Linh Nhi tặng cho ai gia, ngươi giữ gìn cho tốt, nếu có bề gì ai gia hỏi tội ngươi.”
Vân mỹ nhân cũng vừa vặn bước vào tiểu đình, nghe được những lời này của Thái hậu liền nghĩ bụng, có bảo bối nào người chưa từng thấy qua chứ? Sao lại để ý một cái bình nhỏ của đứa bé kia?
“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương.” Vân mỹ nhân vẫn là biết đạo lý, khẩn trương thỉnh an Thái hậu.

“Đứng lên đi.” Thái hậu lạnh nhạt liếc nhìn cô ta.
Tiếp theo các nương nương khác cũng lần lượt đến thỉnh an, rồi theo thứ tự vào bàn tiệc.
“Thân thể Hoàng hậu không được tốt, các ngươi có thời gian nên đến Thanh Vân cung thỉnh an Hoàng hậu.”
“Dạ, thần thiếp xin theo lời dạy bảo của Thái hậu nương nương.”
“Tốt lắm, mọi người tự nhiên đi.”
Tuy Thái hậu bảo vậy nhưng cũng không ai dám tùy tiện quá mức, dù sao trước mặt họ cũng là chủ nhân lục cung.
Thế nhưng hiện tại, người ngồi bên cạnh Thái hậu lại là một đứa bé gái!
Tiểu nữ oa này trông có vẻ thông minh, đôi mắt trong veo long lanh như nước dụ hoặc người.

Nhưng cô bé này rốt cuộc có lai lịch thế nào mà lại được Thái hậu hết mực sủng ái, lại còn có thể ngồi bên cạnh bà.
Những lời phỏng đoán ấy họ cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, không thể hỏi ra, bởi hậu cung lắm chuyện thị phi.
Khi Vân mỹ nhân nhìn thấy Kiều Linh Nhi, thì cơn giận bỗng bốc lên.

Hôm qua vốn là Hoàng thượng đến Trường Thọ cung hỏi tội, nào ngờ kết quả là nàng lại bị Hoàng thượng mắng cho một trận, ủy khuất này nàng thật sự khó nuốt trôi.
“Thơm quá à!” Không biết là vị nương nương nào lại thốt ra câu này.

Mọi người thở sâu, quả nhiên là có một mùi thơm lạ, khiến bọn họ không khỏi tò mò.
Thái hậu thản nhiên đảo mắt một vòng, sau mới mở miệng.

.

.

.

.