Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 20: Chờ Phản Ứng Của Ai Kia






Vân Lam nhìn tiểu chủ tử hồi lâu mới e ngại xác nhận, “Vương phi, người, người thật sự muốn nô tỳ truyền tin này qua sao?”
Đó là Thất vương gia a, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng nể ba phần, tiểu Vương phi sao lại có ý tưởng điên cuồng như vậy?
Kiều Linh Nhi chớp chớp đôi mắt long lanh, có chút buồn rầu gật đầu, “Vân Lam à, thực ra ta biết ngươi cho rằng yêu cầu của ta quá dễ dàng, nhưng chẳng còn cách nào, chúng ta nhỏ bé, chỉ có thể yêu cầu nhỏ bé.

Được rồi, ngươi đi trước đi, đến giờ cơm chiều quay lại gọi ta là được, ta đi nghỉ ngơi một chút.”
Vân Lam ngơ ngác nhìn thân ảnh nhỏ bé kia từ từ biến mất, cuối cùng cô xoay người đi, khóc không ra nước mắt.
Tiểu Vương phi của tôi ơi, người vẫn còn nhỏ mà! Bắt Thất vương gia bồi thường người một vạn lượng bạc, đây chẳng phải là quá tham lam sao? Hơn nữa là người đụng phải Thất vương gia, hiện tại chẳng phải nên là người bồi thường cho Thất vương gia sao?
Tuy đáy lòng cho rằng tiểu Vương phi vô lễ, nhưng Vân Lam vẫn phải chấp hành mệnh lệnh, hướng mục tiêu xuất phát.
Tư Đồ Hiên lúc này hồi triều, nghỉ lại ở Thất vương phủ, Vân Lam liền trực tiếp đến Thất vương phủ.
“Đứng lại.” Cô vừa bước đến cửa Thất vương phủ đã bị đám thị vệ hung hăng quát mắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lam tái nhợt, người của Thất vương phủ ai cũng hung hăng thế này sao? Bộ dáng hung dữ này thật có thể dọa người chạy mất, khó trách đến bây giờ Thất vương gia cũng chưa thú phi.
“Vị đại ca này, ta là nha hoàn của Bát vương phi, phụng mệnh Bát vương phi đến truyền tin cho Vương gia.


Phiền đại ca vào bẩm báo một tiếng.”
Lại nói người đang đứng dưới hên không thể không cúi đầu, Vân Lam biết chuyện chủ nhân cô đã làm, giọng nói cũng yếu ớt hẳn.
Đám thị vệ thoáng nhìn nhau rồi cự tuyệt, “Thất vương gia không gặp ai, cô có thư tín gì cần giao, ta có thể đưa giúp.”
Mặt Vân Lam tái đi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra sự bất thường,”Chuyện này không được.

Bát vương phi đã dặn ta phải tự mình đưa cho Vương gia.

Các ngươi mau đi bẩm báo, bằng không Bát vương phi biết được các người không gánh nổi đâu.”
Bát vương phi là ai? Bọn họ đều chưa từng gặp qua, chỉ nghe đồn rằng đó là người Thái hậu nương nương thương yêu nhất, là hồng nhân bên cạnh Thái hậu nương nương.

Nếu đắc tội Bát vương phi khác nào gián tiếp đắc tội Thái hậu nương nương?
Bọn họ không thể cãi lệnh Thất vương gia, nhưng cũng không thể kháng lại ý chỉ của Thái hậu nương nương.
Nháy mắt, đám thị vệ lại do dự.
“Còn không nhanh đi bẩm báo?” Vân Lam chẳng nể mặt.
“Ô ô, có chuyện gì đây? Sao lại náo nhiệt vậy?” Tiếng Tư Đồ Dật truyền tới.
“Khấu kiến Thập tam gia.” Thị vệ vội vàng hành lễ.
“Tạ Thập tam gia.”
“Có chuyện gì thế này? Ngươi chẳng phải là nha hoàn của Bát tẩu sao? Sao lại chạy đến chỗ của Thất ca?” Tư Đồ Dật hơi nhíu mày.
Vân Lam vội vàng hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Thập tam gia.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ Thập tam gia.”
“Ngươi sao lại ở đây?” Tư Đồ Dật hỏi han.
“Bát vương phi cử nô tỳ đến truyền tin cho Thất vương gia, nhưng bọn họ không chịu vào bẩm báo, cho nên nô tỳ.


.

.

.

.”
Nếu không phải Vân Lam đi theo Kiều Linh Nhi bấy lâu, hẳn sẽ không học được nghệ thuật nói chuyện như thế này.

Mọi người trông xem, hiện tại nói vậy không phải rất tốt sao.
Quả nhiên, Tư Đồ Dật không hài lòng nói, “Là nha hoàn của Bát tẩu, các ngươi nên sớm dẫn đường.”
“Chuyện này, Thập tam gia, Thất vương gia đã căn dặn.

.

.

.


.” Bọn thị vệ chưa dứt lời đã bị Tư Đồ Dật cắt ngang, “Được, bổn vương dắt cô nương này vào.

Lần sau nếu còn tái phạm, bổn vương sẽ nói Thất ca lột da các ngươi.”
“Vâng, đã rõ.”
Cứ như thế, Vân Lam thuận lợi đi vào Thất vương phủ.
Dọc đường đi, Tư Đồ Dật rất muốn nghe xem tin tức Vân Lam mang đến rốt cuộc là gì, nhưng tiểu cô nương này thế nào cũng không chịu mở miệng.

Đành vậy, chỉ còn cách chờ gặp Tư Đồ Hiên mới biết được rốt cuộc là chuyện gì.
Thế nhưng, tiểu nữ oa kia sao có thể vô lễ đưa ra yêu cầu như vậy?
Phải chăng có chuyện thú vị đã xảy ra?
Ha ha ha, anh rất mong chờ, mong chờ xem Thất ca sẽ phản ứng thế nào.