Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 3: Bọn tao nuôi mày mày không báo đáp chúng tao sao?




Mày...

Hàn Thái Anh bị cô chọc tức phổi cũng muốn nổ, thấy Lâm Triệt muốn đi ra ngoài, lại kéo vai của cô, trực tiếp đẩy người xuống đất:
  • Mày không nhìn mày là ai, bọn tao nuôi mày lớn như vậy, đã là tâm địa Bồ Tát, không để mày và bà mẹ điên của mày chết ở bên ngoài, mày bây giờ lại còn dám cãi lại tao, tao đánh mày thì làm sao?
Nhưng mà, dấu vết rõ ràng trên cổ Lâm Triệt, lại xuất hiện ở trước mắt, rõ ràng làm cho người ta cảm thấy chói mắt.

Hàn Thái Anh giống như phát hiện cái gì, điên cuồng kêu lên:
  • Tốt lắm, Lâm Triệt, tao chỉ biết mày ở Lâm gia bọn tao chính là không có lòng tốt, giống bà mẹ kia của mày, nơi nơi quyến rũ người, muốn quyến rũ mày đi nơi khác quyến rũ, đừng khiến trong nhà mất mặt xấu hổ, Tần Khanh là người thừa kế của Tần gia, có thể xứng đôi với kẻ hèn hạ như mày sao, cậu ấy nhìn cũng không nhìn mày một cái.
Lâm Triệt không bởi vì bà ta đánh bản thân mà đau lòng nửa phần, nhưng mà, lại bởi vì những lời này của bà ta, đau không kiềm chế được.

Lâm Triệt lại nở nụ cười, hừ một tiếng, lôi kéo quần áo bản thân, che bả vai lại, không thèm quan tâm vỗ vỗ quần áo trên người:
  • Bà đã cảm thấy tôi không xứng, anh ta sẽ không liếc nhìn tôi, vậy bà khẩn trương cái gì?
Hàn Thái Anh nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Tần Khanh nói chuyện với Lâm Lỵ, tiếng nói tiếng cười của hai người, khiến bà ta có chút khẩn trương, lo lắng bị phát hiện, Hàn Thái Anh hạ thấp thanh âm, tới gần Lâm Triệt, hung hăng uy hiếp nói:
  • Đừng nghĩ làm trò gì với tao.
Bà ta nghĩ một chút:
  • Một lát người Trình gia sẽ đến, mang theo con thứ hai của bọn họ Trình Thiên Vũ, đừng nói bác gái không suy nghĩ cho mày, mày ngoan ngoãn gặp mặt anh ta, Trình gia ở nước ta cũng là nhà có máu mặt, mày gả đi, có thể hưởng phúc vĩnh viễn.
Ánh mắt Lâm Triệt khẽ động.

Cô thế nào không biết con thứ hai của Trình gia là ai.
  • Bác gái, bà để tôi gả cho một người đần độn?
Còn nói là vì cô suy nghĩ? Lâm Triệt khó tin hô to.
  • Như thế nào, mày không vừa ý?
  • Phải gả chính bà gả, tôi không là con rối cho các người lợi dụng!

    Lâm Triệt cấp tốc kéo cửa phòng ra.
Hàn Thái Anh vừa thấy, liều mạng giữ cô lại.

Lâm Triệt giờ khắc này cái gì cũng không nhìn, quay đầu đẩy Hàn Thái Anh ra.
  • Lâm Triệt, mày dám đi, tao thật sự để ba mày ném tro cốt của mẹ mày ra ngoài.
Hàn Thái Anh chật vật té trên mặt đất, hổn hển kêu lên.

Lâm Triệt liều lĩnh chạy đi ra ngoài.

Mà lúc này.

Cố Tĩnh Trạch rất nhanh bị gọi về nhà lớn Cố gia.

Chuyện này, quả nhiên rất nhanh bị báo cáo nhanh cho đại gia trưởng Cố gia, ông nội của anh, Cố Tiên Đức.

Cố Tĩnh Trạch như cũ khăng khăng giữ ý kiến, nhìn Cố Tiên Đức phía trước:
  • Ông nội, mẹ căn bản là không hiểu rõ, cháu cùng cô ta chẳng phải tự chủ tự nguyện, chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi.
  • Tĩnh Trạch, cháu làm gì cố chấp như vậy, cháu suy nghĩ một chút, chẳng lẽ cùng cô ta kết hôn thật sự khiến cháu chịu không nổi như vậy sao, cháu vừa mới chạm qua cô ta, cháu chẳng lẽ không một chút nào nhớ loại cảm giác này sao?
  • Không nhớ!
Cố Tĩnh Trạch nói.
  • Tĩnh Trạch, ông thật sự thật thất vọng về cháu.
Cố Tiên Đức trầm ổn mà già nua lạnh lùng nhìn Cố Tĩnh Trạch, hơi thở chán nản.

Cố Tĩnh Trạch liếc mắt một cái trừng mắt nhìn Mộ Vãn Tình phía sau.

Mộ Vãn Tình lại một mặt đương nhiên.
  • Cố gia chúng tôi không phải loại người ăn xong không chịu trách nhiệm, huống chi, cô ấy không chỉ là mấu chốt con có thể có đời sống hôn nhân bình thường, cũng là mấu chốt có thể chữa trị bệnh của con, con nên lý trí một chút, hơn nữa, con quả thật động vào con gái nhà người ta, con không có thể ăn qua liền quên đi.
Cố Tiên Đức nói.

Cố Tĩnh Trạch nhìn ông nội mình tuổi tác đã cao:
  • Nhưng mà cháu căn bản không biết cô ta, ông nội, ông để cháu kết hôn với một người cháu không biết, cháu làm sao có thể đồng ý.
  • Như vậy nếu ông nói, cháu không kết hôn, ông sẽ cho tiểu tình nhân của cháu, gọi là gì ấy nhỉ? Gọi là Mạc Huệ Linh sao, ông sẽ khiến cô mất đi sự nghiệp của mình, từ đây sống không bằng chết?
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch đặc biệt giống Cố Tiên Đức, thời điểm uy hiếp, ánh mắt nhàn nhạt, lại ẩn ẩn hiện ra âm u lạnh lẽo trong đồng tử mắt.

Cố Tĩnh Trạch nói:
  • Ông biết cháu sẽ không để ông làm như vậy.
Cố Tiên Đức nói:
  • Ông biết, cháu cánh cứng cáp rồi, ông quản không được cháu, ba anh em các cháu, từng cái từng cái, đều lợi hại, một Tổng Thống kế nhiệm, một đi làm diễn viên, còn có cháu, luôn luôn làm việc trầm ổn, lại trời sinh tính phản nghịch, nhưng mà, ông động không được cháu, ông lại ngay cả tiểu nha đầu cũng không có biện pháp tra tấn sao, cháu có thể theo ông thử nhìn.
Trong con ngươi Cố Tĩnh Trạch hiện lên chán ghét, nhưng mà, lại nặng nề hóa thành một chút tinh quang.

------------------Đường phân cách-----------------------

Lâm Triệt không chạy ra vài bước, đã nhìn đến mấy chiếc xe vù vù mở đi lại.

Là người Lâm gia...

Lâm Triệt còn muốn chạy, đã thấy Lâm gia lần này thật sự hao tổn nhân lực, cơ hồ xuất động toàn bộ, rất nhanh bao bọc vây quanh Lâm Triệt.
  • Tiểu nha đầu lừa đảo, bác gái suy nghĩ vì tốt cho mày, mày thế nhưng lại còn chạy, các người nhanh đi qua, bắt người về cho tôi.
Lâm Triệt nhìn Hàn Thái Anh, hận không thể tiến lên đánh bà ta mấy bạt tai.

Nhưng mà cô thủy chung là một người, không sánh bằng những người này người đông thế mạnh.

Lâm Triệt bị trói gô mang về Lâm gia.

Trong nhà chuyên gia hóa trang tới trang điểm cho cô, mà Hàn Thái Anh ở một bên ác độc nhìn Lâm Triệt, đắc ý mắng:
  • Chỉ bằng mày, còn nghĩ chạy ra lòng bàn tay tao? Một lát mày trang điểm cho ta, đi gặp Trình Thiên Vũ.
Lâm Triệt cắn răng vùng vẫy một chút, lại tránh không được.

Hàn Thái Anh nhìn Lâm Triệt đã rửa mặt chải đầu trang điểm xong, cô gái nhỏ này trang điểm đứng lên thật đúng là xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn này đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào nhớ da diết cô.

Trong lòng bà ta nghĩ, thật sự phải nhanh chóng gả cô ta đến Trình gia mới được, bằng không cô ta lại đi lang thang trước mặt Tần Khanh, vạn nhất ngày nào đó Tần Khanh thật sự thích cô ta, vậy địa vị của Lâm Lỵ khó giữ được.

Bên ngoài có người nói, người Trình gia đã đến.

Hàn Thái Anh ra lệnh một tiếng, lập tức cho người cởi trói cho Lâm Triệt.

Lâm Triệt bị đưa phía trước, cách cánh cửa, cô liền nghe thấy thanh âm vang dội cuả người Trình gia.
  • Tam tiểu thư nhà các người chính là con gái riêng chúng tôi đều biết, cô ta có chút không xứng với Thiên Vũ chúng tôi, nhưng mà nhìn ảnh chụp của cô ta bộ dáng cũng không tệ, sau khi gả vào, chỉ cần nối dõi tông đường cho Trình gia chúng tôi, về sau chỗ tốt không thể thiếu của cô ta.
Sinh đứa nhỏ?

Lâm Triệt cười lạnh nghĩ, cô bị cho là công cụ sinh dục sao?

Lâm Triệt liếc mắt một cái nhìn đến nơi đó, phỏng chừng chỉ có người đàn ông cao khoảng 1m6, run run, đong đưa đầu nhìn bốn phía, giống như đứa nhỏ lôi thôi, ăn ngón tay mình.

Hàn Thái Anh ở một bên cười nói:
  • Thấy chưa, Lâm Triệt, đó là chồng tương lai của mày, ngày hưởng phúc sau này của mày, lập tức sẽ đến đây.
Lâm Triệt thế nào nghe không ra, trong lời nói của Hàn Thái Anh mang theo đắc ý cùng cười lạnh.

Lúc này, bên trong Trình Thiên Vũ bỗng nhiên nổi điên, khóc lớn xông đến hướng tới người bên cạnh.

Người ở bên trong nháy mắt rối thành một nùi, người Trình gia, người Lâm gia, cùng nhau vây quanh người đần độn kia.

Hàn Thái Anh liền phát hoảng, nhìn thấy bộ dáng kẻ ngốc đông chạm tây chạm, bà ta ghét bỏ kém chút muốn đi nhổ ra.

Trong lòng may mắn nghĩ, không tồi, hiện tại là Lâm Triệt phải gả đi, không phải là Lâm Dư, bằng không bà ta thật sự là chọc giận muốn chết.

Lúc này, bà ta quay người lại mới chợt phát hiện, bên người không có người...
  • Lâm Triệt, Lâm Triệt chạy đi đâu, đuổi theo cho tôi! Đuổi tới, đánh chết cho tôi!
Ánh mắt Hàn Thái Anh biến đổi, mặt đều vặn vẹo theo.

Lâm Triệt không biết bản thân chạy thoát thế nào, chỉ biết là, thời điểm bản thân chỉ còn lại một người, cô chạy đến phổi cùng muốn nổ tung.

Lại vào lúc này, nhìn đến một chiếc xe tự nhiên đứng ở bên cạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Triệt chắc chắn, liền nhìn đến, sau cửa sổ xe, gương mặt kiêu ngạo của Cố Tĩnh Trạch, xuất hiện ngay trước mắt.
Dịch: M

Biên tập: Anna

Team: Mây