Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 2 - Chương 54: Cầm tặc cầm vương




Trương Hạo nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau lưng mình có người! Mà bình thường, người đánh lén cũng sẽ không hô to lên, nhưng kẻ đánh lén kia lại hô một tiếng rất dõng dạc. Hô thì cũng thôi đi, tốc độ kia thực quá nhanh, tiếng hô chưa dứt một cái bình hoa đã đập vào ót Trương Hạo.

Người bình thường đều gầm một tiếng “Nhận chết đi!”, binh khí trong tay mới vung đến, như tiếng sấm theo sau ánh chớp, nhưng động tác của Lục Hứa như sấm chớp cùng phát động, một nửa tiếng “A” vang lên, cái bình hoa đã kịp chào hỏi đầu Trương Hạo.

Trương Hạo đang tập trung phóng thích pháp lực, bị đánh không kịp trở tay thay quần áo, đầu bị bình hoa đánh méo, nhào cả người vào giường.

“Ngươi muốn chết sao…” toàn thân Trương Hạo hóa thành bùn nhão, không biết nguyên hình là yêu quái gì, bỗng nhiên giãy dụa, cả người phát ra tiếng sình bùn, đánh ụp về phía Lục Hứa!

Lục Hứa: “???”

Đây là lần đầu tiên Lục Hứa đối mặt yêu quái thế này, chỉ thấy Trương Hạo quần áo rách nát, da hóa thành màu nâu nhạt, phun ra khói xanh xanh vàng vàng, Lục Hứa vội lui ra sau, vọt ra sau giá để đồ, quát: “Hồng Tuấn!”

Lục Hứa hất đổ cái giá đồ, nhằm ngăn cái thứ quái vật nhão nhoét như bùn trên mặt đất đánh tới, ai ngờ Trương Hạo hóa thành bùn như đầm lầy có sinh mệnh, len qua giá đồ, phun khói xanh bao trùm Lục Hứa.

Tiếng động thu hút binh sĩ bên ngoài, đám binh sĩ xông đến gần, quát: “Có thích khách!”

Lục Hứa không ngừng né tránh, binh sĩ thấy quái vật bùn, rốt rít sợ hãi hô to, ngay sau đó vũng bùn xông lên, quật ngã hai tên binh sĩ.

Hai người bị đốn ngã, chớp mắt bị vũng bùn kia nuốt chửng, toàn thân thối rữa nhanh chóng, vũng bùn kia “ọe” một tiếng phun ra mấy món binh khí giáp trụ không tiêu hóa được, một lần nữa lại vọt đến chỗ Lục Hứa.

Lục Hứa kinh hãi, quan sát vũng bùn kia, không có ý định chạy trốn, vũng bùn cũng không buông tha, nhanh chóng vượt qua hoa viên. Thị nữ nghe tiếng động, nhìn thấy vũng bùn liền thét một tiếng, còn chưa kịp chạy trốn đã bị vũng bùn kia cuốn vào.

Vũng bùn vừa nuốt chửng người sống vừa đuổi theo Lục Hứa, từ trong bùn lầy hiện ra một cái đầu người, hóa thành gương mặt Trương Hạo. Lục Hứa không dám dẫn nó đến chỗ đông người, tìm kiếm khắp nơi trong hoa viên, tìm thấy một cái xẻng, thì vũng bùn đầu người kia cũng vừa vặn phóng đến.

“Vì sao! Vì sao ngươi không bị nhiễm ôn chướng!” Trương Hạo rít lên, “Không thể nào!” Từ trong vũng bùn lại hóa thành hai tay, xông lên.

Lục Hứa dứt khoát vung xẻng…

Cái đầu Trương Hạo như một quả bóng, bị đánh văng ra ngoài, vẽ một đường vòng cung rơi ra ngoài tường viện.

Lục Hứa phi thân né hai tay vươn đến của nó, thấy vũng bùn không ngừng phóng ra khói độc, bao trùm xung quanh chặn đường của hắn. Nhưng Lục Hứa xuất thủ quá nhanh, cái xẻng hết chọc rồi vung, liên tiếp mấy lượt đã hất toàn bộ vũng bùn ra ngoài hoa viên.

Lục Hứa hô lớn: “Hồng Tuấn!”

Lục Hứa cầm xẻng, trong mắt sợ hãi, nhìn xung quanh, không biết phải làm thế nào. Nghĩ một lát, Lục Hứa xoay người xông vào phòng xem xét Ca Thư Hàn cùng lão phu nhân.

Gió tuyết mênh mông, Cá chép yêu chạy rất nhanh đã đến phương trận của Chiến Tử Thi Quỷ.

Từ phương xa đột nhiên truyền đến tiếng giáp trụ, Cá chép yêu quay đầu nhìn lại, thấy Chiến Tử Thi Quỷ như đang chuyển động, lập tức ngã trên đất, cái đuôi đập đập mấy lần, giả chết bất động.

Chiến mã mục rữa chở mấy tên tuần tra từ trong trận xuyên qua, đi tuần bốn phía.

Đám vệ sĩ đi qua, Cá chép yêu lại lén lút, chạy chầm chậm qua phương trận Thi Quỷ, đến dưới gò núi.

Một tướng lĩnh cưỡi ngựa cao to, sừng sững trong gió lạnh, trên người phủ đầy tuyết. Cá chép yêu núp sau tảng đá, ló nửa cái đầu cá ra ngoài, con mắt nhìn chằm chằm tướng lĩnh kia.

Chỉ thấy tướng lĩnh kia cởi xuống bội kiếm bên eo, trên bội kiếm có năm cái lỗ, gió thổi qua, mơ hồ phát ra mấy tiếng “ong ong” trầm thấp như âm thanh dị thú hôm đó Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung nghe thấy.

Toàn thân tướng lĩnh tỏa ra khói đen, như một ngọn lửa quấn quanh chuôi kiếm, ong ong chấn động, âm thanh từng đợt truyền ra ngoài.

Dưới tường thành, Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn nghe thấy âm thanh kỳ lại, đại quân phía xa bắt đầu chậm rãi cử động.

“Làm sao vậy?” Hồng Tuấn lo lắng, lúc đó, từ trong thành cũng truyền đến tiếng thét điên cuồng, dường như đã xảy ra biến cố gì.

Lý Cảnh Lung vội vàng đứng dậy, đang do dự thì Cá chép yêu trở về, nói: “Ta thấy tên kia rồi!”

Cá chép yêu miêu tả một phen, Lý Cảnh Lung nói: “Nguy rồi! Trong thành không biết chuyện gì xảy ra, chắc muốn nội ứng ngoại hợp! Mau!”

Phương trận bị điều động, Lý Cảnh Lung ra hiệu Hồng Tuấn theo sau, Hồng Tuấn ở đằng sau lưng hắn thấp giọng hỏi, “Trong thành thì sao?”

“Trước tiên giải quyết việc ngoài này đã!” Lý Cảnh Lung nói, “Triệu Tử Long mau dẫn đường!”

Nháy mắt, đại quân Chiến Tử Thi Quỷ từng tầng một cử động. Hai người dọc theo dòng suối chạy đến bìa rừng, Hồng Tuấn cầm dây buộc phi đao, phóng hai thanh phi đao, lôi một bộ binh đến. Lý Cảnh Lung quỳ một chân, bàn tay đặt trên người Thi Quỷ, phóng thích pháp lực Tâm Đăng, thoáng một cái, Thi Quỷ kia không giãy dụa nữa, đã bị cường quang siêu độ.

Ngay sau đó, Hồng Tuấn lại hành động, kéo đến một con nữa, ánh sáng lóe lên, Lý Cảnh Lung cầm lấy trường mâu bộ binh, ném một thanh cho Hồng Tuấn. Cả hai yểm hộ lẫn nhau nhìn về phía xa, nhân cơ hội bộ binh hành quân, cầm trường mâu, xông ra ngoài, trà trộn vào trong trận.

Âm thanh phía xa lại thay đổi, Chiến Tử Thi Quỷ Vương đứng trên đồi tuyết, kiếm trong tay ong ong chấn động, bộ binh như con rồng xoay tròn bắt đầu bày trận. Kỵ binh xếp thành hàng lối, đứng dưới đồi tuyết.

Hồng Tuấn choáng váng, nghĩ thầm không biết trận pháp Chiến Tử Thi Quỷ này di chuyển thế nào, khi sang trái khi sang phải, chạy một lúc liền thấy sau lưng sai sai, trời tối om, không thấy Lý Cảnh Lung đâu!

Hắn tìm quanh một lúc, phía sau duỗi đến một cánh tay, kéo hắn vào trong trận bộ binh. Hồng Tuấn suýt chút nữa bị dọa đến kêu to, Lý Cảnh Lung vội nói: “Là ta!”

Lý Cảnh lung kéo lấy hắn, theo bộ binh xoay trái rẽ phải, đi mấy bước đã vào trong trận.

Hồng Tuấn thầm nghĩ không thể nào, đại trận này như mê cung, làm thế nào mà tìm được đường? Thi Quỷ cũng không phát hiện ra?! Hắn không biết khi trước Lý Cảnh Lung trong Lục quân đi theo luyện binh, Hổ Uy trận, Xà Bàn trận, Ưng Dực trận… đều đã thuộc nằm lòng, thấy bộ binh uốn lượn, liền biết Chiến Tử Thi Quỷ Vương sử dụng Xà Bàn trận bên trong, bên ngoài thì quân trận bất động như núi.

Hai người tiếp cận đồi tuyết kia, sau đó một tiếng kim loại vang lên, toàn bộ bộ binh đều ngừng lại.

Hồng Tuấn suýt trượt chân, Lý Cảnh Lung sớm đoán được, đã chuẩn bị, đưa tay đỡ lấy hắn, hai người giương trường mâu, chỗ đứng vừa vặn ngay phía sau đồi tuyết, có thể thấy rõ thân ảnh Thi Quỷ Vương.

Kỵ binh trước trận nâng chiến kích, chỉ hướng thành Lương Châu.

Trong thành thấp thoáng ánh lửa, chiếu đỏ màn trời đêm tăm tối, Hồng Tuấn giật mình, không biết trong thành đã xảy ra chuyện gì.

Hắn quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung quăng đến một ánh mắt thâm trầm đầy tính uy hiếp, lúc này Hồng Tuấn minh bạch, Lý Cảnh Lung không muốn phân tâm, phải bắt được Thi Quỷ Vương mới có thể hy vọng xoay chuyển thế cục.

Lúc này, từ chỗ cao, Chiến Tử Thi Quỷ Vương nâng trường kiếm trong tay, hắc hỏa nổ ầm bắn ra xung quanh, âm thanh như tiếng rồng gầm thét.

Chỉ thấy năm vạn thiết kỵ Chiến Tử Thi Quỷ đồng loạt công kích, kinh thiên động địa đạp lên nền tuyết, như tiếng trống trời, hung hãn xông đến.

Tình cảnh kia thực quá hùng tráng, dù lần trước đã giao chiến với Thi Quỷ, Hồng Tuấn cũng chưa thấy khí thế tấn công của năm vạn kỵ binh, uy lực dường như có thể san bằng thành Lương Châu!

Kỵ binh xông lên, bộ binh theo sau như cơn thủy triều, Lý Cảnh Lung giơ trường mâu xông về phía trước, Hồng Tuấn bám sát đằng sau. Bộ binh chia thành hai cánh, vòng qua đồi tuyết, Lý Cảnh Lung lại tiến về phía trước, xông thẳng lên đồi.

Thi Quỷ Vương cảm thấy có người đánh lén, quay người, mặt hướng Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung. Cùng lúc đó, Lý Cảnh Lung rút Trí Tuệ kiếm, vọt lên không trung, gầm một tiếng, vung kiếm đâm về phía Thi Quỷ Vương.

Trong thành Lương Châu, Trương Hạo đã bỏ qua Lục Hứa, không trêu chọc hắn, hóa thành quái vật bùn, càng biến càng lớn, nuốt chứng toàn bộ kỵ binh tới cứu viện, càng ngày càng nhiều người bị nuốt vào, lại phun ngược áo giáp cùng vũ khí ra. Cứ như vậy oanh oanh liệt liệt đã đến cổng thành.

Cổng thành trước đây đã bị Hồng Tuấn một đao phá hủy, bây giờ dùng tạm cọc gỗ chống đỡ, binh sĩ xung quanh đều sợ hãi lui lại, từ trong vũng bùn thân thể Trương Hạo trồi lên, cười dữ tợn: “Mở cửa!”

Đám binh sĩ không dám tiến lên, ngay sau đó Trương Hạo phóng ra sương độc, gào rít bao phủ toàn cổng thành! Binh sĩ bị vậy trong khói độc, ào ào ngã xuống.

Trong thành hỗn loạn, ánh lửa nổi lên khắp nơi, ngoài thành thì thiên quân vạn mã nhàm thẳng cổng thành vọt tới. Ngay khi Thi Quỷ Vương xoay người, Lý Cảnh Lung hai tay cầm Trí Tuệ kiếm, hét lớn một tiếng, nhảy lên bổ thẳng xuống đầu Thi Quỷ Vương!

Nháy mắt, Thi Quỷ Vương cầm kiếm quét ngang, Trí Tuệ kiếm cùng thanh kiếm kia mạnh mẽ va chạm, “Đương” một tiếng, khuếch tán ra sóng âm phóng ra bốn phương tám hướng!

Hồng Tuấn cũng xông lên, bốn thanh phi đao bay tới, hất tung mũ giáp Thi Quỷ Vương! Khi mũ trụ rơi xuống, mái tóc Thi Quỷ Vương tung bay trong gió, cả người mặc giáp đen đứng trong tuyết trắng, Hồng Tuấn nhìn thấy liền sững sờ.

Hắn cho rằng gia hỏa này là một quái vật dữ tợn, không nghĩ rằng ngũ quan hắn không khác biệt người bình thường, làn da xanh xám, mũ giáp vừa rơi xuống, hóa ra là một mỹ nam tử!

Bộ binh đang lao đến liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thi Quỷ Vương, Quỷ Vương không sợ hãi, chỉ vung tay lên, kỵ binh cùng bộ binh phía trước tiếp tục tấn công!

Cơ hội đến rồi! Lý Cảnh Lung thầm nghĩ, dám khinh thường như vậy! Lúc này Trí Tuệ kiếm vung tới, trên thân kiếm hào quang lấp loáng, kiếm ảnh đầy trời, đánh úp về phía Quỷ Vương. Quỷ Vương lấy Phong kiếm nhanh chóng đón đỡ, ngang cơ với Lý Cảnh Lung.

“Cẩn thận!” Lý Cảnh Lung xoay người đáp xuống đất, thấy Thi Quỷ Vương phóng tới phía Hồng Tuấn.

Quỷ Vương một quyền mạnh mẽ tấn công Hồng Tuấn, Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang hóa thành quang thuẫn chặn lại. Một quyền kia có thể đánh sập trời, khiến hắn cùng quang thuẫn đều chấn động, cả người bị đẩy lùi ra sau, lưu lại hai vết trượt dài hơn mười bước trên nền tuyết, rồi ngã xuống đất!

Quyền kia mạnh đến mức khiến Hồng Tuấn chấn động mà phun ra một ngụm máu tới, lảo đảo đứng dậy. Quỷ Vương lại hướng đến Lý Cảnh Lung, lúc này, Lý Cảnh Lung ý thức được Quỷ Vương không phải là khinh thường mà căn bản hắn không để hai người vào mắt.

Hồng Tuấn thấy một quyền của Quỷ Vương hướng thẳng mặt Lý Cảnh Lung, kinh hãi kêu to. Lý Cảnh Lung liều mạng chịu một quyền, tay phải giơ Trí Tuệ kiếm đón đỡ, tay trái từ dưới kiếm vung tới, ấn trên ngực Thi Quỷ Vương một cái.

“Oanh” một tiếng, Tâm Đăng bộc phát, đúng lúc đó, một quyền kia đã đánh thẳng mặt Lý Cảnh Lung.

Hồng Tuấn không kịp cứu viện, xông đến được hai bước đã nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, ngay sau đó cường quang bạo phát, Thi Quỷ Vương điên cuồng gào thét, bị bạch quang phá nổ, toàn thân tuôn ra khói đen, hướng về phía sau ngã xuống! Lý Cảnh Lung một bên mặt tóe máu cũng ngã vật xuống đồi tuyết!

Phong kiếm trong tay Quỷ Vương rơi xuống, Cá chép yêu mai phục mãi, tận dụng thời cơ, như mũi tên xông ra, tung người một cái, tóm lấy kiếm, hô: “Bắt được rồi!”

Hồng Tuấn hô lớn: “Trưởng sử!”

Hồng Tuấn xông lên phía trước, không để ý Thi Quỷ Vương, vội lấy đan dược cho Lý Cảnh Lung nuốt vào. Lý Cảnh Lung bị đánh đến máu mũi tuôn xối xả, hôn mê ngay lập tức, mà bên kia đồi tuyết, Thi Quỷ Vương đang lảo đảo đứng dậy, tìm kiếm xung quanh.

Lý Cảnh Lung ăn đan dược liền tỉnh dậy, đứng lên, nói: “Mau đoạt… kiếm!”

Cá chép yêu cầm kiếm, chạy ra xa, Hồng Tuấn hô: “Mau ngừng Thi Quỷ lại!”

“Làm sao mà ngừng?” Cá chép yêu quay đầu nhìn đại quân trước cổng thành, lúc này kỵ binh đã đến nơi, cổng thành ầm vang mở rộng, kỵ binh xông vào như chốn không người.

“Này!” Cá chép yêu mặt hướng đoàn quân phía xa, vung kiếm hô, “Hây!”

Như đã đoán trước, không có nửa con Thi Quỷ thèm để ý đến nó.

Hồng Tuấn nhìn cổng thành, thấy Thi Quỷ Vương đang đuổi theo Cá chép yêu, hô: “Mau chạy đi! Hắn đang đuổi theo ngươi!”

Cá chép yêu nhìn lại, ôm kiếm, liều mạng chạy trốn. Chiến Tử Thi Quỷ Vương bị Lý Cảnh Lung dùng Tâm Đăng tấn công, yêu lực bị phân tán, loạng choạng quay đầu, ý thức được Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung mới là đối thủ, chạy đà mấy bước vọt tới!

Hồng Tuấn quyết đoán đẩy Lý Cảnh Lung ra, quát: “Đến đây!”

Chiến Tử Thi Quỷ Vương một quyền có thể đánh sập núi, Hồng Tuấn không dám trực tiếp đối diện, cố gắng thu hút chú ý của hắn, dẫn xuống khỏi đồi tuyết, Lý Cảnh Lung tìm kiếm Trí Tuệ kiếm rơi trong tuyết.

Mắt thấy Thi Quỷ Vương dồn sức chạy, tốc độ nhanh dần, Hồng Tuấn nhảy lên, đem bốn thanh phi đao hợp lại, hóa thành Mạch Đao, chém xuống! Trong nháy mắt, tốc độ Quỷ Vương cũng thực nhanh, nghiêng đầu né, đao khí sượt qua chém đứt mấy sợi tóc, rơi xuống nền tuyết. Đao phong chém đứt đồi tuyết phía sau, ầm vang sụp xuống, ngay sau đó Quỷ Vương ra quyền quét ngang, đánh về phía Mạch Đao!

Hồng Tuấn ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực, đành lắc Mạch Đao một cái.

“Vù” một tiếng, Mạch Đao tách ra, biến lại thành bốn thanh phi đao, bay ngoặt trở về, không gây tổn hại đến Thi Quỷ Vương mà chặt đứt toàn bộ giáp sắt xiềng xích trên người hắn.

Quỷ Vương phi thân vọt tới, một thân giáp trụ bị chặt đứt, thân thể nhẹ bẫng, Hồng Tuấn lúc này lách qua sườn hắn, xoay người dẫm lên lưng hắn một cái, hai người tách ra, vọt qua nhau.

Một chiêu kia đã dùng hết vốn liếng của Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung tìm được Trí Tuệ kiếm, gầm thét, một lần nữa đuổi theo Thi Quỷ Vương.

Thi Quỷ Vương một thân áo giáp đã rơi mất, chỉ còn võ phục màu đỏ sậm, trong nháy mắt cả hai vọt qua nhau, Hồng Tuấn lại ra chiêu, triệu hồi toàn bộ phi đao, hóa thành Mạch Đao xông đến!

Quỷ Vương chăm chú nhìn Hồng Tuấn, không biểu hiện hỉ nộ, “Vút” một tiếng thân ảnh hóa thành cái bóng, Hồng Tuấn thầm nói hỏng rồi, tốc độ tên này không thua kém Lục Hứa!

Lý Cảnh Lung xông đến, hắn lấy chân thay tay, giữa không trung xoay người, bị đá bay ra ngoài. Hồng Tuấn dùng Mạch Đao chém đến, đều không tiếp cận được, đao ảnh đầy trời, Quỷ Vương sáp đến, ngón tay đặt trên Mạch Đao búng một cái.

“Ông” một tiếng, Hồng Tuấn bị chân lực kia chấn đến tê dại nửa người, Mạch Đao rời tay, lại chịu một cước của Quỷ Vương, đau như muốn nôn lục phủ ngũ tạng ra, ngã nhào xuống đống tuyết.

Quỷ Vương đưa tay tóm lấy Mạch Đao, không thèm nhìn Hồng Tuấn, quay người tiến về phía Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung một tay để sau lưng, vận pháp lực Tâm Đăng, dù liều mạng, cũng muốn cho hắn một chưởng. Hồng Tuấn giãy dụa, lăn lộn, ngực bị một cước kia cực kỳ đau đớn, như ngàn cân đè ép xuống.

Quỷ Vương chậm rãi tới chỗ Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung mở to hai mắt, thấy trong tay hắn cầm Mạch Đao của Hồng Tuấn, mũi đao chỉ thẳng vào chính mình.

Hồng Tuấn nhìn thấy, cắn răng mở Ngũ Sắc Thần Quang, rống một tiếng: “Trưởng sử!”

Sau một khắc, Hồng Tuấn dùng cách Thanh Hùng đã dạy hắn, dùng Ngũ Sắc Thần Quang tung ra, bao lại nửa ngọn đồi khi nãy bị chém đôi, dưới đồi tuyết là một khối đá đen rắn chắc nặng đến mấy vạn cân, hắn nghiêng người, dồn chút khí lực cuối cùng quát, “Né ra!”

Lý Cảnh Lung lăn người tránh đi, Quỷ Vương quay đầu, Ngũ Sắc Thần Quang đã kéo đến khối đá kia, ầm ầm nghiền nát mặt đất, đè xuống đầu hắn.

Một tiếng vang lên, gió tuyết nổ tung, Quỷ Vương không kịp né, bị khối đá kia đè chặt

Hồng Tuấn: “…”

Lý Cảnh Lung: “…”

Lồng ngực Lý Cảnh Lung kịch liệt đau đớn, máu mũi nhỏ xuống nền tuyết, Hồng Tuấn vừa thở vừa nói: “Ta… Ta không còn cách nào, sợ ngươi xảy ra chuyện… Nhỡ không lấy được thuốc giải…”

Lý Cảnh Lung khoát tay, “Ta… không nghĩ khó đối phó như vậy…”

Hai người nhìn nhau, Hồng Tuấn nói: “Đợi ta nghỉ một chút sẽ chuyển tảng đá đi.”

Lý Cảnh Lung quay đầu nhìn cổng thành phía xa, trên tường thành Lương Châu không bóng người thủ hộ, không biết xảy ra chuyện gì.

“Được, cố gắng một chút!” Lý Cảnh Lung nói, “Triệu Tử Long ở đâu!”

Cá chép yêu ôm kiếm, thấy Quỷ Vương bị hàng phục, như một làn gió chạy về, không ngừng run rẩy, nói, “Bị đè như vậy, yêu quái gì cũng bị đè chết.”

Lúc đang nói chuyện, tảng đá kia rung động ầm ầm, dịch dần ra, không ngừng lay động, Cá chép yêu sợ đến hồn phi phách tán, hô: “Má ơi!”

Hồng Tuấn nói: “Làm sao bây giờ?!”

Lý Cảnh Lung quát: “Triệu Tử Long! Ly Hồn Phấn!”

Cá chép yêu: “???”

Mắt thấy tảng đá khổng lồ kia đã bị Chiến Tử Thi Quỷ Vương nhấc lên, Lý Cảnh Lung một cước đá Cá chép yêu tới trước, quát, “Hồng Tuấn, tụ tất cả tuyết xung quanh lại! Chèn vào!”

Cá chép yêu bất chấp vì cứu mạng, luống cuống lấy Ly Hồn Phấn trong túi vung ra, hô: “Đừng!”

Ly Hồn Phấn vừa vung ra, Quỷ Vương đang nhấc tảng đá, ngửi thấy, kinh thiên động địa hắt hơi một cái!

“A — hắt hơi!”

Hắt xì như vậy, tảng đá bị thả ra, trực tiếp đè xuống, ầm vang một tiếng đổ xuống. Hồng Tuấn đã mở Ngũ Sắc Thần Quang, đem toàn bộ tuyết đọng xung quanh đẩy vào, Lý Cảnh Lung hô: “Lửa!”

Hồng Tuấn tay trái giữ Ngũ Sắc Thần Quang, tay phải phóng ra một hỏa long, bao quanh đám băng tuyết, tuyết vừa tan, Lý Cảnh Lung lại quát: “Tuyết!”

Băng tuyết nhanh chóng bay đến, tuyết hóa thành băng, tầng tầng lớp lớp dày đặc, phía dưới tảng đá cuối cùng cũng yên tĩnh.

Mọi thứ cuối cùng cũng an tĩnh, Lý Cảnh Lung vẫn còn sợ hãi đối mặt cùng Hồng Tuấn, Hồng Tuấn kiệt sức ngồi bệt xuống, thầm nghĩ lúc nãy nếu không phải Lý Cảnh Lung ứng phó nhanh, chắc đã xong đời rồi.

Lý Cảnh Lung tới kiểm tra thương thế, hai người đều bị nội thương, ngồi trên mặt đất thở dốc, Lý Cảnh Lung cẩn thận đón lấy thanh kiếm trong tay Cá chép yêu.

Gió tuyết ngừng thổi, trong thành Lương Châu cực kỳ hỗn loạn, có tiếng kêu cứu truyền đến, Lý Cảnh Lung nói: “Nhanh đi thôi!”

Tới gần cổng thành Lương Châu, kỵ binh Chiến Tử Thi Quỷ đã xông vào, Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn giục ngựa kéo một khối băng lớn, bên trong là Thi Quỷ Vương đã bị đóng băng, cũng vọt về phía cổng thành.

Trên đường chính loạn cào cào, bốn phía đều bốc cháy, không ít kỵ binh đang tự ứng chiến, một vũng bùn lớn giữa đường, phát ra tiếng cười dữ tợn

“Đó là cái gì?” Hồng Tuấn kinh hãi.

Cá chép yêu kinh ngạc nói: “Kia… Kia là…”

“Ngươi đã gặp qua?” Lý Cảnh Lung đứng tại chỗ cao trên thành lâu, kinh ngạc hỏi.

“Không có.” Cá chép yêu đáp.

Hai người: “…”

Lý Cảnh Lung tra Trí Tuệ kiếm vào bao, cầm Phong kiếm trong tay, nhíu mày suy nghĩ, nói: “Thanh âm dùng rút quân là gì?”

Hồng Tuấn vội nói: “Cứ thử đi! Đừng để ý!”

Lý Cảnh Lung quyết tâm liều mạng, dùng Tâm Đăng rót vào trong Phong kiếm, hắc khí trong Phong kiếm bị trục xuất, ngay sau đó bạch quang bao bọc, “Ông” một tiếng vang lên.

Như tiếng sáo giữa đêm yên tĩnh, cực kỳ sắc bén, kỵ binh Chiến Tử Thi Quỷ, rối rít kết trận trên đường, chuẩn bị khởi xướng công kích phủ thành chủ.

“Không đúng rồi!” Hồng Tuấn nói, “Không phải như vậy!”

Lý Cảnh Lung vội vàng đổi sang một lỗ khác trên kiếm, dùng Tâm Đăng kích phát âm thanh, Chiến Tử Thi Quỷ đổi trận, xếp thành hai hàng.

“Đúng rồi đúng rồi!” Hồng Tuấn nói, “Để cho bọn chúng rút ra ngoài thành!”

Lý Cảnh Lung lại thử thanh âm khác để Chiến Tử Thi Quỷ biến trận, lúc này chém giết đã ngừng, binh sĩ trong thành vậy quanh phủ thành chủ, đám bùn nhão kia xoay lại, nhìn về phía cổng thành.

“Trưởng sử, mau chỉ huy bọn chúng giết yêu quái kia đi.” Hồng Tuấn lại nói.

“Ngươi đến thử xem!” Lý Cảnh Lung không nhịn nữa, nói, “Ta còn chưa hiểu cách sử dụng kiếm này đâu!”

Hồng Tuấn vội khoát tay, ra hiệu mình không làm được.

“Lý Cảnh Lung…” Từ trong vũng bùn hiện ra nửa người Trương Hạo, khàn giọng kêu lên: “Lại là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta!”

Lý Cảnh Lung nhìn chằm chằm Trương Hạo, trầm giọng nói: “Vạn lần không nghĩ tới, đại họa đúng là do nội gián, ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào?!”

Trương Hạo cười lạnh: “Ngươi dù có cầm Tướng Quân kiếm cũng vô dụng, đánh bại được Lưu Phi thì mọi chuyện sẽ thuận lợi ư?!”

Hồng Tuấn lo lắng, mở Ngũ Sắc Thần Quang, chợt thấy Lục Hứa xuất hiện giữa đám thủ vệ phủ tướng quân, gắt gao nhìn chằm chằm vũng bùn kia. Thấy Lục Hứa, Hồng Tuấn yên lòng, chí ít chứng minh Mạc Nhật Căn không gặp nguy hiểm.

Toàn thân Trương Hạo tản mát ra sương độc, Lý Cảnh Lung nhìn hình dạng cùng động tác, suy đoán đây chính là yêu quái gây độc dịch, trong thời gian ngắn, không thể nói mấy lời dư thừa, nhất định phải chế phục nó trước, lúc này cổ tay Lý Cảnh Lung xoay chuyển, Phong kiếm phát bạch quang

“Ông” một tiếng Phong kiếm hào quang rực rỡ, Chiến Tử Thi Quỷ nhận được hiệu lệnh, nhao nhao phóng tới quái vật bùn kia.

“Thành công!” Hồng Tuấn kinh hỉ nói.

Toàn bộ Chiến Tử Thi Quỷ trong thành vội vàng quay đầu, tụ hội trên phố chính, bắn tên thì bắn tên, công kích thì công kích, Trương Hạo không làm gì được người chết, né tránh bốn phía, bị Thi Quỷ vây lại chính giữa! Thấy tình thế nguy cấp, gầm thét vượt qua vòng vậy, xô ngã binh mã Thi Quỷ đang cản đường, muốn trốn chạy!

Lý Cảnh Lung cầm kiếm chuyển hướng, tập trung, lặp đi lặp lại chấn động trên Phong kiếm, thanh âm càng lúc càng lớn, Chiến Tử Thi Quỷ tập hợp, trùng trùng điệp điệp xông ra ngoài cổng thành.

Trương Hạo hóa thành quái vật bùn không ngừng chạy trốn, phát ra tiếng kêu quái dị, phía sau mười vạn Chiến Tử Thi Quỷ đuổi theo, ở bình nguyên ngoài thành điên cuồng rượt bắt.

“Đóng cửa thành!” Lý Cảnh Lung quát.

Binh sĩ hò reo chấn động cả trời, vội vã đi dựng lại cổng thành, Hồng Tuấn đi nhanh đến ngã rẽ trên thành lâu, chỉ thấy Chiến Tử Thi Quỷ kiên trì đuổi theo, tờ mờ sáng, quái vật kia biến mất ở đường chân trời.

Giữa trưa, ánh nắng chiếu khắp toàn thành, trong thành vừa trải qua một trận đại chiến, đã đổ nát như phế tích rồi, quân đoàn đuổi theo quái vật kia cũng không biết đã chạy đi đâu. Lý Cảnh Lung cấp bách cần biết rõ chân tướng sự việc, cũng không phái người đuổi theo, điểm qua binh mã, may mắn không hao tổn nhiều, liền an bài trọng binh trấn giữ cổng thành, phân phó người lôi khối băng giam giữ Chiến Tử Thi Quỷ Vương vào trong phủ tướng quân.

Tất cả sự tình, đều không rõ đầu đuôi ra sao, chân tướng chỉ có thể nằm trên người tướng lĩnh yêu quái này mà thôi.

Tiền thính trong phủ, đêm qua lão phu nhân cũng bị bệnh, đám vệ sĩ đi đi lại lại, chốc chốc lại đổ thêm nước lên khối băng tránh cho Thi Quỷ Vương phá băng thoát ra.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hồng Tuấn xem xét Mạc Nhật Căn, may mà không làm sao, hỏi Lục Hứa.

Lục Hứa tức giận nhìn chằm chằm Hồng Tuấn, ý là hôm qua gọi ngươi cả nửa ngày không thấy người đâu!

“Tình hình rất rõ ràng.” Lý Cảnh Lung đứng dưới ánh mặt trời, tường tận xem xét Thi Quỷ Vương trong khối băng, trầm giọng đáp, “Nhóm Chiến Tử Thi Quỷ cướp bóc tứ phương vì muốn làm tăng quân số. Miễn là người chết, bằng thủ pháp nào đó, có thể chuyển hóa thành Chiến Tử Thi Quỷ.”

______________________________

Cầm tặc cầm vương: Bắt giặc bắt vua trước.