Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 2 - Chương 66: Lộc Vương bản sinh




Đầu Hồng Tuấn đau muốn nứt ra, như bị chùy giáng, lúc tỉnh lại thấy mình trần như nhộng nằm giữa một khu rừng tăm tối, đưa tay sờ phi đao cùng Ngũ Sắc Thần Quang, lại không thấy đâu!

“Đây là đâu?” Hồng Tuấn nói, “Trưởng sử! Quỷ vương!…”

“Suỵt!” Một giọng nam ôn hòa nói nhỏ, “Đừng nói chuyện coi chừng bị phát hiện.”

“Ngươi là ai?” Hồng Tuấn quay đầu, lại tìm không thấy nơi phát ra âm thanh kia,

“Đi theo phía ánh sáng đến chỗ ta.” Thanh âm kia nói tiếp, “Ta tìm cách đưa ngươi ra ngoài.

Hồng Tuấn xoay người thấy từ thăm thẳm trong rừng có một điểm sáng nhàn nhạt, nhưng hắn không dám chắc thanh âm kia là địch hay bạn

“Tin ta.” Giọng nói kia lại cất lên.

Hồng Tuấn nghe thấy ba chữ này, tự dưng sợ hãi, hắn đứng đấy bất động. Thanh âm kia còn nói: “Ta cảm nhận được nỗi sợ của ngươi, đừng lo lắng, ai cũng đều bị mộng cảnh mê hoặc cả. Thế gian vạn vật, dù mắt thấy cũng chưa chắc là thực, huống chi là giấc mộng?”

Hồng Tuấn bị câu nói này thuyết phục, chậm rãi đi về phía điểm sáng.

Trong rừng hào quang sáng lên một chút rồi lại lịm dần, Hồng Tuấn toàn thân không mảnh vải, cứ thế đi bộ vào rừng, chân trần dẫm lên mặt đất đầy lá rụng, Hồng Tuấn thật muốn nhặt ít lá che thân.

Hào quang lại sáng lên rồi lờ mờ, ở chỗ xa nhất trong rừng cây, xuất hiện một đài giữa hồ bằng đá tảng, giữa đài có một vũng nước phát ra ánh sáng nhạt.

Trước đài, một thanh niên nam tử đứng đấy, hắn cũng không mặc gì, cao ngang bằng Hồng Tuấn, dáng người thon gầy, cơ bụng rõ ràng, dưới ánh trăng cùng ánh sáng từ hồ nước, cơ thể như phủ một tầng ngân quang, nhìn thấy Hồng Tuấn, lông mày giương lên, nở một nụ cười, chính là Lục Hứa!

“Lục… Lục…”

Hồng Tuấn bỗng nhiên trông thấy thân thể hoàn mỹ của Lục Hứa suýt chút nữa phun máu mũi, Lục Hứa hơi ngượng ngùng, nghiêng đầu nói: “Lại gặp nhau rồi, ca ca.”

Hồng Tuấn: “…”

Lục Hứa giơ tay, ‘vù’ một tiếng quang mang xoắn tới, cuốn lấy thân thể Hồng Tuấn, huyễn hóa thành quần dài màu trắng, chỉ có thân trên ở trần, Hồng Tuấn lúng túng: “Thế này tốt hơn nhiều rồi.”

“Muốn một chiếc áo sao?” Lục Hứa nói, “Ta biết người của Diệu Kim cung không quen mặc áo, trên lưng có áo bọc lấy sẽ cảm thấy không tự nhiên.”

Hồng Tuấn khoát tay, Điểu tộc xưa nay luôn coi trọng đôi cánh của chính mình, xác thực không thích mặc áo, dù có mặc khi biến hình cũng sẽ tự biến mất.

“Đây là đâu?” Hồng Tuấn cau mày, “Ngươi ổn chứ?”

Hồng Tuấn cẩn thận quan sát Lục Hứa, Lục Hứa thở dài một hơi đáp: “Đây là ‘Lộc Vương bản sinh’, bên trong một bức họa.”

Lúc trước vẻ mặt Hồng Tuấn hốt hoảng, giờ đây thì tâm tình phức tạp, Lục Hứa nhìn hắn, liền múc một chén nước từ dưới hồ đưa cho hắn. Hồng Tuấn đang khát nước, uống hết chén này lại múc chén khác. Lục Hứa nói: “Tâm Ma cách rừng cây này không xa, khi trở lại bích họa, hồn phách của ta và tâm ma tách rời.”

Hồng Tuấn nói: “Ngươi có thể theo ta ra ngoài không?”

Lục Hứa lắc đầu, “Nếu là ta hoặc Tâm Ma muốn rời khỏi đây, sẽ lại hợp lại làm một, khi trước không có thể xác, chỉ dùng hồn phách hành động, bây giờ thân thể nhân gian đã tìm được, còn sót một hồn một phách, Tâm Ma thoát được ra sẽ khống chế được ta. May có ca ca và Thương Lang đã chặt sừng của ta đi.”

“Ngươi lớn hơn ta mà.” Hồng Tuấn không biết tại sao hắn nhầm lẫn như vậy, cười nói: “Đừng lớn hơn mà gọi ta là ca ca, thật kỳ quái.”

Lục Hứa bước đến cạnh hồ nước, hất cằm ra hiệu Hồng Tuấn nhìn vào bên trong.

Hồng Tuấn cúi đầu nhìn, lập tức im lặng.

Trong hồ nước sáng lên rồi hiện ra màn đêm, trên cổ Khổng Tuyên có một tiểu hài nhi, gõ cửa nhà một gia đình… mà gia đình kia đúng là nơi Mạc Nhật Căn từng đi qua, thôn trang của người Thất Vi dưới chân Kỳ Liên sơn.

Gia đình kia có một đứa nhỏ mới sinh, Khổng Tuyên đặt tiểu hài nhi xuống, ôm lấy hài tử, đặt tay sờ ngực bụng và lưng đứa bé.

Hồng Tuấn: “Đây là…”

Lục Hứa: “Lớn là ngươi, còn đứa nhỏ kia là ta.”

Trên mặt Lục Hứa hiện ra nét cười, nhìn Hồng Tuấn.

Hài nhi được tắm rửa sạch sẽ, bị bọc vào tã, phụ thân Lục Hứa ôm lấy hắn, Khổng Tuyên kéo tay tiểu Hồng Tuấn, hai người ngồi trên giường nói chuyện.

Cảnh tượng dần biến mất.

“Hồng Tuấn.” Lục Hứa cười nói, “Cuối cùng cũng chờ được ngươi đến.”

Sau đó Lục Húa nhào tới, Hồng Tuấn vội quát to một tiếng đã bị Lục Hứa ôm chặt đè xuống đất.

“Ta bảo rằng!” Hồng Tuấn nói, “Ngươi không nhớ được tên người khác nhưng lại nhớ tên ta.”

Hồng Tuấn kéo Lục Hứa dậy, hai người dựa lưng vào nhau ngồi bên hồ, Lục Hứa hơi buồn bã, nói: “Khi đó chỉ có một hồn một phách cảm thấy ngươi rất giống người đó.”

“Giống cha ta.” Hồng Tuấn nói.

“Ừm.” Lục Hứa gật đầu.

Hồng Tuấn nói: “Trước đó vài ngày, ta mộng thấy cha nương.”

Lục Hứa nghiêng đầu, nhìn Hồng Tuấn: “Mộng cảnh kia, không phải sự thực. Có thể nói là, không hoàn toàn là thực.”

Hồng Tuấn lập tức tóm lấy tay Lục Hứa, nói: “Có thể cho ta nằm mộng thấy bọn họ sao? Ta mơ thấy trưởng sử cũng thấy cả Địch Nhân Kiệt…”

Lục Hứa buông tay, nghiêm túc nói: “Sừng đã bị ngươi chặt rồi.”

Hồng Tuấn tự đập trán, không biết làm thế nào.

Lục Hứa nói: “Nhưng khi còn bé, có người đã phong ấn kí ức của ngươi, ngươi có biết không?”

“Cái gì?!” Hồng Tuấn kinh ngạc.

Lục Hứa đang định trả lời, đột nhiên trời tối sầm lại, từ xa truyền đến tiếng sấm sét chấn động. Lục Hứa lập tức ấn tay lên trì đài một cái, ra hiệu Hồng Tuấn đừng nói gì.

Hồng Tuấn cảnh giác nhìn về phía chân trời, trên không là bích họa màu vàng nhạt, mà hắc vụ không ngừng lan tràn, xông về phía đông bắc.

“Nó đang tìm người.” Lục Hứa nhẹ giọng nói, “Sau khi hồn phách trở về, Tâm Ma cuốn hai chúng ta vào bích họa, ta thừa cơ sử dụng pháp thuật, mang hồn phách ngươi vào rừng, nhưng có phải trong cơ thể của ngươi có ma khí đúng không? Nếu không làm sao nó đưa ngươi vào bích họa được?”

“Đúng.” Hồng Tuấn đáp.

“Có thể sau khi nhập họa, ma khí cùng hồn phách của ngươi không thể tách rời nữa.” Lục Hứa cau mày nói, “Để ta xem thử?”

Hắn xoay người, đặt tay lên ngực Hồng Tuấn, rồi duỗi ngón tay, bạch quang lóe lên nhập vào lồng ngực Hồng Tuấn.

Trong giây lát, Hồng Tuấn cảm nhận được ngón tay của Lục Hứa chạm đến trái tim hắn, toàn thân rung động. Nhưng Lục Hứa vừa chạm đến lập tức thu tay lại.

“Là một… là một…” Lục Hứa chần chừ.

“Ma chủng.” Hồng Tuấn thấp giọng nói.

Hai người liếc nhau, Hồng Tuấn đáp: “Ta cũng mới biết.”

“Ngươi chính là ký thể của Thiên Ma?” Lục Hứa nhìn Hồng Tuấn, nói, “Nhưng tại sao ngươi không hấp thụ nhiều…”

Hồng Tuấn bất đắc dĩ đáp: “Đừng hỏi nữa, ta cũng không rõ.

Lục Hứa nhìn Hồng Tuấn, dường như minh bạch điều gì, khẽ gật đầu, nói, “Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Hồng Tuấn cười khổ, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

“Hiện tại mọi người ở Mạc Cao Quật nhất định đang tìm ngươi.” Lục Hứa nói, “Tâm Ma giữ ngươi ở đây làm con tin, trao đổi với bọn chúng, chỉ cần Tâm Ma muốn ra ngoài, ta có thể lợi dụng thời cơ đưa ngươi ra, đi theo ta.”

Hồng Tuấn còn nhiều điều muốn hỏi, Lục Hứa vỗ người hắn, bảo hắn đứng dậy, nói: “Chỗ này có một con đường nhỏ, đi thôi!”

Bóng cây lay động, ánh nắng xán lạn, Hồng Tuấn từ trong tiết trời băng giá đi vào bích họa, lập tức nhớ đến ngày hè ở Trường An.

“Nhà ngươi thật đẹp, ngươi ở đây bao lâu rồi?” Hồng Tuấn chợt cảm thấy ở lại trong bích họa cũng rất tốt, mọi thứ đơn giản, sơn thanh thủy tú, ngăn cách hồng trần.

“Ta không biết.” Trong mắt Lục Hứa hiện lên vẻ mờ mịt, đáp: “Từ khi còn rất nhỏ, bắt đầu nhận thức mọi thứ thì đã ở đây rồi.”

Từ lúc Lục Hứa chuyển thế bị chặn lại, hắn mất đi toàn bộ ký ức của Bạch Lộc. Có lẽ khi chuyển thế, linh lực mạnh mẽ, hắn thoáng nhìn thấy hai phụ tử Khổng Tuyên mà nhớ đến tận giờ, còn những việc khác hắn không nhớ rõ. Chỉ nhớ hắn sống ở trong bích họa, lúc mê man, lúc thanh tỉnh. Khi mê man thì nhìn qua hai mắt của thân xác ở thế gian, khi thanh tỉnh thì ở trong bích họa.

Hồng Tuấn kinh ngạc: “Nói cách khác, khi đó…”

“Đúng.” Lục Hứa gật đầu, “Khi ta nhìn thấy ngươi và Thương Lang, liền muốn đưa hai người đến Mạc Cao Quật.”

Hồng Tuấn thở sâu, Lục Hứa lại hơi rầu rĩ, nói: “Ôn Thần, Huyền Nữ đều tiến vào bích họa, còn có một con rồng màu đen, bọn chúng gọi hắn là ‘Yêu Vương’”

Hai người ra khỏi rừng cây thấy phía xa có một cung điện.

“Đó là chỗ ở của ta khi còn nhỏ.” Lục Hứa nói, “Sau khi bọn chúng chiếm lấy, ta bị đuổi ra ngoài.”

Hồng Tuấn không ngờ, so với hắn, Lục Hứa còn thảm hơn, từ nhỏ tới lớn, cô độc ở trong bích họa. Hắn nắm lấy bả vai Lục Hứa, nói: “Ngươi ở đây mười tám năm rồi?”

Lục Hứa khẽ gật đầu, “Thi thoảng cũng thấy thế gian bên ngoài qua thân thể, được cha nương yêu thương, nhưng đáng tiếc cả hai cũng không còn nữa.”

Hai mắt Hồng Tuấn phiếm hồng, ngước mắt nhìn Lục Hứa, cả hai cứ như vậy mà nhìn nhau.

Lục Hứa lại nói, “Khi ta bị giam giữ ở đây, thường nghĩ, các ngươi có thể tìm thấy ta không? Ta không có cách nào khống chế được thân thể ở bên ngoài kia, bọn chúng một mực tìm kiếm bằng được. Ta muốn tìm mọi người nhưng không dám để lộ, lại phải lựa thời cơ mà quay lại bích họa, nếu không sẽ bị bọn chúng phát hiện…”

Hồng Tuấn kinh hãi nói: “Cho nên ngày đó…”

Thế là cuối cùng Lục Hứa đập nồi dìm thuyền, điều khiển thân thể ở nhân gian, muốn đưa Hồng Tuấn đến Mạc Cao Quật. Nhưng cũng vào đêm đó, Ôn Thần và Huyền Nữ xuất hiện, muốn cưỡng ép Lục Hứa xuất họa, không ngờ phát hiện được thân thể ở nhân gian của hắn.

Hai người đến trước tòa cung điện, Hồng Tuấn nói: “Tâm Ma là thế nào mà xuất hiện?”

Lúc này, ở bên ngoài bích họa, mọi người đã loạn thành một đống, Cá chép yêu ôm Hồng Tuấn đang mê man cứ gọi tên hắn mãi. Mạc Nhật Căn bắt mạch cho Lục Hứa, Lý Cảnh Lung ghé tai xem xét hơi thở của Hồng Tuấn, hai người còn lớn tiếng cãi nhau một hồi.

“Im lặng!” Quỷ Vương nổi giận, gầm một tiếng.

“Tình hình thế nào?” A Thái nói.

“Vẫn thở, mạch vẫn rõ.” Mạc Nhật Căn lo lắng cực điểm, nói, “Đang nằm mộng sao?”

“Hồn phách xuất khiếu. [1]” Quỷ Vương đáp, “Các ngươi đã nhìn thấy cái gì?”

Lý Cảnh Lung mô tả lại tình cảnh hắc khí bao trùm cả hang đá, mọi người nhìn về phía bức bích họa ‘Lộc Vương bản sinh’, Quỷ Vương liền đáp: “Đã tiến vào trong bích họa rồi.”

“Pháp bảo đều ở đây.” A Sử Na Quỳnh nói, “Chỉ có hồn phách, tiểu huynh đệ sẽ gặp phiền toái.”

Lý Cảnh Lung tỉ mỉ xem xét bích họa, chỉ thấy bích họa phủ một tầng hắc khí, Quỷ Vương trầm giọng nói: “Đừng hoảng sợ, ta có thể giúp các ngươi đưa hồn phách xuất khiếu tiến vào cứu hắn.”

Mạc Nhật Căn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, liền nói: “Như vậy, hồn phách của bọn họ ở trong bích họa, ma khí cũng vậy…”

“Trước thử xem thế nào.” Quỷ Vương đáp, “Đừng vội vui mừng.”

___________________________________

Lộc Vương bản sinh: cội nguồn Lộc Vương được sinh ra.

[1] hồn phách xuất khiếu: đại loại là hồn phách rời khỏi thân thể, cơ mà thấy để Hán – Việt cũng dễ hiểu, với cho có tí không khí cổ trang. Chứ thú thực đôi lúc mình sợ mình edit đọc như truyện hiện đại quá…

Mà hôm trước thấy ở đâu đấy bảo bộ Thiên Bảo này thuộc dạng hài ngọt, edit đến đây cảm giác bạn nào nhận xét như vậy chắc bị lừa rồi… Không tính mấy bộ ngược cẩu huyết máu chó năm xưa, thì Thiên Bảo mình thấy ngược cũng tơi bời hoa lá ấy chứ…