Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 13: Không phải độc thân [ bắt sâu bọ ]




Hạ Ly bên kia xoắn xuýt, Tiêu Ninh bên này cũng xoắn xuýt.

Tuy rằng tốt xấu gì cũng ngăn cản y rồi, thế nhưng sau khi chỉ còn một mình hắn, không nhịn được lại suy nghĩ, mà càng suy nghĩ thì càng khó chịu.

Nghĩ đến việc Lô Nham tức giận, Tiêu Ninh theo bản năng muốn làm chút gì đó. Hắn cảm thấy, chính mình có lẽ đã bị Lô Nham khắc lên kí tự tính nô hoặc đồ vật của y, dù sao, nhiều năm như vậy, quan hệ giữa bọn họ đều là kiểu này, Lô Nham ở trước nghênh ngang đi, Tiêu Ninh ở sau, rập khuôn theo đuôi từng bước.

Đây, thực sự là bị coi thường?

Tiêu Ninh ngồi ở trên ghế sa lon, ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, xoa xoa ngực. Hắn đem tầm mắt dời đi, thay đổi ánh nhìn, trong đôi con ngươi phảng phất hiện lên tầng tầng ký ức về một thiếu niên, cứ như vậy đứng ở nơi đó, không nói một lời, cùng hắn nhìn nhau.

Hắn từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài, nhớ đến từng câu từng chữ mà ngày hôm nay Lô Nham nói với hắn, trừ bỏ cảm giác tiếc nuối đang ùn ùn kéo đến, hắn vẫn thấy vô cùng áy náy.

Cũng không biết cảm thấy áy náy với ai.

Vươn tay cởi ra nút áo, Tiêu Ninh ngồi dậy, trở về phòng ngủ bắt đầu chọn quần áo.

Nhưng đối với làm sao ăn mặc đẹp chút, Tiêu Ninh luôn luôn thiếu kinh nghiệm, cuối cùng, chỉ có thể chọn áo sơ mi, không nổi bật thì ít nhất cũng không thất lễ đi?

Lấy áo sơ mi ra, Tiêu Ninh lại bắt đầu chậm rãi thu dọn những đồ đạc khác. Bình thường lối sống của hắn đã rất gọn gàng, quần áo cũng đều được xếp ngăn nắp chỉnh tề, lúc này, hiệu suất thu dọn cũng rất nhanh, vali hành lý của hắn chỉ chốc lát sau liền lắp đầy.

Quần áo dọn dẹp xong cũng còn có không ít những đồ vật linh linh lung tung khác, cũng may là Tiêu Ninh không giống Lô Nham thích cái gì đều phải mua, nhưng mà, còn có một nửa đều nằm ở nhà trọ kia của Lô Nham.

Sự thực này khiến Tiêu Ninh trở nên đau đầu, không khỏi nghĩ, mình cũng không cần làm đến mức quyết liệt như vậy, thế nhưng nghĩ lại, hắn ở đây không minh bạch, lại lâu như vậy, đã là không nên, sau này nếu Lô Nham kết hôn, hắn còn có thể ở đâu?

Nghĩ tới đây, tâm tình Tiêu Ninh nửa thoải mái nửa phiền muộn, nhanh chân lẹ tay mở ra va li, có cái gì cần thiết đều thu dọn rồi quăng vào trong đó, quay đầu lên mạng tìm phòng.

Theo hắn nghĩ, tốt nhất là mua nhà.

Đây là nguyện vọng lớn nhất trong lòng Tiêu Ninh, nhà này không cần quá lớn, giống như nhà trọ một người là được, hắn đã nghĩ nếu có thể có một chỗ như thế, không cần dựa vào bất luận người nào, ỷ lại bất luận người nào, cũng không cần chuẩn bị sẵn một cái va li hành lý để phòng trường hợp thu dọn đồ đạc, thật tốt.

Lại nuôi thêm một con mèo, lông xù mềm mại, sờ thật ấm áp, khi nào lạnh có thể ôm một chút. Chó thì thôi đi, từ lúc Tiêu Ninh còn bé, bị con chó thân yêu của gia đình cắn, sau này đối với loại động vật này luôn có bóng ma trong lòng.

Chỉ là lấy điều kiện kinh tế của hắn bây giờ mà mua nhà thì có chút miễn cưỡng, đành phải dời lại để lo việc khác, hay là trước thuê phòng ở đi.

*

Mãi đến tận thứ hai, Tiêu Ninh đều không nhận được tin tức gì từ Lô Nham, hắn luôn hiểu rõ Lô Nham, cái gì cũng sẽ không làm, chỉ trước sau như một, chờ hắn bên này cúi đầu làm hòa.

Về phần sự tình ai sai ai đúng, cũng không quan trọng.

Không để mình cứ suy nghĩ mãi về những việc này, Tiêu Ninh đem toàn bộ lực chú ý quy về công việc. Bên này, vừa vặn nói đến chuyện đồng nghiệp sẽ đi Vân Nam đi công tác, người này cùng Tiêu Ninh quan hệ không tệ, trước đây đều là nhân viên chăm sóc khách hàng, liền chủ động tới hỏi Tiêu Ninh có cần đem gì về hay không.

Tiêu Ninh cũng không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng người này thực vô cùng nhiệt tình, một mực từ chối thì có vẻ phũ phàng quá, không còn cách nào khác, Tiêu Ninh đành nhờ anh ta hỗ trợ mua chút đặc sản Vân Nam gửi về.

Sắp tan ca, Đan Hải Minh điện thoại tới, “Bạn trai, tăng ca không?”

Danh xưng này kích thích Tiêu Ninh cảm thấy lúng túng, có điều đây là do hắn khơi màu, cũng không tiện nói gì, giả vờ ho khan hai tiếng, “Không tăng, khi nào cậu đến? Tôi sẽ ở giao lộ chờ cậu, tìm được không? Không thì tôi phát tín hiệu định vị cho cậu?”

Có thể là bởi vì ở trong xe, giọng nói của Đan Hải Minh đặc biệt rõ ràng, “Tôi đã ở dưới sân công ty anh, quét xong thẻ thì xuống đây đi. Đói bụng không?”

Điều này làm cho Tiêu Ninh có chút thụ sủng nhược kinh, “Không đói bụng.”

“Vậy thì đừng ăn gì nữa, ngoan, một chút nữa lập tức đi ăn cơm. Treo.”

(>”< lại từ này, thôi để nguyên luôn, bạn nào thì khó chịu thì góp ý ta sữa nha)

Đã già như thế này rồi mà còn bị một người nhỏ hơn mình nói “ngoan”, khuôn mặt Tiêu Ninh cứ đơ lại không kiềm chế được, chỉ là,  Đan Hải Minh tắt điện thoại lúc nào cũng dứt khoát gọn gàng, một chút thời gian phát biểu ý kiến cũng không chừa cho Tiêu Ninh,  mà lời này còn được lặp đi lặp lại vô cùng nhuần nhuyễn nữa.

Tiêu Ninh bất đắc dĩ cất điện thoại, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn một phút nữa là tan tầm.

Tổ viên mới Trần Hòa đứng lên, cách bàn làm việc chỉ có một vách ngăn hỏi, “Tiêu ca, chúng tôi đi liên hoan, anh đi không?”

“Liên hoan?” Tiêu Ninh kinh ngạc, “Nói khi nào?”

“Ách, vừa…” Trần Hòa  nhanh chóng muốn đổi đề tài, lập tức hỏi tiếp, “Cùng đi chứ?”

Biết bọn họ đang muốn mở QQ (?) chơi, chỉ cần công việc không chỗ sơ suất, Tiêu Ninh cũng sẽ không quản, “Không được, các cậu đi đi, tôi còn có việc.”

Trần Hòa nở nụ cười, trêu ghẹo nói, “Hẹn hò sao?”

Thường ngày Tiêu Ninh cũng không lạnh nhạt với với bọn họ, thấy đã đến giờ, vừa tắt máy vi tính vừa thuận tiện nói, “Đúng. Tôi đi trước, các cậu chơi vui vẻ.”

Trần Hòa cũng không dây dưa hơn nữa, xoay người lại thu thập đồ vật của chính mình, thuận tiện hét to, “Tiêu ca có hẹn, không đi.”

“Cái gì, quả nhiên không phải độc thân!”

Có người tiếp lời, “Khẳng định không phải độc thân mà, thu nhập không tồi, dáng dấp không tệ, tính cách lại rất tốt, một nam  nhân kinh tế vĩ đại như vậy, làm sao có thể độc thân.”

“Anh! Trái tim của tôi tan nát!”

Phía dưới là một dãy biểu tình tan nát cõi lòng.

Đám nhân viên trong tổ chính mình đang làm ầm ĩ, Tiêu Ninh một chút cũng không biết, hắn vội vội vàng vàng chạy thẳng xuống công ty quẹt thẻ, vừa ra khỏi cửa liền thấy bên bãi đỗ chỉ có một mình xe của Đan Hải Minh.

Hắn vài bước đi lên, mở cửa ngồi xuống, “thật thất lễ, để cậu chờ lâu.”

Đối với lời nói khách sáo như vậy, Đan Hải Minh không phản ứng gì, tiện tay quăng một bình nhỏ lên đùi Tiêu Ninh, “Dây an toàn.”

Tiêu Ninh nghe lời kéo dây an toàn buộc lên, cầm lấy bình nhựa, thoạt nhìn cũng chỉ chứa khoảng 300 ml nước, bên trong đựng nước trái cây màu da cam, còn có thể nhìn hạt trái cây bơi lên lặn xuống bồng bềnh, “Cảm ơn.”

Đan Hải Minh gật gật đầu, một tay đặt ở trên tay lái, một tay gạt số, chạy ra khỏi bãi đậu xe.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu lam đậm, như thường ngày cẩn thận lận lên đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay thon dài quyến rũ mà không chút suy nhược, ẩn hiện rồi biến mất bên dưới chất liệu vải vóc mềm mại sang trọng, không thể nói được phù hợp đến thế nào, lại khiến cậu trở nên vô cùng tuấn lãng nổi bậc, cùng Tiêu Ninh hào hoa phong nhã thanh tú, tuyệt nhiên bất đồng.

Vị này, từ trước đến nay không phải là người nói nhiều, hơn nữa giữa hai lông mày luôn nhíu lại biểu thị sự tự tin cùng ý tứ hàm xúc, một khi không mở miệng, cũng khiến người ta không biết làm sao tiếp lời.

Trầm mặc mãi cũng không tốt, Tiêu Ninh theo lễ phép tự mình ôm nước trái cây của cậu đưa uống hai ngụm, chua chua ngọt ngọt vừa phải, mùi vị trong lành, “Cậu cắt tóc?”

Tóc Đan Hải Minh  so với lúc trước hình dương đã cắt đi một chút, trông có tinh thần hơn. Cậu nhìn phía trước đường, hỏi, “Đẹp không?”

“Thật sự không tệ.” Tiêu Ninh tìm chuyện hỏi, “Chúng ta đi nơi nào ăn cơm?”

“Gần đây có một nhà hàng Trung Quốc, mùi vị cũng không tệ lắm.” Đan Hải Minh thừa dịp đèn đỏ, nghiêng đầu liếc mắt Tiêu Ninh một cái, “Căng thẳng?”

Tiêu Ninh cười nói, “Thật sự không có.”

Cũng không phải thấy gia trưởng, tâm tình hắn còn không có yếu ớt như vậy, “Dù sao, tôi cũng sẽ cư xử nghiêm túc, không phá hư chuyện của cậu là tốt rồi, có cần phải chú ý gì không?”

“Không có, ít nói, ăn nhiều cơm, nếu thích thì để ý tới bọn họ một chút.” Điện thoại Đan Hải Minh reo lên, đèn đỏ cũng sáng, tay phải cậu cầm lấy điện thoại ném cho Tiêu Ninh, “Nghe máy đi.”

Tiêu Ninh định thần nhìn lại, Đan Hải Hồng.

Hiểu rồi, action bắt đầu từ nơi này.

Ngón tay hắn ngay tại thanh nằm ngang trượt qua, để ở bên tai. Đầu kia liền nói, “Hải Minh, các cậu đang trên đường?”

“Đan tổng, Hải Minh đang lái xe, tôi là Tiêu Ninh.” Tiêu Ninh nhìn về phía Đan Hải Minh, biểu tình của đối phương không có bất kỳ thay đổi nào, “Chúng tôi lập tức tới ngay, các anh đã đến rồi sao?”

Bên kia dừng vài giây, cơ hồ không ngờ đến, “Vậy được rồi, nói cho Hải Minh chúng tôi đang ở Lưu Ly Hiên, các cậu đi đường cẩn thận.”

“Được rồi.” Tiêu Ninh chờ Đan Hải Hồng treo máy mới tắt điện thoại di động, tiến vào Nhật Hoa lâu như vậy rồi, hắn không nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày trận tiếp nói chuyện điện thoại với Phó tổng giám đốc.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như cứ theo đà này, sau này có thể hay không thật sự đi gặp gia trưởng?

Tiêu Ninh nhíu mày suy nghĩ, Đan Hải Minh cũng không biết bằng cách nào nhận ra được, “Sao vậy?”

Hắn tỉnh hồn lại, “Không có gì.”

“Đã sớm nói với anh rồi, có chuyện gì thì nói ngay đi.” Đan Hải Minh cắt ngang, “Tính cách của anh, thật sự không nghe lời.”

“… Tôi muốn hỏi.” Tiêu Ninh chần chờ, nhưng đối mặt với Đan Hải Minh, hắn rất khó khiến mình cẩn thận  kiên trì tới cùng, “Chuyện của tôi và cậu chỉ dừng lại ở anh của cậu thôi, hay là cả trong nhà cậu… ý tôi là nói đến cha mẹ cậu?”

Nghe hiểu ý tứ hắn, Đan Hải Minh một chút cũng không ngập ngừng, “Anh yên tâm.”

Tiêu Ninh thở phào nhẹ nhõm, chắc là không biết phải không?

Nào ngờ Đan Hải Minh nói tiếp, “Trước khi anh đi tôi sẽ nói chuyện với bọn họ.”

Tiêu Ninh: “…”

“Cái gì?!” Tiêu Ninh cả kinh đứng thẳng dậy, lại bị dây an toàn miễn cưỡng kéo xuống, hắn đè lại dây an toàn, tiện thể đè xuống lồng ngực mình, “Cậu phải nói cho cha mẹ cậu?”

Không thể tưởng tượng được! Đây là muốn đem chuyện này làm cho phức tạp thêm? Tiêu Ninh chưa từng xem phim thần tượng, nhất thời không nghĩ ra những tình tiết đặc biệt cẩu huyết, thế nhưng, nghĩ đến sẽ đối mặt với BOSS của Nhật Hoa, cả người hắn đều có chút run cầm cập.

Xe đến ngay cổng nhà hàng thì dừng lại, Đan Hải Minh dứt khoát xoay người, “Anh đang suy nghĩ gì, biểu tình sao lại bức bối đau khổ như vậy?”

“Không phải… Cậu…” Tiêu Ninh không nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ cần phải bồi người khác đến trước mặt gia đình “nói chuyện”, mà còn lại là lấy thân phận người đồng tính.

Đối với hắn mà nói, loại sóng to gió lớn này đã vượt qua khỏi cuộc sống bình thường ngoài kia rồi.

Đan Hải Minh mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, làm Tiêu Ninh không khỏi có chút thấp thỏm, hoàn toàn không giống tới tinh thần chuyên nghiệp thường ngày

Đan Hải Minh lúc này đột nhiên nở nụ cười, “Được rồi, anh sao lại bị dọa đến như vậy. Tôi nói anh yên tâm, thì anh chắc chắn sẽ yên tâm. Sẽ không để anh phải bước vào thế giới hào môn ân oán gì đó, tôi trước tiên đem việc nói với ba mẹ để sau cho anh.”

Lời nói này khiến tâm tình Tiêu Ninh cực kỳ phức tạp, hắn không biết đến rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, bản thân thật sự là một tên đồng tính luyến ái, nhưng vĩnh viễn sẽ không dám nói với cha mẹ mình. Mà người này chỉ là giả bộ, lại muốn nói với cha mẹ, còn cam đoan với mình, bảo đảm sẽ xử lý mọi chuyện thỏa đáng.

… Này làm cho…

Thấy thần sắc hắn buông lỏng, khóe miệng Đan Hải Minh loan loan cong lên, như bị ánh nắng tác động, mang theo một cỗ ấm áp cùng thẳng thắn, hơi hơi trêu ghẹo hỏi, “Không sợ?”

“… Cũng không cần như vậy đâu, nếu cần tôi giúp một tay thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng. Lúc nãy tôi chỉ là có chút giật mình.” Tiêu Ninh bỏ qua tầm mắt bên cạnh, lỗ tai hơi phát sốt, cũng không phải tim đập thình thịch, chẳng qua có cảm giác được đứa nhỏ này lúc nào cũng cũng chăm sóc chu đáo cẩn thận, thực sự có chút ngượng ngùng, rõ ràng người lớn hơn 4 tuổi là hắn mà?

Không đợi hắn rối như tơ vò suy nghĩ rõ ràng, Đan Hải Minh lại hỏi, “Anh sao lại đỏ mặt?”

Tiêu Ninh mặt càng đỏ hơn, nghĩ thầm, người này đúng là không có cách nào nói, bên ngoài giả vờ trấn định, cau mày hỏi, “Cậu nói gì vậy? Chúng ta xuống xe đi? Đã dừng ở đây lâu rồi.”

“Ừm.” Đan Hải Minh lúc này mới tháo dây an toàn, “Đi thôi, bạn trai.”

Cậu đứng dậy ra ngoài, Tiêu Ninh ở phía sau thở dài, hối hận muốn chết vì câu nói đùa lúc trước.