Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 27: Canh thuốc




Lúc Tiêu Ninh xuống lầu thì gặp Đan Hải Hồng đang lên, cùng nhau đối mặt, Đan Hải Hồng chào hỏi trước, “Tán gẫu cùng cha xong rồi sao? Cậu vẫn ổn chứ?”

Tiêu Ninh cười cười, “Không có chuyện gì, chỉ tra hỏi chuyện tôi đối với Hải Minh yêu thương bao nhiêu.”

“Cậu cũng thông cảm cho cha một chút.” Đan Hải Hồng một bộ muốn cùng hắn tán gẫu trên cầu thang, “Hải Minh rất quan tâm đến cậu, dù gì đi nữa bọn họ cũng sẽ than vãn Hải Minh trọng sắc khinh bạn cho coi.”

Đối với Đan Hải Hồng, Tiêu Ninh có chút phản cảm không nói rõ được, Tiêu Ninh mơ hồ vài giây mới phản ứng được anh ta đang nói chuyện với mình.

“Quan hệ  của Hải Minh và mọi người từ trước đến nay đều rất tốt, lúc nào cũng đi cùng nhau. Bạn bè nhiều năm như vậy rồi, chớp mắt một cái lại thay đổi, danh tiếng trong đám bạn bè cũng không còn quá tốt nữa.” Đan Hải Hồng trêu ghẹo nói, “Nếu anh không yên tâm, cùng đi theo nó là tốt rồi.”

Những người kia cũng không phải là bạn bè tốt đi.

Tiêu Ninh lễ phép nói, “Chuyện của Hải Minh tôi sẽ không xen vào.”

Đan Hải Hồng cười cười, “Nó trước sau như một, tùy ý thích làm theo ý mình, tính tình cậu thoải mái, chiều theo ý nó một chút.”

Tiêu Ninh cũng không muốn mất thời gian cùng anh ta dây dưa, gật đầu mỉm cười chuẩn bị rời đi, không ngờ bị anh ta gọi lại, “Đúng rồi, cậu là tổ trưởng phòng chăm sóc khách hàng đúng không?”

“Đúng.” Tiêu Ninh dừng lại, ngước mắt nhìn. Đan Hải Hồng đứng trên cao, “Tôi cảm thấy với năng lực của cậu thì có chút che khuất tài năng, chút nữa tôi nói với bọn họ, để đưa anh lên làm những chức vụ quản lý cao hơn.”

Tiêu Ninh cười, “Cảm ơn, nhưng mà tạm thời tôi không cần. Bác Đan vừa nãy cũng hoài nghi tôi tiếp cận Hải Minh có mục đích.”

Đan Hải Hồng nói, “Ông ta rất coi trọng Hải Minh, cậu chớ để trong lòng.”

“Vâng, tôi hiểu, nhưng để lão nhân gia yên tâm, cho nên tôi phải yên phận thành thật một chút.” Tiêu Ninh cười lắc đầu, “Tôi đi trước.”

Lần này, Đan Hải Hồng không nhiều lời nữa.

Tiêu Ninh thở dài, đối mặt người người này, không hiểu sao bản thân mình cảm thấy buồn phiền cực kì, Đan Hải Minh cùng anh ta ở chung lâu như vậy, có hay không sẽ thấy mệt mỏi?

Xuống lầu liền thấy Đan Hải Minh, Tiêu Ninh có chút cao hứng nho nhỏ, nhưng đáng tiếc chính là, trong phòng khách ngoại trừ Đan Hải Minh còn có Diệp Tử Hân nữa.

Hai người kia ngồi hai bên ghế sô pha, không nói gì, cũng không nhìn đối phương, nhưng cố tình lại có loại khí thế đối lập. Tiêu Ninh không biết đây có phải bởi vì bầu không khí bên trong tồn tại chuyện gì đó, dù sao đi nữa thì hắn thực sự cảm thấy không thoải mái lắm.

Nhưng Đan Hải Minh vừa nhìn thấy hắn liền đưa tay lên vẫy vẫy, cắt đứt suy nghĩ rối lắm trong lòng hắn, “Xuống nhà bếp.”

“Cái gì?” Tiêu Ninh bỗng dừng lại, nghi ngờ, đổi hướng xuống nhà bếp, “Nhà bếp?”

Ánh mắt Diệp Tử Hân đang nhìn thẳng đột nhiên dời đến trên người hắn, không thể nói rõ là biểu tình gì, nói chung chắc chắn không phải yêu thích. Tiêu Ninh đi vào nhà bếp, “Bác gái?”

“Nói chuyện phiếm xong rồi?” Ngô Di lấy đậy nồi, vặn lửa, cầm khăn lau tay.

“Vâng.” Tiêu Ninh đến gần nàng, “Cần con giúp gì không ạ?”

Ngô Di quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười, “Con biết nấu canh thuốc không?”

Tiêu Ninh trả lời, “Con rất ít khi nấu canh.”

Thường ngày, ngay cả món ăn hắn cũng không hay làm, nồi áp suất dùng như thế nào còn lúc quên mất, lại càng không an nhàn thoải mái đi nấu canh thuốc, Lô Nham thì khẳng định không thể nào.

“Ta cảm thấy nấu canh thuốc cùng chế biến những món ăn khác hoàn toàn không giống nhau, nó có lẽ  không cần kỹ thuật, chỉ cần thường thức.” Ngô Di dọn dẹp lau chùi bếp, “Nhưng nó thật sự cần nhất là dụng tâm.”

(dụng tâm: quan tâm, để ý, chăm chú, cố gắng)

Nói xong nàng thở dài, “Ta vẫn cho rằng, tiêu tốn mấy tiếng đồng hồ vì ai đó mà hầm một nồi canh là chuyện vô cùng ấm áp, cho nên canh thuốc trong nhà đều do ta làm.”

Trước tiên chưa nói đến ấn tượng và suy nghĩ của Tiêu Ninh đối với nàng, chỉ cần một câu nói này của nàng thôi, quả thật đã khiến Tiêu Ninh rất có thiện cảm. Hắn thành thật nói, “Vậy mọi người trong nhà  đều có lộc ăn rồi.”

Ngô Di bật cười, “Nói ra thì thật xấu hổ, ta chỉ có món này là làm được thôi, những cái khác đều nhờ người khác. Nấu canh thuốc rất vất vả, nhưng cũng rất đơn giản.”

Đơn giản nhưng phải dụng tâm, cũng như những chuyện ở đời.

Ngô Di đứng dậy, rót cho hai người hai ly nước, “Hải Minh từ sớm đã không hay về nhà nhà nữa, ta từ đó không còn nhiều cơ hội vì nó tận tình nấu một bát canh.”

Nói đến đây, Tiêu Ninh đã minh bạch, Đan Dật Tùng tìm hắn nói chuyện xong, bây giờ liền đến phiên Ngô Di.

Tiêu Ninh nắm chặt ly thủy tinh, cố gắng lấy lại tinh thần.

“Cậu không cần căng thẳng như vậy đâu.” Ngô Di nghiêng đầu đi, những sợi tóc dài phất qua bả vai của nàng, vô cùng phong tình, “Hải Minh là một đứa nhỏ rất có lập trường, từ trước đến nay ta chưa bao giờ đành lòng can thiệp vào quyết định của nó.”

Không đành lòng?

Từ này thực sự khiến người ta gợi nhiều suy nghĩ.

“Dật Tùng đối với con lẽ sẽ có hoài nghi, nhưng ta thì tin tưởng Hải Minh, nó vẫn luôn biết mình muốn gì.” Ngô Di rũ mắt, đặt ly xuống bàn, “Tình hình nhà chúng ta chắc con cũng đại khái nhận ra được, có chút phức tạp. Kỳ thực, cũng không có cần giấu giếm cả, Hải Hồng là con trai của Dật Tùng và vợ trước của ông ấy. Lúc ta vào cửa nó mới được năm tuổi, rồi sau đó ta sinh Hải Minh.”

Nàng hai tay ôm ngực, nhìn về phía Tiêu Ninh, “Bây giờ nhớ lại, đứa nhỏ mới có năm tuổi, suy nghĩ cực đoan là chuyện bình thường, mà cho dù Hải Hồng từ sớm đã chín chắn thành thục thì cũng thế thôi. Tình cảm giữa Dật Tùng và vợ trước vẫn luôn không tốt, Hải Hồng cũng biết. Sau khi mẹ nó qua đời, Dật Tùng liền cưới ta, cho nên nó cảm thấy…”

Tiêu Ninh gật đầu, ra hiệu chính mình đã hiểu.

Ngô Di mỉm cười, “Ta cũng phải thừa nhận, lúc ấy, tuổi của ta không lớn, càng không biết làm thế nào mới có thể sống chung với một đứa nhỏ tràn ngập hoài nghi cùng thù hận, nên đã xảy ra nhiều chuyện không vui. Mãi cho đến đêm đó, ta sinh con, đứa bé kia lại chạy ra ngoài, không biết đi đâu, mất tích liên tiếp hai ngày.”

Trong chuyện này, tra khảo một đứa bé chưa có tâm cơ, chưa có suy nghĩ là vô nghĩa, hơn nữa đã trôi qua lâu như vậy rồi.

“Cha của nó rất khó chịu, ta cũng vậy.” Ngô Di nhớ lại, “Có lẽ bởi vì ta và Hải Minh có được quá nhiều hạnh phúc và yêu thương, đối với đứa bé mẫn cảm như vậy, ta không khỏi mềm lòng. Hải Minh có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi ta.”

Nàng nói, “Vốn dĩ mặc kệ người người khác hoài nghi, ta không mưu đồ gì, chỉ hy vọng người một nhà vui vẻ cùng nhau sống, Dật Tùng yêu Hải Minh, cũng yêu Hải Hồng, đối  với Hải Hồng, ông ta còn thêm phần áy náy, nhưng lòng nghi ngờ của Hải Hồng quá nặng.”

Nói xong nàng cười cười, “Con hiểu chưa?”

Tiêu Ninh thở ra một hơi, “Con hiểu được.”

Mặc dù rất  nhiều chuyện không rõ đã được giải thích minh bạch, nhưng tâm tình của hắn vẫn rất phiền muộn, chì vì chuyện đó mà cha mẹ của Hải Minh có thể yêu cầu cậu làm đến mức này sao? Không nói đến chuyện tùy tiện bỏ tiền ra xây dựng công ty, nhưng còn trước đây thì sao? Sống chung cùng Đan Hải Minh một đoạn thời gian, cũng đủ để Tiêu Ninh tuyệt đối không tin Đan Hải Minh trước đây lại là một kẻ ngông cuồng ăn chơi trác tráng.

Cũng không phải hắn nghĩ vì Đan Hải Minh không đáng bị đối xử như thế. Trong ngôi nhà này, Đan Hải Minh hiển nhiên luôn duy trì thái độ ôn hòa, nhưng mà, trong lòng Tiêu Ninh có chút… không thoải mái?

Ngô Di quan sát Tiêu Ninh đang nhíu mày trầm tư, cười nói, “Con cũng không cần quá đau lòng vì Hải Minh, nó là đứa thông minh, cũng sẽ không chịu thiệt thòi, những chuyện quá tổn thương mình nó sẽ không làm đâu, nhưng lại có thể sống thoải mái hơn những người khác.”

Đau lòng và gì gì đó? Tiêu Ninh ngẩn người, “Con…”

Nhè nhàng vươn tay vỗ vỗ vai hắn, Ngô Di nói, “Mặc kệ Hải Minh thích nam hay nữ cũng đều được, chỉ cần nó thích, ta liền ủng hộ. Có ta cùng Hải Minh ở đây, thì cha nó tiếp nhận cậu nhanh thôi.”

Đối với người phụ nữ hưng trí bừng bừng này, Tiêu Ninh đành phải yên lặng nhận ý tốt.

“Nói đi nói lại, nếu Hải Minh thật sự thích Tử Hân thì ta sẽ vất vả lắm đây.” Ngô Di ưu sầu xoa hai má, “Hải Hồng từ nhỏ đã rất thương Tử Hân, nhưng Tử Hân lại yêu Hải Minh, bây giờ thì yên tâm chuyện của Hải Hồng rồi. Đám con nít các con thật khiến cho người lớn vô cùng đau đầu nha.”

Tuy miệng nói đau đầu, biểu tình của Ngô Di lại mang theo thích thú, “Con đừng ghen nhá, ta đã nói với con rồi, Hải Minh rất được mọi người yêu thích, thời đi học, trong cặp, trong vở nó luôn bị nhét đầy thư tình.”

Trong lòng vẫn đang nghĩ về Đan Hải Minh, Tiêu Ninh từ nhỏ đã là dạng người không ai quan tâm, thuận miệng cười nói, “Thật hâm mộ nha.”

“Hải Hồng cũng rất được hoan nghênh, bất quá, ta không thể tùy tiện giúp nó thu dọn đồ đạt.” Ngô Di nói tới những lời như vậy nhưng lại không hề khó chịu, “Ta thật không ngờ, thì ra Hải Minh căn bản không thích con gái a. Con từ lúc nào phát hiện mình thích đồng tính?”

“A?” Đây vẫn là lần đầu tiên có người thẳng thắng như vậy, cùng hắn thảo luận về tính hướng, Tiêu Ninh nghẹn một chút, “Con… Con không biết…”

“Ồ…” Ngô Di một bộ ta biết tỏng rồi nha, không hề có chút dáng vẻ trưởng bối nói, “Con có phải trước đây thích một tiểu nam sinh rồi mới phát hiện?”

Tiêu Ninh: “…”

“nhất châm kiến huyết”. (*)

(*): nhất châm kiến huyết; nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén

Ngô Di nhỏ giọng cười nói, “Yên tâm yên tâm, ta không nói lại cho Hải Minh đâu. Cha mẹ con có biết chuyện của con không?”

Bị hỏi đến lần thứ hai trong ngày, Tiêu Ninh cũng thả lỏng hơn, đem chuyện cha mẹ mình  đơn giản kể  sơ lại, Ngô Di nghe xong, yên lặng thật lâu, “Con là đứa trẻ tốt, sau này cùng Hải Minh cùng nhau ở chung, nếu muốn có con cái thì chúng ta cũng có thể nhận nuôi một đứa, hoặc tìm người mang thai hộ, ta và Dật Tùng đều sẽ nghe theo các con.”

Tiêu Ninh nghe như thế cũng rất bất đắc dĩ, hắn và Đan Hải Minh không phải đang hẹn hò, dù cho bọn họ diễn tốt thế nào, lừa gạt tất cả mọi người, nhưng đó cũng không phải là sự thật.

Cho dù, những lời Ngô Di nói làm hắn vô cùng chăm chú suy nghĩ, nhưng Đan Hải Minh ưu tú như vậy, đặc biệt như vậy, sẽ không đến nỗi bất đắc dĩ thành đôi với mình, chỉ cần có thể giúp đỡ việc khó khăn của cậu là tốt rồi.

“Bây giờ không có con cái, cũng có thể nuôi thú cưng.” Ngô Di cẩn thận quan sát tình tình, điều chỉnh độ lửa, “Ai, Hải Minh không biết đã nói với con chưa, nó rất yêu thích chó mèo?”

Đan Hải Minh chưa đề cập tới, nhưng Tiêu Ninh đã nhìn ra rồi, “Con có nuôi một con mèo.”

Khẽ cười một tiếng, Ngô Di nói tiếp, “Thằng bé từ nhỏ đã kiếm mèo hoang, chó hoang đem về nhà, sau đó cũng không biết làm sao chăm sóc đám chó mèo đó, thím Thẩm thì suốt ngày bận rộn, chỉ dạy nó vài việc cố định cần làm, đầu tiên tắm rửa sấy khô sạch sẽ, uy sữa bò làm ấm bụng, tận tình vuốt lông động viên, rồi nhất định phải ôm lên giường chính mình ngủ.”

Tiêu Ninh càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, sao với cái trình tự này lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc?

Đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày hôm đó Đan Hải Minh nửa đêm lĩnh hắn về nhà, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng qủy dị.        (=))))

Ngô Di nhận ra sắc mặt hắn không bình thường, “Sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Tiêu Ninh chật vật che giấu, “Chỉ là thắc mắc, nếu đem nhiều động vật nhỏ như vậy về nhà, thì không phải nơi đây đã thành vườn thú rồi?”

Ngay cả một con mèo hay chó cũng chưa từng thấy qua.

“À, chuyện này a.” Ngô Di nhún nhún vai, “Bởi vì Hải Hồng không thích, nó còn lặng lẽ ném đi mấy lần, cứ nghĩ chúng ta không biết.”

Nàng nói xong cười cười, dường như từ sâu trong tim đã thấy buồn cười.

Tiêu Ninh: “… Cô không tức giận sao?”

“Có gì phải tức giận đâu, bộ dáng Hải Hồng bày ra khuôn mặt nhỏ nói dối thật sự rất đáng yêu, nhưng đáng tiếc con không thấy được.” Ngô Di cười mãi không dừng, “Sau đó Hải Minh cũng biết, nhưng vẫn giả bộ không biết đùa anh trai nó, anh nó bị nó chọc đến nỗi vô cùng căng thẳng khẩn trương.”

Lúc này, nàng mới dần dần ngừng cười, ngữ khí có chút thương cảm lại có chút hoài niệm, “Nhưng rồi sau này Hải Minh cũng không tìm mèo hay chó đem về nhà nữa.”