Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 3: Đưa về nhà




Tuân theo nguyên tắc ít nói, toàn bộ thời gian, Tiêu Ninh đều giữ yên lặng, dù sao thái độ Đan Hải Minh cũng lơ đễnh, lại không ai quấy rầy hắn, chỉ có Đan Hải Minh thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn vài câu. Tiêu Ninh cẩn thận trả lời, thời gian còn lại cũng chỉ ngẩn người, đôi lúc còn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lô Nham hỏi về việc ăn cơm trưa.

Có người bắt đầu hát kara, biểu cảm chân thành thâm tình.

Tiêu Ninh vừa chơi điện thoại di động, vừa cười cười nhìn mọi người ca hát.

Đan Hải Minh vẫn không hát, nhưng lại từng ly từng ly, liên tục cùng mọi người uống rượu. Tiêu Ninh đoán tâm trạng của cậu ra có lẽ không tốt. Suy nghĩ kỹ một chút, cậu ta tùy tiện tìm một người không quen biết mời về làm bạn trai, chắc chắn phải có ẩn tình.

Bất quá, đó là chuyện của người khác, Tiêu Ninh ngay cả chuyện của chính mình cũng không quản được, nào có tinh lực đi lo chuyện bao đồng này.

Đến khi hắn phản ứng lại, không khí náo nhiệt xung quanh đã kết thúc rồi, cũng không còn mấy người có thể đứng vững, mà Đan Hải Minh là đối tượng trung tâm bị chuốc rượu nhiều nhất, đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Tiêu Ninh như bước vào cõi thần tiên: “…”

Bạch Lực cũng uống đến chóng mặt, nằm nhoài lên bả vai của Đan Hải Minh muốn nói gì đó, bị Đan Hải Minh một cước đá văng. Đan Hải Minh nhắm lại hai mắt, dáng vẻ mệt mỏi, bày ra bộ dáng bại hoại lười nói chuyện, nghiêng mình dựa vào trên người Tiêu Ninh.

Tiêu Ninh cảm thấy lúc này nếu không nói gì thì sẽ không tốt lắm, liền vươn tay nâng cậu ta dậy, “Tôi thấy cũng khuya lắm rồi, hay là mọi người giải tán đi?”

Người vừa nãy tự giới thiệu mình là Thụ Châu gì đấy nhiệt tình cười tươi, “Tiêu thiếu gia, vẫn còn sớm mà, chúng ta chơi một chút nữa đi.”

Lúc này mà còn sớm nữa hả? Sắp 12 giờ rồi.

Tiêu Ninh quay lại nhìn Đan Hải Minh một chút, hai hàng lông mày nhíu chặt không biết là vì uống rượu đau đầu, hay là vì có tâm sự gì đó không thể nói ra.

“Hải Minh?” Hắn thấp giọng gọi một tiếng, đôi mắt Đan Hải Minh cũng không nhúc nhích.

Thấy đám người còn lại vẫn đang tranh cãi, trong lòng Tiêu Ninh ít nhiều vẫn nổi lên chút cảm thông, mỗi người điều có một quyển nan niệm đích kinh (*). Hắn thử dìu Đan Hải Minh đứng lên, người đã uống say sẽ rất nặng, may mà Đan Hải Minh không giãy dụa. Tiêu Ninh nhìn Thụ Châu nói, “Không được, mọi người tiếp tục chơi đi, tôi và Hải Minh phải về trước.”

(*) Nan niệm đích kinh: 难念的经: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh => ý nói mỗi người đều có một hoàn cảnh khác nhau

Thụ Châu gì đó bỗng dưng ngẩn người, xem xét sắc mặt của Đan Hải Minh, sau đó lập tức tỉnh ngộ vỗ vỗ trán, “Được được được, ai nha, tôi thực sự không hiểu chuyện.”

Nói xong, vẻ mặt của gã lại có chút ám muội, “Hai người mau đi đi, Đan thiếu gia đành làm phiền cậu chăm sóc rồi.”

Tiêu Ninh: “…”

Chuyện này cũng không biết phải nói thế nào, Tiêu Ninh kiên trì nhìn những người khác gật gật đầu, xem như là chào hỏi, nửa dìu nửa kéo Đan Hải Minh ra khỏi chỗ ngồi.

Nhận ra trọng lượng người đang bám vào trên người mình càng ngày càng nặng, Tiêu Ninh đành phải kéo Đan Hải Minh lên lần nữa, “Đan tiên sinh? Đan tiên sinh, ngài không có chuyện gì chứ?”

Đan Hải Minh a hai tiếng, sau đó lại không có phản ứng nào khác. Tiêu Ninh nghĩ đến những người này nãy giờ đều uống loại rượu rất mạnh, có chút linh cảm xấu, vừa bước vào thang máy lập tức gọi điện thoại cho Vương Hoa.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Tiêu Ninh: “…”

Người này hoàn toàn phủi tay quăng mọi chuyện lên đầu hắn, bất quá, Tiêu Ninh cũng không thật sự tức giận Vương Hoa, vợ nằm bệnh viện sinh con, sao còn thời gian quan tâm chuyện này, có thể giúp được Vương Hoa như vậy cũng tốt.

Nói thì nói vậy, thế nhưng trên tay còn phải đỡ một tên say khướt, Tiêu Ninh đứng ở cửa không biết phải làm thế nào, “Đan tiên sinh? Nhà ngài ở nơi nào, tôi đưa ngài về.”

Dưới sự kiên trì và kiên nhẫn của Tiêu Ninh, Đan Hải Minh rốt cuộc cũng có chút phản ứng, cậu ta hơi hơi hé mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn thân ảnh Tiêu ninh đang lắc lư trước mặt, há miệng, nôn ra.

Cậu ta nôn đến lợi hại, trong bụng có gì đều moi ra hết, vừa nôn vừa khom lưng đi tới phía trước, nếu không phải Tiêu Ninh dùng sức đẩy mạnh cậu ra, có lẽ người này đã trực tiếp nhào vào chính mình mà nôn, hình như cả ngày hôm nay cậu ta vẫn chưa ăn được gì, những thứ bị phun ra đều không có đồ ăn, tất cả là rượu.

Tiêu Ninh bó tay toàn tập, mấy dặm xung quanh đây không có nhà trọ nào, ngược lại nơi nơi đều là cây cối.

Dù sao cũng có chút tức giận, may mà Tiêu Ninh bị Lô Nham dạy dỗ nhiều năm như vậy, tính tình cũng có thể kiềm chế rất tốt, lửa còn chưa kịp bay đến, đã bị bản thân nhấn chìm.

Nói cho cùng, khi diễn, đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, tất cả mọi người ai cũng sẽ không nghĩ tới.

Gió đêm sưu sưu thổi một hơi lạnh buốt, Tiêu Ninh phát hiện Đan Hải Minh cuối cùng cũng coi như đã nôn xong, có điều mặt mũi lại trắng bệch, mệt mỏi dựa vào trên người hắn, hoàn toàn không chút phản ứng. Vì vậy, hắn cẩn thận lấy ra điện thoại của Đan Hải Minh muốn tìm một chút coi thử có thể liên hệ với người nhà, bạn bè, hay ai đó không, nhưng vừa nhìn vào màn hình, điện thoại lại yêu cầu mật mã.

Tiêu Ninh: “…”

Đưa Phật thì phải đưa đến Tây Thiên, Tiêu Ninh nghĩ, tích đức đi, như Vương Hoa nói, coi như kết giao bạn bè.

Tự an ủi mình một phen, điều chỉnh xong tâm trạng, Tiêu Ninh gọi điện thoại kêu taxi, đợi hơn một giờ mới nhìn thấy tài xế lái taxi chạy tới.

Đem Đan Hải Minh vác lên xe, Tiêu Ninh nói ra địa chỉ nhà bản thân phải ở tạm, nơi đó cách nơi này cũng không xa lắm, chưa tới hai mươi phút sẽ đến. Vô cùng đắng cay mà lôi lôi kéo kéo Đan Hải Minh lên nhà, Tiêu Ninh thở hồng hộc đóng cửa lại, thuận tay ném chìa khóa vào tủ giày, không cẩn thận bị vấp vào chân Đan Hải Minh, hai người cùng nhau ngã nhào trên sàn nhà.

Tiêu Ninh bị đè ở phía dưới, thật muốn cứ như vậy nằm đến sáng sớm ngày mai luôn.

Đan Hải Minh cảm giác như bị làm phiền, nhíu nhíu mày, cằm nghiêng qua nghiêng lại, đến khi tựa vào hõm vai hắn, cảm thấy thoải mái, gục đầu lập tức ngủ mê man.

Thở dài, Tiêu Ninh âm thầm oán trách một chút, vô cùng cẩn thận nghiêng người sang, đỡ Đan Hải Minh để hai người có thể đứng lên. Hai phòng trong căn hộ này, Tiêu Ninh chỉ ở phòng khách, phòng ngủ chính nhất định phải để cho Lô Nham, dù cho hơn một năm lại đây, Lô Nham cũng chưa từng ghé qua nơi này, bên trong phòng ngủ chính cũng không có bất cứ đồ vật cá nhân nào của Lô Nham, Tiêu Ninh cũng chưa bao giờ đi vào.

Đã làm đến bước này rồi, Tiêu Ninh cũng không nhẫn tâm để Đan Hải Minh ngủ trên ghế sô pha, dù sao cậu ta vẫn là ông chủ mới của Vương Hoa, chút ơn huệ này, Tiêu Ninh cũng sẽ giúp.

Rửa mặt cũng lười làm, trực tiếp đem Đan Hải Minh lôi lên giường trong phòng khách, Tiêu Ninh thở phào nhẹ nhõm, không biết một đêm vất vả như vậy sẽ đi đến đâu.

Đan Hải Minh nói cũng đúng, Tiêu Ninh làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, 11 giờ đêm hôm trước ngủ, 8 giờ sáng mai đã tỉnh rồi, có thể nói hắn là tấm gương của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Lúc này thực sự đã quá trễ, dứt khoát rửa mặt chính mình, Tiêu Ninh cả người vô lực lảo đảo ngã trên ghế sa lon, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Hắn ngủ rất sâu, đột nhiên mơ mơ màng màng nghe động tĩnh gì đó, Bực bội lấy gối dựa trên ghế salông che đầu lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Mọi người mọi vật xung quanh đã bắt đầu hoạt động lại, Tiêu Ninh vẫn đúng 8 giờ là tỉnh, trong lúc nhất thời không rõ đang ở tình huống nào, cửa lớn đối diện bỗng nhiên mở ra, hắn cả kinh, cảm giác buồn ngủ cũng lập tức biến mất.

Người đi tới toàn thân đều là đồ thể thao, ôm túi nhựa, nhẹ nhàng khoan khoái rất có tinh thần buổi sáng, “Tỉnh rồi?”

Tiêu Ninh mở to hai mắt, phản ứng chậm chạp, “Đan tiên sinh?”

Đan Hải Minh đi tới, đem một chuỗi chìa khóa ném tới trước mặt hắn, đặt mông ngồi xuống cạnh, đồ vật gì đó trên tay kia thì đặt lên bàn, “Chìa khóa đừng ném lung tung.”

Tiêu Ninh nhìn chìa khóa trong tay một chút, cất lại trong túi, lúc này mới phát hiện tóc Đan Hải Minh có chút ẩm ướt, phối một thân quần áo thể thao màu xám tro, càng không cảm giác “Đan thiếu gia” ở nhờ trong phòng khách, nhìn Tiêu Ninh trong mắt, thoải mái như một anh chàng hàng xóm.

Sắc mặt của cậu mặc dù không đặc biệt hồng hào khỏe mạnh, nhưng cũng nhìn không ra đêm hôm qua đã uống say mềm đến nỗi suy sụp tinh thần, nếu cân nhắc nhớ lại biểu hiện đêm qua của cậu ta, thì có thể nhận ra sức khôi phục của người này quả thực đáng kinh ngạc a.

“Tôi đã mượn phòng tắm của anh một lát” Đan Hải Minh nghiêng đầu, đánh gãy tầm mắt đánh giá của Tiêu Ninh, thấy hắn rõ ràng vẫn không tập trung, tiếp tục nói chuyện phiếm, “Còn nữa, đây là y phục của anh, tôi sau này tìm thời gian mua đền anh một bộ.”

Vóc dáng hai người bọn họ xấp xỉ nhau, Đan Hải Minh mặc quần áo thể thao dự bị của Tiêu Ninh cũng sẽ không phát hiện có gì không hợp, thậm chí so với mặc ở trên người Tiêu Ninh còn thấy tốt hơn. Chỉ là Tiêu Ninh đối với hành động của cậu ta cảm thấy không thoải mái lắm, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, “Đan tiên sinh, ngày hôm qua ngài uống rất nhiều, hiện tại có cảm thấy không thoải mái không?”

“Cũng được, tắm rửa một chút sau đó chạy bộ một vòng là tốt rồi.” Đan Hải Minh thoáng nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, “Gọi tôi là Hải Minh đi, ngày hôm qua không phải nói rất thuận miệng sao?”

Nội dung câu nói này có khuynh hướng trêu chọc, mà khẩu khí Đan Hải Minh lại rất nhạt, như có như không thuận miệng nói ra, khiến Tiêu Ninh không làm rõ được cậu ta rốt cuộc có ý gì.

“Ngày hôm qua cảm ơn anh nhiều, may là Vương Hoa tìm được người đáng tin.” Đan Hải Minh không nói rõ ràng, Tiêu Ninh tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, “Không có gì, cũng không phải vấn đề quá phiền phức.”

Đan Hải Minh không yên lòng gật gật đầu, mở túi nhựa trên bàn, lấy ra bánh bích quy cùng hai bình cháo, “Tôi không tìm được chỗ nào bán điểm tâm, chỉ có siêu thị, chịu khó ăn chút.”

Người này cư nhiên có thể quan tâm đến việc nhỏ nhặt này khiến Tiêu Ninh cảm thấy có chút bất ngờ, hắn luôn cảm thấy Đan Hải Minh sẽ chấm dứt ở đây, thế nhưng cậu ta so với những công tử bột khác lại không giống nhau lắm.

Tiêu Ninh nói, “Cậu lấy cháo hâm nóng lại rồi ăn đi, ngày hôm qua cậu uống quá nhiều rượu, ăn chút cháo nóng sẽ tốt hơn.”

“Vậy đi.” Đan Hải Minh thả lại thức ăn nhanh lên bàn, “Anh giúp tôi hâm nóng đi.”

Dù sao hiện tại cũng có thể coi như là chủ nhân căn nhà này, Tiêu Ninh cũng nên tự giác chủ động làm vài việc nên làm. Hắn đứng dậy, mang theo hai bình cháo tiến vào nhà bếp. Trong tủ lạnh không có bất kỳ đồ ăn nào, thế nhưng chảo nồi chén bát ngược lại tương đối đầy đủ, Tiêu Ninh đem cháo rót vào hai bát, bỏ vào lò vi sóng hâm lại.

Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút, thời điểm cuối tuần, Lô Nham tuyệt đối sẽ không rời giường trước 11 giờ, vừa vặn lúc đó sẽ ăn trưa sớm. Tính toán nếu rời nhà sau hai tiếng nữa có lẽ vẫn kịp, Tiêu Ninh bưng cháo bước ra ngoài, Đan Hải Minh đang ngồi ở bên bàn ăn bánh bích quy. Cháo vừa để xuống đến trước mặt, cậu ta lập tức cầm muỗng bắt đầu ăn, tốc độ vô cùng nhanh.

“Anh yêu thích nam nhân?”