Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 30: Nói chuyện




Kỳ thực tổng cộng chỉ mới vài ngày không gặp, nhưng thời điểm Tiêu Ninh thấy Lô Nham, thực sự đã xông lên một ít cảm giác cảnh còn người mất.

“Sao cậu lại tới đây?” Tiêu Ninh hướng Lô Nham đi tới, nhìn xung quanh, “Hạ Ly đâu?”

Lô Nham vừa không lên tiếng vừa không cười, giống như khổ đại cừu thâm mà nhìn Tiêu Ninh.

Bầu không khí ngưng trệ trầm trọng, Tiêu Ninh cau mày cười, “Làm sao vậy? Ngủ không ngon?”

Hắn sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì Lô Nham thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm, không còn biểu hiện sự tự tin mạnh mẽ vốn có, nhìn kỹ trên mặt còn có vài vết thương, thật giống như bị cái gì đó cào.

“Tiêu Ninh.” Lô Nham thở phào một hơi, “Chúng ta nói chuyện.”

Tiêu Ninh chần chờ hai giây, “Được, vừa kịp lúc, cùng nhau ăn cơm đi.”

Nơi này là thượng khu phồn hoa, hiển nhiên không thể thiếu tiệm cơm. Tiêu Ninh thấy Lô Nham trước mặt không có hứng thú với bất kỳ món nào, chỉ có thể làm chủ chọn vài món đơn giản, gọi thêm hai ly nước trái cây không cồn.

Trong lúc đó, Lô Nham nhận vài cú điện thoại, đều là chuyện làm ăn.

“Gần đây rất bận sao?” Tiêu Ninh nhớ tới hạng mục tiếp tân mới của Lô Nham, thì ra là thực sự bận bịu.

Lô Nham không kiên nhẫn bực bội gật gật đầu, tiện tay đem điện thoại di động để lên bàn.

Tiêu Ninh tinh mắt phát hiện cái này tuy cũng cái cũ kiểu dáng thương hiệu giống nhau, nhưng mới hơn rất nhiều, thấy bộ dạng trầm mặt bực bội của Lô Nham, hắn phá vỡ cục diện bế tắc hỏi, “Đổi di động?”

“Cái cũ đã bị rơi vỡ.” Lô Nham thuận miệng nói, điện thoại lại vang lên, tiếng chuông lần này cùng những lần trước hoàn toàn khác nhau.

Lô Nham dứt khoát tắt máy.

Tiêu Ninh thấy kỳ quái, chuyện gì xảy ra, cùng Hạ Ly cãi nhau?

Cảm xúc bây giờ của Lô Nham có lẽ cũng liên quan đến chuyện này, bất quá, lời này hắn không tiện hỏi, chỉ coi như không biết, sự thực chứng minh, những chuyện liên quan tới Hạ Ly và Lô Nham hắn càng dính líu càng sai.

“Muốn nói chuyện gì?” Tiêu Ninh thoải mái mở đầu, hai người không thể cứ thế ngồi ở đây suốt đêm được.

Lô Nham nhắm mắt lại, “Bạn trai của cậu, thật sự?”

“Đúng.” Tiêu Ninh thừa nhận, lập tức đùa giỡn hỏi ngược lại, “Cậu rất giật mình chuyện đó à?”

“Cậu làm sao có thể yêu thích nam nhân?” Thời điểm Lô Nham hỏi về vấn đề này, vẫn như cũ lộ ra thần thái không thể chấp nhận, “Lúc nào phát hiện?”

Tiêu Ninh suy nghĩ một chút, “Vậy cậu hẹn hò với con trai, lúc nào phát hiện?”

Lô Nham cất cao giọng, “Cái đó không giống nhau!”

Nhấp một ngụm nước trái cây, Tiêu Ninh kỳ quái hỏi, “Có gì không giống nhau?”

Lô Nham mín môi thành một đường thẳng, lẳng lặng nhìn động tác Tiêu Ninh, “Là bởi vì tôi sao?”

Tiêu Ninh suýt chút nữa đem nước trái cây trong miệng phun ra ngoài, kinh thiên động địa bắt đầu ho khan. Lô Nham cau mày đưa qua giấy ăn, không nói tiếng nào.

kinh thiên động địa; long trời lở đất; trời long đất lở

Hoảng sợ quanh quẩn khắp người hắn, trong lòng Tiêu Ninh lúc này quả thực kinh đào hải lãng vô cùng, khoảng thời gian mười mấy năm hắn âm thầm yêu thương người này đã kết thúc, cả đời này, ngoại trừ chính hắn biết, cũng chỉ có Đan Hải Minh biết, đã là quá đủ rồi

kinh  đà o h ã i l ã ng: s ó ng to gi ó  l ớ n; s ó ng gi ó  gian nguy; t ì nh c ả nh nguy nan; l ú c hi ể m ngh è o

Hắn cho tới tận bây giờ, chưa từng có dự định vạch trần với người trong cuộc, chẳng lẽ Hạ Ly đã nói gì rồi? Bất quá, từ góc độ đến cách nhìn của Hạ Ly, hoàn toàn chỉ là lời vô căn cứ mà thôi phải không? Lô Nham rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?

Lô Nham nói tiếp, “Là tại tôi làm gương xấu ảnh hưởng tới cậu?”

Hóa ra là thế…

Tiêu Ninh hết hồn, như có như không ho khan một tiếng, dở khóc dở cười trả lời, “Cậu nói gì đó, việc này là trời sinh, cùng cậu thì có liên quan gì? Cậu nói như vậy thật sự làm tôi sợ muốn chết.”

“Cậu, không phải là nam thì không thể sao?” Lô Nham sắc mặt khó coi đến đáng sợ, “Tiêu Ninh, cậu và tôi không giống nhau, cậu quá dễ nghiêm túc.”

Tiêu Ninh ngẩn người, “Cậu… Cậu đối với Hạ Ly chẳng lẽ không phải nghiêm túc?”

Là ai đã nói đó chân ái ?

“Đang hỏi cậu, lái sang tôi làm gì?” Lô Nham đập bàn nói, “Nam nhân cùng nam nhân không thể sống cùng nhau, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở bên cạnh nói chuyện luyến ái, cũng không thể kết hôn, không được người nhà tán thành, làm sao có tương lai được?”

Tiêu Ninh dường như không còn nhận ra Lô Nham nữa, tuy rằng hắn từ sớm đã biết Lô Nham nhất định sẽ không công khai với người trong nhà, nhưng không ngờ tư tưởng của cậu ta lại như đinh đóng cột như vậy, ngay cả một chút do dự đều không có.

Cho nên, những lời nói trước đây của Lô Nham, đều là chỉ để vui đùa một chút mà thôi? Nhưng, tùy tiện vui đùa và nghiêm túc vui đùa có khác nhau không?

Tiêu Ninh hỏi, “Hạ Ly cũng nghĩ như vậy sao?”

“Hạ Ly?” Lô Nham thật giống bị gợi nhắc đến chuyện làm y đau đầu, “Nó công khai với cha mẹ mình, còn muốn theo tôi về gặp cha mẹ tôi. Cũng không biết đã nghĩ như thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là người trẻ tuổi.”

Tiêu Ninh không tiếp lời.

“Rất đặc biệt”, từ trước đến nay đều luôn đánh giá Lô Nham bằng ba từ này, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời, Tiêu Ninh cảm thấy vô cùng thất vọng với Lô Nham.

Nguyên lai, không phải ai đều có thể như Đan Hải Minh.

Tiêu Ninh nhớ tới cậu, liền cảm thấy nói chuyện cùng Lô Nham có chút đần độn vô vị.

“Đừng nhắc đến tôi, cậu mới là người dọa chết tôi đó.” Lô Nham sầu lo, nghiêm túc nói, “Cũng tại tôi không đúng, xem nhẹ cậu quá lâu. Cậu nhanh chóng cùng bạn trai cậu chấm dứt đi, tôi giúp cậu tìm một cô gái xinh xắn đàng hoàng nói chuyện cưới hỏi.”

“Tôi thích nam nhân.” Tiêu Ninh nói ra câu nó, vô cùng bất ngờ chính mình không chút nào ngập ngừng, sau khi nói ra, cảm giác cả người khoan khoái dễ chịu, như không còn chuyện gì phải băn khoăn lo lắng nữa, hắn hơi mỉm cười, “Tôi xác thực không giống cậu, bởi vì tôi chỉ thích nam nhân.”

“Tiêu Ninh!” Lô Nham lập tức phát bạo, “Tại sao cậu không nghe tôi! Tôi chỉ vì muốn tốt cho cậu!”

“Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi.” Tiêu Ninh rất thản nhiên cười nói, “Nhưng mà gia đình bạn trai tôi đã chấp nhận tôi rồi.”

Lời này lực sát thương quá lớn, làm Lô Nham “ách” một tiếng không biết nói gì tiếp theo, nhưng cậu ta nhanh chóng tiếp lời, “Chấp nhận thì thế nào, những người khác sẽ tán thành sao? Pháp luật sẽ cho phép à? Người nhà của hắn nói không chừng cũng chỉ là chiều theo mặc hắn chơi đùa, cậu thì ngươi lại trả giá bằng cả chân tâm, hắn chơi đủ rồi phủi mông rời đi, cậu cái gì cũng không có được.”

Đan Hải Minh chơi đủ rồi, phủi mông rời đi…

Tình cảnh này ngắn lên người Đan Hải Minh nghĩ như thế nào đều cảm thấy thật sự rất buồn cười, vì vậy Tiêu Ninh liền bật cười, “Tôi cũng không cần bất cứ thứ gì của cậu ấy, chẳng lẽ còn trông cậy vào kết hôn để sau này được phân chia nửa số tài sản sao?”

Lô Nham vò mặt, “Tôi nói thế nào cậu cũng không chịu nghe? Cậu từ xưa đến giờ chưa từng tranh chấp với tôi, hiện tại lại vì thằng bạn trai quái quỷ kia mà gây sự?”

Tiêu Ninh không biết có phải mình nghe lầm hay không, luôn cảm thấy khi Lô Nham chuyện đều mang theo mùi vị cực kỳ phẫn nộ, “Tôi không gây sự với cậu, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Lui vạn bước mà nói, cho dù bây giờ chia tay, tôi không thể tìm nữ nhân kết hôn được, tôi là người đồng tính, đây không phải là đời người ta sao?”

Lô Nham thả tay xuống, không cho phép cự tuyệt, nói “Tóm lại, tôi không đồng ý.”

Được, vậy thì còn gì nữa, Tiêu Ninh lúc này thật sự không còn gì để nói, vừa lúc món ăn được dọn lên bàn, dứt khoát cúi đầu ăn cơm.

Lô Nham nhưng lại không có ý định buông tha hắn, “Có nghe hay không? Cậu ngẩn mặt lên, chúng ta hảo hảo nói về chuyện tình cảm vớ vẩn của cậu.”

Nói cứ như kiểu cậu không yêu đương như tôi?

Lời này lưu manh tới trình độ nhất định, Tiêu Ninh trong miệng ngậm một phần cơm lớn, hai má đều phồng lên, nhưng vẫn nuốt không trôi, mang theo bất đắc dĩ cùng chỉ trích ngẩng đầu nhìn Lô Nham.

Có lẽ bị bộ dáng động vật nhỏ này của hắn chọc cười, Lô Nham rốt cục từ lúc gặp mặt tới giờ mới lộ nụ cười đầu tiên, khẩu khí cũng hòa hoãn hơn, “Cậu gấp cái gì, buổi trưa không ăn cơm à?”

Tiêu Ninh dùng nước trái cây đem thức ăn trong miệng trôi xuống, gố gắng cẩn thận chuyển dời đề tài đi nơi khác, “Ngày mồng một tháng năm tôi định trở về C thị, thăm ba mẹ cậu, cậu có kế hoạch gì không?”

Lô Nham đến kỳ nghỉ đều ra ngoài chơi, ngoại trừ lễ tết mới trở về nhà, bình thường đều không muốn về. Tiêu Ninh cũng đã chuẩn bị tâm lý nói “Vậy tôi giúp cậu đem chút gì đó cho hai bác.”, đột nhiên nghe Lô Nham cắt ngang, “Vậy tôi cùng cậu đi.”

Vô cùng bất ngờ, đại não Tiêu Ninh lập tức nghĩ tới một người khác, không khống chế được hỏi, “vậy Hạ Ly…?”

“Nhắc đến nó làm gì?” Lô Nham kinh ngạc nhăn mày, “Cậu còn ghi hận chuyện nó đánh cậu? Không phải nó đã xin lỗi rồi sao?”

“Quả nhiên là cậu nói cậu ta gọi điện thoại cho tôi a.” Tiêu Ninh hao tổn tâm trílắc đầu, “Tôi đã nói ngay từ đầu với cậu là tôi không tức giận, cậu bắt đứa nhỏ kia nói xin lỗi tôi làm gì, lại khiến cho các cậu ầm ĩ không vui.”

“Tôi chính là hi vọng em ấy hiểu chuyện hơn, từ sáng đến tối đều làm tôi đau đầu.” Lô Nham không kiên nhẫn đáp, “Vậy mà lúc mới quen nhau cảm thấy rất tốt.”

Loại bình luận theo chu kỳ này của Lô Nham, Tiêu Ninh đã rất quen thuộc, chỉ là lần này phá lệ không thể tiếp thu, “Hạ Ly tuổi còn nhỏ cậu cũng biết, cậu không thể đối với nó kiên trì hơn chút sao?”

“Tôi còn chưa đủ kiên trì à? Nếu là những người khác tôi đã chia tay từ lâu rồi. Nó so với những người trước kia cũng không khác là bao, cậu không hầu hạ đương nhiên không biết.” Lô Nham nhướng mày nhìn hắn, “Còn cậu nữa a, cùng tôi đối nghịch đúng không? May là những tình nhân trước kia của tôi chưa đánh cậu, nếu không từng người sẽ lôi tôi ra ầm ĩ đến chết. Hạ Ly tối hôm qua còn nói với tôi tâm địa cậu xấu xa, đối với tôi mưu đồ gây rối đó.”

Quả nhiên vẫn đã nói.

Đứa nhỏ kia thực sự rất kích động, tự mình đoán già đoán non rồi đem ra tranh cãi ầm ĩ, Tiêu Ninh cuối đầu che giấu ánh mắt, “Tôi nếu thực sự mưu đồ gây rối với cậu thì đã sớm hạ thủ, chẳng lẽ vẫn chờ đến khi nó nói cho cậu biết.”

“Nhưng dù sao cũng đúng mà.” Lô Nham giống như khó hiểu, tận lực suy nghĩ, “Dù sao nếu cậu thích nam nhân thì làm sao lại không có hứng thú với tôi được?”

Cảm thấy y chỉ nói đùa, Tiêu Ninh lén lút thở ra một hơi, làm bộ bất mãn nói, “Lô tiên sinh, cậu hẹn hò với nhiều người như vậy, cả nam lẫn nữ, cũng chưa từng để ý đến tôi đi?”

“Cậu cũng không phải món ăn tôi thích, hơn nữa chúng ta thân thiết như vậy, tay trái nắm tay phải thì có ý gì.” Lô Nham dựa vào phía sau, âm thanh và thái độ đồng thời nhu hòa hơn, “Cậu xưa nay chưa từng cãi nhau với tôi, lúc này tự dưng làm bầu không khí ngột ngạt như vậy, quả thật không ngờ. Cậu thật sự với  Hạ Ly không hợp bát tự à.”

Nói xong Lô Nham tựa hồ là xoắn xuýt, “Thôi, dù sao tôi cũng thấy phiền, chia tay là được.”

“Chia tay?” Cậu ta nói ra lời này dễ như ăn cháo, cùng những câu từ trước đây bộc bạch với Tiêu Ninh khác nhau một trời một vực, Tiêu Ninh kinh ngạc nhảy dựng, “Cùng Hạ Ly sao?”

“Chứ còn ai nữa? Tôi không quen kiểu một chân đứng hai thuyền. Lần này khiến tôi đặc biệt mệt mỏi, hơn nữa nó đã gây cho tôi và cậu không ít phiền phức.” Giữa trán Lô Nham in ra dấu hiệu khó chịu, nhưng  thời điểm tầm mắt đối diện với Tiêu Ninh, y cười cười, “Tôi biết cậu đối với cú đấm trên mặt kia vẫn không cam lòng, kỳ thực tôi rất bực mình chuyện này, sau đó tôi đã nói chuyện với nó. Nhưng cậu lại không để lại chút dấu hiệu nào mà bỏ đi, phát hỏa cho tôi xem? Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu còn đem bực bội trút hết lên đầu tôi, đương nhiên tôi phải tức giận rồi. Hơn nữa cậu đột nhiên có bạn trai, mà không thèm nói cho tôi biết, khi đó tôi bùng nổ phát cáu cậu cũng nên hiểu.”

Y chỉ chỉ trên mặt, “Nó chính là đố kị tình cảm hai anh em chúng ta tốt đẹp hơn nó, rồi cào tôi một đường đây này. A, lúc này vừa vặn, tôi trở về lập tức cùng nó chia tay, hài lòng chưa?”

Tiêu Ninh từ sớm đã không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này, nghe Lô Nham nhiều lần giải thích, trái lại đầu đầy hồ dán, “Hai người các cậu chia tay thì tôi hài lòng cái gì, lẽ nào  tiền phí các khi cậu chia tay sẽ trích phần trăm cho tôi sao?”

“Anh em như thể tay chân, những thứ các chỉ là quần áo, nhìn đi, tôi chỉ nghĩ về cậu.” Lô Nham hướng hắn chớp chớp mắt, “Lần này là tôi sai, sau này sẽ không tái phạm nữa, lúc nào tôi có đối tượng sẽ đem đến cho cậu đánh giá đầu tiên, nếu cậu thấy chướng mắt, tôi không nói hai lời lập tức đạp.”

“Tôi chướng cái gì mắt.” Tiêu Ninh dở khóc dở cười, “Tôi là ác bà bà à?”

“Như vậy cậu cũng có thể trở về nhà ở.” Lô Nham nói chuyện rõ ràng tốt lên nhiều, “Cậu chia tay, tôi cũng chia tay, rồi sống giống như trước.”

Trong lòng Tiêu Ninh cảm khái vạn ngàn, Lô Nham nhiều lúc rất khốn nạn, nhưng y xem mình là bạn tốt là thật sự, chỉ là trong lòng bây giờ dường như thiếu mất thứ gì đó rồi.

Chỉ là, giống như trước đây?

Tiêu Ninh trong lòng nghĩ, không giống.

Không giống nhau.

Hai tay hắn nắm chặt lấy nhau đặt lên bàn, mặt không thay đổi nói, “Cậu muốn chia tay thì cứ chia tay, đừng kéo theo tôi, tôi cũng chưa từng nói muốn chia tay.”