Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 34: Canh mướp đắng




Sau khi tan việc, Tiêu Ninh khác thường không lập tức trở về nhà, dứt khoát dạo chợ, vừa tra Baidu vừa mua thức ăn, vốn chuẩn bị nấu một nồi canh vịt bí đao hần lá sen, nhưng thời điểm nhìn thấy mấy quả mướp đắng liền lập tức đổi ý.

Cuối cùng, hắn ôm một túi plastic to đựng mướp đắng, xương sườn cùng những thứ vật liệu nấu ăn phụ trở về nhà.

Bất ngờ chính là Đan Hải Minh còn ở trong nhà hắn, một mình.

Đan Hải Minh vắt ngang nằm trên ghế sa lông, một tay xoa xoa đầu Tiểu Hắc, trên khay trà còn bày đồ uống cùng thức ăn, vô cùng an nhàn. Tiểu Hắc mấy lần muốn bỏ chạy nhưng bị cậu ấn xuống gắt gao, chỉ có thể nghẹn uất nằm trên ngực con người đáng ghét này, khuôn mặt mèo biểu thị cực kỳ khó chịu.

“Về rồi?” Đôi chân dài miên mang của Đan Hải Minh khẽ động, nhẹ nhàng buông tay, Tiểu Hắc tận dụng cơ hội vội vội vã vã chạy về phía chủ nhân của mình, “Mèo nhà anh nuôi sao mà giống như con chó con vậy.”

“Hôm nay cậu không ra ngoài?” Tiêu Ninh đùa giỡn với Tiểu Hắc, nhìn quanh phòng khách một vòng, ừ, không có đồ gì đổ vỡ, cũng rất sạch sẽ, có lẽ không có xuất hiện xung đột kịch liệt gì.

Diệp Tử Hân đi rồi?

Tiêu Ninh đương nhiên không hỏi ra, bất kể cùng Lô Nham ở chung, hay là vì thói quen của một người sống nhờ như hắn, cũng giúp hắn từ sớm học được cái gì gọi là biết điều, đây là kỹ năng cơ bản nhất không chọc cho người ta chán ghét.

Hắn học rất khá.

“Nấu canh à?” Đan Hải Minh một tay nâng cằm, “Mướp đắng?”

Tiêu Ninh đơn giản đáp, “Hạ sốt.”

“Ồ.” Đan Hải Minh nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Không hỏi gì?”

Tiêu Ninh sững sờ, bước chân dừng lại trước cửa phòng bếp, “Cái gì?”

“Bởi vì tôi thấy anh rất khó chịu a.” Đan Hải Minh chỉ chỉ Tiểu Hắc, “Thực sự là chủ nhân của đứa nhỏ này.”

Tiêu Ninh không giải thích được, cùng với thú cưng của mình liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Đan Hải Minh, hiển nhiên không biết cậu rốt cuộc đang nói cái gì.

Đan Hải Minh ngồi dậy, “Cho nên, anh gặp phải Tử Hân?”

Tiêu Ninh lập tức giải thích, dùng từ rất ôn hòa, “Diệp tiểu thư chờ trước cửa nhà cậu, tôi cảm thấy để một cô gái ngồi xổm trước cửa là không tốt lắm.”

“Kỳ thực không có gì, cô ấy chỉ là không tin một số việc.” Đan Hải Minh nhún nhún vai, “Tử Hân từ nhỏ đã được yêu chiều, cho nên phi thường cố chấp với suy nghĩ của mình.”

Tầm mắt Tiêu Ninh rơi xuống sàn nhà, cũng may Tiểu Hắc lại tiếp tục cọ cọ bên chân hắn, làm cho hắn nhìn qua không đến nỗi quá kỳ lạ, “Ừ, nhưng dù sao cậu cũng không cần giải thích với tôi.”

“Như vậy a.” Giọng điệu Đan Hải Minh nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì, “Tôi còn tưởng rằng anh muốn biết.”

Tiêu Ninh ngẩng đầu lên, cười cười với cậu, không nói gì nữa, tiến vào nhà bếp bận bịu nửa ngày mới ra ngoài. Ngồi ở phòng khách, hai người đều không lên tiếng, Tiêu Ninh hình như không quá thoải mái tựa ra sau ghế, “Chuyện khóa cửa giải quyết sao?”

“Gọi người mở khóa đến mở ra.” Đan Hải Minh cầm dụng cụ điều khiển từ xa, vẻ mặt tẻ nhạt, “Tôi đã cho Tiểu Hắc ăn rồi.”

“Được…” Tiêu Ninh sau đó không tìm được lời gì để nói nữa.

Đan Hải Minh chuyển kênh, “Ngày mồng một tháng năm có kế hoạch gì chưa.”

Tiêu Ninh tản mạn tâm tư, bị vấn đề này gọi hồn trở về, “Kế hoạch?”

Đan Hải Minh mạn bất kinh tâm hỏi, “Làm gì?”

A một tiếng ngắn ngủi, dạ dày Tiêu Ninh đột nhiên cảm thấy căng thẳng đau đớn, hắn không nhịn được nghiêng đầu quan sát Đan Hải Minh, không biết cái vấn đề này sẽ có không liên quan quá hay không, đương nhiên, vừa nãy Đan Hải Minh rất có thể tùy tiện hỏi, dù sao ngày mồng một tháng năm sắp tới, tất cả mọi người đều nên có kế hoạch mới đúng.

Hắn nói, “Định về thăm nhà.”

“C thị.” Đan Hải Minh đáp, “Là nơi tốt.”

“Có thể đi.” Tiêu Ninh nới xong mới bất giác tỉnh ngộ,  “Cậu biết?”

Đan Hải Minh lắc đầu, không nhìn kĩ còn tưởng là gật đầu, “Trở về thăm gia đình đã từng giúp đỡ anh sao? C thị cũng tốt, tôi mua hai tấm vé, cùng anh về thăm.”

Tiêu Ninh há mồm, suýt chút thì không thèm suy nghĩ mà lập tức gật đầu đáp ứng rồi, nhưng mà hắn là cùng Lô Nham trở về, nếu như đi cùng Lô Nham, vậy làm sao mang theo Đan Hải Minh được?

Cứ như vậy chần chờ, Đan Hải Minh thuận tiện nói, “Thôi.”

Tiêu Ninh thất vọng ngậm miệng lại, hắn đôi lúc rất chán ghét cái tính cách không thể nào dứt khoát thẳng thắn của chính mình, việc nhỏ như cũng phải trông trước trông sau nghĩ đông nghĩ tây, không cần nói người khác, ngay cả mình nhìn đều khó chịu.

Tính toán một chút.

Trong lòng hắn tràn đầy ủ rũ cùng chán ghét chính mình, bỗng chốc cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên thật vô vị, lặng yên không hé môi một chữ. Cứ như vậy ngồi bất động đến gần 12 giờ, xong một hồi trận bóng, Đan Hải Minh buông dụng cụ điều khiển từ xa, cầm điện thoại, “Tôi không lái xe, anh tới đón tôi đi.”

“Cậu còn muốn ra ngoài?” Tiêu Ninh rốt cuộc cũng tìm được chuyện để nói, “Đã trễ thế này còn phải xã giao?”

Đan Hải Minh dựa lưng ghế sô pha, hoạt động cái cổ một chút, thở dài ừ, cũng không nhiều lời nữa.

Tiêu Ninh đứng ngồi không yên rồi đứng lên, “Canh thuốc đã có thể uống rồi, muộn như vậy mặc kệ đi làm cái gì, trước tiên lót bụng đã, sẽ thoải mái hơn.”

Đan Hải Minh đáp, “Không cần, Vương Hoa lập tức tới ngay.”

Tiêu Ninh cứng rắn đứng tại chỗ, “Không, vẫn nên uống chút.”

Nói xong không chờ Đan Hải Minh cự tuyệt, liền tiến vào nhà bếp mở tử sa bảo ra, canh đã chín kỹ, mướp đắng tỏa hương vị thơm ngát quấn quanh thịt bằm, xương sườn mềm mại lăn lăn xung quanh ngửi một chút cả tinh thần liền thoải mái. Hắn múc một chén bưng ra ngoài, đặt trước mặt Đan Hải Minh.

Đan Hải Minh không biết tại sao thở dài, vẫn bưng lên chén lên uống. Bất kể nói thế nào, nửa đêm trước khi lái xe mà uống một chén canh thuốc như vậy, đối với thân thể phi thường có lợi, sắc mặt Đan Hải Minh đều đã khá hơn nhiều.

Tiêu Ninh thấy vậy trong lòng cũng dễ chịu theo, cảm thấy cỗ buồn bực kia đã tản đi hơn nửa.

Chờ hắn cậu thu hồi bát, Vương Hoa đã đến rồi, ở dưới lầu chờ Đan Hải Minh. Tiêu Ninh đưa Đan Hải Minh tới cửa, “Đi đường cẩn thận.”

“Vương Hoa lái xe, nên nói với anh ta.” Đan Hải Minh miễn cưỡng nói xong, vốn định quay người rời đi, bỗng dừng lại, “Đúng rồi, cho tôi số tài khoản.”

Đề tài này quá đột ngột, Tiêu Ninh vô cùng mờ mịt, không biết nói cái gì.

“Quên mất?” Đan Hải Minh lấy ngón tay gõ gõ thái dương, “Tiền lương của anh, tính theo giờ, đã tới lúc nên tính tiền.”

Tiêu Ninh nháy mắt cứng đờ.

“Nhớ gửi cho tôi.” Đan Hải Minh đã đi.

Tiêu Ninh nhìn hành lang không còn bóng người, cảm thấy thật sự không giống bị tạt một chậu nước lạnh, mà là nuốt phải một khối băng, lạnh cóng từ đầu lưỡi đến tận trong dạ dày, ngay cả tâm cũng đều bị đông cứng lại.

Cho dù đối mặt Lô Nham, cho dù bị Hạ Ly tát một cái, Tiêu Ninh chung quy cũng không cảm thấy được nhiều oan ức, oan ức là bởi vì không chiếm được nên cảm thấy bất bình khi bị đối xử như vậy. Tiêu Ninh chưa từng hy vọng xa vời rằng mình có thể được đối xử tốt, hắn đem vị trí của mình tại trong lòng mỗi người cân nhắc rồi căn nhắc, tính toán rồi tính toán, đã sớm hiểu rõ vị trí của mình, vì vậy, những hành vi và thái độ của người khác cũng không vượt quá dự đoán của hắn, cho nên làm sao oan ức được đây?

Nhưng mà, Tiêu Ninh thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao lúc này mình lại cảm thấy, rất oan ức.

Đan Hải Minh không làm gì sai cả, chuyện này từ sớm đã bàn bạc xong rồi. Hắn đóng giả là một người bạn trai, Đan Hải Minh trả tiền cho hắn, à, đúng rồi, còn giúp hắn giải quyết chuyện phiền phức ban đầu nữa.

Tiêu Ninh kỳ quái cau mày, tỉ mỉ phân tích rõ ràng cảm giác mất mát trong lòng vì đâu mà có.

Hắn và Đan Hải Minh là bạn bè đúng không? Cho nên việc hắn không muốn số tiền này là rất bình thường đúng không? Đan Hải Minh chưa từng đề cập tới chuyện này, tại sao đột nhiên lại nghĩ tới vậy? Có lẽ, người đó rất xem trọng chứ tín? Cho dù là bạn bè thì cũng phải tính toán rõ ràng.

Trong đầu hắn đều là lý do lung ta lung tung tự thuyết phục chính mình, hết cách rồi, trong chuyện này phản ứng của hắn có gì đó không đúng lắm, hơn nữa lại quá lớn, không thể nào nói rõ được, cũng không có cách nào diễn tả được tình cảm của hai người, hắn và Đan Hải Minh rốt cuộc là loại tình cảm gì mà không nói rõ được hay không tả rõ được vậy?

Tiêu Ninh kinh sợ, chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hắn cố gắng lắm mới có thể nhảy ra khỏi cái hầm mang tên Lô Nham, bây giờ có thể nhanh như vậy lăn tới một cái hầm khác? Lẽ nào, hắn bời vì chờ Lô Nham lâu quá nên sinh ra trạng thái gần mực thì đen, là khả năng gặp một người liền yêu một người, hay là, hắn chỉ cần một đối tượng có thể thỏa mãn cách sống sinh hoạt tẻ nhạt của mình, lập tức sẽ thích đối phương?

Là một người thích miên man suy nghĩ, Tiêu Ninh nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, khoang ngực nghẹt thở đến khó chịu. Hắn lần đầu tiên phát hiện khi mình xoắn xuýt lại đáng sợ như vậy.

Điều này cũng dễ giải thích, xoắn xuýt chính là hành động vừa muốn làm gì đó lại vừa không muốn, hai bên đối chọi gay gắt mà thôi. Mà hắn trước đây, những chuyện hắn muốn làm, cũng không nhiều.

Tiêu Ninh thật sự ngủ không được, bò lên gởi tin nhắn: Tiền không cần đâu, không cần.

Nhìn một chút, rồi xóa xóa, viết lại: Đều là bạn bè, tiền không cần đâu.

Nhưng rốt cuộc vẫn không gửi đi.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại di động đặc biệt chói mắt, hắn cầm nửa ngày, cuối cùng quyết định gửi: Không cần chuyển tiền đâu, không cần thiết.