Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 7




Lục Hành thật không ngờ bản thân lại vô thức nói ra những lời tận sâu trong đáy lòng, nói xong anh lập tức hối hận, cũng không nghĩ người phụ nữ này có thể cho anh đề xuất gì.

Tuy rằng Tang Doanh không biết tình huống của Lục gia, nhưng điều này cũng không biểu hiện cô không giỏi nghiền ngẫm lòng người. Năm đó sở dĩ cô có thể được lọt vào mắt xanh của hoàng đế và Võ hậu, đâu có đơn giản là chỉ dựa vào xuất thân, so với những nhân vật kia, Lục thiếu đây thật sự không tính là gì.

“Vậy anh cảm thấy anh là một tên quần là áo lượt sao?”

“Đương nhiên không phải…” Anh dừng một chút, tức giận nói “Cô tính kiếm chuyện phải không?”

Lần trước Tang Doanh nghe mẹ nhắc đến Lục gia, lại tìm A Sam hỏi thăm, cũng có những kiến giải sâu sắc hơn đối với Lục gia

“Gia tộc của anh thật ra không lớn” so với danh môn vong tộc Đường triều thì phải gọi bằng sư phụ. “Nếu nữ đã không có khả năng thừa kế Lục thị, vậy tính tới tính lui cũng chỉ mấy người này thôi, cách nhìn của người khác anh cần gì phải để trong lòng.”

Lục Hành lạnh lùng nói “Cách nhìn của người khác quả thật không liên quan đến tôi.”

Từ sau khi cha mẹ qua đời, địa vị của anh ở Lục gia tương đương với người vô hình. Người duy nhất vẫn yêu thương anh cũng chỉ có Lục lão gia tử và bà ba, bà nội ruột của Lục Hành. Cho nên tiệc mừng thọ ông cụ anh không thể không tham dự, nhưng lại không muốn tiếp xúc với những người đó.

“Vậy rốt cuộc là anh đang phiền não chuyện gì?”

“Đến lúc đó mỗi người trong nhà đều phải tặng quà cho ông.”

“Ách, ông nội anh thích gì?”

“Tranh chữ.” Câu tiếp theo anh không nói ra, dịp này hằng năm anh luôn là đối tượng bị mọi người đem ra xoi mói chế giễu.

Như vào sinh nhật năm ngoái của lão gia tử, vì là không phải chỉnh thọ (lễ mừng sinh nhật của bề trên từ 69 tuổi sang 70 tuổi) nên không làm lớn, chỉ mời một số bạn bè thân thiết. Anh vốn biết ông thích tranh chữ nên đặc biệt chọn một bức “Cá diễn tôm” của Tề Bạch Thạch để tặng. Ai ngờ anh họ Lục Vũ cũng tặng một bức thư họa thời Minh, bản thân bị áp đảo không nói, còn bị cô Lục Cẩm Khanh chỉ ra bức “Cá diễn tôm” là đồ giả, cuối cùng không những làm bữa tiệc cụt hứng, ông cụ cũng rất khó chịu.

Sau này Lục Hành tìm người thăm dò thì mới biết, người không ngừng nâng giá với anh tại buổi đấu giá, có quan hệ với chồng của Lục Cẩm Khanh, cũng là dượng Lục Hành: Lưu Hoa Dương, bức tranh chữ giả kia cũng do người này đưa vào buổi đấu giá.

Dù vậy, không có bằng chứng thì không thể cáo trạng trước mặt lão gia tử, Lục Hành đành ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng chán ngán, đối với việc tặng tranh chữ gì đó thật sự không có hứng thú, nhưng ông cụ chỉ yêu thích mấy thứ đó, cũng không thể mua cà vạt, xe thể thao các loại đồ chơi của người trẻ tuổi đi chúc thọ.

Lục Hành không chịu thua kém, cũng không muốn bị người ta chê cười.

“Ông cụ thích tranh chữ của ai, triều đại nào?” Tang Doanh hỏi.

“…” Vấn đề này Lục Hành hoàn toàn không trả lời được.

“Vậy ông thích thư họa phong cách nào, công bút (lối vẽ tỉ mỉ công phu trau chuốt từng chi tiết nhỏ, càng giống thực càng tốt)? hay tả ý (lối vẽ chủ trương hội họa để diễn tả tư tưởng, không phải để truyền thần sự vật)?“

“…”

“Được rồi, tôi đổi cách hỏi khác nhé” Tang Doanh khẽ thở dài, “Ông thích tranh hoa điểu ngư trùng (hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng), hay là tranh phong cảnh núi non?”

“…” Lục Hành rốt cuộc khó chịu, “Cô hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ cô biết giám định à!”

Thật giống con mèo hay xù lông ngày trước cô nuôi.

Tang Doanh buông tay, động tác này cô thực hiện vô cùng tao nhã, “Thích tranh sơn thủy thì chọn tranh của Triển Tử Kiền, tranh hoa điểu và nhân vật thì Cố Trường Khang là nhất, nếu ưng công bút nên chọn tranh của Diêm Lập Bản, những triều đại tiếp theo nhà Đường có lẽ đều có danh gia, chẳng qua tạm thời tôi không rõ lắm.”

Lục Hành sửng sốt nửa ngày “Cố Trường Khang là ai?”

“Cố Khải Chi, tự Trường Khang, ông ta am hiểu nhất là tranh hoa điểu và tranh Phật giáo, người yêu tranh chữ chân chính không bao giờ thích tất cả mọi phong cách, đó chẳng qua là nhà giàu mới nổi, lão gia tử nhà anh hướng tới phong cách nào, thì anh chọn theo để tặng ông ấy.”

“… Tôi không biết ông thích phong cách gì.”

“…”

Dường như phát hiện hàm ý trong ánh mắt đối phương quá mức rõ ràng, Lục Hành thẹn quá hoá giận “Tôi lại không thích tranh chữ, không biết thì có gì lạ! Ngược lại là cô, sao biết nhiều quá vậy?”

Rõ ràng lúc trước nhìn thế nào cũng là người phụ nữ ngu ngốc ham vinh hoa phú quý.

Tang Doanh cầm ly nước cắn ống hút, đợi cho cảm giác mát lạnh chảy qua cổ họng, thoải mái híp mắt mắt nói: “Đọc sách nhiều thì biết thôi.”

“…” Câu này thì hiểu được, đang châm chọc mình ít đọc sách sao?

Nói thế nào Lục nhị thiếu cũng đã tốt nghiệp đại học ngành Khoa học kỹ thuật ở nước ngoài, cuối cùng phát hiện hình như tối nay toàn bị Tang Doanh áp chế sít sao, lập tức điều chỉnh tâm trạng, cười lạnh một tiếng: “Nếu cô thật sự thanh cao như vậy lúc trước cũng đã không lên giường của tôi!”

Cái này hoàn toàn là nói tới một người khác, Tang Doanh không có cảm giác gì, gật đầu chậm rãi nói: “Trước khác nay khác, chuyện trước kia tựa như ngày hôm qua, tất cả đều đã qua đi, và từ hôm nay coi như một lần nữa bắt đầu lại. Vốn là tôi tính đợi anh hỏi thăm phong cách yêu thích của lão gia tử nhà mình, rồi giúp anh chọn đúng bút tích thực, hiện tại xem ra Lục thiếu không cần.”

Lục Hành không cho là đúng “Tôi tìm chuyên gia giám định chẳng phải cũng bảo đảm sao, cần gì cô chứ?”

“Có ba lý do. Thứ nhất, anh không thể biết chắc người anh mời đến là nhân viên chuyên nghiệp, liệu có phải người nhà anh lại giở trò hay không. Thứ hai, người của tôi ở đây, gia đình tôi chắc anh đã điều tra rõ ràng, nếu xảy ra chuyện, anh muốn tìm tôi tính sổ cũng rất dễ dàng. Thứ ba, cứ cho là anh mời đúng người, đối phương cũng không cách nào khẳng định họ sẽ không nhìn nhầm, tôi lại có thể đảm bảo, chỉ cần là tôi nhìn trúng thì nhất định là bút tích thực.”

Lục Hành nhìn chằm chằm mặt cô một hồi lâu, anh có cảm giác cô gái trước mặt này dường như thay đổi rất nhiều, nhưng lại không nhìn ra khác ở đâu.

“Cô cần gì?”

Tang Doanh nở nụ cười, Lục Hành tuy rằng là quần là áo lượt nhưng không ngốc chút nào.

“Tôi không cần tiền, đến lúc đó có lẽ chỉ cần anh giúp cho chút việc nhỏ, xem như là thù lao.”

Kiếp trước giao du với chốn cung đình, thật ra cũng là mang những chiếc mặt nạ khác nhau để diễn trò, cho nên kiếp này hoàn toàn không có hứng thú làm diễn viên. Hơn nữa hiện tại cô đã bước đầu bắt tay vào viết kịch bản, sau này muốn giới thiệu cho công ty phim ảnh, nói không chừng có thể dùng đến mối quan hệ với Lục Hành.

Lục Hành mỉm cười “Có thể.”

Hai người đến đây đã đạt thành thỏa thuận.

Tang Doanh giơ ly nước chanh lên “Hợp tác vui vẻ.”

Lục Hành hừ khẽ.

Tang Doanh phong độ không so đo với anh, cười cười uống cạn nước trong ly.

Ba ngày sau buổi sáng vừa vặn có một buổi đấu giá, hai người đã hẹn trước. Lục Hành sáng sớm tự mình lái xe đến dưới khu nhà của Tang Doanh, màu sắc đỏ chóe cùng kiểu xe kì dị khiến không ít người đi đường phải ngoái nhìn.

Tang Doanh rất nhanh xuống lầu, mở cửa lên xe.

“Xe này thế nào, Cadillac mới mua đó.” Nhìn ra được Lục Hành rất hài lòng với xe cưng, nhịn không được đem khoe với tang doanh.

“…”

Lục Hành nhìn thoáng qua biểu tình cổ quái của cô “Vẻ mặt này của cô là ý gì, không muốn nói thì đừng nói!”

Tang Doanh chậm rãi nói “Tôi sợ nói thật sẽ làm anh thương tâm.”

Lái xe gì thì tượng trưng cho thân phận đó, câu nói này Tang Doanh rất đồng ý. Dù sao ở kiếp trước các thế gia vọng tộc luôn tìm đủ mọi cách thiết kế huy hiệu gia tộc các loại trên xe ngựa để tạo ra đặc trưng riêng, nhưng chiếc xe này của Lục Hành, dùng từ thời nay để miêu tả thì là màu mè.

Lục Hành: “… Vậy cô không cần nói nữa.”

Tang Doanh: “Ừ”

Như lúc trước, cô nàng này còn không phải là ôm chân anh hay sao, sẽ thuận theo lời anh tâng bốc xe lên tận trời, kết quả từ sau tai nạn lại thay đổi hoàn toàn, Lục Hành nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được lại muốn bới móc cô.

Liếc thoáng qua liền chú ý tới áo thun với quần jeans trên người cô. “Cô tính mặc bộ này đi hả?”

“Có vấn đề gì sao?” Tang doanh thấy rất ổn.

“Người ta cười cho rụng răng bây giờ.”

“Tôi không để ý.”

Từ sau khi đến đây, Tang Doanh cũng đã quen cách ăn mặc như vậy. Không phải vì cô không thích ăn diện, hoàn toàn ngược lại, thân phận kiếp trước làm cho cô có phẩm vị cực cao trong việc ăn mặc trang điểm. Vì vậy khi nhìn thấy quần áo trong tủ của Tang Doanh thì phải nhíu mày nhăn mặt. Tang Doanh lúc trước luôn chạy theo đồ hiệu đắt tiền, nhưng lại không có nhiều tiền, vì leo lên Lục Hành dấn thân vào xã hội thượng lưu, cô gần như đem hết tiền đổ vào đồ hiệu, kết quả không những mua toàn quần áo có phong cách không phù hợp với mình, còn lãng phí cả đống tiền.

So với việc làm trò cười cho thiên hạ như vậy, không bằng mặc quần áo đơn giản nhất, nhìn qua cũng phóng khoáng nhẹ nhàng.

Lục hành liếc nhìn kỹ Tang Doanh, cảm thấy cô thật sự là không để trong lòng. Dù kết giao với Tang Doanh trong thời gian không dài, anh cũng biết cô gái này cực kì ái mộ hư vinh, không mang trang sức xách túi hiệu thì không dễ ra khỏi cửa, hiện tại trái ngược, không còn gì để mất sao?

Anh hừ một tiếng: “Cô không sợ mất mặt là được.”

Dù sao cũng không có quan hệ gì với mình, có tin đồn truyền ra cũng là cô ta chịu thiệt.

Với tư cách là đô thị quốc tế, buổi đấu giá ở thành phố B cứ một thời gian lại tổ chức một lần. Rất đúng dịp là ngày hôm nay hàng loạt bộ sưu tập cổ vật của các triều đại khác nhau sẽ được đưa ra, Lục Hành đã nhận được tài liệu từ trước, bên trong có không ít thư họa của danh gia.

Không thể không nói, bề ngoài Lục Hành quả thật không tệ, giày Tây phong độ nhẹ nhàng, hoàn toàn là một công tử thế gia. Lần này vào đến hội trường, lập tức hấp dẫn không ít ánh nhìn, đương nhiên Tang Doanh ăn mặc tùy ý đi bên cạnh anh, hai người tạo thành sự đối lập rõ rệt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân rất nhiều người nhìn sang.

Đấu giá phân thành rất nhiều cấp bậc, loại bình thường nhất là không hạn chế người tham gia, cao hơn thì phải nhận được thư mời mới có thể tham gia, hoặc là đấu giá VIP…, chẳng qua là để tăng thêm đẳng cấp cho buổi đấu giá. Ví như một số buổi đấu giá từ thiện, rất nhiều tiểu thư nhà giàu và ngôi sao giải trí thích tham dự, không cần biết xem có hiểu hay không, ít nhất có thể tạo được danh tiếng tốt.

Nhưng đừng tưởng rằng buổi đấu giá cao cấp thì không thể có đồ giả lọt vào. Vì ngày nay trình độ làm giả đồ cổ càng ngày càng cao, có một số thứ ngay cả chuyên gia giám định cũng chưa hẳn có thể xác định, lại thêm đầu cơ ác ý, nâng giá trên trời để gài bẫy, niên đại càng cũ thì đồ cổ có tiếng tăm càng lớn, xác suất đồ thật lại càng nhỏ. Hơn nữa bản thân buổi đấu giá cũng không có điều khoản bảo thực, cứ cho là bạn vớ phải đồ giả, cũng là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người nguyện chịu, hoàn toàn không trách ai được, chỉ có thể chịu thiệt thòi.

Lục Hành lần trước mua được bức thư họa của Tề Bạch Thạch, chính là đụng phải cái bẫy nâng giá. Đối phương cố ý lừa anh, cuối cùng đưa anh vào bẫy, tổn thất mấy triệu không nói, còn bị người trong gia tộc cười nhạo một trận, nỗi nhục này thật không dễ nuốt trôi.

Buổi đấu giá hôm nay bọn họ tới thuộc loại tương đối cao cấp, là loại phải có thư mời mới có thể vào, xung quanh hội trường còn bố trí trà bánh. Nhìn phía trước có không ít nhân vật nổi tiếng trong nước đều tập trung ở đây, thậm chí còn có mấy cậu ấm cô chiêu Hồng Kông đang mời rượu qua lại, nói cười hăng say.

Tang Doanh cảm nhận được người ở bên thần sắc bất thường, đang kinh ngạc một chút thì nghe Lục Hành nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Tên kia chính là người lần trước lập mưu lừa tôi mua bức tranh chữ giả.”

Cô theo tiếng nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên đứng không xa, đang đưa lưng về phía bọn họ nói chuyện với người khác.

Nếu là bình thường Lục Hành đã sớm đi qua tìm hắn tính sổ, làm sao chịu được khi bị tính kế như vậy, nhưng sau lưng chuyện này còn có bóng dáng của người cô Lục Cẩm Khanh, Lục Hành vẫn chưa ngu xuẩn đến mức không biết phân biệt.

Tang Doanh nói: “Đợi lát nữa anh có thể tìm cơ hội trả đũa.”

Lục Hành hừ một tiếng: “Còn cần cô nói sao? Tôi đã sớm tìm người điều tra, hắn tên Tiêu Chính Hùng là người sưu tầm đồ cổ, bản thân đối với đồ cổ cũng có nghiên cứu nhất định, sẽ không dễ mắc mưu đâu. Hơn nữa sau lưng hắn ta là cô của tôi, tôi không thể bẫy hắn được, nếu như bị cô tôi truyền đến tai lão gia tử thì tôi cũng không chịu nổi.”

Tang Doanh thản nhiên nói: “Chỉ mình anh thì không có khả năng, nhưng thêm tôi nữa thì sẽ khác, dương mưu có khi còn hữu dụng hơn cả âm mưu.”

Lục Hành mấp máy môi, đang định châm chọc tự tin của cô đến từ đâu thì đằng sau truyền đến một giọng nói.

“Ơ, Lục thiếu, đã lâu không gặp!”

Lục Hành quay đầu, ra là người quen.

“Trương Gia Hồng, tiện nhân cậu sao cũng chạy tới đây, tháng trước còn nghe nói cậu đang ở Australia ôm người đẹp vui quên trời đất cơ mà?”

Trương gia ở Hồng Kông mở ngân hàng, tính ra không hơn Lục gia nhưng cũng không kém bao nhiêu. Trương gia cùng Lục gia có lui tới làm ăn, thế hệ ông nội cũng có giao tình không tệ nên Lục Hành cùng Trương Gia Hồng quen nhau từ nhỏ, lại đều là con nhà giàu quần là áo lượt thành ra không ít khi tụ lại ăn chơi, việc hai người trao đổi bạn tình cũng không phải là không có.

Bên người Trương Gia Hồng còn có một người đẹp, Lục Hành có chút ấn tượng, là gương mặt mới của làng giải trí Hồng Kông, trang điểm lộng lẫy rất giống Tang Doanh ngày trước.

Anh không nhận ra mình mấy ngày nay đã dần quen với cách ăn mặc mới của Tang Doanh.

“Chơi chán thì về thôi, sao rồi, tôi nhớ trước đây cậu không có hứng thú với đồ cổ mà, lại định chọn quà cho lão gia tử nhà cậu hả?”

Chuyện năm ngoái Lục Hành mất mặt ở bữa tiệc gia tộc, qua miệng ai đó truyền ra ngoài tức thì trở thành trò hề.

Lục Hành đằng hắng một tiếng, không tiếp lời.

Ánh mắt Trương Gia Hồng dừng lại trên người Tang Doanh đứng cạnh anh, nở nụ cười ám muội: “Cậu bây giờ đổi khẩu vị, thích cháo loãng dưa muối rồi à?”

Lục Hành liếc cậu ta một cái, nhớ đến việc chính không rảnh tranh luận cùng cậu ta. “Đấu giá sắp bắt đầu rồi, không nói nhiều với cậu nữa, trở về Hồng Kông liên lạc sau!”

Hai người tìm chỗ ngồi xuống. Bộ sưu tập hôm nay rất phong phú. Đầu tiên là đấu giá một nhóm cổ vật, trong đó có một cái chén bát khúc đầu thú bằng hổ phách nạm vàng cực kì tinh xảo được bán đi với giá hai mươi ngàn.

Chẳng qua theo Tang Doanh thấy, cái chén bát khúc đó tất nhiên là đồ thật nhưng là không hiếm, cô từng thấy qua Võ hậu có một cái thủy chén tinh, mỗi lần rót rượu vào có thể nhìn đến kỳ cảnh mặt trời đỏ chậm rãi lặn xuống dãy núi nhấp nhô nơi đáy chén. Như vậy mới gọi là báu vật tuyệt thế.

Sau chén bát khúc, buổi đấu giá được đẩy lên đến cao trào. Người mua được chén bát khúc là một vị tiểu thư nhà giàu ở thủ đô, cô ta thấy mình trở thành tiêu điểm toàn trường, rụt rè cười không dấu được vẻ đắc ý.

Người chủ trì đấu giá cho người đẩy ra một cái lồng thủy tinh, đồ vật bên trong được phóng đại thông qua trình chiếu HD, tất cả các chi tiết hiện ra rõ ràng từng ly từng tí trước mặt mọi người.

“Đây là một mảnh ngọc bội nạm hoa lá mèo chơi cùng bướm. Tương truyền Quý nhân trong cung nhà Đường từng đeo, cũng có thông tin đây là vật dụng của nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc Võ Tắc Thiên, giá khởi điểm năm triệu, bắt đầu!”

Chất liệu ngọc là ngọc bích tinh phẩm, hơn nữa còn là cổ vật thời Đường, nên giá khởi điểm cao hơn nhiều so với thứ khác, cả hội trường phản ứng nhiệt liệt, trong đó có Tiêu Chính Hùng.

Tang Doanh đột nhiên nói: “Anh không phải muốn trả đũa sao, cơ hội tới rồi.”

Thanks Spion