Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 32: Có Ma




Dịch: Tang Diệp

Nhà của Vương Vệ Quốc tọa Bắc hướng Nam, ở nông thôn phần lớn đều là làm nhà như vậy. Bởi vì mặt trời di chuyển từ Đông sang Tây, nên nhà lúc nào cũng có ánh sáng, thuận lợi cho việc phơi nông sản.

Có thể là bởi vì trong sân có trồng một cây táo, lúc chọn cửa để mở thì lại chọn hướng Tây Nam. Lần đầu tiên Tra Nghiêm Vân sau khi tới nhà Vương Vệ Quốc đã thấy phong thủy trong nhà có vấn đề, cửa trong nhà lại chọn trúng hướng: Tuyệt Mệnh.

Vị trí cửa của nhà này hung hiểm như vậy, cho nên dù có tránh thoát được kiếp nạn này đi chăng nữa thì cũng khó bảo đảm sau này không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa bây giờ làm lễ siêu độ cho bốn thi thể trong nhà lại càng thêm khó.

Hai lá Thiên Sư Phù hắn dán trên cửa là muốn tiếp sức cho hai vị Môn Thần, ngăn cản sát khí vào nhà, cũng để trấn áp oan khí của thi thể trong nhà. Buổi tối Tra Nghiêm Vân để cho trưởng thôn mời tất cả mọi người ở trong sân ăn uống, mục đích là mượn nhân khí giảm bớt khí hung trong nhà.

Làm xong, Tra Nghiêm Vân vẫy vẫy tay với quản lý Kim, tỏ ý bảo hắn đi tới. Quản lý Kim nhắm mắt bước vào cửa, Tra Nghiêm Vân đưa qua bốn nén hương, bảo hắn dâng cho mỗi người một nén hương, khi lễ bái phải chân thành.

Quản lý Kim nào dám không nghe, dập đầu liên tục tới mười hai cái, giống như người nằm trong quan tài chính là thân nhân của mình vậy, hơn nữa lại còn quỳ xuống đốt chút giấy vàng. Từ đầu đám tang tới giờ thì người thắp hương thứ hai chính là quản lý Kim, mục đích của Tra Nghiêm Vân rất rõ ràng, muốn nói cho người trong quan tài biết người này đã tận hết sức lực, mong quỷ hồn đừng tìm hắn gây phiền toái nữa. Làm xong thì quản lý Kim lại lui ra ngoài.

Tra Nghiêm Vân đang chuẩn bị kêu những người khác vào dâng hương, Triệu sở trưởng kêu một tiếng: "Không xong, lửa cháy rồi!"

Tra Nghiêm Vân giật mình, quay đầu lại nhìn, hóa ra là vì hơi nóng của giấy vàng sau khi đốt lên khiến một cỗ quan tài bắt lửa. Vì đây là quan tài bằng gỗ mỏng, ngoài có giấy dầu, nên bắt lửa cháy rất nhanh. Tra Nghiêm Vân lập tức xông lên trước, hắt nước dập lửa, phải một lúc sau lửa mới tắt hẳn. Hắn đang chuẩn bị thở phào, chỉ nghe thấy mọi người hét lên, hai cây nến bên cạnh hai cỗ quan tài còn lại đồng thời đổ xuống.

Mọi người bên ngoài tận mắt trông thấy mọi chuyện xảy ra, toàn bộ những điều kỳ dị kia đều phát sinh sau khi quản lý Kim dâng hương, trong nhất thời ánh mắt mọi người tập trung hết về phía hắn. Quản lý Kim cũng thấy rõ mọi chuyện, thời khắc này hắn hận không thể thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này, nhưng tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn hắn, tới cả nhúc nhích hắn cũng cảm thấy khó chịu. Chỉ đành nhìn Tra Nghiêm Vân cầu cứu.

Bây giờ cũng chưa tới mười hai giờ đêm, Tra Nghiêm Vân cau mày, chỉ có thể tiến lên dựng lại cây nến, rồi châm lửa cho nó cháy lại. Sau đó hướng về phía mọi người ở bên ngoài giải thích một câu: "Có thể là gió thổi thôi, không nên ngạc nhiên."

Nhưng thôn trưởng ở bên ngoài lại lập tức ngập ngừng: "Bên ngoài không có gió..." Vừa nói xong thôn trưởng lập tức cảm thấy hối hận.

Những lời này lập tức khiến mọi người như nổ tung, có nhiều người lập tức quay đầu muốn rời khỏi, cũng không ai muốn ở lại đây thêm chút nào nữa. Khi thấy không ít người rời khỏi, Tra Nghiêm Vân chuẩn bị cản lại. Mới vừa bước ra cửa được mấy bước, Triệu sở trưởng chạy theo hô lớn: "Không xong rồi. Đạo trưởng mau tới xem, bốn nén nhang kia tất cả đều tắt rồi!"

Tra Nghiêm Vân lập tức đi cùng Triệu sở trưởng, quay lại trong nhà, mọi người lúc này cũng đều nhìn thấy bốn nén nhang mới cháy được một phần ba đã tắt hết, tới một chút khói cũng không có.

Lúc này không biết là ai hô lớn: "Có ma!"

Không khí trong nhà vốn đã âm u quỷ dị, lại còn trải qua một loạt những việc khó hiểu, lúc này lại có người hô có ma thì hết sức đáng sợ. Bỗng nhiên mọi người cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn thôn đúng lúc này bị cắt điện. Đám người sợ hãi mới đang chạy tứ tán ra khỏi cửa lúc này chẳng còn nhìn thấy gì khác, nên cũng không dám tiếp tục chạy, chỉ có thể dừng lại bất động. Lúc này toàn bộ mọi người trong đám tang nhà họ Vương rơi vào hỗn loạn.

Nếu là người nhát gan đã sớm tè cả ra quần, người sợ nhất chính là quản lý Kim. Giờ phút này hắn ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, liên tục kêu lớn: "Thần tiên phù hộ."

Tra Nghiêm Vân cũng không quan tâm tới hắn, vọt vào trong sân hô lớn một câu: "Mọi người không nên kinh hoảng, nếu muốn về sau trong thôn được bình an thì toàn bộ ở lại. Nếu là còn muốn có người chết, thì cứ việc đi, ta cũng không để ý nữa. Kế tiếp tới lượt nhà ai, ta cũng không quan tâm!"

Mấy câu này khiến mọi người lập tức an tĩnh lại, hắn lại nói thêm: "Cũng chớ loạn, mang đèn pin tới, đốt đuốc giữa sân."

Thời khắc mấu chốt này thì thôn trưởng vẫn giữ được bình tĩnh, dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng đều có tránh nhiệm, nên lập tức bảo mọi người làm theo. Trong sân lập tức được chất củi đốt lửa, mọi người tập trung cả lại, có người vẫn còn run lập cập, có người cắn răng, có người khóc thút thít...

Ánh lửa bập bùng chiếu sáng, đạo bào khoác trên người Tra Nghiêm Vân lúc này như tỏa sáng lấp lánh, hình ảnh của hắn giống như bậc thần tiên trong mắt những người ở lại. Tra Nghiêm Vân nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Chuyện này vốn tôi có thể không quản tới, nhưng nếu tôi đi khỏi, sau này chắn chắn cả thôn sẽ gặp đại họa. Nếu mọi việc tối nay hoàn thành, có thể đảm bảo bình an cho mọi người được ba năm. Mọi người chỉ việc tập trung lại một chỗ, cứ y theo lời tôi dặn dò là được, yên tâm là không xảy ra chuyện gì cả. Nếu có ai muốn về, trên đường sẽ gặp phải cái gì, tôi cũng không biết, cũng không thể giúp!"

Hắn nói xong, vung tay áo, quay đầu tiến vào gian nhà chính lúc này chỉ có bốn chiếc trường minh đăng đang cháy.

Những lời này, chính là lời khuyên của hắn, nhưng đa phần là hù dọa. Hắn không có biện pháp nào khác, nhưng qua mấy lời vừa nãy quả thật có tác dụng, mọi người lục tục tập trung trở lại. Trưởng thôn hướng về phía đoàn người nói: "Vệ Quốc chính là người trong thôn chúng ta, chẳng lẽ lại muốn hại người trong thôn sao? Mọi việc đều phải nghe theo Tra đạo trưởng, có đạo trưởng ở đây là không sao hết. Dù không quan tâm tới người đã chết nhưng cũng phải quan tâm tới người sống chứ, thằng bé nhà Vệ Quốc đã quá khổ rồi, mọi người cố gắng giúp nó an táng cho người thân là phải nhẽ."

Không hổ là trưởng thôn, chỉ sau vài lời đã đưa ra thêm lý do để mọi người ở lại. Hắn lại bảo người ta bế thằng bé tới, để cho nó vái mọi người ba vái cầu giúp đỡ. Qua hai lần rắn mềm đủ cả, mọi người đều ở lại, người nhát gan cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục. Nếu có người bỏ chạy về nhà, khẳng định sau này sẽ bị người trong thôn chê cười cả đời.

Tra Nghiêm Vân sau khi đi vào, nhìn bốn ngọn trường minh đăng, trong lòng khó chịu. Nếu đã không nể mặt, vậy cũng đừng trách hắn vô tình. Tra Nghiêm Vân lấy ra đại ấn Thiên Chính Đạo, đặt vào trong nghiên mực chu sa, sau đó đóng vào mỗi cái quan tài một cái ấn đỏ. Có dấu đại ấn trên quan tài rồi, hắn dám nhận là thứ hai thì chẳng còn ai dám nhận là thứ nhất.

Lại nói qua về đại ấn này, nó là thứ Tàng Quan pháp sư – chưởng môn Mao Sơn kế tiếp sau tổ sư Đào Hoằng Cảnh truyền cho Lăng Chính Dương. Ấn này chính là thần khí để trấn áp quỷ vật, sau khi được truyền cho Lăng Chính Dương không hiểu sao sau khi ông mất thì không được Mao Sơn thu lại. Cứ thế theo Thiên Chính Đạo, truyền tới đời của Tra Nghiêm Vân.

Tra Nghiêm Vân sau khi đóng xong pháp ấn, ngồi xuống một cái ghế dài, cất đại ấn vào bao.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, đại ấn vừa được cất đi vài phút thì cả thôn có điện trở lại. Trong nhà lại được chiếu sáng như trước, mọi người thấy có điện cũng là thở phào nhẹ nhõm. Trong đêm tối ánh đèn so với bất kỳ thứ gì khác cũng mang lại một cảm giác an toàn, nhất là ở nơi này.

Tra Nghiêm Vân thấy đã có điện, cũng cảm thấy yên tâm hơn, gọi thân thích của Vương Vệ Quốc vào nhà, dâng hương đốt tiền giấy. Mấy người gan lớn cùng nhau đi vào, sau khi dâng hương xong không có chuyện gì xảy ra, dần dần mọi người đều đi vào hết.

Người thân trong nhà Vương Vệ Quốc cũng bắt đầu khóc than, trong lúc này, Tra Nghiêm Vân nhìn chằm chằm vào bốn cây trường minh đăng kia. Hắn biết chỉ cần đèn này không tắt, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại. Nếu đèn tắt, thì đồng nghĩa với việc mọi chuyện tối nay sẽ không kết thúc.

Tới người cuối cùng dâng hương xong, Tra Nghiêm Vân nhìn quản lý Kim đang ngồi ôm đầu trong góc, bảo hắn đi tới dâng hương thêm một lần nữa. Dù rằng trong lòng quản lý Kim lúc này hết sức sợ hãi xảy ra chuyện như lúc trước, nhưng hắn cũng sợ quỷ hồn bám lấy mình không tha, nên cũng đành làm theo.