Thiện Cơ - Minh Dã

Chương 43




Bởi vì thân thể Triệu Tập luôn xuất hiện vấn đề, khiến cho Tô Hoàn Thanh không thể không lưu lại hoàng cung vài tháng. Mỗi lần nàng cảm giác Triệu Tập đã sắp hồi phục, không bao lâu, hắn liền mắc một căn bệnh mới, điều này làm Tô Hoàn Thanh không thể không hoài nghi Triệu Tập cố ý sinh bệnh, mục đích là muốn giữ mình ở lại trong cung. Sau đó Tô Hoàn Thanh cẩn thận quan sát một lượt, dường như có thể xác định, mỗi lần Triệu Tập sinh bệnh đều là cố ý bởi nguyên nhân kia, làm Tô Hoàn Thanh thập phần đau đầu. Nàng muốn tìm một cơ hội thích hợp, cùng hắn trò chuyện.
Những ngày gần đây, Tô Hoàn Thanh cùng một viên thái giám ở ngự dược phòng, đem dược liệu ra ngoài phơi, thời điểm đang bận rộn liền có một thái giám khác tiến vào bẩm báo.
“Tô đại phu, Hán Vương phi muốn gặp ngài, đang ở đại môn của ngự dược cục.”
Tô Hoàn Thanh đang lật tới lật lui đảng sâm liền ngừng lại động tác, nàng không ngờ A Chấp vẫn vào cung tìm mình, nàng cũng không ngờ tâm cảnh mình lại mất bình tĩnh như thế.
“Ta sẽ ra ngoài.” Tô Hoàn Thanh dừng động tác trong tay, chuẩn bị ra ngoài.
Hiện giờ A Chấp là Hán Vương phi, nàng muốn vào cung thì chỉ cần có thẻ bài là được, nhưng Triệu Dịch tựa hồ sợ A Chấp lần đầu tiến cung không quen, vì vậy đích thân đi cùng.
Thời điểm A Chấp tới ngự dược cục liền bảo Triệu Dịch rời đi.
Kỳ thật một khắc kia tự bước vào cửa cung, tâm cảnh A Chấp liền mất đi bình tĩnh, đã từng để ý người kia bao nhiêu, giờ phút này liền có bấy nhiêu hận. Nàng theo thái giám tiến vào tìm Tô Hoàn Thanh, bàn tay giấu ở trong tay áo, gắt gao siết chặt, nàng cũng không muốn tiết lộ quá nhiều cảm xúc.
Tô Hoàn Thanh rất nhanh đã tới, thấy được nữ tử mặc cung bào Vương phi, đưa lưng về phía mình đứng bên ngoài. Nàng nhìn một thân đẹp đẽ quý giá lại giấu không được dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, người nọ không thể nghi ngờ chính là A Chấp.
Có lẽ cảm nhận được sự tồn tại của Tô Hoàn Thanh, A Chấp xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng ôn nhu như trước của đối phương, nàng có thể cảm giác trái tim đã đóng băng của mình tựa hồ tan chảy, trong nháy mắt liền sụp đổ, bất quá nàng lại tức giận khi bản thân dễ dàng bị Tô Hoàn Thanh tác động như thế. Nàng hẳn là nên hận nữ nhân dối trá không chịu giữ đúng hứa hẹn kia, không nên tiếp tục có nửa điểm quyến luyến mới phải.
A Chấp xoay người lại, vẽ mi mặt phấn môi son, yêu diễm dị thường, giữa mày còn điểm hồng mai. Nguyên bản cho người ta cảm giác yêu dã, giờ phút này A Chấp càng tựa như tuyệt thế yêu cơ, mỹ diễm cực kỳ.
“A Chấp.” Tô Hoàn Thanh đến gần, nhẹ nhàng gọi tên đối phương.
A Chấp chỉ nhìn Tô Hoàn Thanh, cũng không lập tức trả lời, bất quá nàng lại nhìn Tô Hoàn Thanh rất kỹ. Trang điểm vẫn là thập phần tô nhã, mặc dù hiện giờ mặc loại tơ lụa tốt nhất cũng không có bất kỳ trang trí rườm rà, một thân trắng thuần, búi tóc đơn giản, thoạt nhìn cực kỳ tao nhã.
“A Chấp.” Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp không đáp, lại gọi nàng một lần nữa.
“Ừm.” A Chấp không nóng không lạnh lên tiếng, nội tâm nàng đang đứng giữa băng và hỏa, một bên là hận ý, một bên là không dứt bỏ được ái tình cùng quyến luyến Tô Hoàn Thanh. Trái tim giằng co kịch liệt, nàng không biết mình nên dùng thái độ thế nào.
Tô Hoàn Thanh cảm thấy A Chấp không nhiệt tình với mình như trước kia, nàng thầm nghĩ, có lẽ A Chấp vẫn để bụng chuyện mình rời bỏ nàng. Dù sao thì cũng là bản thân thất tín, đuối lý cho nên Tô Hoàn Thanh có thể lý giải thái độ của A Chấp, đồng thời cho rằng A Chấp nếu còn nguyện ý gặp mình, hẳn là không còn nhiều tức giận.
“A Chấp, chúng ta đến Ngự Hoa Viên, trò chuyện một chút.” Ngữ khí Tô Hoàn Thanh như cũ ôn nhu.
Thanh âm từng khiến bản thân yên lòng cùng ấm áp như vậy, giờ phút này A Chấp chỉ cảm thấy châm chọc, bởi vì ôn nhu như vậy thật sự là quá rẻ mạt. Tô Hoàn Thanh đối với ai mà không bày ra dáng vẻ này, chỉ mỗi mình mới quyến luyến ôn nhu rẻ mạt này thôi.
A Chấp không trả lời nhưng lại ngoan ngoãn đi theo Tô Hoàn Thanh đến Ngự Hoa Viên.
Cảm giác được A Chấp dịu ngoan giống như quá khứ, Tô Hoàn Thanh mới thấy hơi yên tâm một chút, nàng cho rằng A Chấp hẳn là đã thoát khỏi mê chướng, vì vậy nàng không dám tiếp tục làm ra bất kỳ hành động thân mật nào với người kia.
Tô Hoàn Thanh đưa A Chấp tới một ngôi đình hóng gió trong Ngự Hoa Viên.
“Mấy tháng nay, ngươi có khỏe không?” Tô Hoàn Thanh quan tâm hỏi.
“Ta đã trở thành Vương phi, có thể không sống tốt hay sao?” A Chấp mỉm cười hỏi lại, ngữ khí giống như Tô Hoàn Thanh nhiều lời, mà nụ cười kia còn mang theo lạnh lẽo.
A Chấp bày ra biểu tình cùng với cười lạnh như vậy, khiến Tô Hoàn Thanh phát hiện vừa rồi mình giống như đã yên tâm quá sớm.
“A Chấp, ngươi giận ta?” Tô Hoàn Thanh hỏi.
“Chẳng lẽ không nên như vậy?” A Chấp hỏi lại lần nữa.
“Chưa bỏ xuống được sao? Chẳng phải ngươi trở thành Hán Vương phi rồi sao?” Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp tựa hồ một chút cũng không có ý niệm buông bỏ, chấp niệm sâu như vậy, thật sự làm nàng thúc thủ vô sách.
“Ta không làm Hán Vương phi thì sao có thể xuất hiện ở nơi này được? Ngươi có hận không, khi không thể vứt bỏ ta một cách triệt để?” A Chấp nhìn đối phương, cười hỏi.
Nụ cười kia đập vào trong mắt Tô Hoàn Thanh, một chút cũng không giống đang cười, lúc trước A Chấp chưa bao giờ mỉm cười như thế.