Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 10: Quỵt nợ




- Được, ngươi nói ngươi nhận được bốn học sinh. Vậy bây giờ ngươi hãy gọi mấy học sinh đó tới đây để chúng ta xác nhận xem nào? Hay là đưa mặt sẵn để chúng ta tát hả?

Nhìn cái tên luôn đứng thứ nhất đếm ngược còn bày đặt giả bộ phách lối, muốn cá cược với bốn người bọn họ, Tiền Bưu liền cười khẩy.

- Gọi các học sinh đến đây?

Trương Huyền lắc đầu:

- Mấy người đều là giáo viên ở phòng hậu cần, không lẽ ngay cả cách đơn giản nhất để biết câu trả lời cũng không biết? Muốn xác nhận xem ta có thu được bốn học sinh hay không, rất đơn giản. Chỉ cần có học sinh nhỏ máu trên lệnh bài để nhận ta làm giáo viên, phòng giáo dục sẽ ngay lập tức tự động lưu trữ sơ yếu lý lịch của học sinh đó. Chỉ cần đến phòng giáo dục kiểm tra là có thể biết được đáp án rồi. Phòng giáo dục không bao giờ cấu kết với ta để lừa mấy người đâu!

Đúng là chỉ cần xác nhận thân phận học sinh xong, tin tức sẽ tự động truyền đến phòng giáo dục. Ở đó sẽ có những ghi chép kỹ càng. Cho dù có là ai đi nữa cũng không thể nào làm giả được!

- Lý Nguyên, ngươi đi qua đó kiểm tra đi! Ta cũng muốn xem thử một hồi nữa người này có thể giả vờ kiểu gì nữa đây!

Nghe Trương Huyền nói, lại thấy vẻ mặt tự tin của hắn, Tiền Bưu ngây người trong chốc lát, sau đó liền quay đầu nói với Lý Nguyên.

Lý Nguyên cũng là một trong số những lão sư lúc nãy cười nhạo Trương Huyền. Nghe vậy hắn liền quay người đi ra ngoài.

Phòng giáo dục và phòng hậu cần đều thuộc bộ phận hành chính, khoảng cách cũng không xa lắm. Bởi vậy thời gian Lý Nguyên ra ngoài cũng không lâu. Sau khi kiểm tra xong hắn liền mang bộ mặt đưa đám đi về.

- Sao rồi?

Thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng Tiền Bưu hồi hộp, dâng lên dự cảm chẳng lành.

- Đúng là có... bốn học sinh nhận hắn ta làm lão sư! Đây là danh sách và thông tin chi tiết của tụi nó...

Mặt Lý Nguyên tái xanh.

Đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được đây lại là sự thật.

Chẳng lẽ bốn đứa học sinh này bị mù hết rồi sao? Hồng Thiên học viện có nhiều giáo viên như vậy không chọn, lại cố tình chọn ngay một lão sư kiểm tra được điểm không là sao? Cho dù là chọn đại đi nữa cũng sẽ không đến lượt người này!

- Để ta xem nào? Coi chừng hắn lại tìm đại mấy đứa mắt mù, chân què đã bị đuổi khỏi trường để làm học sinh đấy!

Tiền Bưu giật lấy danh sách.

Hai lão sư còn lại cũng vội vàng túm tụm lại xem.

Có không ít lão sư vì muốn gia tăng số lượng học sinh của mình sẽ thu nhận thêm những học sinh yếu kém cho đủ số lượng. Những học sinh này có thể bị đuổi bất cứ lúc nào. Cho dù có được giữ lại, cũng không ở thêm được mấy tháng!

Tiền Bưu cho rằng đối với cái loại người luôn đứng chót như Trương Huyền, cho dù có nhận được học sinh, chắc chắn cũng chỉ toàn là mấy đứa học sinh thuộc dạng kém cỏi nhất, vô dụng nhất, những đứa học sinh không ai cần.

Nhận mấy người kiểu này chỉ vì muốn gom cho đủ số lượng, không những không có gì đáng tự hào, trái lại còn rất mất mặt!

- Vương Dĩnh... là học sinh nữ đúng không? Nghe cái tên là biết chẳng ra gì rồi. Chắc là một trong những học sinh nhập học có thành tích kiểm tra kém nhất đấy...

Nhìn tên đầu tiên trên danh sách, Tiền Bưu lạnh lùng nói.

Không phải ai cũng có thể vào được Hồng Thiên học viện. Muốn vào được đây, đầu tiên phải làm một bài kiểm tra nhập học. Học viện sẽ dựa vào thành tích của bọn họ thực hiện việc xếp hạng. Đủ điều kiện, mới có thể trúng tuyển.

Những học sinh nào lúc nhập học kiểm tra được điểm cao, luôn là đối tượng tranh giành của các giáo viên giỏi. Trong danh sách học sinh giỏi, hình như không có ai tên là Vương Dĩnh cả.

- Tiền lão sư, ngươi xem tiếp ở dưới đây này...

Tiền Bưu còn chưa nói xong đã nghe thấy giọng nói hơi run rẩy của lão sư đứng kế bên.

- Sao rồi? Chẳng lẽ còn tệ hơn lời ta nói sao?

Cười lạnh một tiếng, Tiền Bưu nhìn xuống dưới. Chỉ nhìn thoáng qua, con ngươi chăm chú nhìn một nơi. Hắn nhìn thấy một dòng chữ được chú thích kĩ càng sau cái tên Vương Dĩnh:

Học sinh mới nhập học, xếp hạng kiểm tra đứng thứ sáu mươi bảy, là em gái của Vương Đào - học sinh của một trưởng lão (1) có tiếng trong trường, là con gái của Vương gia - nằm trong danh sách bốn thế gia lớn (2) ở thành Thiên Huyền!

- Con gái Vương gia? Em gái Vương Đào?

Tiền Bưu cảm thấy sợ hãi.

Ở Thiên Huyền có bốn dòng họ lớn. Đứng đầu chính là Vương gia. Một thiên kim tiểu thư của dòng họ nổi tiếng như vậy lại nhận một lão sư kiểm tra luôn đứng hạng chót làm lão sư? Đây là thật hay đùa đây?

Những học sinh này không phải nên nhận đám người Lục Tầm, Vương Siêu làm lão sư sao?

Nếu như nhắc đến dòng họ, chỉ mới làm hắn sợ hãi thôi. Điều khiến hắn suy sụp nhất chính là ca ca của Vương Dĩnh - Vương Đào!

Hằng năm sau khi nhập học, các lớp đều sẽ tiến hành tổng kết đánh giá một lần. Trong số các học sinh mới năm trước, tên người này luôn nằm trong danh sách mười thứ hạng cao nhất. Năm nay hắn lại được một vị trưởng lão ở trường đánh giá cao, nhận làm thân truyền!

Có một người ca ca thiên tài như vậy, làm sao muội muội có thể kém cỏi được?

Có địa vị, có tài năng, còn có một ca ca thiên tài, vậy tại sao lại đi nhận người này làm lão sư chứ?

Hay là mắt bị mù nên nhìn nhầm rồi!

Tiền Bưu có cảm giác như bị thiên lôi đánh qua vài trận, cả người cũng muốn ngất xỉu cho xong.

- Các ngươi mau xem phía dưới này...

Ngay lúc toàn thân hắn đang không ngừng run rẩy, không dám tin vào sự thật này, một lão sư khác lại run rẩy nói.

- Có thể nhận được một học sinh như Vương Dĩnh coi như hắn gặp may. Ta không tin hắn còn có thể nhận được thêm học sinh khác giỏi hơn nữa...

Cắn răng một cái, Tiền Bưu liền xem cái tên tiếp theo trong danh sách. Khi nhìn thấy cái tên này, toàn thân hắn lại run lên lần nữa, mắt tối sầm lại.

- Triệu Nhã? Người đứng hạng bảy trong kì thi kiểm tra - Triệu Nhã? Con gái thành chủ Bạch Ngọc thành?

Tiền Bưu khóc không ra nước mắt.Vừa mới nói không tin người như hắn còn có thể nhận thêm học sinh giỏi hơn. Nhưng nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được, vậy mà lại có thật... Không chỉ nhận được học sinh giỏi, còn là học sinh xuất sắc được nhiều lão sư tranh giành!

Khi Triệu Nhã này còn chưa tới đây, hắn đã được nghe nói qua. Đó là con gái thành chủ Bạch Ngọc thành, dáng người xinh đẹp không nói, ngay cả thiên phú (3) cũng rất cao!

Học sinh loại này sẽ được rất nhiều lão sư xếp hạng tranh giành cao, sao có thể nhận cái tên vô dụng này làm lão sư chứ?

Không thể, không thể nào!

Hắn cố gắng nhẫn nại, nhìn xuống dưới danh sách lần nữa.

Lưu Dương, Trịnh Dương, hai tên này mặc dù không quá nổi tiếng, nhưng lúc kiểm tra sinh viên mới nhập học cũng có thứ hạng không thấp, còn nằm trong danh sách một trăm người đứng đầu!

Nhất là Trịnh Dương, nghe nói còn có sở trường dùng thương. Lúc kiểm tra, không có chỗ trống để hắn phát huy nên thứ hạng mới xếp sau. Nếu như để hắn dùng thương, nói không chừng đã giành vị trí hai mươi người đầu tiên trong danh sách rồi!

Cầm danh sách bốn học sinh xem kỹ vài lần, Tiền Bưu cùng mấy lão sư khác đều cảm thấy sắp điên mất rồi.

Việc này thật không hợp lý tí nào!

- Chắc chắn là ngươi đã dùng mánh khóe nào đó để qua mặt chúng ta. Mặc dù bọn họ nhận ngươi làm lão sư, nhưng chắc chắn là vì không biết ngươi là ai. Đến lúc biết được, không bao lâu sẽ hủy lớp thôi...

Bỗng nhiên, mặt mũi Tiền Bưu đầy vẻ dữ tợn, lớn tiếng quát.

Một lão sư kiểm tra được không điểm, có tư cách gì nhận được học sinh xuất sắc như thế? Chắc chắn là đã dùng đến trò lừa đảo hèn hạ vô sỉ nào đó không để người khác biết được. Trò lừa đảo đê hèn này một khi bị phơi bày, những học sinh đó chắc chắn sẽ giận dữ bỏ đi thôi!

Nói cách khác, hắn có bốn học sinh là thật. Nhưng mà, những học sinh này đều sẽ không ở lớp hắn được lâu, rồi cũng sẽ nhanh chóng hủy lớp cho xem.

- Có bỏ lớp hay không, cũng không phải chuyện của ngươi. Chúng ta đã đồng ý trong cá cược là bây giờ ta có học sinh hay không? Hiện tại mấy người cũng đã xác nhận được việc ta có bốn học sinh. Vậy có phải mấy người nên thực hiện lời cá cược rồi hay không?

Không thèm để ý đến khuôn mặt dữ tợn và suy nghĩ lung tung của bốn người kia, Trương Huyền thản nhiên nói.

Vẻ mặt bốn người Tiền Bưu, Lý Nguyên đều tối sầm như nhà có tang vậy.

Nội dung bọn họ cá cược, đúng thật là cá cược bây giờ hắn có học sinh hay không, cũng không nói sau này thế nào.

Nói như vậy, bọn họ coi như đã thua rồi!

Nhưng mà, bảo bọn họ nhận thua, bị lão sư dở nhất trường tát tai là điều không thể chấp nhận được!

- Cá cược? Nhóc con, nếu như chúng ta không làm theo thì sao?

Do dự một chút, Tiền Bưu cười lạnh, gương mặt mập mạp tràn đầy vẻ dữ tợn.

- Đúng, cho dù chúng ta không tuân theo cá cược, ngươi có thể làm gì bọn ta hả? Ha ha, muốn đánh chúng ta một trận sao? Quan trọng là ngươi có đủ khả năng không đã? Lão sư dở nhất trường, tu vi cũng thấp nhất, còn bày đặt giả vờ trước mặt chúng ta. Ngươi có tin hay không, bây giờ bốn người chúng ta lập tức đánh ngươi thành đầu heo, cũng không ai dám đến bênh vực?

- Ít giả vờ một chút, có lẽ còn có thể ở lại trường lâu hơn. Nếu không, không bao lâu ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi trường, lại còn bị mất mặt, xấu hổ nữa đấy!

Đám người Lý Nguyên lập tức hiểu ý của Tiền Bưu, cùng lúc cười khẩy.

Trương Huyền là lão sư có điểm kiểm tra và tu vi kém nhất trong tất cả các giáo viên, cho nên không có gì đáng bận tâm. Dù cho hắn không xếp hạng chót đi nữa thì cũng không cao hơn hạn chót được bao nhiêu!

Cho nên, khả năng quan sát của hắn không cao để có thể nhìn ra được những điểm yếu của học sinh trong quá trình chúng tu luyện.

Bị tát tai, đám người Tiền Bưu tất nhiên là không muốn. Dù sao thực lực đối phương cũng thấp. Bọn họ định sẽ trực tiếp giở trò vô lại để quỵt nợ.

- Ồ? Nói như vậy, mấy người định không thực hiện cá cược à?

Trương Huyền cũng không tức giận, lại nhẹ nhàng cười nhìn qua.

- Đúng! Tên nhóc, ngươi là cái thá gì? Muốn tát ta hả? Có tin bây giờ ta đánh chết ngươi hay không?

Thấy tên nhóc kia đã không biết điều, lại còn mang bộ dáng chảnh chọe, Lý Nguyên lập tức giận dữ, giơ tay tát hắn.

Bàn tay còn chưa đánh tới trước mặt Trương Huyền, một cơn gió mạnh mẽ ùa tới, khiến cho người ta có cảm giác khó thở.

Mặc dù Lý Nguyên này chỉ là lão sư ở phòng hậu cần nhưng tu vi lại không thấp chút nào, đã đạt tới cảnh giới võ giả tứ trọng hậu kỳ!

Võ giả có chín tầng: nhất trọng Tụ Tức, nhị trọng Đan Điền, tam trọng Chân Khí, tứ trọng Bì Cốt, ngũ trọng Đỉnh Lực, lục trọng Ích Huyệt, thất trọng Thông Huyền, bất trọng Tông Sư, cửu trọng Chí Tôn!

Mỗi một tầng càng đi lên cao hơn tu luyện càng khó hơn.

Mỗi một tầng lại chia thành bốn cấp bậc phân theo sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.

Trương Huyền là lão sư trẻ tuổi nhất trường, năm nay cũng chỉ mới có mười chín tuổi, tu vi chỉ mới đạt đến võ giả tam trọng đỉnh phong - Chân Khí cảnh!

Lý Nguyên hoàn toàn cao hơn hắn một cấp bậc!

Khi hai người có sự chênh lệch lớn về cấp bậc, người cấp bậc thấp hơn không thể nào đánh thắng được đối thủ kia.

Bang!

Khi tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Lý Nguyên chắc chắn sẽ tát vào mặt Trương Huyền một cái, đánh hắn đến nỗi đầu choáng mắt hoa, lại đột nhiên xuất hiện một tiếng động lớn. Ngay sau đó đám người bọn họ liền nhìn thấy mặt Lý Nguyên hơi đỏ, máu tươi phun ra, răng trong miệng rơi đầy trên đất.

- Gì đây... Sao hắn lại dám?

Tất cả mọi người đứng ngây ra tại chỗ. Cả đám người đều muốn phát điên lên.

(1)Trưởng lão: người cao tuổi, có địa vị cao.

(2) Bốn thế gia lớn: bốn gia đình làm quan lớn nhất, giàu có nhất.

(3)Thiên phú: tư chất vốn có ngay từ lúc sinh ra, như được trời phú cho.