Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1603: Trương Huyền đốt cây (1)




- Triệu lão, thầy Trương này, là ta chuyên môn mời tới hỗ trợ điều trị Bồ Đề thụ, có trình độ rất sâu với chức nghiệp dưỡng dược!

Thấy lão giả ngăn cản, Ngọc Thần Thanh vội vàng giới thiệu. Đây đều là Dưỡng Dược Sư chuyên nghiệp chuyên môn mời tới, nếu không phải bọn họ, gốc Thánh giả Bồ Đề thụ này khẳng định đã sớm chết.

- Điều trị Bồ Đề thụ? Hắn? Một gia hỏa lông còn chưa mọc đủ? Sẽ không phải là lừa đảo gì, hại chúng ta đánh bạc mạng già cứu lại nữa chứ!

Triệu lão liếc qua, trên mặt không vui.

- Triệu lão, thầy Trương là người có bản lĩnh lớn, không giống những người trước kia...

Ngọc Thần Thanh xấu hổ.

- Không giống? Hắc hắc, mỗi lần không phải đều nói như vậy? Kết quả thì sao?

Triệu lão hất ống tay áo:

- Nếu như ngươi không tin tưởng chúng ta, chúng ta đi là được, không cần thiết mời hết cái này đến cái khác, hại tất cả cố gắng trước đó của chúng ta uổng phí!

- Không sai, bệ hạ không tin tưởng chúng ta, rời đi là được!

Mấy lão giả khác cũng tới trước mặt, cả đám đều không quá cao hứng.

- Chuyện này, nếu như không tin, sao ta có thể giao Bồ Đề thụ trọng yếu nhất của Ngọc gia cho các ngươi điều trị...

Ngọc Thần Thanh vội vàng giải thích.

- Tin tưởng thì không cần mời những người không đứng đắn, lung ta lung tung khác, chúng ta sẽ dùng hết toàn lực, còn có thể cứu sống hay không, chỉ có thể dựa vào số trời, ta thực không muốn cứu giúp một lần nữa!

Triệu lão khẽ nói.

Những năm này Ngọc Thần Thanh mời không biết bao nhiêu Dưỡng Dược Sư, trong đó không thiếu mua danh cầu lợi, không những không chữa khỏi, còn làm hại Bồ Đề thụ bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, là bọn họ đánh bạc tính mạng cứu chữa, mới có thể bảo tồn.

Nguyên nhân chính là như thế, mỗi lần thấy dẫn người tới, bọn họ đều nhức đầu. Nhất là nhìn thấy vị này, chẳng qua hai mươi tuổi, liền tự xưng Dưỡng Dược Sư, còn có tạo nghệ rất sâu... Có thể tín nhiệm mới lạ.

Dưỡng dược, mặc dù không được xác lập là chức nghiệp đặc thù, nhưng lại có truyền thừa đặc biệt, hơn nữa giống như y đạo, không phải chỉ học được chút lý luận liền có thể làm tốt, càng nhiều hơn chính là thực tiễn. Hai mươi tuổi, coi như vừa ra đời bắt đầu học, lại có thể học tập bao nhiêu?

- Cái này...

Ngọc Thần Thanh xoắn xuýt.

Muốn nói năng lực luyện đan, luyện khí của thầy Trương, hắn khẳng định không nghi ngờ, nhưng dưỡng dược... Còn thật không dám xác định. Đang không biết trả lời như thế nào, chỉ thấy thanh niên bên người, không để ý mọi người tí nào, thẳng tắp đi tới Bồ Đề thụ, trước cây bố trí trận pháp, một là trò đùa, căn bản ngăn không được, thời gian nháy mắt liền đến trước mặt, đưa tay sờ lên trên cành cây thô to.

- Ngươi làm gì?

Không nghĩ tới nói nhiều như vậy, tiểu tử này còn dám tới gần, hơn nữa đi sờ cây, đám người Triệu lão nhất thời nổ tung, cả đám tóc dựng lên, cảm giác quyền uy của mình bị khiêu chiến.

- Không làm cái gì...

Trương Huyền sờ qua đại thụ xong lắc đầu, nhìn về phía Ngọc Thần Thanh:

- Nếu như đám người kia muốn đi, đuổi đi là được, dù sao cũng không có tác dụng gì...

- Ngươi nói cái gì?

- Tiểu tử, ngươi từ nơi nào tới? Hồng Viễn đế quốc, dưỡng dược thế gia chỉ bấy nhiêu, ngươi là hậu nhân của ai?

- Tuổi không lớn lắm, nhưng giọng điệu không nhỏ...

Rất nhiều lão giả đồng thời nổ tung.

Trước đó Ngọc Thần Thanh mời tới không ít Dưỡng Dược Sư, mặc dù rất có danh tiếng, nhưng vẫn rất tôn trọng bọn hắn. Dù sao ở Hồng Viễn đế quốc, mấy người bọn hắn xem như tồn tại đỉnh phong nhất... Cái tên này, thấy tiền bối không vấn an ngược lại cũng thôi, còn nói để nhóm người mình rời đi! Còn nói không có tác dụng gì... Thật to gan!

- Ta nói chính là sự thật, một chứng bệnh đơn giản như vậy, cũng nhìn không ra, còn nói có thể cứu sống hay không bằng số trời... Các ngươi là tới chữa bệnh, hay muốn gốc Bồ Đề thụ này chết sớm một chút?

Trương Huyền nhấc mí mắt.

Sau khi đi tới, hắn dùng Minh Lý Chi Nhãn liền nhìn ra một vài vấn đề, chẳng qua không dám xác định, lúc này mới tiến lên dùng thư viện kiểm tra, liền nhìn không sai biệt lắm. Chứng bệnh không phức tạp, nhưng chỉ bằng vào bề ngoài chẩn bệnh, lại rất khó.

- Ngươi...

Triệu lão nhướng mày, hừ lạnh một tiếng:

- Đơn giản? Ngươi biết gốc Bồ Đề thụ này mắc chứng bệnh gì sao?

- Coi như ta nói, các ngươi có thể nghe hiểu sao?

Trương Huyền thản nhiên nói.

Đám người kia, ở đây không biết bao lâu, ngay cả chứng bệnh gì cũng không biết, tra cũng không tra ra, giải thích khẳng định cũng không rõ ràng, lãng phí miệng lưỡi với đối phương, còn không bằng không nhiều lời.

- Ngươi...

Đám người Triệu lão tức giận suýt nổ, không ngừng run rẩy.

Dưỡng dược thế gia ở Hồng Viễn đế quốc, mấy người bọn họ tuyệt đối là đỉnh phong nhất, cường đại nhất, từ trước tới nay đều là xem thường người khác, còn là lần thứ nhất bị người xem thường như vậy. Nói có thể nghe hiểu sao... Tiểu tử, ngươi từ nơi nào xuất hiện? Cuồng như thế, kiêu ngạo như vậy, người nhà ngươi biết sao?

- Được rồi, bệ hạ, đừng chậm trễ, nếu không gốc Bồ Đề thụ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ giết chết...

Trương Huyền dọc theo tiểu viện dạo qua một vòng, khoát tay áo.

- Bị chúng ta giết chết? Tốt, ngươi thử nói xem, làm sao sẽ bị chúng ta giết chết...

Thấy tiểu tử này nói chuyện càng ngày càng quá mức, Triệu lão rốt cuộc kìm nén không được, mấy bước đi tới trước mặt. Rất có khí phách chỉ cần đối phương nói không đúng, sẽ ngay tại trận đánh chết. Cũng khó trách, cường giả Thánh cảnh, lại thêm nhân vật đỉnh phong của dưỡng dược thế gia, sớm đã quen người khác tôn trọng, coi như Ngọc Thần Thanh bệ hạ, cũng lễ ngộ rất nhiều, không dám ác ngôn đối mặt, tên này ngược lại tốt, tuổi không lớn lắm, lại không kiêng nể gì cả... Một chút cũng không có để hắn vào mắt!